Khi tớ ngoảnh lại, cậu vẫn ở đó
Kiin ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt nâu đượm buồn dõi theo những áng mây đang lững lờ trôi trên bầu trời xanh. Cậu bé nhỏ nhắn với dáng vẻ trầm lặng, lúc nào cũng như đang ôm cả thế giới trong những suy tư mà chẳng ai thấu hiểu. Lớp mẫu giáo ồn ào, náo nhiệt như một khu rừng nhỏ, nhưng Kiin luôn tách biệt, thu mình trong góc khuất của riêng cậu.
Và rồi, Woochan xuất hiện, như một ánh nắng chói lòa xuyên qua lớp kính, phá tan mọi khoảng lặng. Cậu bé ấy mang theo nụ cười rạng rỡ, như ánh ban mai xua đi màn sương lạnh. Woochan lúc nào cũng líu lo, chân tay không ngừng chuyển động, kéo theo cả những tràng cười lan tỏa khắp lớp học.
Một buổi sáng, Woochan bước tới gần Kiin, tay bé cầm một chiếc bánh quy hình ngôi sao, mắt sáng long lanh.
"Kiin ơi, mẹ tớ làm cái này ngon lắm! Cậu ăn thử đi!"
Hóa ra là mẹ bé đã làm một mẻ bánh và nói phải đi chia sẻ với những người xung quanh, bảo sao sáng ra mọi người túm tụm lại một chỗ như đàn kiến với những âm thanh ồn ào, tiếng cười khanh khách vang lên không ngớt, xen lẫn những tiếng la hét hào hứng. Cả căn phòng như được bao phủ bởi âm thanh rộn ràng, hòa quyện giữa sự tò mò và niềm vui ngây thơ, khiến các thầy giáo chỉ biết mỉm cười đứng từ xa quan sát.
Kiin ngước lên nhìn, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại cúi xuống.
"Cảm ơn cậu... nhưng tớ không đói."
Nhưng Woochan không nản. Bé kéo ghế ngồi xuống cạnh Kiin, nụ cười vẫn chưa tắt.
"Không sao! Để đây, lát nữa cậu đói thì ăn nha!"
Woochan nói rồi nhanh nhảu đặt bịch bánh nhỏ xuống xong chạy đâu mất, để lại mình Kiin mắt tròn xoe theo dõi bóng lưng ấy ngày càng xa, tới khi rẽ qua một cánh cửa rồi khuất khỏi tầm nhìn thì cậu mới nhìn xuống bịch bánh với cái nơ xanh lục bay theo chiều gió mùa hạ, nhảy múa trong tiếng ve kêu.
Những ngày sau, Woochan cứ lặp đi lặp lại việc đến gần Kiin, mang theo những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy đáng yêu, có khi là về con bướm vàng đậu trên cành hoa, về chú mèo nhà hàng xóm nghịch ngợm, hay đơn giản là kể hôm qua bé chơi gì với bố mẹ. Ban đầu, Kiin chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu đáp lại, từng chút một, như mầm cây vươn lên dưới ánh nắng.
Woochan kéo Kiin ra sân chơi, dạy cậu cách đuổi bắt, cách leo cầu trượt mà không sợ ngã. Đổi lại, Kiin vẽ tặng Woochan những bức tranh cậu tâm đắc nhất, chẳng hạn như bầu trời đầy sao, những ngọn cỏ xanh rì, và cả hai người bạn nhỏ nắm tay nhau.
Một buổi trưa, trong khi các bạn khác đang thi nhau chơi trò đuổi bắt ngoài sân, Kiin và Woochan lại ngồi ở góc lớp, cùng nhau tô màu. Woochan hăng hái chọn cây bút màu đỏ, vừa tô vừa kể chuyện về một chú sóc anh hùng.
"Con sóc này dũng cảm lắm, nó không sợ gì cả! Nhưng mà... nó rất sợ làm bạn ếch buồn."
Woochan nói nhỏ dần, mắt lén liếc sang Kiin.
Kiin không đáp, chỉ cúi đầu tô bức tranh của mình. Thoáng qua là gương mặt đỏ bừng, lan từ đôi gò má lên tận mang tai, như thể vừa bị ánh nắng gay gắt chiếu rọi. Đôi mắt cậu đảo nhanh, lảng tránh ánh nhìn của người bên cạnh, nhưng lại không giấu nổi sự bối rối lấp lánh trong mắt ai kia.
Đúng lúc đó, thầy Siwoo xuất hiện, khoanh tay đứng trước hai đứa trẻ với nụ cười nhếch môi đầy ẩn ý:
"Hai đứa làm gì mà trốn trong lớp thế? Đừng nói là Woochan lại bày trò để lấy lòng Kiin nhé?"
Woochan giật bắn người, cây bút màu đỏ trên tay rơi xuống bàn. Mặt bé bắt đầu đỏ lên, cúi gằm xuống không dám nhìn thầy.
"Không... không phải đâu, thầy! Con chỉ đang..." Woochan ấp úng, đôi tay nhỏ xíu cuống quýt cầm bức tranh giấu sau lưng.
Thầy Siwoo bật cười, nhìn từ đứa này sang đứa khác với ánh mắt thấu tận tâm can.
"Thôi nào, không phải ngại! Thầy Boseong ơi, con sóc nhỏ của lớp mình lại đang cố gây ấn tượng với con ếch trầm tính đây này!"
Từ cửa lớp, thầy Boseong bước vào, trên tay cầm một chồng giấy. Thầy nhìn Woochan đang ngồi cứng đờ, rồi khẽ lắc đầu với giọng ôn tồn.
"Thầy Siwoo, đừng trêu bé nó nữa. Woochan chỉ muốn làm bạn với Kiin thôi, điều đó chẳng phải rất tốt sao?"
Rồi thầy quay sang Kiin, cúi xuống ngang tầm mắt cậu.
"Kiin này, con nghĩ thế nào về Woochan? Có phải bạn ấy tô màu rất đẹp không?"
Kiin ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn thầy Boseong, rồi chậm rãi gật đầu.
"Dạ, Woochan tô rất đẹp... và bạn ấy rất tốt với con."
Woochan ngẩng phắt đầu lên, mắt mở to ngạc nhiên. Cậu quay sang nhìn Kiin, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Thầy Boseong mỉm cười, xoa nhẹ đầu cả hai:
"Tốt lắm, hai con tiếp tục chơi đi. Nhưng nhớ là tô xong thì phải dọn gọn gàng nhé!"
Khi hai thầy rời đi, Woochan quay sang Kiin, mặt vẫn đỏ lựng nhưng đôi mắt ánh lên vẻ vui sướng. Cậu mím môi, rồi khẽ thì thầm:
"Cảm ơn cậu, Kiin."
Kiin không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lòng cậu lại ấm áp lạ thường.
Những ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng, như dòng suối róc rách qua thung lũng, chẳng vội vã, chẳng cuồn cuộn, chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ấm áp. Những ngày cùng cười vì một điều ngớ ngẩn hay chỉ đơn giản là ngồi kể cho nhau nghe về một ngày bình thường trôi qua.
Kiin vẫn ngồi ở góc quen thuộc của lớp mẫu giáo, đôi mắt to tròn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay xám xịt, những đám mây đùn đục lững lờ trôi. Cậu bé trầm lặng thường không bận tâm đến thời tiết, nhưng hôm nay lòng Kiin bỗng thấy trống trải, như thể điều gì đó sắp xảy ra.
Woochan, cậu bạn nhỏ luôn ríu rít bên cạnh Kiin, mấy hôm nay lại trở nên khác lạ. Cậu bé không còn chạy nhảy, không còn kể những câu chuyện hào hứng. Woochan lảng tránh ánh mắt của Kiin, mỗi khi cậu tiến lại gần, Woochan lại tìm cớ chạy đi, như đang cố gắng giấu giếm một điều gì đó.
Hồi trước, Woochan luôn là người chủ động. Bé nắm tay Kiin kéo đi khắp sân trường, cả hai chơi cầu trượt, đuổi bắt, thậm chí có lần Woochan tự tin bế bổng Kiin lên một đoạn để giúp cậu hái bông hoa tím mọc ven hàng rào. Lúc ấy, Kiin đỏ mặt, lí nhí bảo bé nên bỏ xuống, nhưng Woochan chỉ cười toe.
"Tớ khỏe lắm, đừng lo! Tớ muốn giúp Kiin mà!"
Hai đứa từng ngồi chung trong giờ nghỉ trưa, Woochan chẳng ngại ngần tựa đầu vào vai Kiin, líu lo kể chuyện, còn Kiin ngồi yên lặng, nhưng đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười. Thế mà giờ đây, khoảng cách giữa hai đứa lại xa lạ đến không ngờ.
Kiin cảm thấy bất an. Cậu không hiểu tại sao Woochan lại đột ngột thay đổi. Sau mấy ngày liên tiếp bị lảng tránh, Kiin quyết định phải làm rõ mọi chuyện.
Chiều hôm ấy, khi các bạn trong lớp đang chơi đùa, Kiin lặng lẽ bước tới bên Woochan, chặn đường bé ở góc sân. Woochan giật mình, định bước qua, nhưng Kiin đã nhanh chóng níu tay áo bé lại.
"Woochan, cậu tránh tớ làm gì? Tớ có làm gì sai không?"
Woochan không trả lời. Bé cúi gằm mặt xuống, tay nắm chặt vạt áo, như đang cố giấu đi điều gì đó. Thấy vậy, Kiin nắm lấy tay Woochan, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn kiên quyết.
"Cậu không nói, tớ không buông."
Woochan ngẩng lên, đôi mắt long lanh nước. Một lúc lâu sau, bé thở dài, như thể đã bị ép vào đường cùng.
"Tớ... tớ sắp phải chuyển nhà, Kiin à. Bố mẹ tớ nói phải đi thật xa, chắc sẽ không quay lại nữa."
Kiin khựng lại, ngỡ ngàng. Trong thoáng chốc, cậu không biết phải nói gì. Đôi tay buông thõng, nhưng ánh mắt vẫn giữ chặt lấy Woochan.
"Vậy... vậy sao cậu không nói với tớ? Sao cậu lại tránh tớ?"
Woochan cúi đầu, giọng nghẹn ngào.
"Tớ sợ... sợ nếu tớ vẫn chơi với cậu, khi phải đi, tớ sẽ buồn lắm. Nhưng tớ làm vậy mà vẫn buồn, thậm chí còn buồn hơn. Tớ không biết phải làm sao..."
Kiin bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Woochan. Dưới ánh nắng nhạt của buổi chiều, cậu nói, giọng chậm rãi nhưng đầy chân thành.
"Nếu cậu buồn, thì tớ sẽ đau lòng lắm. Đừng tránh tớ, Woochan à. Chúng ta vẫn còn thời gian mà."
Woochan ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ nhìn Kiin. Một giây im lặng trôi qua, rồi bé lao đến ôm chầm lấy Kiin. Cái ôm chặt đến mức cả hai như thể muốn giữ mãi khoảnh khắc này, không để thời gian mang đi.
---
Ngày Woochan rời đi, bầu trời xanh thẳm nhưng không một gợn mây, ánh nắng chiếu rọi khắp sân trường mẫu giáo. Cả khuôn viên như đẹp hơn thường ngày, nhưng với Kiin, mọi thứ bỗng trở nên trống rỗng.
Cậu đứng ở góc sân, cạnh chiếc xích đu mà hai đứa thường chơi cùng nhau. Tiếng cười nói của các bạn vang lên xung quanh, nhưng dường như tất cả chỉ là một âm thanh mờ nhạt trong tai cậu. Kiin nắm chặt bức thư Woochan dúi vào tay mình từ sáng, nhìn đăm đăm về phía cổng trường, nơi mà hình bóng ấy vẫn luôn xuất hiện mỗi ngày với nụ cười tựa như ánh mặt trời đã chiếu soi cho cả thế giới của cậu.
Chiếc xe màu đen lăn bánh chầm chậm trên con đường nhỏ, rời xa ngôi trường mẫu giáo nơi Woochan đã gắn bó suốt những năm đầu đời. Bé ngồi ở băng ghế sau, áp trán vào cửa kính lạnh buốt, đôi mắt chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài đang lướt qua từng chút một.
Khi chiếc xe rẽ vào đoạn đường quen thuộc trước cổng trường, Woochan thấy sân trường hiện ra trước mắt. Những tiếng cười nói của các bạn nhỏ từ xa vọng lại, và bóng dáng Kiin vẫn đứng đó, ở đúng góc sân cạnh chiếc xích đu cũ kỹ.
Tới khi chiếc xe rẽ qua góc phố, ngôi trường dần biến mất khỏi tầm mắt. Woochan tựa đầu vào kính, đôi vai nhỏ run lên, nức nở tới khi dần thiếp đi vì mệt.
Ở góc cửa sổ, Kiin mở lá thư, đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc:
"Kiin,
Tớ không biết phải bắt đầu thế nào, nhưng tớ nhớ có lần thầy giáo đọc một câu nói rằng: 'Những người bạn thật sự là như những ngôi sao. Dù không phải lúc nào cũng nhìn thấy, nhưng cậu biết họ luôn ở đó.' Tớ nghĩ, cậu chính là ngôi sao ấy của tớ.
Tớ phải đi xa, nhưng tớ muốn cậu nhớ rằng khoảng cách chẳng bao giờ chia cắt được hai người thực sự trân trọng nhau.
Cậu là người bạn đặc biệt nhất của tớ. Tớ thích cậu, nhiều hơn cách một đứa trẻ hiểu được ý nghĩa của từ 'thích.' Nhưng tớ không biết phải nói điều này như thế nào, nên tớ viết ra. Cậu đừng buồn nhé, vì tớ tin chắc rằng, một ngày nào đó, gió sẽ mang chúng ta quay lại cùng nhau.
Hãy nhớ rằng. 'Mọi hành trình vĩ đại đều bắt đầu từ một bước nhỏ.' Tớ đi, nhưng tớ sẽ luôn bước về phía cậu.
Mãi nhớ cậu,
Woochan."
Kiin đọc lá thư, ánh mắt cậu long lanh nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Cậu áp bức thư vào ngực với đôi tay tròn tròn như măng cụt mà ngước nhìn lên bầu trời. Ngoài kia, gió thổi nhẹ, những áng mây vẫn trôi lững lờ.
Cậu khẽ mỉm cười, như muốn nhắn gửi vào khoảng không.
Gió cuốn qua, mang theo tiếng cười ấm áp từng vang lên giữa hai cậu bé, và đâu đó, dưới bầu trời rộng lớn này, một mối liên kết vô hình vẫn đang chờ ngày tái ngộ.
Năm đó, có một con sóc nhỏ rời xa người bạn là chú ếch, nhưng sóc hứa rằng dù đi qua bao nhiêu khu rừng, cậu ấy sẽ luôn nhớ nơi có bờ ao xanh và người bạn đặc biệt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro