Nơi Chúng Ta Thuộc Về (6)
Soonyoung biết ngay khoảnh khắc anh làm Jihoon cười lần thứ ba rằng trái tim mình đã không còn thuộc về anh nữa. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh, như thể tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều hội tụ trong nụ cười của Jihoon. Anh tự nhủ thầm: "Mình sẽ làm mọi thứ để khiến cậu ấy cười. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây... chỉ để thấy nụ cười ấy."
Cơn sóng hạnh phúc và sự trìu mến dâng lên mạnh mẽ khi Soonyoung nghe thấy tiếng cười của Jihoon, chỉ vì một câu đùa vô tình anh buột miệng. Đó không phải là lần đầu tiên anh thấy Jihoon cười, nhưng lần này có gì đó đặc biệt. Tiếng cười ấy vang lên như một bài ca ngọt ngào, thấm sâu vào tâm hồn anh. Đúng giây phút ấy, Soonyoung nhận ra rằng mình muốn dành cả phần đời còn lại để nhìn thấy Jihoon mỉm cười, và không gì có thể quý giá hơn giây phút ấy.
Dường như ngay lập tức, điều đó trở thành một sứ mệnh trong cuộc sống của Soonyoung – để làm cho Jihoon vui vẻ, để khiến cậu hạnh phúc. Mỗi nụ cười của Jihoon không chỉ là một dấu hiệu của niềm vui, mà là nhịp đập của trái tim anh. Và mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy, Soonyoung cảm thấy như mình vừa được trao cho sự sống, như thể chỉ cần thấy Jihoon hạnh phúc thì mọi khó khăn và thử thách trong cuộc đời đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì khi Jihoon hạnh phúc, Soonyoung biết rằng anh cũng sẽ hạnh phúc. Và chỉ thế thôi đã đủ để làm sáng bừng cả thế giới của họ.
Có lẽ, đó chính là khoảnh khắc mà sự ngốc nghếch trong Soonyoung bắt đầu bùng nổ. Anh không màng đến việc trông có thể ngớ ngẩn hay kỳ quặc, miễn là Jihoon cười. Chỉ cần thấy nụ cười mắt híp ngọt ngào của Jihoon, chỉ cần nghe thấy tiếng cười ấy vang vọng trong không gian, Soonyoung sẽ chẳng ngần ngại bày tỏ bản thân dù có xấu hổ đến đâu. Đơn giản là vì, đối với anh, tất cả những hành động, những sự ngốc nghếch, tất cả đều có một lý do duy nhất: làm Jihoon hạnh phúc. Khi Jihoon cười, như thể một luồng không khí mới tràn vào cơ thể anh, nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn. Mọi khó khăn dường như biến mất trong khoảnh khắc ấy. Và nếu mọi điều anh làm có thể mang đến nụ cười đó, thì Soonyoung sẵn sàng chịu đựng mọi thứ. Miễn là Jihoon luôn mỉm cười, anh sẽ không bao giờ ngừng cố gắng.
Lời thề ấy vẫn vẹn nguyên, vững vàng theo anh suốt hành trình tình yêu của họ. Từ những khoảnh khắc ban đầu khi họ bắt đầu gần gũi hơn, yêu nhau, rồi kết hôn, Soonyoung vẫn tiếp tục giữ vững cam kết ấy. Dù đã là một đôi, anh vẫn không ngừng làm mọi điều có thể để Jihoon cảm thấy như một vị hoàng tử, khiến cậu ấy luôn cảm thấy mình là người đặc biệt nhất và hạnh phúc nhất. Anh biết rằng tình yêu không chỉ là những ngày tháng tươi đẹp, mà là một lời hứa vĩnh cửu, một cam kết suốt đời, mà anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Soonyoung sống vì rất nhiều thứ—SEVENTEEN, Carats, Coco, đam mê nhảy—nhưng trên tất cả, anh sống vì nụ cười của Jihoon.
Đã có những lúc Soonyoung tự hỏi: "Mình có thể đánh mất tất cả những gì đang có, nhưng tuyệt đối không thể mất Jihoon." Dù nghe có thể hơi quá phụ thuộc, thậm chí là cực đoan, nhưng đối với Soonyoung, thế giới sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu thiếu đi Jihoon. Anh nhận ra rằng, trong mọi thứ anh làm, mọi giấc mơ anh theo đuổi, người duy nhất có thể khiến mọi thứ trở nên trọn vẹn chính là Jihoon. Nếu không có cậu ấy bên cạnh, mọi thành công hay niềm vui chỉ là những mảnh ghép vô hồn, thiếu đi điều quan trọng nhất. Vì vậy, dù có phải hy sinh hay đánh đổi, Soonyoung biết rằng mình sẽ luôn chọn Jihoon—vì với anh, tình yêu dành cho Jihoon là điều thiêng liêng và không thể thiếu.
Jihoon biết mình đã yêu Soonyoung ngay từ khoảnh khắc anh ấy luôn ở đó, kiên nhẫn bên cạnh, trong những giây phút đen tối nhất của cuộc đời Jihoon. Hôm đó, khi Jihoon đóng chặt cửa phòng thu, tự nhốt mình trong thế giới tĩnh lặng của sự cô độc, Soonyoung cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Seungcheol đã khuyên anh nên để Jihoon yên, để cậu có không gian riêng. Nhưng Soonyoung không thể làm như vậy. Cảm giác trong lòng anh như có một lực kéo không thể giải thích được, khiến anh không thể ngồi yên.
Anh không biết phải làm gì, chỉ biết rằng phải đến gần Jihoon hơn, bất kể điều gì có thể xảy ra. Thế là, Soonyoung quyết định đến phòng thu, dù không có một kế hoạch rõ ràng, chỉ đơn giản là cảm giác thôi thúc anh phải ở đó, ở gần Jihoon. Những bước đi của anh không chắc chắn, nhưng trái tim anh thì quả quyết.
Ban đầu, mọi chuyện không hề dễ dàng. Jihoon không trả lời, và Soonyoung có thể cảm nhận được khoảng cách, sự im lặng dường như quá lớn. Anh bắt đầu nghĩ rằng Jihoon có thể đã bỏ đi đâu đó, nhưng anh không dừng lại. Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng, Jihoon mở cửa. Không một lời nói lớn, chỉ là ánh mắt của Jihoon, những dấu vết của mệt mỏi và sự buồn bã hiện rõ.
Soonyoung không vội vàng, anh bước vào phòng thu với giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn, như thể không muốn làm gì gây áp lực lên Jihoon. Mọi thứ anh làm lúc ấy chỉ đơn giản là để Jihoon cảm thấy an toàn, để cậu biết rằng dù thế nào đi nữa, mọi thứ có thể dừng lại một chút, để cậu có thể thở. Những lời không cần phải nói, những cử chỉ không cần phải vội vã, tất cả đều chỉ có một mục đích duy nhất: để Jihoon biết rằng Soonyoung sẽ luôn ở đây, sẵn sàng che chở, ngay cả khi cậu không cần phải nói ra.
Họ trò chuyện, những câu chuyện đơn giản bắt đầu lấp đầy không gian im lặng, dần dần khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Jihoon bắt đầu cởi mở, những suy nghĩ và cảm xúc vốn luôn bị cậu giữ chặt trong lòng bấy lâu được tuôn ra một cách tự nhiên. Soonyoung lắng nghe bằng tất cả sự kiên nhẫn, không vội vàng, không ép buộc. Anh chỉ đơn giản muốn Jihoon biết rằng trong thế giới này, có một người luôn sẵn sàng ở bên cạnh, dù là lúc vui vẻ hay khi mệt mỏi.
Đó chính là điều mà Jihoon cần, và Soonyoung là người duy nhất có thể mang lại cảm giác ấy. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của Soonyoung không chỉ là sự an ủi, mà còn là một lời hứa âm thầm rằng cậu không bao giờ phải đối mặt với nỗi buồn một mình. Việc được chia sẻ cảm xúc với Soonyoung khiến Jihoon cảm thấy nhẹ nhõm như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Cảm giác tự do trong tâm hồn, như thể cậu có thể thở dễ dàng lần đầu tiên, như thể không còn gì phải che giấu, không còn gì phải sợ hãi.
Jihoon không thể giải thích được phép màu mà Soonyoung mang đến cho cuộc sống của mình, nhưng điều đó quá rõ ràng trong trái tim cậu. Sự hiện diện của Soonyoung không phải là điều kỳ diệu, mà là một sự thật đơn giản và chân thật. Jihoon cảm thấy vô cùng biết ơn vì có anh trong đời, vì Soonyoung đã là nguồn sức mạnh giúp cậu tìm lại được sự an yên trong những lúc tối tăm nhất.
Khi mối quan hệ của họ dần tiến triển, Jihoon từng lo lắng rằng Soonyoung sẽ thay đổi, và rồi cảm giác an toàn, ấm áp mà cậu từng cảm nhận trong những ngày đầu sẽ phai mờ theo thời gian. Nhưng thật bất ngờ, mọi thứ không những không thay đổi, mà còn trở nên vững vàng và sâu sắc hơn. Soonyoung vẫn luôn là người mà Jihoon có thể dựa vào, như một ngọn lửa sưởi ấm trong những đêm lạnh lẽo, như một mái nhà vững chắc giữa những bão táp cuộc đời. Và chính sự hiện diện của Soonyoung giúp Jihoon dần mở lòng, chia sẻ những suy nghĩ sâu kín mà trước đây cậu chưa bao giờ có thể nói ra.
Một số fan có thể không hiểu hoặc cho rằng điều ngược lại mới đúng, nhưng sự thật là Jihoon vốn là người rất dễ bộc lộ cảm xúc, chỉ là cậu không chia sẻ với tất cả mọi người. Cậu thích được tâm sự, không muốn giữ mãi những nỗi niềm trong lòng, vì cảm giác ấy giống như một cái lồng kín bưng, ngột ngạt, khiến cậu không thể thở được. Và âm nhạc, chính là lối thoát mà Jihoon luôn tìm thấy để giải tỏa. Soonyoung hiểu rõ từng thói quen nhỏ nhặt của Jihoon – từ cách cậu càu nhàu khi không vừa lòng, giọng nói cao vút và nhanh khi cậu phấn khích, cho đến những lần cậu tìm đến anh khi mọi thứ trở nên quá sức, chỉ muốn chôn đầu vào vai Soonyoung và khóc nức nở.
Jihoon biết ơn vì Soonyoung luôn ở bên cạnh, dù có khó khăn đến đâu. Anh luôn là người duy nhất mà Jihoon có thể tin tưởng và dựa vào, và cũng chính vì vậy mà Jihoon cam kết sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho Soonyoung, người bạn đời mà cậu yêu thương, cùng anh vượt qua từng chặng đường trong cuộc sống này. Tình yêu của họ không chỉ là sự gắn bó trong những khoảnh khắc đẹp, mà còn là sự kiên định, là lời hứa sẽ luôn bên nhau dù bất cứ điều gì xảy ra.
Có người nói rằng trong một mối quan hệ, tình yêu chỉ kéo dài tối đa 4 năm. Nhưng Soonyoung và Jihoon lại dám chứng minh điều đó là sai, bởi vì mỗi ngày trôi qua, họ lại yêu nhau nhiều hơn, như thể chưa bao giờ đạt đến đỉnh điểm của tình yêu. Có thể người ta sẽ nói họ vẫn còn trẻ, hay đơn giản là giai đoạn trăng mật kéo dài. Nhưng với cặp đôi này, chỉ cần họ còn sống, họ sẽ không ngừng nỗ lực để khiến đối phương cảm nhận được tình yêu vô điều kiện trong mỗi khoảnh khắc.
Người ta thường nói rằng tình yêu trong một mối quan hệ chỉ kéo dài khoảng 4 năm, rằng sau một thời gian, mọi thứ sẽ phai nhạt, thay đổi. Nhưng Soonyoung và Jihoon lại dám chứng minh điều đó là sai, vì với họ, mỗi ngày trôi qua là một cơ hội để yêu nhau nhiều hơn, như thể chưa bao giờ có giới hạn cho tình yêu ấy. Họ không nhìn vào thời gian để đong đếm tình cảm, mà sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc.
Có thể người ngoài sẽ cho rằng họ còn trẻ, hay cho rằng họ đang ở trong giai đoạn trăng mật kéo dài. Nhưng với Soonyoung và Jihoon, không có giai đoạn nào khác ngoài việc yêu nhau mãi mãi. Bởi vì đối với họ, tình yêu không phải là một điểm đến mà là một hành trình. Và trong hành trình đó, họ sẽ không ngừng nỗ lực, không ngừng vun đắp, để mỗi giây phút bên nhau đều tràn đầy yêu thương vô điều kiện, cho đến khi không còn gì có thể chia cắt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro