Phần 6

Đầu tuần mà thiếu truyện đọc thì buồn quá ta~~~ 😆😆😆😆
---

Giữa ánh nắng của trời mùa hạ, ai nhìn thấy hồ bơi trước mặt mà không muốn xuống thì đúng là "con ngoan trò giỏi".

---

Duệ Thần lần đầu đến đây đã để ý hồ bơi bên hông này này rồi. Có lẽ bạn của anh Tống quả thực định để nơi này trở thành chỗ nghỉ dưỡng lý tưởng nên đầu tư không ít tiền thiết kế. Tỉ mỉ nhìn quanh, liền biết được thôi.

Bạn nhỏ Duệ Thần dù sao cũng đã tốn tiền thuê nhà, cũng không ngại trưng dụng mọi không gian của căn nhà đắt giá này. Thế nên, ăn xong chưa được bao lâu, Tống Hữu Kỳ đã thấy cậu chạy tót lên nhà trên thay đồ rồi nhảy "ùm" xuống nước, bơi qua bơi lại mấy vòng hồ.

Tống Hữu Kỳ qua cửa kính sát đất quan sát khung cảnh bên ngoài.

Trời xanh cao, ánh nắng nhè nhẹ, gió mát thoang thoảng ngang qua. Mặt nước trong suốt bị động tác nhỏ của Duệ Thần khuấy động, tạo ra những gợn sóng lăn tăn tinh nghịch, thi thoảng bắn tung tóe ra ngoài thành hồ lát đá.

Tống Hữu Kỳ đứng bên trong dọn dẹp, chốc lát sẽ nhìn ra ngoài, để mặc bạn nhỏ tự nháo loạn một phen cùng mấy món đồ bơm hơi đủ loại hình dạng màu sắc thả trong hồ.

Đến khi nhìn thời gian chậm rãi nhích qua vài nhịp nữa, lại nhìn tới sắc trời bên ngoài đã có phần nhiều nắng hơn, anh lúc này mới đứng dậy đi lên lầu.

---

Duệ Thần ở lặn xuống nước vài lần tự đếm xem được bao lâu. Thời tiết thuận lợi để đi bơi thế này mà không tận dụng thì thiệt là uổng phí.

Đến khi cảm thấy dưỡng khí đã gần hết, bạn học Triệu cũng cùng lúc trở về trên mặt hồ.

Duệ Thần vuốt mặt, tháo kính bơi ra, ném lên con thiên nga bằng hơi đang lững thững giữa hồ kia. Tóc ướt sũng nước, Duệ Thần vì vậy bơi về phía bờ, dựa vào thành bể bơi nghỉ ngơi một lát.

Hồi nhỏ cũng hay đi bơi, lúc đó chủ yếu để rèn luyện sức khỏe… Khụ, chính là muốn cao lên đó!

Cố Vi Trường bị cưỡng chế đi theo học bơi, khuôn mặt luôn không chịu tươi cười nọ khiến Duệ Thần mỗi lúc không đạt được kết quả mong đợi thật muốn phàn nàn. Ấy vậy mà khi Vi Trường rời thành phố lên đại học, không còn ai cùng Duệ Thần đi bơi nữa, cậu cũng từ bỏ mặt hồ sóng sánh nước, rời khỏi sự mát lạnh của làn nước trong veo những ngày cuối tuần.

---

"Thích bơi sao?"

Duệ Thần đang hơi chuyên chú suy nghĩ, ánh nhìn không tìm được tiêu cự rơi đâu đó đằng xa, nơi những khóm hoa nhỏ đang rực rỡ hương sắc, bung cánh, đua nở điểm xuyến cả một góc vườn.

"Lúc trước đàn em của anh hay rủ em đi."

Tống Hữu Kỳ mặc một chiếc áo phông rộng, cùng quần đùi thoải mái, khác với hình tượng chỉnh chu lần đầu tiên gặp mặt. Cái hình tượng này giống với tiệc quanh hồ, nướng thịt, bật nhảy, quẩy quẩy gì đó hơn.

"Vậy sao?"

Tống Hữu Kỳ mang hình tượng đàn em họ Cố thường ngày ngồi trong phòng thí nghiệm ra sao sánh với bộ dạng lôi kéo Duệ Thần đi bơi, một chút cũng cảm thấy không trùng khớp.

"Đùa anh thôi."

Duệ Thần thoải mái nói. Sao có thể là thật được chứ.

Tống Hữu Kỳ khụy chân xuống, ngồi gần cạnh chỗ bạn Duệ Thần đang dựa vào.

Duệ Thần không quá phòng bị, tới lúc cằm chạm phải đầu ngón tay của anh Tống rồi mới hơi ngơ ngác nghe người bên cạnh nói về mình.

"Em đúng là rất biết cách đùa anh."

Duệ Thần hơi xoay người lại, áp ngực áo đã bị nước thấm ướt vào tường hồ bơi, cánh tay đặt trên thành hồ, nhìn anh, nhỏ giọng bao biện.

"Làm gì có chứ."

Tống Hữu Kỳ vươn tay chạm vào tóc mái ướt nước của bạn học Triệu, nghịch nghịch vài lọn tóc nhỏ đang bị nước làm dính vào nhau của bạn nhỏ mà nói.

"Vậy sao lại chặn tin nhắn của anh?"

Giọng của anh Tống rất nhẹ, động tác cũng không có gì khác biệt. Giống như đang cùng bạn bè tâm sự chuyện đi chơi hằng ngày.

Duệ Thần đánh mắt đi chỗ khác, giọng như tiếng muỗi vo ve.

"Làm gì có chứ, em mở chặn hôm qua rồi mà."

Tống Hữu Kỳ hơi cong lên khóe môi, thả tay mình xuống thành hồ gõ gõ vài nhịp nhẹ bâng.

"Vậy sao?"

Duệ Thần giọng nói trở nên nhỏ bé, mệt mỏi lúc nãy cũng đột nhiên chạy mất đi đâu.

"Thật mà…"

Tống Hữu Kỳ không đáp, anh hơi nhích người dậy, nhìn vào mắt bạn học Triệu, rành mạch "thông báo".

"Anh không đùa em."

Còn chưa để bạn học Triệu phân tích xong câu nói này của anh có nghĩa là gì anh Tống đã lên tiếng lý giải.

"Nhích người, nằm lên đây."

Trong đầu bạn học Triệu gõ "choang" một cái. Tiền thuê nhà quả thực mắc lắm nha. Chính sự cũng cần thực hiện rồi.

Mà khoan đã… sao có cảm giác như cái này giống spank huấn hơn là spank thuần vậy???????

Không phải chứ…

Triệu Duệ Thần không gánh nổi trọng trách này đâu.

Tống Hữu Kỳ đột nhiên nở nụ cười, giữ nguyên giọng nói cùng ánh mắt của mình.

"Sao vậy?"

Duệ Thần hơi sờ sờ vành tai nhỏ, cực kỳ tỉnh táo nói.

"Em… không… không có gì."

Không có vấn đề gì hết, chỉ là cảm giác này cứ kỳ cục làm sao.

"Roi cũng mua rồi, em không muốn thử sao?"

Khụ, Triệu Duệ Thần có chút đơ người. Bao lâu qua, nói muốn thử roi là để cậu đi tìm kee khác thử. Sao giờ cái tình cảnh này lại rơi tới trên người cậu chứ?

"Ưmm.."

Bởi vì không có lý do để từ chối nên Triệu Duệ Thần cũng chỉ có thể ậm ự cho qua.

Mà Tống Hữu Kỳ cũng không đợi cậu băn khoăn nhiều, đã dời gót chân đi tới nơi khác.

Triệu Duệ Thần vì vậy có chút đỏ mặt, không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, nhè nhẹ chống người lên, nửa người trước ngoan ngoan nằm trên thành hồ.

---

Đã mua là mua cả bộ, hai món đồ lúc nãy vừa được lựa về hiển nhiên nằm chễm chệ trên mặt bàn đợi anh Tống vào lấy.

Tống Hữu Kỳ không tốn quá nhiều thời gian đã trở lại bên cạnh hồ, ngồi xuống chỗ cạnh Duệ Thần, nâng tay lên, kéo lớp áo thun rộng bạn nhỏ đang mặc lên cao.

Nước làm lớp áo dưới dính chặt vào vải quần bơi ngắn, vừa tách ra đã có chút làm thần kinh của Triệu Duệ Thần run lên một cái.

Tống Hữu Kỳ dùng tay, hất nước trên mặt hồ lên lớp quần bơi ngắn vừa khô được đôi chút của Triệu Duệ Thần.

"Anh…"

Triệu Duệ Thần có chút cảm thấy mình bị mắc bẫy.

Không hiểu sao lúc nãy mình lại chủ động nhảy xuống đây bơi vậy?

Có ai tặng thưởng cho cái gì sao? Hiu hiu 😢😢😢

Tống Hữu Kỳ cảm nhận được tâm tình của bạn nhỏ phía dưới có chút biến chuyển, trong lòng không khỏi nảy sinh ý nghĩ nhân từ.

"Đừng lo, chịu không nổi thì để anh trả tiền thuê nhà cho em."

Một câu nói này chính thức mang bạn học Triệu đang bi thương trong sự ngu ngốc của mình trở nên mờ mịt. Mờ mịt vì không hiểu được điều anh nói là gì. Mãi đến khi hiểu ra rồi thì cũng đúng là đã cảm nhận được cái gọi là "chịu không nổi" mang ý nghĩa gì.

Nước thấm vào da thịt tạo ra một lớp ma sát vô hình. Thước trên tay Tống Hữu Kỳ vì vậy được dịp phát huy thêm công dụng của mình.

"Tiểu Duệ."

Tống Hữu Kỳ gọi tên cậu, bình tĩnh hỏi.

"Em đã từng spank như vậy bao giờ chưa?"

---

16/05/2021

P/s: 

Tiếng lòng của Triệu Duệ Thần: 

"Anh nghĩ đàn em Cố Vi Trường có khả năng làm được việc này sao???"

"Không bao giờ!!!"





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro