Chương 18

---

Yoongi dặn dò kỹ lưỡng hai người đứng trước mặt: đại tá Jeon và trung tá Kim. Việc xử phạt tên đã khiến Hoseok khóc được giao cho trung tá Kim, còn ngôi nhà mới—hắn quyết định xây cho cậu—sẽ có thêm cách âm phòng được giao cho đại tá Jeon giám sát.

Những việc chính đã xong. Việc phụ, như lão trung tướng Lee làm hắn mất thời gian khiến Yoongi về trễ làm Hoseok lo lắng, thì một tháng nữa hắn sẽ cho lão thấy thế nào là chèn ép. Còn bây giờ, chỉ cần chỉnh lão ta chút ít thôi.

Xong mọi chuyện, Yoongi thản nhiên cho tay vào túi quần, mỉm cười ngang nhiên rồi đi về phía Hoseok ra hiệu đã xong. Hắn lên xe, đạp ga, khuất dần sau cột trụ, để lại hai người đàn ông đứng ngơ ngác phía sau.

“Đại tá Jeon, cậu có thấy thiếu tướng nhà ta rất ôn nhu không?” Trung tá Kim thì thầm.

“Có, rõ ràng. Nụ cười đó… thật sự khiến người ta ngưỡng mộ cách thiếu tướng đối tốt với người khác.”

“…Tôi cũng như thế sao không thấy đại tá Jeon vui mừng?”

“Cậu thì nói làm gì. Tên phiền phức.”

“Đại tá Jeon—”

Đại tá Jeon chỉ phủi mông, bỏ lại trung tá Kim chạy theo sau. Ai yêu nhau rồi cũng điên, mà người đứng xem… cũng sắp điên theo rồi. Hoseok trong đầu thì đã hình dung ra một loạt địa điểm muốn đến, chỉ là chưa dám nói với Yoongi.

“Hôm nay ăn cua hấp nhé? Hay tôm luộc tôi nấu cho em?” Hắn hỏi, giọng dịu dàng.

“Anh nấu gì em cũng ăn được. Nhưng anh khỏi bệnh chưa đó?” Cậu đáp tự tin, mắt nhìn thẳng phía trước, môi khẽ mỉm cười.

Yoongi lái xe, tay chắc trên vô-lăng, mắt vẫn quan sát Hoseok qua kính. Hắn cười, một nụ cười hoàn hảo khiến cậu cảm thấy tim mình nhói lên.

“Bên em, tôi luôn khỏe.”

Câu nói đó khiến mặt Hoseok nóng bừng. Cậu đổi chủ đề, luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển suốt đoạn đường. Có người chịu nghe mình luyên thuyên… hạnh phúc đến thế này sao?

Khi xe dừng trước nhà Yoongi, cậu không về khu của mình để tránh quản lý và nhà báo. Thay vào đó, cậu nằm phịch trên chiếc giường—của cả hai, thực ra.

“Chúng ta có một tuần đi chơi. Em thấy vẫn là nghỉ ngơi tốt hơn.”

“Em đổi ý rồi à?”

“Ừm.” Hoseok nhìn Yoongi, đôi mắt nhỏ mở to, trong trẻo mà không hề đề phòng xung quanh. Yoongi đi đóng rèm cửa, căn phòng bừng lên một sự riêng tư đủ để Hoseok cảm nhận trọn vẹn sự dịu dàng từ hắn. Cậu ngồi dậy, quay đầu, hai ánh mắt chạm nhau.

“Hay mình về nhà chơi được không, Yoongi?”

“…Được, theo ý em.”

Đôi môi hắn nhếch lên, một đường cong tinh tế. Cậu cũng tươi vui hơn, định đứng dậy phụ hắn làm bếp nhưng ngay lập tức bị hắn xách ngược, đặt xuống ghế sofa đắt tiền.

“Em muốn phụ anh mà!”

“Không được, ngồi yên đi.” Yoongi cười hiền, nhìn gương mặt tủi thân của cậu mà lánh mắt, để giảm bớt sự rù quến.

“Sẽ bị thương, ngoan ngồi đây chơi đi.”

Hoseok thấy không có tác dụng, chỉ đành ôm gối, gằn giận nhẹ. Đang loay hoay thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu tìm, phát hiện nó nằm yên vị trong túi áo vest đen sang trọng của Yoongi.

Cậu định kêu Yoongi thì tiếng chuông vụt tắt, thay vào đó là dòng tin nhắn:

Jin hyung:

- Yoongi em đang ở cạnh Hoseok à? Thấy tin nhắn thì gọi lại anh. Chuyện gấp liên quan đến ‘hi vọng’ của em đấy.

“Hoseok, có cơm rồi, mau vào ăn thôi em.” Giọng Yoongi vang từ phòng bếp. Hoseok giật mình, suýt rơi điện thoại. May mà kịp nhặt lên, thở hổn hển.

Cậu lon ton ngồi vào bàn ăn như chẳng có chuyện gì.

“Nghe nói…” Yoongi vừa bóc tôm cho cậu, câu nói làm Hoseok giật mình. Hắn nhìn tay cậu, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu. “Em làm gì xấu sao mà giật mình?”

“Em… em không.”

“Nghe nói em ra mắt solo rồi. Có tốt không?”

“Em chưa biết… nhưng đã dốc hết sức rồi. Vẫn hơi lo thôi.” Cậu vừa ăn vừa trả lời, cố lấy lại tinh thần.

“Không sao. Cố gắng hết sức là được rồi.”

“Thôi, anh ăn đi, đừng bóc tôm cho em nữa.” Hoseok đưa tay chặn dĩa tôm, cậu muốn tự làm. Yoongi im lặng, nhường cậu.

“Hay ngày mai mình về nhà nha, Yoongi.”

“Ăn đi, xong rồi tính.” Hắn hiểu cậu nhớ nhà, nhưng không muốn nhắc đến nữa. Có lẽ vì những lý do khiến hắn phải từ bỏ gia đình Min.

Tầm tám giờ tối, Hoseok đang uống nước thì bỗng cảm thấy khó chịu.

“Hoseok, em sao thế?” Bóng lưng run rẩy của cậu khiến Yoongi ngay lập tức thu hẹp tầm nhìn.

Mùi tinh tức tố omega nồng nàn, Yoongi to mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đang sắp ngã. Không suy nghĩ, hắn một bước phóng tới, ôm lấy cậu.

“Hoseok, em… đây là—”

“Yoon…” Mắt cậu mờ đi, khó chịu đến mức bật khóc. Mùi vani dịu nhẹ, mềm mại, một chút ngây thơ từ người lương thiện như cậu khiến hắn gần như không thở nổi.

Cả hai, trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hơi ấm, nhịp tim, và mùi hương của nhau…

---

Đã chỉnh sửa 25/11/2025

_______

Ồ chúc mừng được 1k lượt xem:)
Nhiêu đó tui cũng "hạnh phùc" lắm ròi nhưng mà có một chuyện...

Thiết nghĩ không buết tui có nên viết sôi thịt không;-;;;;;;;
Ét ô ét cho tui chút ý kiến đi nếu không tôi không thể làm tiếp được><

Nên H ? hay, Không nên?

Nói thật thì tui viết dở lắm này để tầm... Trưa mốt chốt nhe:)

Oki bái bai

Ăn kẹo hong mọi người?

Monn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro