Chương 18

"Vậy. . .vậy tối nay tôi ngủ ở đâu? Chung giường với em hả?"

Nghe hai từ "Chung giường" làm mặt Thư Hoa đỏ bừng lên, tim lại thế mà đập nhanh hơn. Sao Tuệ Trân lại có thể nói thẳng thừng ra như vậy chứ, ngại chết mất

"Ừm. . .chị ngủ ở giường tôi, còn tôi sẽ ngủ ở ngoài ghế được rồi"

"Sao được chứ, em là chủ nhà. . ."

"Đừng nói"- Thư Hoa đưa tay ngăn chặn lời nói của Tuệ Trân Tôi ngủ đâu cũng được, còn chị đó giờ toàn ngủ nệm cao cấp, không quen ngủ ghế đâu"

Nét mặt của Tuệ Trân hiện lên một tia hụt hẫng, nàng cúi đầu thấp xuống nói gì đó lí nhí trong miệng: "Nhưng mà tôi muốn ngủ chung với em cơ!"

"Chị nói gì?"- Thư Hoa nhíu mày hỏi

Tuệ Trân lập tức xua tay: "Không. . . không có gì"

Đêm khuya thanh vắng, một thân một mình lạnh lẽo nằm dài trên chiếc ghế sofa ở ngoài phòng. Vì chân hơi dài quá nên cái ghế không đủ chỗ, phải nằm co rúm lại trông thật đáng thương.
Đôi mắt lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì thấy tiếng điện thoại vang lên thất thanh, nó làm Thư Hoa giật mình tỉnh ngủ. Cô lười biếng đưa tay sang bàn lấy

"Alo?"

"Là tôi đây, nghe giọng ngáy ngủ của em chắc là đang ngủ đúng không?"

Biết được người đầu dây bên kia là ai, Thư Hoa bật người ngồi dậy ngay tức khắc. Sao đó nhìn màn hình điện thoại xem có đúng không, quả thật không sai, Triệu Mỹ Nghiên.

"Chị có bị thần kinh không vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt gọi tôi làm cái gì vậy chứ!"

Cáu quá nên Thư Hoa không thể bình tĩnh được, cô xem giấc ngủ là vàng là bạc, mỗi lần ngủ được là mừng muốn chết. Sắp ngủ được rồi thì bị chị ta quấy rầy, tức chết

"Em nỡ nói nặng lời với tôi sao? Người ta có lòng tốt muốn quan tâm mà vậy đó, em làm tôi buồn lắm có biết không?"

"Sao chị vẫn còn ám tôi vậy chứ, chẳng phải lần đó đã nói rõ ràng rồi sao, chị không giữ lời hứa?"

"Ừ thì. . .tôi có hứa hẹn gì với em hả, sao không nhớ gì hết vậy ta!"

"Chị. . .!"

Thư Hoa bên đây cứng họng, tức là không thể đến tận mặt Chân Ni nói một lời rõ ràng. Bên kia Mỹ Nghiên cười thích thú, nàng thật sự rất thích chọc cho Thư Hoa giận lên. Vì khi đó trông cô thật dễ thương
Thư Hoa thở dài mệt mỏi, lưng dựa vào ghế, mắt nhắm lại. Nếu biết có chuyện này xảy ra thì ngay từ đầu cô sẽ không đồng ý với Mỹ Nghiên rồi

Có lẽ đã quá muộn để nghĩ đến, bây giờ có cơ hội là Mỹ Nghiên sẽ đến tìm Thư Hoa. Cô biết Mỹ Nghiên cũng là một luật sư như Tuệ Trân nhưng sao rảnh rỗi thế nhỉ.
Suốt ngày rong ruổi khắp các trung tâm mua sắm và tìm cô nói chuyện. Có phải là thất nghiệp rồi không có chuyện gì làm không?

"Sao thế, sao không nói năn gì hết vậy? Ngày mai em rảnh không hay là em đi mua sắm với tôi nha, em thích gì tôi liền mua tặng"

"Tôi xin chị tha cho tôi, đừng làm phiền đến tôi có được không? Tôi biết chị yêu thích tôi nhưng. . ."

Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại bị ai đó giật từ phía sau và rồi. . .

"Triệu Mỹ Nghiên, cô bị điên rồi hay sao hả? Có biết trễ lắm không mà còn gọi đến quấy rối Thư Hoa nữa, làm ơn bớt làm phiền em ấy đi, đừng để tôi thấy cô"

"Thì ra là luật sư Từ, cô với Thư Hoa tại sao ở chung một chỗ hả?"

"Không phải chuyện của cô, cút cho đẹp trời. Bye!"

Tuệ Trân hùng hồ nói một hơi để dằn mặt Mỹ Nghiên kia, nàng tắt máy rồi đặt mạnh điện thoại xuống bàn, vẻ mặt giận dữ nhìn Thư Hoa

"Em biết là cô ta gọi đến để chọc ghẹo vậy mà còn dây dưa là sao? Bộ em thật sự muốn quen cô ta lắm sao Thư Hoa?"

Tự nhiên bị Tuệ Trân nói như vậy trước thái độ ấy làm cô hoảng sợ trong lòng. Lần đầu tiên cô thấy nàng giận đến vậy nhưng mà tại sao lại phải nổi nóng với mình?
Cô có làm gì sai sao, chẳng qua là chỉ nói vài câu với Mỹ Nghiên tìm cách dừng cuộc điện thoại lại mà.
Còn Tuệ Trân thì khác, nàng vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ nên thấy khó chịu. Đứng đợi mãi chẳng thấy Thư Hoa ngắt máy nên nàng muốn giúp cô một tay

Nàng không thích người khác nói chuyện thân thiết với Thư Hoa trong khi người đó có tình ý với cô. Sợ là càng nói, càng gần gũi thì cả hai sẽ có tình cảm với nhau, lúc đó thì nàng biết phải làm sao

"Chị chưa ngủ? Sao còn ra đây làm gì?"

"Đừng có đánh trống lảng, em thức đến giờ này chỉ để nói chuyện với cô ta hay sao? Rốt cuộc thì em có để tôi trong mắt em không vậy, sao lúc nào cũng tỏ ra thân thiết với người khác còn tôi thì không?"

Thư Hoa đứng hình trước lời nói từ chính miệng Tuệ Trân, nàng nói vậy là có ý gì? Chẳng phải nàng đã từng nói với cô là đừng xuất hiện trước mặt nàng hay sao
Bây giờ lại nói như vậy, cái gì mà đặt ở trong mắt chứ, nghe thật vô lý. Thư Hoa nhếch môi cười trừ, như thế nào mới vừa lòng với Tuệ Trân, muốn cô phải thế nào mới chịu

"Chị là cái gì đối với tôi mà tôi phải để chị trong mắt?"- Thư Hoa chậm rãi đứng lên, mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt Tuệ Trân.

"Vậy đối với em. . .tôi là gì?"- Tuệ Trân vẫn giữ nguyên ánh mắt nảy lửa hỏi lại

"Người xa lạ, chính chị là người đã nói như vậy với tôi. Đừng quên, chúng ta chẳng là gì của nhau nên đừng lúc nào cũng xen vào chuyện của tôi. Chị xen vào vì chị nghĩ tôi còn yêu chị hay sao? Đó là quá khứ rồi"

"Được"- Nơi khoé mắt Cẩn Mai chảy ra hai giọt lệ, nàng gật đầu hiểu hết mọi chuyện, Thư Hoa thật sự đã tuyệt tình với nàng đến như vậy rồi thì chẳng còn gì phải lưu luyến: "Cái này là do em nói, cảm ơn vì đã giúp tôi giác ngộ ra được sự thật, có lẽ tôi mù quáng nên mới tin rằng em vẫn còn yêu mình mà cảm động, vẫn như lời nói lúc trước của tôi 'Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi'"

Dứt lời Tuệ Trân một mạch bỏ đi vào trong phòng, nước mắt hai bên cũng đã lấm lem hết cả gương mặt xinh đẹp. Nàng thấy thật hối hận khi nghĩ Thư Hoa còn yêu mình, đã vậy bản thân còn muốn tìm cách được gần cô

Sai lầm, đây là sai lầm đáng nhớ nhất mà nàng gặp phải. Tất cả những thứ tốt đẹp chẳng bao giờ đến với nàng, kể cả tình yêu cũng vậy. Một người không hi vọng gì về tình yêu cho đến khi mở lòng yêu ai đó thì bị người ta chối bỏ.
Nàng sẽ không bao giờ muốn lập lại sai lầm đáng tiếc này, cũng chẳng muốn yêu thêm một ai nữa. Tất cả toàn là giả dối!

Thư Hoa liếc mắt nhìn bóng lưng Tuệ Trân rời đi, đâu phải nói ra những lời đó mà lòng yên ổn đâu. Đau lắm, đau đến muốn chết ngay.
Thư Hoa không thể không nói không còn yêu Tuệ Trân được vì cô còn yêu nàng rất nhiều. Không muốn nàng yêu một người không có tương lai như mình

Tương lai của Cẩn Mai đang rộng mở ở phía trước, đừng vì một người như cô mà vướng bận. Cô chỉ mong rằng nàng tìm được nửa kia giống như nàng, công danh sự nghiệp rộng mở

Thư Hoa ngồi huỵch xuống ghế, nước mắt cũng thế rơi ra. Làm Tuệ Trân khóc là điều mà cô chưa từng muốn, chỉ muốn nàng vui vẻ bên cạnh mình

Hôm qua, Thi Hàm xem ti vi thì thấy nó sơ lượt về một gia đình quyền lực ở trên đó, mới đầu cô chẳng quan tâm đâu cho đến khi thấy người con gái ấy. Đó là Tuệ Trân, nàng tươi cười đứng cạnh ba mẹ.
Cô nhíu mày xem kĩ hơn, nhìn gia đình họ thật quyền quý, còn nghe ba mẹ Tuệ Trân tìm kiếm cho nàng một chàng trai để nàng kết hôn. Thư Hoa lúc đó muốn bỏ cuộc rồi nhìn lại bản thân thì khác xa so với họ
Biết rằng yêu một người như Tuệ Trân là không thể đến với nhau, ba mẹ nàng chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này.

Bây giờ nhớ lại càng thêm buồn bã, không biết làm như vậy có đúng hay không hay chỉ làm Tuệ Trân thêm ghét mình. Giá như cô không gặp nàng ngay lúc đâu thì mọi chuyện sẽ khác
Đối với Tuệ Trân, cô sẽ luôn giữ vững tình yêu này trong con tim, mãi mãi chôn vùi dưới vực sâu không bao giờ đem lên. Chỉ cần thấy Tuệ Trân hạnh phúc là cô vui rồi. Chẳng dám đồi hỏi gì, chỉ xin nàng sau này có gặp nhau thì đừng làm như kẻ xa lạ.
Mỉm cười gật đầu nhìn nhau như vậy là đủ rồi.

_______________________________________

Viết mấy cái này làm tâm trạng tôi cũng buồn theo luôn các bác ạ =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #sooshu