Chương 9


---

Cơ thể hắn từ trên xuống dưới, trong ánh sáng mờ của phòng, thật sự hoàn hảo. Phần dưới được quấn một chiếc khăn mỏng, mái tóc vẫn còn vài giọt nước rơi lóng lánh trên vai, làn da ướt nhè nhẹ phản chiếu ánh sáng.

Nhìn thôi cũng đủ khiến người khác rung động, nhưng tiếc thay Hoseok không may mắn nhìn thấy.

Cậu đang say ngủ, mền bị xô lệch ra một góc, có lẽ trong phòng hơi ngột ngạt nên mới trở mình như thế. Hắn nhớ rõ lúc trước cậu luôn ngủ ngoan, yên lặng, không hề quấy rầy.

Đi từng phòng trong căn nhà nhỏ, hắn nhíu mày. Không gian chật hẹp hơn hắn tưởng: phòng ngủ sát phòng vệ sinh, chỉ cách vài bước chân, phòng bếp nằm kế bên, từ bếp đi ra sau là một ban công nhỏ hẹp.

Không một góc nào thực sự riêng tư. Hắn nhíu mày, nghĩ thầm: phải mua một căn nhà khác cho Hoseok. Nếu ai dám cản trở, hắn sẽ không ngần ngại… mặc kệ là ai, tống cổ hết vào tù.

Chưa kịp xua đi những suy nghĩ, tiếng khóc nức nở của Hoseok vang lên từ phòng ngủ khiến hắn giật mình. Chạy lại, hắn thấy cậu ôm mặt khóc, nước mắt lăn dài trên má, tiếng thút thít nghẹn ngào.

“Có chuyện gì thế, sao em lại khóc?” Hắn hốt hoảng hỏi, giọng lặng đi vì lo lắng.

“Cổ… đau… Không ngủ được…” Cậu khóc nấc, dựa hẳn vào người hắn, cơ thể nhỏ bé run rẩy.

Hắn lặng nhìn, lòng nhói lên. Không biết là giường không êm, hay cậu quá mệt mỏi. Chỉ còn cách đưa tay xoa bóp, nhẹ nhàng từng cử động.

Dần dần, tiếng khóc thưa dần, cậu dựa vào hắn, thở đều và ngủ thiếp đi. Trong vòng tay hắn, Hoseok tìm thấy sự an toàn, ấm áp đến mức khiến người khác cũng muốn trốn cả thế giới bên ngoài.

Hắn đặt cậu xuống giường thật khéo léo, rồi vội đi thay bộ đồ thoải mái nhất. Hắn vừa mặc đồ vừa nghĩ về căn nhà nhỏ, đi lại một vòng, rồi trở lại ôm cậu trên giường.

Đặt đầu Hoseok lên cánh tay mình, hắn bao bọc cậu trong lòng, không cần thêm chăn. Đêm ấy, chiếc chăn cô đơn bị đá ra một góc, thay vào đó là hơi ấm tràn đầy của hai người.

Sáng sớm, khi ánh sáng chập chờn qua cửa sổ, hắn tỉnh dậy, nhìn thấy Hoseok còn say ngủ cạnh mình, mỉm cười nhẹ. Hắn đặt cậu xuống giường, rồi lặng lẽ đi ra bếp, dự định chuẩn bị món ăn cho cậu.

Nhà chỉ còn mì gói và vài loại rau củ, thiếu thốn nguyên liệu, nhưng hắn không vội. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho một người quen, nhấn mạnh: trong 30 phút phải mang đầy đủ nguyên liệu đến.

“Làm phiền cậu rồi, thượng tá Kim. Có thể chuẩn bị giúp tôi vài thứ nấu ăn không?” Hắn nói, giọng trầm nhưng quyết đoán.

Giọng bên kia vang lên, nửa trách móc, nửa bực bội: “Thiếu tướng… sáng sớm đã đi nấu ăn à? Làm gì vậy?”

“Có nhiệm vụ sắp tới cùng đại tá Jeon. Tôi sẽ để người khác thay cậu, không cần chuẩn bị quá nhiều đâu.”

“Được rồi… tôi đi chuẩn bị đây, thiếu tướng!”

Hắn nhấn địa chỉ, thêm một yêu cầu: mua giúp một bộ gối nệm cao cấp. 30 phút, không chậm. Thượng tá Kim chưa kịp phản bác thì cuộc gọi đã kết thúc. Anh chỉ biết nhíu mày, muốn nổi giận cũng không được—nhiệm vụ quan trọng không thể từ chối.

Đúng 30 phút sau, thượng tá Kim xuất hiện, mồ hôi nhễ nhại, tay ôm đầy nguyên liệu.

“Cậu tới muộn 5 phút rồi đó.”

“Cái gì? Tôi đã đi nhanh lắm rồi, mất cũng chỉ 20 phút, sao tính kiểu này?”

“Đếm từ lúc tắt máy.”

Thượng tá Kim đành sụp đổ, lẩm bẩm cầu xin đừng đổi nhiệm vụ nữa. Hắn chỉ nhướng mắt, đóng cửa đi, vô tình như không có gì.

Nhưng chắc chắn, trong lòng thượng tá Kim, vừa giận vừa phục, biết rằng nếu không phải cấp cao hơn lại sắp thăng tiến, anh ấy nhất định đã muốn đấm thiếu tướng Kim ngay tại chỗ.

---

Trong khi đó, Yoongi nhanh chóng dọn những nguyên liệu mà thượng tá Kim mang tới, khéo léo chế biến ra những món ăn thơm phức. Mùi hương thoang thoảng khắp nhà, len lỏi đến phòng ngủ, đánh thức Hoseok một cách nhẹ nhàng.

“Ưm… ai nấu mà thơm quá vậy?” Cậu mơ màng gọi, mắt vẫn còn nhắm nghiền.

“Dậy rồi à? Mau rửa mặt ra ăn đi. Tôi nấu cho em mấy món không dầu mỡ, yên tâm mà ăn.” Giọng Yoongi trầm ổn nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng quen thuộc.

Hoseok bật dậy, chạy vội vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó như một chú sóc nhỏ, nhảy ra bàn ăn. Cậu vừa ngồi xuống định động đũa thì hắn bồi thêm một câu, khiến cậu khựng lại.

“Ăn xong thì uống thuốc này vào.”

“Không uống! Đắng.” Cậu nhăn mặt, lắc đầu quyết liệt.

“Lối tối em đau cổ, cần bồi bổ. Uống thuốc giảm đau một chút không cãi đâu.”

“Nhưng… nó đắng quá, không uống đâu.”

Hai ánh mắt chạm nhau, Hoseok nhìn Yoongi, Yoongi nhìn Hoseok, cả hai im lặng vài giây, bầu không khí vừa căng thẳng vừa dịu dàng. Cuối cùng, hắn nhún vai, nhượng bộ.

“Được rồi, không uống. Nhưng vitamin phải uống một chút.”

“Biết rồi.” Cậu thở dài, rồi chăm chú ăn, đôi tay nhỏ cẩn thận gắp thức ăn. Lâu lâu cậu còn gắp cho Yoongi, nhưng hắn lắc đầu:

“Em ăn đi, tôi chỉ nấu đủ phần em thôi. Lát nữa tôi ra ngoài ăn.”

Hoseok gật đầu, miệng vẫn đầy cơm. Yoongi nhẹ nhàng đưa tay chùi cơm trên môi cậu, rồi đặt một miếng vào miệng cậu. Cậu đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhai, trong khi Yoongi bình thản như không có gì xảy ra.

“Lịch trình hôm nay của em thế nào?” Hắn vừa gắp thức ăn vừa hỏi, giọng dịu dàng nhưng tò mò.

“Ưm… chắc là nhiều hơn hôm qua một chút.” Cậu ngẩng đầu, lí nhí trả lời.

“Lát tôi đưa em đi.”

“Như vậy có trễ giờ anh không?” Cậu hơi lo lắng, mắt liếc nhìn hắn.

“Ăn từ từ thôi, tôi không gấp.” Giọng Yoongi trầm ổn, nhìn cậu ăn, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến từng cử chỉ nhỏ nhặt.

Cứ như vậy, hắn ngồi bên cạnh, nhìn Hoseok ăn xong mới đứng dậy rửa chén, trong khi cậu đi thay đồ. Mọi thứ diễn ra bình yên, nhịp nhàng. Xong xuôi, cả hai lên xe, chuẩn bị đến công ty.

Dù còn sớm, Hoseok vẫn nhắc: “Anh dừng xe xa công ty một chút, em đi bộ được.”

Yoongi im lặng, chăm chú lái xe, đường phố vắng lặng. Trong ánh mắt hắn thoáng chút không hài lòng, có lẽ lời nhắc vừa rồi chưa khiến hắn vừa lòng.

---
Đã chỉnh sửa 25/11/2025

_______

Ăn kẹo hong mọi người?

Monn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro