X. Mồi lửa thiêu rụi mọi kỷ niệm
Harry nhìn chằm chằm người đàn ông đang tự vò rối bời mớ tóc đen của chính mình, chần chừ không trả lời hắn. Giữa bầu không khí nặng nề, hắn quan sát kỹ ánh mắt lảng tránh, hàng mi dày khẽ động, cả khóe môi thoáng mím của Peter.
Không biết từ bao giờ, nhưng chắc chắn từ rất lâu về trước, Harry đã luôn thuộc nằm lòng từng cử chỉ nhỏ của anh, và toàn bộ ẩn ý đằng sau đó.
Hiển nhiên, Peter có chuyện không muốn kể hắn nghe. Anh vạch rõ khoảng trời riêng của mình, không cho hắn bước vào. Điều ấy, một lần nữa, dày vò tâm hồn của Harry đến mức hắn phải nghiến chặt răng để giữ sự tỉnh táo.
Có phải hắn chưa từng bị ai giấu diếm đâu, nhưng sự bí ẩn của Peter như dao nhọn xoáy thẳng vào tim, làm lý trí hắn tê liệt.
Harry tiến lên phía trước áp sát, dồn ép Peter khiến lưng anh dựa hẳn lên cửa. Thoáng thấy đầu tóc Peter ngơ ngác ngả ra sắp đập thẳng vào khối sắt đằng sau, tay Harry đã nhanh hơn não mà vươn ra lót ngay cho anh.
Không gian chật hẹp, hắn cúi đầu bắt chẹt ánh mắt của Peter, dùng sự im lặng kiên quyết ép anh trả lời.
Trong khoảnh khắc, mắt xanh của Peter phản chiếu hình bóng hắn, khiến lửa giận vô lý trong lòng dần dịu lại. Harry nghe anh lẩm bẩm, giọng điệu có phần dỗ dành:
- Nghệ sỹ mới của công ty. Đang hát thử cho tôi nghe.
Harry gật đầu, song trực giác vẫn thấy có gì đó không đúng:
- Ừ. Mà cậu quan tâm đến nghệ sỹ khác trong công ty từ bao giờ thế? Với tôi tưởng hôm nay là lịch tập sáng tác của chúng ta?
Peter cau mày, lần này không trả lời thẳng câu hỏi của hắn:
- Mới sáng cậu bảo chiều không quay lại còn gì?
Đòn phản công ấy thành công chặn họng Harry. Hắn lặng mất mấy giây, không tài nào bộc bạch thẳng với anh rằng, bỏ qua tất cả tổn thương anh gây ra cho hắn, chỉ một buổi sáng bên nhau đã khiến hắn nhung nhớ cả trưa, đành vội ăn cho xong với Mary rồi chạy về.
Peter nhìn gã đàn ông to lớn á khẩu nghệch ra trước mặt thấy hơi buồn cười. Không hiểu vì sao, trong đầu anh hiện lên hình ảnh chú chó lông vàng to xác sợ bị chủ nhân bỏ rơi nên vội vã nhào đến vẫy đuôi.
Nhưng rồi, cơn tức cười qua đi để lại sự bối rối. Harry chẳng nói chẳng rằng mà cứ dựa sát vào người anh, còn cả bàn tay nóng hổi giữ khư khư sau đầu anh nữa. Peter khó lòng gọi tên thứ cảm xúc kỳ lạ trong người anh lúc này, song giơ tay theo bản năng định đẩy hắn ra.
Cánh tay đi được nửa đường, chưa kịp chạm vào vai đã bị Harry nắm cổ tay bắt lại. Peter giật mình rụt tay về, nhưng lực nắm của Harry mạnh hơn anh tưởng.
Harry bỗng thì thầm, cứ như muốn nói anh nghe rồi lại thôi:
- Cậu từng hứa... sẽ chỉ sáng tác cho tôi hát.
Lời ấy lọt vào tai Peter như thuốc an thần liều cao, khiến anh lặng cả người. Đã lâu lắm rồi, khi cậu trai Peter 14 tuổi ôm cây guitar cũ ngại ngùng chơi cho Harry nghe bản nhạc sáng tác đầu tay.
Chiều hè hôm ấy vàng ươm, nơi căn phòng khách ấm cúng chật chội của dì May, hai cậu nhóc ngồi bệt trên thảm, tựa lưng vào ghế sofa châu đầu vào nhau.
Peter gảy dây đàn cuối kết thúc bản nhạc, sau đó dè dặt liếc thằng bạn thân:
- Thấy sao?
Harry chống khuỷu tay lên ghế nghiêng đầu, thổi vỡ bã kẹo cao su cái tách như tiếng vỗ tay:
- Sao cái gì? Hay vãi chưởng!
Peter không nhịn được cười ngoác cả mang tai.
Harry cũng cười nhe hết cả răng, sau đó dí sát đầu hỏi nhỏ:
- Mà lời bài hát... ông đang đơn phương ai hả?
Chẳng biết do câu hỏi hay hơi thở nóng hổi của hắn mà tai Peter đỏ hết cả lên. Anh giật mình hạ tầm mắt, mím môi không đáp, kiên định không đầu hàng dưới ánh mắt như đóng đinh người ta của Harry.
Harry thấy không cậy được miệng anh bèn tặc lưỡi ra chiều thất vọng:
- Bố mày đếch thèm. Không nói thì anh đây có điều kiện.
Peter buồn cười quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi:
- Gì?
Harry tức thì lao tới giật mất cây guitar trong lòng anh, khuôn mặt điển trai của thiếu niên nở nụ cười xấu xa:
- Sau này anh thành ca sĩ thì chú chỉ được sáng tác cho anh hát thôi!
Peter bật cười thành tiếng, nhổm người dậy giật lại cây guitar yêu quý:
- Ok!
Sau đó, cũng chính Harry là người thuyết phục bác Osborn nghe thử bản mixtape của anh. Sau đó nữa, hai người cùng nhau oanh tạc mọi bảng xếp hạng, cứ như Max Martin và Backstreet Boys của anh ấy.
Thời đại vàng son đó đáng lẽ kéo dài mãi mãi, cho đến ngày bác Osborn đột ngột ra đi, và Peter chịu một phần trách nhiệm.
"Đừng nói cho Harry biết."
Thế nhưng, chính Peter hiểu rõ, tình bạn của họ đã rạn nứt rất lâu về trước, mà cái chết của bác Osborn chỉ là mồi lửa thiêu rụi mọi kỷ niệm thành tro tàn. Còn bắt đầu rạn nứt từ đâu, thì anh khó lòng phân rõ.
Phải chăng kể từ khi Harry vờ không thấy mối si mê thầm kín Peter dành cho Mary mà theo đuổi nàng? Hay từ lúc sớm hơn nữa...
Đột nhiên, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên gọi Peter tỉnh khỏi hồi ức, đồng thời khiến Harry giật mình lùi lại buông anh ra:
- Harry? Peter?
Cuối hành lang, ngay dưới tấm biển thoát hiểm, Mary đang nhìn hai người họ bằng vẻ mặt ngơ ngác.
Harry quay đầu về phía nàng, vẻ chột dạ ban nãy chạy từ Peter sang người hắn:
- Mary! Anh...
Mary mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt xanh biếc long lanh như sắp khóc đến nơi:
- Anh bảo mệt nên về nhà ngủ mà?
Không hiểu vì sao, Peter cảm thấy tình huống này kỳ quặc quá chừng. Sự bứt rứt trong lòng giục anh mau chuồn, bèn vặn nắm cửa sau lưng cười trừ:
- Tôi vào studio đây. Hai người...
Gần như ngay tức khắc, dáng người cao lớn lại áp sát, tay Harry đè chặn cửa trong tích tắc, nghiến răng nói với anh:
- Cậu đứng im đấy.
Phía bên kia, thấy Harry không vội đến giải thích dỗ dành, Mary ấm ức quá dậm chân chạy mất.
Khóe mắt Peter thấy nàng bỏ đi, thở dài bảo Harry:
- Cậu mau đuổi theo người ta đi. Đừng...
Đừng khiến nàng thơ tôi chỉ dám ngưỡng vọng đau khổ.
Anh không còn sức lực nói hết câu, cúi người luồn qua nách hắn đi thẳng một mạch chẳng thèm ngoái đầu.
Harry chống tay lên cửa ngẩn người nhìn theo bóng lưng Peter, đôi mắt xanh sâu thẳm hiện rõ sự giằng co đầy khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro