25


Vào một buổi sáng yên bình, khi những cơn gió mát lành thổi qua từng cánh đồng xanh ngát, Khoa bỗng cảm thấy cơ thể mình có những thay đổi kỳ lạ. Những cơn mệt mỏi, chóng mặt và cảm giác nôn nao bất chợt ập đến khiến cậu không thể nào tập trung vào công việc thường ngày. Cả người cậu lúc nào cũng nặng nề, đôi chân như muốn khuỵu xuống sau mỗi bước đi. Ban đầu, Khoa chỉ nghĩ rằng mình bị ốm nhẹ, nhưng những triệu chứng này cứ dai dẳng kéo dài khiến cậu bắt đầu lo lắng.

Nhớ lại những lần Sơn từng nhắc về sức khỏe của mình, Khoa quyết định mời một thầy thuốc già trong làng đến bắt mạch. Thầy thuốc là một người tầm thước, mái tóc bạc phơ, tay cầm cây gậy trúc, đi chậm rãi qua ngôi làng nhỏ để đến nhà Khoa. Khi ông đến, Khoa đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cho thầy ngồi và mời ông bắt mạch.

Sau khi thầy thuốc bắt mạch cho Khoa một lúc, ông im lặng, nhìn vào mắt cậu với ánh mắt nghiêm túc. Một lúc sau, ông mới lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng cũng đầy sự bất ngờ:

"Thưa cậu, mạch của cậu bình thường, không có gì bất thường. Nhưng... tôi cảm thấy trong cơ thể cậu có những dấu hiệu không giống những người bình thường. Cậu có cảm giác buồn nôn, mệt mỏi kéo dài như vậy từ khi nào?"

Khoa không giấu giếm thầy thuốc mà kể lại mọi chuyện, từ những cơn mệt mỏi đến những cơn ốm nghén kỳ lạ mà cậu đang gặp phải. Thầy thuốc nhìn Khoa, chầm chậm nói:

"Không phải tôi muốn làm cậu lo lắng, nhưng theo những dấu hiệu này... có thể cậu... có thể cậu mang thai."

Khoa như bị sét đánh ngang tai. Cậu nhìn thầy thuốc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Mang thai? Làm sao có thể? Khoa là một người đàn ông, làm sao có thể mang thai như một người phụ nữ được?

Thầy thuốc hiểu sự hoang mang của Khoa, ông tiếp lời:

"Đây là chuyện hiếm thấy, nhưng không phải không thể xảy ra. Cơ thể cậu có một thể chất đặc biệt mà tôi chưa từng thấy. Nếu cậu không tin, tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ hơn, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn là sức khỏe cậu sẽ cần được chăm sóc đặc biệt trong thời gian này."

Khoa im lặng, không nói gì. Cậu nhìn xuống bàn tay mình, lòng rối bời không biết phải làm sao. Những gì thầy thuốc nói như một cơn sóng lớn cuốn đi tất cả sự bình yên trong cậu. Cậu cảm thấy bất an, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng những triệu chứng mà cậu đang trải qua rất giống những gì thầy thuốc đã mô tả.

Sơn, lúc này đã trở về nhà sau một chuyến đi làm đồng, thấy Khoa ngồi thất thần bên bàn, sắc mặt tiều tụy, anh vội vã bước lại gần:

"Em sao vậy? Mặt em xanh như vậy... Có phải bệnh nặng không?"

Khoa nhìn vào mắt Sơn, và lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian sống bên nhau, cậu cảm thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh thật sâu sắc, như thể Sơn đã biết điều gì đó mà cậu không thể thổ lộ.

"Sơn..." Khoa khẽ gọi, giọng đầy mệt mỏi, "Em... em không biết phải làm sao. Thầy thuốc bảo em có thể mang thai."

Câu nói của Khoa khiến Sơn giật mình, anh lập tức ngồi xuống bên cạnh Khoa, nắm lấy tay cậu, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

"Không sao đâu, Khoa. Anh sẽ bên em, cùng em đối mặt với mọi chuyện. Dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ không để em một mình."

Khoa cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Sơn nói vậy. Cậu nhìn vào đôi mắt ấm áp của anh, những lo lắng trong lòng dần dần tan biến. Sơn đã ở đây, bên cạnh cậu, và đó chính là điều quan trọng nhất.

Cuộc sống của Khoa và Sơn lúc này không còn đơn giản như trước, khi chỉ có những khoảnh khắc yên bình trôi qua từng ngày. Nhưng tình yêu của họ đã đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi thử thách. Cả hai biết rằng, dù có phải trải qua những thay đổi không thể ngờ tới, họ sẽ luôn bên nhau, cùng vượt qua mọi sóng gió.

Thời gian trôi qua, và Khoa bắt đầu có những thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Cậu mệt mỏi hơn, đôi khi không thể đứng dậy khỏi giường lâu, và những cơn buồn nôn xuất hiện vào mỗi buổi sáng. Sơn nhìn thấy những điều này và càng thêm lo lắng. Anh chăm sóc Khoa từng li từng tí, từ bữa ăn, giấc ngủ, cho đến từng bước đi của cậu.

Mỗi ngày, Sơn đều thức dậy sớm hơn bình thường, chuẩn bị nước ấm và bữa sáng cho Khoa. Cậu không thể ăn được nhiều, nhưng Sơn luôn biết cách nấu những món nhẹ nhàng, dễ ăn cho cậu. Những món cháo ngọt, canh nấu từ rau củ tươi trong vườn, hay những miếng trái cây mọng nước trở thành những bữa ăn của Khoa, để giúp cậu giữ sức khỏe trong suốt quá trình thai nghén.

Mỗi sáng, Sơn sẽ nhẹ nhàng đánh thức Khoa dậy, giúp cậu dậy và ngồi dậy, rồi cùng nhau uống nước ấm. Mặc dù Khoa đã quen với sự chăm sóc của Sơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh đứng đợi bên cạnh mình, mắt đầy lo lắng và yêu thương, Khoa lại cảm thấy ấm lòng. Sơn luôn bảo rằng cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cần nghỉ ngơi và để anh lo hết mọi thứ.

Trong suốt những ngày tiếp theo, Khoa không thể ra ngoài làm việc như trước nữa. Sơn đã lo liệu mọi công việc trong nhà, từ nấu nướng, chăm sóc vườn tược cho đến việc đi chợ. Khi ra ngoài, anh luôn tìm cách nhanh chóng trở về, để không bỏ sót bất kỳ yêu cầu nào của Khoa. Cả hai dành phần lớn thời gian còn lại bên nhau, trò chuyện về những câu chuyện đơn giản trong cuộc sống, những ký ức đã qua, những giấc mơ về tương lai.

Khoa đôi khi cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể giúp Sơn công việc trong nhà, nhưng Sơn luôn trấn an:

"Em không cần phải làm gì cả. Mọi thứ anh làm là vì em. Em chỉ cần nghỉ ngơi để giữ sức khỏe là đủ."

Sơn còn tỉ mỉ chăm sóc từng cử chỉ nhỏ nhất. Anh chuẩn bị những chiếc gối êm ái để Khoa có thể nằm nghỉ, và luôn có một chiếc chăn ấm áp để che đậy mỗi khi trời lạnh. Buổi tối, Sơn thường ngồi bên giường, kể cho Khoa nghe những câu chuyện nhẹ nhàng, những câu chuyện xưa cũ về gia đình, về ngôi làng, về những ngày đầu khi họ còn chưa gặp nhau.

Khoa có những lúc mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ suốt, nhưng khi tỉnh dậy, nhìn thấy Sơn bên cạnh, cậu lại cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Sơn không bao giờ tỏ ra mệt mỏi, lúc nào cũng dành hết tình yêu thương và sự quan tâm cho Khoa, khiến cậu cảm thấy như mình là người may mắn nhất trên đời.

Mùa xuân đến, trời ấm dần, và những cánh hoa bắt đầu nở rộ trong vườn. Sơn dành thời gian chăm sóc vườn hoa, đôi khi mời Khoa ra ngoài ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây. Dù Khoa không thể làm việc như trước, nhưng cảm giác được ngồi bên cạnh Sơn, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, cùng trò chuyện về những kế hoạch trong tương lai khiến cậu cảm thấy yên bình.

Cuộc sống của họ dần trôi qua trong những ngày tháng êm đềm ấy. Dù có lúc Khoa cảm thấy lo lắng về những thay đổi trong cơ thể, nhưng Sơn luôn ở đó, là người vững vàng nhất để cùng cậu đối mặt với mọi thử thách. Tình yêu của họ mỗi ngày lại thêm phần sâu sắc, vững chắc, như một cây cổ thụ lớn, nơi hai người có thể dựa vào nhau bất cứ lúc nào.

========

Sướng nhất các cô nhớ:)) sắp có cháu bế 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro