Chương 8

Hôm kia, biệt thự nhà Seo gia nhận được thiệp mời do người của nhà họ Young đưa đến, đề bên trên là lễ mừng thọ Young Dojoon ngày mười lăm tháng sau, rất hân hạnh được mời Soojin.
Sau khi đọc tấm thiệp, Soojin không nghĩ nhiều quăng lên bàn. Đúng lúc đó trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, Soojin định bắt máy nhưng Shuhua nhanh chân hơn chạy đến nhấc ống nghe.
“Dạ, đây là nhà Seo gia, ai vậy ạ?” Người ở đâu dây lúc đầu im lặng nhưng sau khi nghe giọng của Shuhua liền lên tiếng.
Shuhua đứng nghe điện thoại bỗng dưng vẻ mặt trở nên lúng túng, rồi cười toe, trả lời.
“Anh đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả? Anh nhầm số rồi phải không? Ở đây là Seo gia… Dạ, không sao, chào Anh.”
Gác điện thoại, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Soojin, liền chột dạ.
“Người ta nhầm số.” Cô vội vã giải thích sợ Soojin phát hiện ra.
“Jin biết rồi, em vừa mới nói.” Thấy cô giấu đầu lòi đuôi, chị nheo mắt lại. “Sao lâu rồi Jin không thấy Jason?”
Không ngờ chị lại nhắc đến Jason, cô hơi mở to mắt. “Dạ, không thấy ạ? Mấy ngày trước em có gặp cậu chủ nhỏ, em còn nấu cơm cho anh ấy nữa.”
“Nấu cơm? Lúc nào?” Chị nhớ hình như cả tháng nay không thấy Jason trong bàn ăn.
“Dạ… dạ… Bữa tối mà em chạy ra ngoài đó.” Cô lúng túng, tay nhớp nháp đầy mồ hôi, vội chùi vào tạp dề trước ngực.
“Thật sao? Vậy thì là nửa tháng trước chứ sao em lại nói mấy ngày trước?” Quan sát thái độ của cô, Soojin hỏi phủ đầu.
“Không khác nhau mấy, không khác nhau mấy, ha ha.” Cô gượng cười để che giấu sự lúng túng của mình.
“Tối hôm đó Jason có nói gì không?”
“Dạ, không nói gì cả, chỉ ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm xong, Jason làm gì?”
“Em không biết, tại mệt quá nên sau đó em đi ngủ sớm, không biết cậu chủ nhỏ đi đâu.” Cô làm đúng như lời dặn của Jason, chuyện gì cũng nói không biết.
Nhìn vào mắt cô, Soojin biết cô đang nói dối.
Nếu chị đoán không nhầm thì lần này về nước Jason không có ý định quản lý công ty, hơn nữa thằng nhóc ranh ma còn lập kế hoạch nào đó, có lẽ là từ lúc tuyển nữ giúp việc.
Chị nghĩ em mình cố tình tuyển một cô bé giúp việc ngốc nghếch để người ta nghĩ rằng nó luôn có ở nhà, và mục đích khác nữa là tìm một gián điệp biết nghe lời giúp che giấu hành tung của nó.
Bởi vì chị bận rộn nhiều việc nên không phát hiện ra kế hoạch lưu manh đó.
“Vậy là em không biết nó đi đâu?” Soojin cười hiền.
“Dĩ nhiên, em cũng bận rộn, sao em biết được. Ha ha.”
Shuhua bật cười, nhưng người thông minh có thể nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi.
Được lắm. Hóa ra bé Shu mà chị yêu say đắm lại là gián điệp của Jason.
Hơn nữa, chuyện đã tới nước này rồi, cô vẫn nói dối để bao che cho Jason… Phải trừng phạt cô như thể nào để hả giận? Hay là cấu véo má cô?
Không, cách đó vẫn còn quá nhẹ, có lẽ chị phải “xử” cô ngay tại chỗ và thậm chí là cưỡng hiếp cô.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lùi ra sau một bước. “Cô chủ, nụ cười của chị sát thương người khác đó.”
“Em nhầm rồi.” Chị đứng dậy, bước lại gần.
“Á!” Thấy chị chỉ cần bước hai bước đã rút ngắn được khoảng cách, cô vội vàng bỏ chạy.
“Còn dám chạy!” Chị vươn tay kéo cô lại dễ như trở bàn tay. “Em là cô gái không có lương tâm, em biết là Jin yêu em như thế nào mà em còn tình nguyện làm gián điệp cho Jason, bao che cho nó. Em muốn Jin tức chết có phải không?”
Nghe chị nói, Shuhua đang giãy dụa liền cứng đờ người ngay tức khắc. Nhưng có đánh chết cô cũng không thừa nhận. “Em không có, em không có, buông em ra ~~~”
Bàn tay to không thương tiếc phát mạnh một cái vào mông cô. “Dám nói dối!”
“Hứ!” Không ngờ chị lại nhẫn tâm dùng hình phạt về thể xác, cô kêu la.
“Nói! Jason đang ở đâu?”
“Em đã nói là em không biết sao chị hỏi em hoài, còn đánh em nữa? Chị quá đáng!” Cô vung tay loạn xạ. “Buông em ra ~~~ Buông em ra ~~~”
“Dám nói dối!” Phát đầu tiên là để cảnh cáo nhưng cô vẫn cứng đầu cứng cổ, chị nheo hai mắt lại, phát thêm mấy cái vào mông cô.
Shuhua đau quá la hét vang cả biệt thự.
“Á Á Á! Đau quá, bạo lực, giết người, cứu tôi ~~~”
“Nói!” Chị lại giơ cao tay.
“Không nói!” Thà chết chứ nhất quyết cô không chịu khuất phục, nước mắt giàn dụa.
Thấy cô khóc, chị giơ cao tay nhưng không đánh. “Rốt cục thằng nhóc cho em cái gì quý giá mà em luôn giúp nó?”
“Không có gì hết, làm người phải giữ uy tín.”
“Uy tín cái đầu em. Jason là gì của em, còn Jin là gì của em, em phải hiểu rõ chứ? Uy tín cái con khỉ, Jin là người của em,là chồng tương lai của em đó.” Đúng là cô nàng ngốc nghếch.

“Nhưng em đã hứa với cậu chủ nhỏ rồi.” Cô buột miệng, nhìn chị bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Em…” Sự cứng đầu của cô làm chị tức điên. “Bướng bỉnh quá! Phải áp dụng hình phạt về thể xác với em.”
Nghe chị nói “áp dụng hình phạt về thể xác”, cô mở to hai mắt, hoảng hốt. “Chị đánh cũng đánh rồi, chị còn muốn làm gì nữa?”
“Còn muốn làm gì hả? Dĩ nhiên là cưỡng hiếp em.” Chị cười tàn ác.
“Hả???”
Đánh không thương tiếc giờ lại còn muốn “ăn” cô. Áp dụng hình phạt về thể xác thực chất là trừng phạt lên cơ thể.
Nhân lúc cô đang sững sờ, chị ôm cô đi đến sofa nhẹ nhàng đặt cô xuống sau đó nằm đè lên trên.
Nụ hôn của chị khiến cô đê mê, mãi mới thốt được thành lời. “Đừng…”
“Jin sẽ làm em phải thích.” Chị cười khẽ.
“Nhưng…”
Vừa mới mở miệng, chị liền ngậm hết những lời cô định nói.
Vốn dĩ trong lòng đang cảm thấy giận dữ nhưng sau khi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, cơn giận ngay lập tức bốc hơi không còn dấu vết.
Nghe tiếng cô thở gấp nhẹ nhàng, chị càng muốn xâm nhập vào nơi ngọt ngào, hơn nữa dục vọng đang sôi sục trong cơ thể, cảm giác đê mê càng khiến hai cơ thể quấn quít lấy nhau, tận hưởng cảm giác nóng bỏng run rẩy.
Đầu tiên là áo, sau đó là quần jean, chị bắt đầu cởi đồ cho cả hai, cơ thể khát khao được hòa làm một…
Đúng lúc đó, cửa biệt thự đột ngột mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng khách trở nên sáng choang và có thể nhìn thấy hai thân hình đang quấn lấy nhau trên sofa.
“Shuhua, chị cháu đến tìm cháu… Á! Cháu… cháu… cháu… đang làm cái gì vậy? Stop, stop lại ngay cho chú…”
Quản gia Kim, quản gia già nhất và làm việc lâu năm nhất trong nhà Seo gia, trong 57 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ông thấy như trời sắp sập.
Nhìn quả bí đỏ trên đầu Quản gia Kim, hai tay run run xách hai thùng nước, quỳ ở cửa sổ chịu phạt, Miyeon cảm thấy may mắn vì mình không bị phạt.
“Cô là chị của bé Shu?”
“Dù không phải ruột thịt nhưng còn yêu thương nhau hơn ruột thịt, nên tôi đúng là chị của con bé.”
Nhìn mặt Soojin không hề đỏ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh, Miyeon thầm thán phục chị.
Khác với chị, Shuhua mặt tái mét, len lén nhìn cô, núp sau cái gối ôm. Cô quay sang nhìn thấy Soojin đang âu yếm nhìn cô nhóc xấu hổ.
“Em định núp đến bao giờ?” Chị giật cái gối ôm.
Shuhua vội giật lại. “Đừng chú ý đến em, cứ coi như em không có ở đây.”
Nghĩ đến việc, người khác nhìn thấy mình nude bán thân, Shuhua xấu hổ muốn chết, sau này cô còn mặt mũi nào gặp họ nữa.
“Em nên bịt tai lại.” Soojin trêu cô.
“Đừng có chú ý đến em, đừng có chú ý đến em.” Cô lại núp sau cái gối, không dám nhìn Miyeon.
“Shuhua, Soojin là cô chủ của em, em lén lút quan hệ với cô chủ từ lúc nào?”
Shuhua cứng đờ cả người nhưng cô không còn mặt mũi nào để trả lời. Soojin ngồi một bên nghe mấy chữ “lén lút quan hệ”, cảm thấy không thích liền lên tiếng để làm sáng tỏ.
“Không phải lén lút quan hệ mà là yêu đương công khai.”
“Hả? Chuyện lớn như vậy sao người chị này lại không biết?” Miyeon cười dịu dàng nhưng trong ánh mắt ẩn chứa tia sắc bén.
“Là lỗi của tôi.” Soojin nhận lỗi. “Do tôi không dạy dỗ cô ấy tốt nên cô ấy chưa nói cho mọi người biết sự tồn tại của tôi.”
“Chị nói do lỗi của chị nhưng tại sao tôi lại nghe thành lỗi của Shuhua?” Người trước mặt này còn không thấy xấu hổ.
“À, cô Cho nói hơi quá rồi, tôi nghĩ rằng việc chúng tôi yêu nhau không có gì sai và dù sao đó cũng là chuyện riêng tư, không cần ai khuyến khích.”
“Ý của chị Seo tôi hiểu nhưng nghe chị nói “không cần ai khuyến khích” nghĩa là không muốn ai biết? Tại sao chị lại không muốn ai biết?”
Nghe câu nào của Miyeon cũng sắc bén, Soojin biết rõ nhìn bề ngoài cô xinh đẹp yếu đuối không thể là cô gái không hiểu chuyện nhưng trái lại cô rất khôn khéo, cực kỳ thông minh, vì thế chị cần phải đảm bảo với cô về tương lai hạnh phúc của Shuhua, dù sao suýt chút nữa chị đã làm chuyện đó với Shuhua trước mặt chị gái của cô nhóc.
“Những lời cô Cho nói không sai, thực ra tôi định khi nào thích hợp sẽ gửi thiệp đến người thân và bạn bè của bé Shu, thông báo tin vui của tôi và cô ấy.” Soojin nói ra kế hoạch của mình.
“Thiệp? Có phải loại thiệp mà tôi đang nghĩ đến không nhỉ?” Lúm đồng tiền trên má Miyeon và đôi mắt đều trở nên sắc bén, có khả năng sát thương người.
Nếu chị ta đúng là người tốt sẽ không coi Shuhua như trò chơi, nếu không phải như vậy, chị ta tới số rồi.
“Tôi không biết cô Cho đang nghĩ đến loại thiệp nào? Ý tôi là thiệp hồng in chữ song hỉ, dán ảnh của tôi và bé Shu, cô Cho đã hài lòng chưa?”
Nghe được lời hứa của Soojin, nụ cười trên môi Miyeon mới trở lại bình thường, không còn sát thương nữa.
Được, tính ra chị ta cũng hiểu chuyện đấy.
“Nếu chị cho tôi thời gian cụ thể để tôi và tất cả các thành viên trong gia đình tin tưởng, tôi sẽ vừa lòng.”

Hiểu ý Miyeon, Soojin nói ngay. “Ngày này tháng sau.”
“Không được, thời gian quá gấp, nhà chúng tôi rất đông, nhiều thành viên đang ở nước ngoài không về kịp.”
Soojin liền sửa lại. “Ngày này hai tháng sau.”
“Hai tháng sau thì còn được nhưng không nhất thiết phải là ngày hôm nay, hãy tìm ngày lành.” Sau đó lại hỏi. “Chị định đưa bao nhiêu?” Cô đang hỏi sính lễ.
“Nhà cô Cho yêu cầu bao nhiêu, tôi sẽ đưa bấy nhiêu.” Chị không tiếc tiền, nhất là tiền để cho người con gái chị yêu.
“Tốt, chị cũng có thành ý đấy, nhà gái chúng tôi sẽ lo bánh kẹo, thiệp mời, tiệc rượu, hai tháng sau chị chỉ cần đem ảnh tới và thông báo với ba mẹ chị là được.”
“Ok, cứ quyết định như vậy.”
“Quyết định như vậy ha.”
Giống như đã đàm phán thành công hợp đồng kinh doanh, hai người nhìn nhau cười, còn Shuhua xấu hổ ngồi một bên núp sau gối ôm không ngờ được rằng tương lai của mình đều đã được định đoạt.
“Không biết chị đã nghe chuyện chồng sắp cưới của Shuhua chưa?” Miyeon buột miệng hỏi để quan sát sát thái độ của Soojin.
“Chuyện đó là sao?” Soojin cười nhẹ.
“Chị không sợ bị đánh hả?” Biết chị thực sự yêu Shuhua nên cô mới nói ra chuyện đó chứ cô không bao giờ kể chuyện nhà với người ngoài.
“Tôi không lo điều đó.”
“Chị cũng tự tin quá nhỉ?”
Soojin cười không trả lời.
“Chuyện quan trọng đã đàm phán xong rồi, bây giờ nói đến chuyện chính.” Miyeon sực nhớ mục đích đến chơi của mình, vươn tay giật cái gối ôm che mặt Shuhua.
“Á! Gối của em.” Shuhua kêu thảm thiết.
“Trên người em có cục thịt nào to để người ta nhìn không? Có đáng để lấy gối che không?” Chuyện đám cưới đã thỏa thuận xong, nên Miyeon không còn ý kiến gì khác.
“Có mấy cục thịt bị người ta xem sạch bách hết rồi. Sau này em còn mặt mũi đâu nữa…” Không có gối ôm, mặt Shuhua đỏ bừng như máu dồn hết lên mặt.
“Im miệng!”
Nghe chị gái mắng, Shuhua đang kêu la liền im bặt.
“Cứ coi như chị chưa nhìn thấy gì, em quên chuyện đó đi…” Miyeon dịu giọng.
“Sao được…” Suýt nữa thì bị người ta nhìn thấy hết rồi.
Miyeon nói ra mục đích đến chơi của mình. “Tuần sau em rãnh không? Tổng giám đốc muốn đưa em đi dự tiệc mừng thọ.”
“Lại là tiệc mừng thọ? Sao tháng này nhiều tiệc mừng thọ vậy?” Shuhua chun mũi.
Chị Minnie cũng hay thật, rõ ràng thích chị Miyeon lại nói chị Miyeon đến hẹn với cô. Có lẽ chị Minnie muốn đưa cô đi dự tiệc vì chị Miyeon chăng? Tại chị sợ nếu đưa chị Miyeon đi, đám đàn ông háo sắc sẽ vây quanh chị làm chị phải ôm thùng giấm chua.
Ai da, chị Minnie cũng xấu bụng thật, sự khổ nào cũng tống cho cô, đầu tiên là lấy cô ra lừa chị Miyeon, bây giờ lại coi cô là tấm bia thay thế cho bạn gái.
“Sao vậy? Hôm đó em cũng phải đi dự tiệc mừng thọ ai hả?”
“Dạ, chủ tịch Young.”
Miyeon chớp mắt. “Vậy là mục đích của chúng ta giống nhau rồi.”
“Cần phải đính chính một chuyện, bé Shu là của tôi.” Soojin ôm eo Shuhua.
Lúc nhìn thấy thiệp mới, chị đã nghĩ đến một kế hoạch.
Mục đích của chị là khiến cô Young hết hy vọng tự động rút lui và mặt khác cũng muốn công khai giới thiệu bé Shu, sau đó đến cô nhi viện gặp Viện trưởng cầu hôn, nhưng không ngờ được rằng chị phải tiến hành đám cưới gấp gáp như vậy.
“Shuhua em muốn đi với ai?” Tổng giám đốc và Soojin đều muốn đưa Shuhua đi cùng, điều này khiến Miyeon cảm thấy khó xử, vì thế cô để cho Shuhua lựa chọn.
“Không đi được không ạ? Em muốn ở nhà xem phim thần tượng.” Cô không chọn ai cả, chỉ chọn cái ti vi, vì Chủ nhật chiếu tới cảnh cao trào, không xem rất đáng tiếc.
“Dĩ nhiên là không được.” Soojin và Miyeon đồng thanh quát to.
Chuyện quan trọng như vậy tại sao cô nhóc không hiểu? Chuyện này có liên quan đến tương lai của cô, vậy mà cô lại muốn ở nhà xem phim.
“Xì! Sao không được? Em không am hiểu lĩnh vực kinh doanh, đến đó em cũng đâu biết nói chuyện với ai, chán ngắt. Nói thật nhé, em và chú Young cũng đâu có thân thiết, em đến đó làm gì, thà ở nhà xem phim thần tượng thích hơn.”
Nhìn nụ cười trên môi Shuhua, Soojin cảm thấy đau đầu. Cô nhóc này lại quên chuyện Young Min mê chồng tương lai của mình. Cô ngốc đến mức không nghĩ đến âm mưu có thể xảy ra trong bữa tiệc đó.
Chỉ cần một liều thuốc mê là gài chị vào tròng, trong khi cô nhóc lại muốn ở nhà xem phim thần tượng, mặc kệ chị sống chết ra sao… Sao cô lại ngu ngốc đến mức nguy hiểm cận kề mà cũng không biết?
Thấy Soojin day trán, Miyeon thấy cảm thông với chị.
Shuhua vốn ngốc nghếch ngây thơ, cô quá rành, vài giây trước đó cảnh báo tận thế sắp đến, nhưng chỉ vài giây sau cô nhóc sẽ quên ngay, hình như trong đầu con bé không có khái niệm “sự nguy hiểm.”
Yêu phải cô nhóc ngây thơ này, cô có thể tưởng tượng ra tương lai Soojin sẽ phải buồn rầu nhiều, cô còn lo lắng rằng chị sẽ sớm bạc đầu.
“Shuhua, hôm đó em hãy đi dự tiệc với Soojin, chị sẽ giải thích với tổng giám đốc.” Miyeon cao giọng.

“Nhưng…” Chị gái đã nói cô không thể không nghe nhưng vẫn lừng khừng.
“Không có nhưng nhị gì cả, trưa hôm đó chị sẽ mang quần áo đến cho em, mặc dù em đi cùng với chị Seo nhưng em đừng có làm bẽ mặt nhà họ Cho, phải trang điểm cho thật đẹp.”
Shuhua nhíu mày. “Phiền thật.”
“Nếu em thấy phiền hay đi cùng tổng giám đốc đi, chị nghĩ chị ấy rất thích trang điểm cho em.”
Shuhua sợ tới mức nhảy dựng lên. “Á! Em không đi đâu. Chị Minnie là ông “trùm” rắc rối, nếu để chị ấy trang điểm em chết chắc.”
Chị Minnie luôn sống căn cơ tiết kiệm từng đồng nhưng chị lại rất hào phóng với các em trong cô nhi viện, cái gì cũng mua thứ đắt nhất, bây giờ khi đã kiếm được nhiều tiền, nếu không trang điểm cho các em gái lòe loẹt hay mặc đồ óng ánh, chị sẽ không hài lòng.
“Vậy em muốn chị đi thay em phải không?” Miyeon mỉm cười.
“Dạ.” Chỉ cần không phải đi cùng chị Minnie, chuyện gì cô cũng làm.
Ngồi một bên nghe hai chị em nói chuyện, Soojin cảm thấy tò mò về “tổng giám đốc” mà Miyeon nhắc đến.
Khi hiểu ra người được gọi là tổng giám đốc đó chính là “chị Minnie” mà bé Shu nói, chị không biết tại sao chị ta lại biến thành tổng giám đốc.
Theo như chị nghĩ, chị Minnie đó là trẻ mồ côi sao lại là tổng giám đốc.
“Cô Cho, cô vừa nói tổng giám đốc…” Chị hỏi.
“Kim Minnie, tổng giám đốc tập đoàn Kim thị.” Miyeon nhẹ giọng trả lời.
“Tập đoàn Kim thị?” Soojin nói to.
Quy mô của tập đoàn này không thua gì tập đoàn Seo gia, Kim thị kinh doanh lĩnh vực khách sạn nổi tiếng khắp thế giới. Bé Shu của chị là em gái của ông trùm của “những khách sạn năm sao”?”
“Sao vậy? Shuhua chưa nói với chị hả? Tất cả chúng tôi đều lớn lên ở cô nhi viện , viện trưởng đã thành lập nhiều cô nhi viện trên thế giới, sau đó chúng tôi đã thành lập tập đoàn Kim thị.”
Ai nói trẻ mồ côi không được học hành đến nơi đến chốn? Họ đã cố gắng đọc sách nâng cao kiến thức.
Viện trưởng đều coi tất cả như con, rất mực yêu thương, nên tất cả những người con của Viện trưởng đều nỗ lực học tập. Thể lực tốt, lại chăm chỉ làm việc gom góp tiền, cố gắng học hành thành đạt sau đó mở công ty, lấn dần ra các mối quan hệ trong xã hội, “Kim thị” từ một khách sạn nhỏ phát triển quy mô thành khách sạn lớn, từ khách sạn lớn trở thành khách sạn cao cấp ở châu Á và cuối cùng đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn như bây giờ.
Kim thị có được sự thành công như ngày hôm nay là đều nhờ vào sự nỗ lực của tất cả các thành viên trong gia đình.
“Vì thế cô mới nói các thành viên trong gia đình hiện đang ở nước ngoài…”
“Đó là các tổng giám đốc và phó tổng giám đốc quản lý các khách sạn ở các nước. Dù gì Shuhua cũng là thiên kim của tập đoàn Kim thị, các anh chị ấy sẽ không bỏ lỡ chuyện cả đời của con bé.”
Mặc dù họ đã nỗ lực để có được thành quả như ngày hôm nay nhưng không bao giờ quên những gì mình đã nhận được ở nơi mình lớn lên, các thành viên trong Kim thị vẫn chăm chỉ làm việc, không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.
Nghe Miyeon nói, Soojin liền quay mặt nhìn Shuhua.
Chị không thể nào tin được rằng cô nhóc ngốc nghếch Shuhua lại là thiên kiêm tiểu thư nhà họ Kim, vậy mà chị khi đó đã coi cô như người mới từ trên núi xuống.
Không thể tin được có ngày chị lại nhìn nhầm.
Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Soojin, Shuhua chỉ nghĩ đến những gì Miyeon vừa nói, vội hỏi. “Chuyện cả đời của em là chuyện gì? Chuyện gì vậy chị?”
Đúng là ngốc nghếch. Cô không hiểu những gì Soojin và chị mình nói là chuyện gì.
Ha ha, cô nhóc không biết lại hay, có vậy mọi chuyện mới suôn sẻ.
“Chẳng có gì đâu, em nghe lầm rồi đó.”
“Em không nghe lầm, tai em nghe rất rõ.” Shuhua nghi ngờ.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Miyeon, Soojin chen vào, thu hút sự chú ý của cô nhóc. “Bé Shu, Quản gia Kim sắp xỉu rồi.”
“Hả?” Người nào đó liền quay mặt nhìn.
“Ông ấy đang cố hết sức giữ quả bí, chắc không trụ được nữa.” Chị nhìn mặt mày quản gia tái mét, sắp ngã khuỵu xuống.
Nãy giờ ngồi nói chuyện cả nửa tiếng, có lẽ phạt ông ta như vậy đã đủ, nhưng để tha cho ông ta, chị cũng cần lợi dụng điều đó.
“Hai thùng nước trên tay chú ấy quá nặng, tay chú ấy đang run rẩy.” Miyeon nói thêm.
“Trời ơi!” Vì xấu hổ và mải nói chuyện mà cô quên mất việc Quản gia Kim bị phạt.
Nhìn thấy Quản gia Kim có thể té xỉu, cô đứng bật dậy chạy lại để cứu ông ấy.
“Chuyện đó cứ quyết định như vậy.” Shuhua vừa đi khỏi, Miyeon nói.
“Ừm.” Soojin trả lời.
“Chuyện cô Young thích chị tôi cũng biết, cô ta mời chị đến dự tiệc chắc là có âm mưu gì đó.”
“Tôi biết, tôi có thể đoán ra được cô ta muốn làm gì.”
“Chị biết rồi thì tốt.” Miyeon như dỡ bỏ được tảng đá trong lòng. “Tôi về nhé.”
“Cô không đợi bé Shu?”
“Không, rắc rối lắm.” Có điên mới ở lại để nghe con bé lèo nhèo.
Cô khoát tay đi thẳng ra cửa mặc kệ Shuhua gọi mình sau lưng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro