Chap 12. Ăn
Ding... dong... dinh... dong...
- Jihoon, con ra coi ai nhấn chuông kìa! - Jisoo đang ngồi ôm MacBook luyện...đam mỹ không thương tình sai vặt thằng con đang phải ngồi lau chùi cái đống tiểu thuyết đam mỹ đồ sộ của umma. Nãy giờ lau từng cuốn, từng cuốn cũng được hơn 30 quyển rồi à nha.
- Oa oa, umma không kêu bác quản gia Jung ra mở được sao? Con mỏi tay mỏi chân lắm rồi a~. Sao tiểu thuyết ở đâu mà lắm thế? Hôm trước có đợt góp giấy vụn sao umma không con con lấy vài cuốn đóng khỏi phải nộp tiền? - Bạn nhỏ của chúng ta nhìn cứ như con mèo uất ức nhìn Jisoo, hy vọng hai mắt tròn tròn ngập nước làm umma mủi lòng. Nhưng mà đời không như là mơ!
- Con mơ cũng đừng mơ! Còn có quản gia đã đi xử lý công việc giúp mẹ rồi. Không có rảnh. Bây giờ ta hỏi lần cuối con có đi hay là không?
- Oa... dạ đi mà! - Vậy là mắt cún không còn một chút công dụng. Thất bại thảm hại a~. Chẳng biết sao lại vậy nữa. Cậu dùng với Seokmin appa vẫn được cơ mà! Nhưng đối với umma sao lại chẳng có tí tác dụng nào hết vậy?
Từ từ lếch thân ú ú tròn tròn lăn ra cổng, khuôn mặt vì bực mình mà bí xị, bất quá lại rất giống bánh bao chiều, trắng nõn, tròn tròn, mềm mềm, chắc hẳn là thơm thơm đi...
- Ai thế? A, anh đến trước cổng nhà tôi làm gì??... - Người đứng trước cổng chính là Soonyoung. Cậu tròn mắt nhìn hắn. Có đánh chết cậu cũng chẳng suy ra được cái tên này tự đứng trước cổng nhà cậu làm cái gì đây? Rảnh rổi bụ tính xin vào làm gác cổng sao!? :))
...
....
.....
-Này có chuyện gì vậy? - Quái lạ sao hắn im re vậy? Đang âm mưu gì đây? Nghĩ đến đây, cậu âm thầm biểu môi suy nghĩ, đồng thời nhìn chằm chằm lại hắn.
Về phần Soonyoung, đang chờ cửa chán muốn chết thì khi cử mở cứ cảm thấy như chóa mắt. Cái con người nhỏ nhỏ kia dường như càng gặp lại càng thấy đẹp. Cái áo sweater hồng phấn in hình mấy cây đậu mầm, mái tóc bạch kim càng làm nổi lớp da trắng. Da nhìn thật mượt, da không trắng bệch nhưng mà là trắng hồng ấy. Cái màu kích mắt kinh khủng. Không kìm được sự ngứa ngáy của đôi môi, hắn le lưỡi liếm mép. Nuốt khan "ực ực" trong cổ họng.
- CÁI GÌ VẬY CHA NỘI? Hôm trước vứt tiền giờ hết tiền sài sao? Muốn lấy lại à? TỰ NHIÊN ĐỨNG IM RE VẬY BA!? - Bực mình tên khùng này tự dưng bấm chuông rồi ra đây lại không nói gì khiến cậu muốn nổi điên mà.
- À, mẹ anh... Jeonghan đó... kêu anh đem bánh này qua cho em...gọi là cảm ơn! - Ôi gì thế này, Soonyoung ta đây chưa bao giờ cảm thấy mất tự tin như thế.
- Ồ! Ra là bác ấy. Cho tôi gửi lời cảm ơn. À khoan... trả cho anh, nhà tôi không thiếu tiền ai. Anh chê nhà thôi nghèo sao? - Vừa nói, cậu vừa móc ra một cọc tiền từ trong bóp trả hắn. Không thể để cho mình nhận của hắn được. Ảnh hưởng danh tiếp của appa thì sao. Dù sao cũng là ông chủ Wonderland chứ bộ!
- À... uhm... hôm đó anh cũng không có ý đó! Tại hôm đó anh bị bệnh nên làm việc không có suy nghĩ đấy mà! - Nói dối không chớp mắt.
- Rồi rồi, cầm đi cho tôi nhờ!
- Ha ha, anh không có nhận lại đâu em cứ giữ lấy mà dùng. Thôi bye!
Hắn nói rồi nhanh chóng chạy biến. Ê ê, vậy sao được, phải trả tiền lại cho hắn cơ mà. Như tỉnh ngộ, cậu la toáng lên:
- ĐỨNG LẠI...ĐỨNG LẠI CHO TÔI! - Quá trễ, hắn đi mất bóng luôn rồi.
Vào nhà với trạng thái đơ đơ, tên kia bị chạm dây chắc. Hắn làm vậy là có ý gì? Ý gì, ý gì? Nhưng chưa kịp tự trả lời, Jihoon lại bị mùi thơm trong giỏ bánh quyến rũ. Nhanh chóng kéo lớp vải đậy. Wow, nào là cookie hình vuông, hình tròn, cookie nho khô, vị dâu... còn có bánh cupcake, bánh Donut... Nhìn thèm chảy dãi rồi! Thật thầm cảm kích bác Jeonghan quá. Có cần phải vậy không? Nhưng mà dù gì bánh ngon vẫn là bánh ngon. Tranh thủ lúc umma đang nhập tâm đọc truyện trốn lên phòng ăn mới được!
Nghĩ tới đây, cậu liền khoái chí thực hiện mưu đồ trốn umma ăn vụn. Liền như con mèo rón ra rón rén chui từ từ lên phòng.
Thật ra không phải thế đâu! Làm sao mà Jihoon qua mặt được umma của cậu cơ chứ! Mũi Jisoo rất thính. Vừa gửi đã biết mùi bánh gì rồi. Nhưng mà truyện đang cao trào a~ không dừng lại được. Ôi mẹ ơi, tụi nó cởi đồ rồi...cái áo trượt xuống dưới nền nhà...đè lên...
Tiếp theo là màn quắn quéo của bà mẹ một con mê đam mỹ.
Uốn éo~~
Quắn quéo~~
Còn cái con heo mới tiến hóa từ con mèo đang ăn vụng trên phòng thì rất thỏa mãn.
Béo quá ~~
Bánh mềm quá, mịn quá ~~
Ngon ngon ~~
Măm măm măm...
Dám cá bây giờ mẹ thiên thần nhìn thấy cảnh con mèo đội lốt heo này nhất định sẽ ẩu đả với umma Jisoo một trận để bắt cóc công khai nó về nuôi a~~
Dễ thương quá sức.
Thôi ăn bánh tiếp đi con mèo nghịch ngợm!
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro