Chapter 6
"Jihoonie Xin lỗi vì đã ghé qua bất chợt như thế này, nhưng mình đã mang ít bánh quy tự làm tới nè!" Seokmin đưa ra hộp bánh quy của anh ấy, có rất nhiều hình dáng khác nhau với màu sắc rực rỡ. Jihoon ngước lên nhìn anh ấy và mỉm cười, "Thôi nào,có gì đâu! Mình không muốn cậu phải đón Giáng sinh một mình, cô đơn đâu." Cậu đáp lại.
Seokmin đã nói về việc không thể trở về nhà gặp gia đình năm nay vào lúc anh trai của cậu và cậu gặp Seokmin tuần trước, vì vậy Seokmin rất vui vì có thể đến ăn tối ngày hôm nay. Nhìn lén sang Jisoo và ngay lập tức ôm chặt lấy người đàn ông ấy như thể hai người chưa nhắn tin năm phút trước. Jihoon thở dài ngao ngán và đi đến phòng ăn ăn uống, nơi đã bày sẵn đồ ăn ấm nóng trên đó.
"Giáng sinh vui vẻ, Jihoon." một giọng nói vang lên phía sau cậu, "Giáng sinh vui vẻ!" Jihoon nói khi quay lại. Giật mình khi thấy khuôn mặt của người mới lên tiếng, đó là Soonyoung mặc dù Jihoon không quá ngạc nhiên.
Hắn ta chỉ cách cậu vài inch, khiến Jihoon cảm thấy không gian cá nhân bị xâm phạm nên cậu đã cố ý nhích sang một bên. "Em trông rất đẹp trong bộ vest ấy Jihoon, màu đỏ rất hợp với em một cách thật kỳ lạ." Soonyoung ngỏ một lời khen ngợi. "Anh cũng trông thật tuyệt, Soonyoung." Jihoon mỉm cười.
Hắn đưa tay ra cho cậu một túi giấy nhung đỏ có ruy băng xanh ở phía trước, Jihoon dùng ánh mắt khó hiểu nhìn với đôi mày nhướn lên. "Khăn quàng của em ở bên trong, tôi nợ em chuyện đó." Soonyoung nháy mắt, "Cảm ơn anh." Jihoon đáp lại khi nhìn vào bên trong và thấy một hộp nhung đỏ nhỏ khác.
Cậu nhìn lên hắn với đôi mắt mở to, "Tôi cũng mua cho em một món quà nhỏ vì dù gì cũng là Giáng sinh mà, phải không?" Soonyoung giải thích. Cậu cắn nhẹ môi dưới và mỉm cười.
Lấy chiếc hộp đỏ ra khỏi túi giấy và liếc nhìn hắn, thấy hắn ta đang nhìn cậu. Mở chiếc hộp ra và há hốc miệng khi nhìn thấy một chiếc nhẫn nam làm bằng vàng có đính viên hồng ngọc sáng lấp lánh.
"Tô... Tôi không thể nhận cái này được đâu, xin lỗi Soonyoung." Jihoon đóng nắp hộp lại ngay lập tức và đưa tay ra trả lại cho chủ nhân của nó. Hắn nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra cùng với chiếc hộp và cười khẽ. "Không sao đâu mà, coi như đây là lời cảm ơn của tôi dành cho em."
" Lời cảm ơn này thật quá đắt đỏ, Soonyoung." Jihoon đảo mắt và thở dài, biết rằng bản thân cậu không thể thắng thế trong tình huống này. "Em có muốn tôi đeo nó lên tay cho em không?" Soonyoung hỏi, khiến cậu ngước lên nhìn và lùi lại một bước dè chừng.
"Không, không cần đâu." Lee Jihoon đáp nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, trượt nó vào ngón tay áp út của mình. Ngạc nhiên vì nó vừa vặn hoàn hảo với ngón tay của mình, Kwon Soonyoung thực sự có mắt nhìn rất tinh tế.
Jihoon đưa tay lên và ngắm nhìn viên hồng ngọc đang sáng lấp lánh. Đó là một chiếc nhẫn đẹp, nhưng cậu cảm thấy có lỗi nhiều hơn vì đã không có gì để tặng lại hắn. "Nó rất hợp với em và bộ vest này nữa, Jihoon." Soonyoung mỉm cười nhìn người thấp hơn, và trước khi cậu kịp trả lời, mẹ Jihoon đã bước vào phòng.
"Chà, con yêu con trông thật tuyệt với bộ đồ này đấy." Bà Lee chạm nhẹ vào bộ vest của Jihoon và cười khúc khích. "Cảm ơn mẹ nhiều, con rất thích nó. Mẹ mua ở đâu vậy? Xịn lắm luôn!" Jihoon hỏi, bà nhìn cậu với một chút bối rối.
Nhưng vẻ bối rối nhanh chóng biến mất khi mẹ cậu mỉm cười, "Mẹ mua ở một cửa hàng khi bố con và mẹ đi ra ngoài mua sắm," Bà nói. Mẹ Jihoon chớp mắt vài lần đột nhiên mất lực loạng choạng. Jihoon nắm lấy vai mẹ, lo lắng nhíu mày.
"Mẹ có sao không?" Jihoon hỏi, giọng pha chút lo lắng. "Mẹ ổn mà, Jihoon. Chắc mẹ chỉ lỡ bước thôi." Bà Lee cười và nhìn về phía Soonyoung. "Chà, cháu quả thật là một chàng trai đẹp mã!" Mẹ cậu thốt lên.
"Cảm ơn cô Lee nhiều ạ." Soonyoung mỉm cười đáp lại. "Cháu có đang hẹn hò với con cô phải không? Jihoonie chẳng bao giờ chia sẻ điều gì cả!" Bà đảo mắt nhìn Lee Jihoon. Cậu chôn mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy mặt mình nóng bừng theo từng cơm.
Liệu ngày hôm nay có thể tệ hơn được nữa không? "Cô hiểu nhầm rồi ạ. Con trai cô và cháu đang không hẹn hò..." Hắn nói. Khiến cậu ngước lên nhìn, thấy hắn ta nhìn vào mắt Jihoon nở một nụ cười nhếch mép. "Chưa thôi." Soonyoung nói thêm.
"Cháu sẽ hoàn bảo với con trai cô lắm!" Bà cười lớn. "Mẹ, chẳng phải nói điều này bây giờ hơi sớm sao? Con với Soonyoung mới gặp thôi." Jihoon chọc vào vai mẹ nhắc nhở, cố gắng tránh ánh mắt của hắn.
Rõ ràng là mẹ cậu đã có cảm tình với Soonyoung. Điều này thật lạ lùng vì bà chưa bao giờ dễ dàng thích ai đó chỉ sau vài giây gặp gỡ. Jihoon nắm lấy tay hắn và kéo ra khỏi phòng ăn, đi về phía bên của căn phòng để tránh mặt những người họ hàng của cậu. Lee Jihoon không nhận ra mình đã dẫn hắn ta vào phòng cho thư viện, ngay bên cạnh tầng hầm.
Đóng sầm cửa lại và nhìn về phía Soonyoung, "Tôi thực sự xin lỗi về chuyện vừa rồi ngoài kia." Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi tình huống khó xử với mẹ. Nghe thấy tiếng Soonyoung cười khẽ, "Mẹ em có vẻ thích tôi, Jihoon." Hắn ta nói. "Cứ như thể anh đã thôi miên bà ấy vậy, mẹ tôi không dễ hòa hợp với ai nhanh thế đâu." Jihoon cười, Soonyoung mỉm cười nhẹ và gật đầu.
Hắn ta tiến một bước về phía cậu, khiến Jihoon lùi lại khi hắn tiến thêm một bước nữa. Tay Kwon Soonyoung chống lên cánh cửa đóng kín, mỗi tay đặt ngay bên cạnh Jihoon.
Jihoon giờ đang run như cấy, không biết phải làm gì tiếp theo. Hắn bắt đầu nghiêng người tới gần, mắt cậu mở to khi nghĩ đến việc hắn có thể hôn môi mình. Tay Jihoon từ từ với lấy nắm cửa và vặn nó, lảo đảo ngã về phía sau.
Soonyoung bước ra ngoài và nhìn vào đám đông, thấy họ hàng của cậu đang nhìn chằm chằm vào hai người. Mắt Jihoon mở to ra vì xấu hổ thì mẹ cậu đột ngột thông báo đến giờ ăn tối. Jihoon nghe thấy tiếng cười khẽ của Soonyoung ở phía sau. Bước đi và tiến về phòng ăn. Khi định ngồi cạnh Jisoo, thì Seokmin đã ngồi chiếm chỗ trước. Nhìn về phía Jun và thấy còn một chỗ trống bên cạnh anh ấy, nên cậu ngồi xuống và trao đổi với Jihoon một nụ cười.
"Soonyoung, sao cháu không ngồi cạnh Jihoon nhỉ?" Mẹ cậu cười và Jihoon cố gắng ra hiệu từ chối, nhưng bà chỉ phớt lờ. "À, ừm..." Soonyoung lúng túng một chút, "Cứ ngồi đi, cưng!" Dì Haeun cười lớn và ra hiệu cho hắn ngồi cạnh Jihoon. Khiến cổ họng cậu ho khan.
Cuối cùng, Soonyoung cũng chịu ngồi xuống cạnh cậu .Mọi người bắt đầu dùng bữa, mẹ Jihoon đưa cho cậu đĩa thịt nguội được cắt gọn gàng. Lén liếc nhìn Soonyoung, hắn chỉ nhìn xuống đĩa của mình và không động đến dụng cụ ăn một giây nào.
"Có... có chuyện gì không ổn à?" Jihoon hỏi, hắn chỉ nhìn tôi và mỉm cười.
"À, không, chỉ là... tôi vẫn còn khá no." Sooonyoung vẫy tay để từ chối , đẩy đĩa thịt nguội ra xa. "Thôi nào, Perseus! Chỉ một miếng thôi cũng không sao mà." Mẹ Jihoon khuyến khích.
Soonyoung nhìn cậu làm Jihoon gật đầu. "Ngon lắm đó!" Cậu nói, hào hứng mong hắn sẽ thử một miếng. Soonyoung cười khẽ, nhưng có điều gì đó khiến Jihoon cảm thấy hắn đang không chắc chắn hoặc hơi lo lắng.
Soonyoung gật đầu hờ hững và từ từ cầm lấy chiếc nĩa đặt trên bàn. Trong một khoảnh khắc, Jihoon nghĩ mình thấy tay hắn bốc khói khi chạm vào chiếc nĩa bạc bằng tay trái. Chắc là do khói bốc lên từ đĩa, thức ăn vẫn còn khá nóng mà. Cậu nghe thấy Soonyoung lẩm bẩm chửi thề dưới hơi thở và rồi lấy một miếng gà từ đĩa để ăn.
Hắn nhai từ từ và cuối cùng cũng nuốt xuống. "Ngon lắm, thưa cô Lee." Soonyoung mỉm cười. Jihoon cúi xuống nhìn lại đĩa của mình, cố gắng hết sức để che giấu nụ cười đang dần hiện lên trên mặt. Vui vì hắn thích món ấy, bởi vì chính Lee Jihoon là người nấu nó.
Hắn ta là người đầu tiên ăn xong và xin phép rời đi, bước vội về phía phòng tắm. "Soonyoung có vẻ khó chịu, sao cậu ấy có sao không, kiểm tra xem cậu ấy thế nào đi nhóc?" Junhui nói, không rời mắt khỏi đĩa thức ăn của mình.
"Tại sao em phải làm vậy?" Jihoon hỏi và cuối cùng anh ấy cũng nhìn vào mắt cậu, "Nhóc không cần phải che giấu nữa đâu Jihoon, tất cả mọi người đều biết cậu ấy là bạn trai của em." Jun nháy mắt. Cậu lườm người anh họ này một cái và phủ nhận.
Tất nhiên, anh ấy không tin lấy một lời nào từ miệng cậu, thay vào đó còn xua đuổi Jihoon rời khỏi bàn ăn.
Cậu thở dài và đi theo sau Soonyoung, người đang ở trong phòng tắm ngay bên kia phòng ăn. Thật kỳ lạ khi hắn ta lại biết đường đi, vì hắn chưa từng thực sự vào trong ngôi nhà này.
Gõ nhẹ lên cửa khi nghe thấy tiếng nôn khan. "Soonyoung? Anh ổn chứ?" Jihoon hỏi với chút lo lắng. Hắn mở cửa và nhìn cậu với một nụ cười, "Tôi ổn mà, Jihoon." Hắn ta nói. Jihoon nhìn xuống tay anh, thấy nó đang đỏ tấy một cách đáng quan ngại, trông giống như một phản ứng dị ứng nghiêm trọng.
Chạm vào tay hắn, lần theo đường nét thanh thoát trên lòng bàn tay. "Tại sao anh không nói với tôi là anh bị dị ứng?" Jihoon mở to mắt hỏi, cảm thấy có lỗi vì đã ép hắn ăn. "À, tôi-" Jihoon lắc đầu và thở dài, "Đi theo tôi, tôi có thuốc bôi trên lầu." Cậu nói và bước lên cầu thang, Soonyoung ngoan ngoãn lặng lẽ theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro