Part 23

Sáng hôm sau...

"Cắt!! Soraru-san, biểu tình của cậu không đúng, là thâm tình không phải khổ tình!"

Cảnh quay thứ nhất Soraru rõ ràng không có tâm trạng, chưa nhắc đến việc có thể nhập vai hay không, ngay cả nhớ lời thoại là điều cơ bản nhất mà anh ta cũng sai xót. Mỗi lần có sai xót tuy rằng mọi người đều cười nói không sao, nhưng Soraru biết rõ, mỗi lần bố trí lại cảnh quay mọi người đều rất không vừa lòng.

" Thật xin lỗi, tôi...tìm lại cảm xúc một chút rồi bắt đầu lại."

Được đạo diễn đồng ý, Soraru chậm bước về cây dù lớn phía trước, mở chai nước khoáng ra mà tu thẳng vào cổ họng.

Tất cả những nguyên nhân này, đều bắt nguồn từ Mafumafu.

Hôm qua xảy ra nụ hôn ngoài ý muốn cùng Mafuchan, cứ giống như là hôn lên một nụ hoa anh đào hồng phấn, lần đầu trải nghiệm, đụng chạm môi đơn thuần khiến cả hai đều trở tay không kịp, đôi mắt của Soraru và Mafu cách nhau chưa tới 3 cm, anh ta có thể nhìn được thân ảnh của chính mình trong đôi mắt đen cùng con ngươi đang trở nên yếu ớt ấy.

Sau đó Mafuchan liền đẩy anh ta ra rồi chạy nhanh ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy trở về.

Điện thoại cũng không bắt máy, sau đó thì tắt máy luôn.

Anh ta thật sự lo lắng Mafu xảy ra chuyện, lại không biết lúc gặp cậu ấy thì nên đối diện như thế nào, hơi ấm còn lại của nụ hôn đó vẫn tồn đọng trên khóe môi, hương vị sữa dịu nhạt không phải của mình cứ không ngừng phảng phất.

Tối hôm đó, do giường của Soraru bị quần áo làm ướt, cho nên phải chịu đựng mà ngủ trên giường của tên nhóc kia, không ngờ trên đó cũng có hương vị giống như trên khóe môi của mình khiến Soraru trằn trọc không tài nào ngủ được.

—————————-

Cuối hạ ở Kanagawa cũng không mát mẻ gì hơn tâm trạng của 2 bạn nhân vật chính, Mafumafu liền móc điện thoại trong túi ra, cậu cảm thấy trong lòng mình có chút thắt lại, cậu có chút mong chờ Soraru sẽ gọi điện thoại cho mình, cũng chẳng biết bản thân tại sao lại mong chờ.

Thậm chí cậu còn đoán xem Soraru của cậu sẽ nói gì, cậu cũng nghĩ ra phải trả lời lại như thế nào, trước tiên cứ cãi bướng anh ta hai ba câu, sau đó mới giả vờ rộng lượng bỏ qua cho anh ta.

Cuối cùng cậu mới ý thức được mình và idol của mình, đã hôn nhau.

Đôi tai cậu bỗng chốc đỏ bừng cực điểm, Mafuchan cúi đầu, nhìn bản thân từng bước từng bước rời đi.

Đây có phải là nụ hôn đầu của Soraru??? Anh ta lúc ấy có cảm giác gì? Anh ta có phải....thích mình không!!???

Một trong ba ảo tưởng lớn trong đời người chính là, anh ta thích tôi.

Nhớ lại những ngày trước, Mafumafu cảm thấy Soraru đối xử với mình quả thật rất ôn nhu, rõ ràng chỉ là người lạ chưa từng quen biết, nhưng lại nguyện ý cho cậu vé tham gia hoạt động, lại cùng cậu dạo chợ đêm, đi tàu điện ngầm, nguyện ý cùng cậu che chung một chiếc ô bước đi trong mưa, nguyện ý đem chuyện tình cảm đã trải qua thời niên thiếu của mình kể cho cậu nghe, thậm chí còn đồng ý cùng cậu ở chung một phòng, rõ ràng là họ quen biết nhau chưa tới một tháng.

Cho nên...anh ta rốt cuộc có thích mình hay không?

Suy nghĩ có thể làm tăng nhanh tốc độ vận động cơ thể của con người, Mafumafuchan càng đi càng nhanh, cả người đều đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cho đến khi nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên.

Đó là ca khúc mà lúc còn nhỏ Soraru đã cover, lúc đó anh ấy chỉ mới 20 tuổi, tác phẩm còn rất ít, nhưng lại nhờ vào những lần cover lại ca khúc mà nổi tiếng nam bắc.

Tay chân luống cuống mà lấy điện thoại ra, thấy màn thủy tinh vẫn một màu đen, ánh đèn khiến hình ảnh của Mafu phản chiếu trên màn hình, hiện lên đặc biệt cô tịch.

Không phải điện thoại, Mafumafu ngẩng đầu lên tìm nơi phát ra âm nhạc đó, phát hiện giai điệu được phát ra từ một tiệm bánh ngọt bên đường, chất lượng âm thanh không tốt như trong điện thoại, nhưng cậu vẫn như ma xui quỷ khiến mà bước sang bên đó.

" Xin chào quý khách!"

Mở cửa ra, Mafuchan liền bị căn phòng đơn giản trong tiệm bánh ngọt làm cho kinh ngạc. Bức tường màu hồng nhạt đều dán đầy hình của Soraru, từ năm debut cho đến bây giờ, như một cuốn nhật ký dài ghi lại từng chút từng chút những điều thuộc về Soraru.

" Xin chào...àh, cho hỏi có caramel Coffee không?"

" Có! Xin chờ một lát."

Tìm một chỗ ngồi sát góc tường, Mafuchan có chút vui mừng vì bản thân trong tình huống như vậy còn có thể mang ví tiền theo.

Cửa sổ sâu trong tường, khung gỗ mang theo chút hương vị cổ xưa của thế kỉ trước, Mafu dựa vào cửa sổ, một bên cửa kính mỏng, cách ngăn với ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

Ngón tay không ngừng nhấn vào nút nguồn, màn hình điện thoại không ngừng hiện lên gương mặt vui vẻ của Soraru. Màn hình điện thoại của Mafu chính là lần trước hai người đi uống trà sữa đã chụp, Soraru để cho cậu phát lên weibo, nhưng cậu không nỡ, do đó liền cài đặt làm hình nền khóa điện thoại, dường như trở thành một bí mật mà bất cứ lúc nào Soraru cũng sẽ phát hiện được.

" Caramel của cậu.....cậu cũng thích Soraru-san?", chủ tiệm hiển nhiên là nhìn thấy màn hình điện thoại của Mafu, đưa ly cafe sữa ấm nóng trên tay đến trước mặt cậu, tự nhiên kéo chiếc ghế đối diện của cậu, hai tay đặt xuống bàn, cắn nhẹ đôi môi, thần sắc tràn đầy mong đợi, " Tôi cũng rất thích cậu ấy...nhưng tại sao tôi chưa từng thấy qua bức ảnh trong điện thoại của cậu vậy? Không phải là tự chụp sao? Chẳng lẽ là...photoshop?"

"Không không không..."

"A...Cậu chính là cái người đó! Fanboy bên cạnh idol đúng không? Tôi từng gặp qua cậu!", chàng trai bỗng chốc như vừa phát hiện ra một đại lục mới, lúc đầu còn chút thái độ lạ lẫm trong phút chốc nhiệt tình như lửa, cả người càng nghiêng về phía Mafumafu. " Cậu đến rồi cũng có nghĩa là Soraru-san cũng đã đến? Cậu ta đến đây làm gì? Có hoạt động sao? Tại sao lại tới Kanagawa?.....Trừ phi đến chụp hình?"

Lịch trình lần này của Soraru là hoàn toàn giấu kín, ngoài việc lúc đến Kanagawa xảy ra một chút sự cố nhỏ, những tin tức khác gần như không hề bị lộ ra ngoài.

Mafuchan đành ngại ngùng cười cười, không ngừng chớp động hai mắt, giả vờ chậm rãi hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói không có.

Cậu fan đó không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, hai người liền giống như hai fan gặp mặt nhau vậy, bắt đầu chụm lại không ngừng nói về Soraru. Trong lúc trò chuyện, Mafu biết được chàng trai đó tên Sou (xin lỗi anh, Cải chỉ đưa anh vào 3s thôi), thích Soraru khoảng hai ba năm độ lại, nhưng đối với sự nhiệt tình trong ba phút vừa qua của Souchan thì hai ba năm nay hẳn là khoảng thời gian dài nhất mà cậu chỉ kiên trì với một sự việc.

" Bất luận là cậu có phải tới cùng Soraru-san hay không, trễ như vậy cậu còn mặc đồ ở nhà ra ngoài này, chỉ là để mua đồ uống thôi sao?"

————————————

" Soraru-san, cậu đem Mafuchan bên đó mang qua đây."

Vốn dĩ đang ăn cơm, đũa cũng gắp cơm gần đến miệng Soraru đột nhiên nghe thấy tên của Mafu cũng lúng túng đem cơm nhét vào miếng vội vàng nhai nuốt, đấm nhẹ vào ngực để phần cơm còn nghẹn trong cổ họng trôi xuống, sau đó quay đầu hỏi lại người đó.

" Cái gì mà Mafumafu?"

".....Gì cơ? Tôi nói cậu đem đạo cụ bên đó mang qua đây." 

Tiếp nửa ngày còn lại, Soraru hoàn toàn lơ đãng, rõ ràng cảm thấy không quan trọng gì, nhưng cái tên đó vẫn cứ cắm rễ trong não của mình, vả lại còn ăn sâu bám chắc, nhổ thế nào cũng không nhổ ra được.

" Đưa địa chỉ của Mafu trong tổ chế tác ca khúc chủ đề lần này cho tôi."

" Địa chỉ Mafuchan?"

" Địa chỉ trang wed, giời ơiiiiiiiiiiiiiiiiii"

......

Thời gian Mafumafuchan mất tích còn chưa tới 24 tiếng, nhưng Soraru cảm thấy, bản thân gần như trải qua hơn nửa đời người, không ngừng ảo giác nghe thấy tên của Mafuchan khiến cho anh ta bất lực sụp đổ, anh ta không hi vọng bộ phim đầu tiên mà mình nhận để lại cho tổ biên kịch ấn tượng như vậy.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Soraru thường ngày có gì đó không ổn, anh ta tuy là trong giới nghệ thuật là người mới đến không thể mới hơn, nhưng anh ta cuối cùng vẫn là người cũ trong làng giải trí, mọi người đều nén lửa giận trong bụng, nhìn Soraru xin lỗi hết lần này đến lần khác, cũng ngại nói thêm gì nữa.

Cuối cùng đạo diễn nhịn không được nữa, nói xong hai câu, chị quản lý cũng chỉ đành ái ngại xin lỗi mọi người, Soraru cũng cúi đầu theo, nói ngày mai nhất định sẽ khôi phục lại trạng thái.

Giải quyết xong cơm chiều,Soraru liền một mình trở về phòng nghỉ. Vội vàng sải rộng chân bước ra ngoài thang máy, hướng về phía phòng của mình.

Không phải là quá mệt mỏi, không phải là quá khao khát được nghỉ ngơi.

Mà là vì trước cửa phòng của mình, có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi dưới sàn, dựa vào cửa, cúi đầu gối, đem đầu vùi vào hai cánh tay, ngủ rất say....

HAPPY BIRTHDAY MAFUMAFUCHANNNNNNNNNNN ❤Σ>― (ɔˆз(〃°ω°〃)♡→

To be continued    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro