Chap 88

Yoongi hôm nay về đến nhà trễ hơn bình thường một chút, nhưng tuyệt đối không phải vì cố ý giận dỗi Hoseok. Nếu dựa theo ý anh, anh hận không thể về sớm rồi xụ mặt ngồi trong phòng khách, chờ luật sư Jung đến bên cạnh kéo tay, dán cổ, dỗ mình, cọ mình như mèo con.

Cũng không phải Min thị có chuyện gì mà là bên Kim thị của nhà họ Kim quá lộn xộn, Namjoon tâm trạng không được tốt nên hai người gặp nhau một chút, Yoongi nghe anh lải nhải.

Kết quả nói còn chưa xong thì trời đã tối, hai người lại ai về nhà nấy ăn cơm.

Trên đường về nhà, nghĩ đến chuyện nhà họ Kim, Yoongi không khỏi thở dài một phen. Có đôi khi chính anh cũng không biết giữa mình cha mẹ mất sớm và Namjoon thì ai chật vật hơn.

Khi cha mẹ gặp chuyện thì Yoongi mới ba, bốn tuổi, rất nhiều ký ức giờ đã mơ hồ, dù là vui vẻ hay bất hạnh đều không khắc sâu, cũng không rõ ràng. Nhưng Namjoon thì khác. Namjoon đã từng có một cặp cha mẹ trong mắt người ngoài là vô cùng yêu thương nhau, có một gia đình nhìn như hạnh phúc mỹ mãn. Niềm hạnh phúc đó vẫn luôn kéo dài đến năm anh mười hai tuổi.

Lại nói cha Namjoon tuy là thương nhân nhưng cũng có chút tinh thần văn nhã, diễn giải ý nghĩa cho mẹ anh nghe phải gọi là tình thơ ý họa. Nào là tư niệm dao viễn, nào là tình cảm bền vững không thay đổi. Cho nên mẹ Namjoon chẳng mấy chốc đã bị cách nói đó thuyết phục, tin tưởng rất nhiều năm.

Namjoon, Namjoon.

Cha mẹ Namjoon vẫn luôn gọi như vậy, mà bản thân anh cũng rất thích cái tên này. Anh cho rằng người một nhà có thể hạnh phúc, vui vẻ đi qua cả đời. Nhưng sự xuất hiện của một người phụ nữ đã phá vỡ hết thảy.

Người phụ nữ kia tên là Mijoon.

Joon chính là chữ Joon được tư niệm trong Namjoon.

Bà ta là tình nhân trong mộng của cha Namjoon, người ông ta tâm tâm niệm niệm cả đời. Cho dù bà ta đã sớm kết hôn, có con với người khác, cuối cùng lại ở góa, nhưng chỉ cần bà ta xuất hiện, giấc mộng đẹp tưởng chừng như viên mãn trong nhà họ Kim nháy mắt đã vỡ tan.

Con trai Mijoon bị bệnh, từ trong bụng mẹ đã mang bệnh. Cha Kim bỏ số tiền lớn để xem bệnh cho con người ta, xem mãi, người cũng xem đến nhà khác luôn. Có lần đầu tiên qua đêm, thắp lại lửa tình với tình nhân trong mộng bao nhiêu năm, như vậy tiếp theo có làm chuyện quá đáng thế nào với vợ cả và con trai thì cũng không khiến người ta quá ngạc nhiên.

Mijoon thật sự đã trở lại, không cần phải tương tư nữa. Từ đó về sau cha Namjoon không muốn gọi tên anh thêm một lần nào, mẹ anh đương nhiên cũng không. Nháy mắt, trong nhà trở nên lạnh lẽo như hầm băng, cho dù ba người đối mặt nhau cũng không ai nói chuyện. Ngay cả giúp việc trong nhà và nhân viên Kim thị cũng phát hiện bất thường, nghe được tiếng gió. Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều ăn ý gọi Namjoon là đại thiếu gia.

Mười hai đúng là tuổi phản nghịch nhất. Người khác không muốn gọi, không dám gọi, Namjoon cũng chẳng muốn nghe. Ngay cả Yoongi, Namjoon cũng không cho phép bạn thân gọi thẳng tên mình.

Bây giờ Yoongi cẩn thận nghĩ lại, hẳn là thói quen đã hình thành trong thời gian đó, hai người cứ mày mày tao tao, chẳng hề khách khí mà gọi nhau như vậy suốt bao năm.

Sau này mẹ Namjoon chịu không nổi sự tra tấn ấy, chịu không nổi việc phải chia sẻ chồng mình với người khác nên dứt khoát bỏ đi sống ở nước ngoài. Người đi rồi, nhưng vẫn không ly hôn, để cha Namjoon không cách nào rước tình cũ vào nhà.

Chắc cũng vì làm nhiều chuyện trái lương tâm nên con trai lớn của Mijoon cuối cùng cũng không qua khỏi. Dựa vào tiền của nhà họ Kim chống đỡ được mấy năm, đến cùng vẫn suy tim mà chết yểu. Ngay cả con trai nhỏ có với cha Namjoon cũng mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa ra đời đã phát hiện, vốn không thể nào lớn lên khỏe mạnh như người bình thường được.

Mijoon vì thế mà gần như khóc cạn nước mắt. Thân thể bà ta vốn không tốt, mỗi khi phát bệnh đều như Tây Thi yếu đuối, khiến lão Kim đau lòng không thôi. Nhưng có đau lòng thế nào đi nữa thì ông ta cũng sẽ không giao Kim thị vào tay một con ma ốm. Rốt cuộc ở năm Namjoon mười tám tuổi, con trai nhỏ lên sáu, sau khi con trai lại lần nữa bị kết luận mắc bệnh tim bẩm sinh không cách nào chữa trị, chỉ có thể ráng chống đỡ đến khi có tim thích hợp để thay, lão Kim mới chính thức biểu đạt sự coi trọng với con trai lớn trước mắt mọi người lần đầu tiên, đồng ý để anh vào Kim thị, bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Tuy không tỏ vẻ sẽ là người nối nghiệp nhưng chỉ một chút động thái đó cũng đã đủ để mọi người thấy được hy vọng ở Namjoon.

Trước ngày đó, Namjoon đã bị làm lơ rất nhiều năm. Anh cùng Yoongi vượt qua thời thanh xuân khó khăn nhất.

Vì cha có người khác, nên tất cả đều xem Namjoon như kẻ bị bỏ rơi. Lòng người ấm lạnh ở hào môn thế gia, Namjoon khi đó đã sớm nếm trải, chỉ không ngờ trong một đêm, tất cả lại hoàn toàn đảo ngược.

Khi còn nhỏ, con người ta vẫn luôn muốn trốn tránh. Namjoon đã từng cho rằng tên chính là nỗi sỉ nhục của đời mình. Mỗi lần viết ba chữ đó lên giấy, anh đều cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn từng có ý định đổi tên. Nhưng sau này, chính vào năm mười tám tuổi ấy, có lẽ là trưởng thành, cũng chín chắn hơn, Namjoon đột nhiên thông suốt.

Người nên cảm thấy sỉ nhục chưa bao giờ là anh.

Namjoon bước vào Kim thị, chẳng mấy chốc đã quản lý hạng mục bất động sản. Em trai anh là tên ốm yếu, nhưng anh thì khác. Anh thông minh, đẹp, quan trọng nhất là khỏe mạnh, chăm học hỏi, còn nghiêm túc, khiêm tốn. Chẳng mấy chốc mà cả Kim thị đã biết nhà họ Kim có một người con trai ưu tú, chưa bao giờ lên mặt làm giá với ai. Bất luận là trưởng bối hay nhân viên công tác đồng lứa, anh đều thân thiết bảo mọi người gọi thẳng tên mình.

Vững chân ở Kim thị, Namjoon còn đồng ý để cha đón mẹ con Mijoon về nhà để tiện chăm sóc. Chẳng qua Namjoon đã đổi hết tất cả người làm trong nhà, chỉ trừ lão quản gia, hơn nữa còn yêu cầu mọi người bỏ đi xưng hô đại thiếu gia, từ đó chỉ có thể gọi mình là thiếu gia Namjoon.

Anh đã sớm không còn cái cảm giác tội lỗi chết tiệt kia nữa. Cái mà anh cho là gia đình ấm áp, cha mẹ yêu nhau ấy chỉ là hạnh phúc giả tạo mà thôi. Mẹ vứt bỏ anh đi ra nước ngoài, cha lại thân mật với tình cũ, bôn ba khắp nơi tìm cách chữa bệnh cho con trai, anh còn gì mà không buông bỏ.

Namjoon, Namjoon, Namjoon.

Cái tên này lại bắt đầu vang lên khắp các góc trong nhà họ Kim, chỉ là lần này không phải tiếng gọi tràn ngập tình yêu của cha mẹ, cũng sẽ không khiến Namjoon hận không thể bưng chặt tai mình mà chỉ làm anh cảm thấy vui sướng. Cuối cùng anh cũng biết mình vốn không cần phải để ý, bởi vì có người còn để ý hơn cả anh.

Cái tên này sẽ thời khắc nhắc nhở mọi người rằng Mijoon là kẻ phá hoại gia đình người khác, mà lão Kim lại là một người cha có thẹn với con trai. Những người làm mới tuyển vào không biết nguồn cơn mọi chuyện, đương nhiên cũng sẽ truyền bá những gì ở nhà họ Kim ra ngoài một cách vô cùng tự nhiên, nhanh chóng.

Trước kia không thường gặp nhau, mọi người sẽ không có quá nhiều cảm xúc. Nhưng giờ thì khác, mỗi khi nghe người ta gọi tên mình một cách thân thiết, Namjoon đều liếc nhìn gương mặt cha mình theo bản năng. Vẻ mặt đó thật sự xuất sắc vô cùng.

Thật ra thì Namjoon cũng là cái tên hay mà. Chỉ cần buông xuống, anh sẽ không thấy đau nữa mà ngược lại còn có thể khiến những kẻ kia phải khó chịu.

Trong khi chờ đèn đỏ, suy nghĩ của Yoongi bị kéo từ hồi ức ra. Mới vừa rồi Namjoon đến tìm, hai người cũng không đi đâu mà ở ngay văn phòng tại Min thị của anh nói mấy câu.

Bây giờ thằng bé bị bác sĩ kết luận có thể suy tim giống anh trai bất kì lúc nào năm xưa đã được mười sáu tuổi, tuy vẫn luôn đau ốm nhưng cũng đã trưởng thành. Em trai cùng cha khác mẹ trẻ tuổi như vậy khiến Namjoon cảm thấy bị uy hϊếp lớn.

- Lúc tao vào Kim thị chỉ mới mười tám tuổi. Cha tao cảm thấy nó là con trai, mười sáu là được rồi. - Namjoon cười lạnh nói.

Trong nhà Yoongi chỉ có một mình anh. Ngoại trừ lúc nhỏ bị người ta hãm hại một lần thì không cần phải tranh đoạt thứ gì với ai. Anh thật sự không biết nên nói gì với Namjoon.

Có điều Namjoon dường như cũng không đến tìm anh để nghĩ cách mà chỉ tự nói: "Mày biết không? Người phụ nữ kia bây giờ đang nhọc lòng kiếm mối đính hôn cho con trai, cha tao lại còn đồng ý, rất để tâm nữa là đằng khác. Buồn cười thật, mười sáu, còn cách tuổi kết hôn pháp luật quy định tới mấy năm."

Yoongi cười cười: "Đính hôn là sau thôi, sợ là muốn..."

Gần đây dù là Yoongi hay Namjoon hình như đều bị vấn đề này làm khó.

- Còn Jin nữa.

Đột nhiên Namjoon lại cau mày quăng ra một câu như vậy.

Yoongi không vui: "Jin tốt lắm rồi. Nếu là tao thì đã sớm đá mày tám trăm lần. Nói đi, lần này hai người lại cãi nhau vì chuyện gì?"

Namjoon đau đầu. Anh hơi cúi đầu, xoa xoa huyệt thái dương. Anh và Yoongi là bạn tốt nhất, có thể chia sẻ tất cả mọi thứ trên đời, chỉ trừ chuyện với Jin. Về mâu thuẫn của hai người, anh nên tự giải quyết, không thể vô duyên vô cớ mà liên lụy đến bạn bè.

- À, mấy giờ rồi? - Namjoon hỏi.

Yoongi nhìn sắc trời bên ngoài: "Hơn bảy giờ?"

- Sắp vào đông, ngày cũng ngắn. - Namjoon ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ rồi nói với Yoongi, - Bữa nào lại mời mày ăn cơm, hôm nay tao phải về nhà với em ấy.

Yoongi nhún vai: "Vừa vặn, hôm nay tao cũng không có kế hoạch nào khác ngoài về nhà."

Hai người quen biết bao nhiêu năm, chút ăn ý đó nếu không có thì cũng thật uổng phí. Nói đến đây, cả hai chỉ đơn thuần cười, cùng nhau bước ra Min thị, ai về nhà nấy.

Yoongi dừng xe trong bãi đỗ, sau đó cầm chìa khóa lên lầu.

Thang máy từ từ đi lên, Yoongi cũng đăm chiêu suy nghĩ. Tuy đã hạ quyết tâm muốn hưởng thụ luật sư Jung ngọt ngào thêm mấy hôm nhưng hai người yêu nhau đã không dễ, bên nhau được lại càng khó. Có đường tình nhấp nhô của bạn tốt đối chiếu, Yoongi nghĩ mình vẫn nên ít bày trò một chút mà thành thành thật thật sống vui vẻ bên chồng thì hơn.

Luật sư Jung ngọt ngào, cọ mình như mèo con, ôn tồn mềm giọng dỗ mình vui vẻ...

Tuy cảm thấy có hơi tiếc nhưng Yoongi suy cho cùng cũng không thể tiếp tục giả vờ giận dỗi. Lát nữa về đến nhà, mở cửa ra, cô nhất định phải cho Hoseok một cái ôm, một cái hôn.

Phải, chính là như vậy.

Yoongi vừa cười khanh khách suy nghĩ vừa xoay chìa khóa mở cửa.

Trong nhà tối đen, nhưng hướng phòng ngủ lại hắt ra ánh sáng le lói.

- Anh về rồi đây. - Yoongi thử cất giọng thăm dò.

- Ơi. - Giọng Hoseok truyền từ phòng ra.

Em, có nhà.

Yoongi mang lòng hồ nghi mà đổi giày. Anh nghe được tiếng bước chân, có người đang đi về phía này. Yoongi thuận thế ngẩng đầu nhìn xem...

Chỉ thấy Hoseok cầm một cây nến bước ra, ánh nến đỏ cam lay động hắt lên mặt em.

- Về rồi sao? - Hoseok còn cười, trông quỷ dị, đáng sợ vô cùng.

- Aaaaaaaa!!!

Nháy mắt, trong phòng vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Yoongi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro