26

"Thứ hai là ngày đầu tuần bé hứa cố gắng chăm ngoan thứ ba thứ tư thứ năm ngày nào cũng ở bên Jín, thứ sáu..."

"Con hát gì đấy Shuhua ?"

Shuhua vừa soạn sách vở cho vào balo miệng vừa hát líu lo nhưng hình như mẹ em đã nghe thấy gì đó hơi sai sai

"Con có hát gì đâu !! Con đi học đây"

Shuhua hớ hênh giật cả mình, em vội vàng tạm biệt mẹ rồi nhanh chân phóng ra khỏi nhà. Miệng vẫn còn hát hò cho đến tận cửa cổng

"Chào buổi sáng Jinjin"

Em nghĩ cứ như mọi hôm, cứ ngỡ Soojin đã đứng sẵn ở đấy nhưng hôm nay lại chẳng nghe thấy tiếng trả lời

"Không biết Jinjin làm gì mà giờ này chưa đến nữa nhỉ ?"

Không thể chờ được vì sẽ trễ học mất em đành chạy đến nhà cô, vừa đến nơi liền gặp Minnie, cậu ấy cũng vừa bước ra

"Heyy, Shuhua !!"

"Soojin unnie đâu ?"

"Còn ngủ trong nhà"

"Cái gì ? Sắp đến giờ học rồi mà"

"Chị ấy bị sốt". Mặt Minnie rất ư là bình thản

"Yahhh cái cậu này, sao nảy giờ mới nói, tớ vào trong xem".

Shuhua đánh vào vai cô bạn một phát rõ đau

"No no no, Soojin bảo tớ nói với cậu là cứ đi học, chị ấy không sao, chỉ bị sốt nhẹ". Minnie chặn lại

"Không được". Shuhua cố lấn Minnie chen vào trong nhưng em làm sao trốn thoát được với Minnie

"Phải nghe lời người yêu cậu chứ ".

Minnie đưa hai tay lên vai Shuhua, đẩy cô nàng đến nhà Miyeon rồi cả ba cùng đến trường

Suốt cả buổi có học hành được gì, trong lòng cứ nóng hừng hực như ai đang châm lò sưởi

Ngồi rầu rỉ một lúc, chợt chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Là tin nhắn của ai kia, Shuhua liền mở lên xem

"Shuhua em đừng lo lắng, chị ổn "

Shuhua liền bật cười, cả ngày người ta chờ có bấy nhiêu đó thôi, chỉ cần một dòng tin nhắn như thế là cũng đủ cảm thấy yên tâm một chút

Đến khi tan trường em vội vàng tạm biệt hai cô bạn thân nhanh chân đi trước đến nhà Soojin

"Aaaaa"

Shuhua vô tình va phải một ai đó

"Tôi xin lỗi".

Em cúi đầu với người kia rồi tính rời đi nhưng chẳng thành

"Ơ kìa... đi đâu mà vội thế ?". Chị gái nắm lấy cổ tay em

"Mấy chị là ai ?".

Shuhua ngẩng mặt lên nhìn, bọn họ tầm 4 người, trong lòng lại bắt đầu lo sợ

"Không biết tôi sao ?".

Chị gái tiến lại gần, tay phe phẩy vài sợi tóc em

"Chưa nghe đến tên chị đại của trường hả ?". Một người khác trong nhóm nói

Shuhua sợ sệt, em lắc đầu

"Tôi liên quan gì đến mấy người ?"

"Có chứ, rất liên quan nữa là đằng khác"

"Chị là ai ?"

"Ừm...giới thiệu với em, chị là Minji"

Cái tên quen thế nhỉ ? Hình như đã nghe ở đâu đó

Em ngẫm nghĩ trong tích tắt liền nhớ ra anh Jinhyung lần trước khi đi ăn cùng nhau anh ấy đã nhắc đến cái tên đó

Minji cùng ba người kia lôi em vào một hẻm vắng

"Chị...chị muốn gì ?"

"Chị muốn cưng tránh xa Soojin ra"

"Không !! Soojin là người yêu của tôi". Nàng vênh mặt

"Cưng mạnh miệng nhỉ ?". Minji tay nắm lấy cằm Shuhua nâng lên

"Chị chỉ muốn nhẹ nhàng với em, em nên biết điều đi chứ"

"Tôi đã nói là không". Shuhua hất mặt ra khỏi tay cô

Minji thở hắt, cô đưa tay lên cao và định sẽ tát cho Shuhua một cái nhưng...

"Ê ê ê hello chị gái".

Minnie kịp thời xuất hiện đi đến chen ngay vào giữa

"Gì đấy em"

"Bạo lực thế chị gái"

"Chúng ta là người một nhà mà...đừng xen vào chuyện của chị"

"Soojin đồng ý chị bao giờ mà một nhà"

Minji cười khẩy

"Nếu như em xen vào chuyện của chị thì cho dù có là em gái Soojin đi chăng nữa chị cũng chẳng nể đâu đấy"

"Hả ? Có nghĩa là, chị muốn đánh nhau sao ?"

Minji nhếch một bên mày

"Ok được thôi ! Bên chị có một, hai, ba, bốn, bên đây một, hai..."

Minnie chưa nói hết thì đã nhận được một tràng cười của bốn người kia

"No no suỵt". Minnie đưa ngón trỏ lên miệng

Cô kêu to

"Mọi người"

Từ bên ngoài năm trăm anh em đồng loạt bước vào, người thì xắn áo, người thì xắn quần, người lắc cổ, người bẻ khớp tay ra vẻ máu mặt. Nói năm trăm anh em cho sang mồm chứ thật ra chỉ có 5 người trong hội con nhà giàu, công tử bột và công chúa bong bóng

"Ôi giời sợ thật đấy".

Bốn người kia lại bắt đầu cười ngạo nghễ

"Rồi bây giờ bên đây 7 bên kia 4, chơi được rồi đấy". Minnie vẫn rất sung

"Em nghĩ...bọn chị có bấy nhiêu đây thôi sao ?"

Minji nhếch mép, cô đưa tay lên vỗ hai cái lập tức một nhóm khác tầm năm sáu người bước vào làm hội con nhà giàu mặt tái xanh như tàu lá chuối

Soyeon nép sát lại gần Minnie hỏi

"Chết rồi, ngoài dự tính của mình, làm sao đây ?"

"Mình còn một cách nữa mà. Chị nhớ không ?"

Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu, Soyeon quay sang nói với ba người còn lại, cả sáu cùng nhất trí. Shuhua ngơ ngác nhìn bọn họ chẳng biết chuyện gì

"Sao, sợ rồi đúng không ?"

"Bọn này mà sợ chắc". Minnie mạnh miệng, mặt vênh váo

"Vậy thì chiến thôi". Minji nở một nụ cười khinh bỉ

Hai bên mắt đối mắt

Minnie bỗng dưng chơi trò tập đếm

"Một....hai....ba...."

".....chạy thôi Shuhua"

Minnie kéo tay tay em, cả bọn quăng balo của mình vào đám Minji rồi túa nhau ra chạy mất dép

Cả đám kia ngơ ngác đứng nhìn, không ngờ hội nhà giàu lại hèn hạ chơi trò tẩu thoát nhưng chỉ tầm vài giây cả đám liền nhanh chóng đuổi theo bảy người kia

"Đứng lại "

"Đứng lại "

"Ai ngu đi đứng lại cho bị đánh ha chi".

Minnie tuy hơi đuối nhưng mồm vẫn còn mạnh lắm

"Minnie à tớ chạy không nổi nữa".

Shuhua chậm chân lại, em thở hổn hển

"Cố lên, cố lên"

"Có đứng lại không, lũ hèn". Bọn kia chạy theo ngay phía sau

"Lêu lêu, đố anh bắt được em"

"Aaaaaa".

Shuhua đang chạy thì bỗng dưng lại va phải ai đó còn ngã hẳng vào lòng họ

"Mấy đứa làm gì mà chạy dữ vậy ?"

Shuhua nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy liền ngẩng mặt lên nhìn

"Soojin unnie"

Mọi người cũng đều dừng lại, kể cả bọn kia

"Có chuyện gì thế ?". Soojin ngơ ngác nhìn mọi người

"Chị lại mà hỏi Minji kìa"

"Minji". Soojin nhăn mặt

"Em ổn chứ ?". Soojin nhìn xuống em hỏi

Shuhua mệt mỏi gật đầu. Cô tiến lại gần Minji

"Cậu....có chuyện gì sao ?"

"Ừm thì...."

"Mình có thể nói chuyện riêng được không ?"

Minji nhìn Soojin bằng ánh khác hẳng, cô nhẹ nhàng gật đầu. Đến ngay cả chính bản thân cũng chẳng thể hiểu tại sao cô ta luôn đối xử với người khác như một chị đại nhưng khi đứng trước mặt Soojin...cô ta lại biến thành một người khác.

Mối tình đơn phương kéo dài suốt 3 năm đang ở trước mặt, cô ta đã nhiều lần thổ lộ nhưng đều bị từ chối thế thì làm sao có thể chấp nhận được khi Soojin đem lòng đi yêu người khác

"Được thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro