Trẻ Con

Nắm chặt tay papa, Anya Forger không còn chút tâm trí nào khi họ đi bộ đến công viên gần đó. Tay còn lại của papa giữ dây xích của Bond. Pa vẫn không tin tưởng để em dắt Bond đi dạo, thật đáng buồn, giống như pa vẫn không tin tưởng em sẽ tự mình hoàn thành bài tập về nhà. Mặc dù đây là đầu ngày nghỉ giữa học kỳ của Anya, giáo viên của em đã giao một núi bài tập về nhà và papa nói rằng em không được để tới cuối ngày nghỉ rồi mới làm bài tập.

Nhưng, pa đồng ý rằng vui chơi cũng cần thiết, vì vậy tạm dừng việc làm bài mà ra ngoài chơi (Mặc dù về cũng phải hoàn thành xong đống bài tập).

Hai cha con đến công viên, Loid buông tay Anya khi tháo dây xích khỏi cổ Bond. Loid chỉ về một chiếc ghế dài gần đó "Ta sẽ ở đó nếu con cần."

Anya gật đầu. Em đã cố gắng dạy cho Bond nhiều thủ thuật khác nhau và đây là thời điểm hoàn hảo để xem liệu Bond có nhớ bất kỳ thủ thuật nào trong số đó hay không.

(Tuy nhiên, điều đó có vẻ khó xảy ra, cách Bond chỉ nhìn chằm chằm vào em khi em nói rằng hãy nằm xuống)

Anya thở dài "Thôi, chúng ta chơi tìm gậy đi." Em vẫy tay với cục bông to lớn. "Nào, chúng ta phải tìm một cây gậy."

Bond kêu một tiếng như đồng ý và cả hai bắt đầu đi sâu hơn vào công viên để tìm kiếm một cây gậy hoàn hảo. Cả hai tìm kiếm nhưng không có kết quả, Anya tự hỏi liệu em có nên nhờ papa lấy cho mình một cái từ một cái cây hay không.

Ngay khi Anya đang chuẩn bị sử dụng cành cây duy nhất mà em tìm thấy, em bắt gặp một cây gậy hoàn hảo để chơi trò ném gậy. Nó đủ lớn và chắc chắn để Bond có thể mang nó trở lại mà không bị gãy cũng không quá nặng khiến em không thể ném nó đi một khoảng cách xa. Cuối cùng cũng hài lòng, Anya nhặt nó lên và giơ nó lên cao (không quá cao so với mặt đất), sẵn sàng ném nó đi xa nhất có thể. Bond đứng cách đó vài bước, thở hổn hển đầy phấn khích.

"Bond! Sẵn sàng chưa?!" Anya hét lớn.

Bond gật đầu.

Anya vung tay ném về phía trước, cả em và Bond đều háo hức nhìn nó bay theo một vòng cung hoàn hảo.

Ngay khi Bond bắt đầu chạy theo, Bond bị chặn lại (một cách thô bạo) bởi một con chó lớn màu nâu, nó đã bắt được cây gậy giữa không trung. Anya há hốc miệng khi em nhìn con chó kia quay lại với cây gậy kẹp giữa hai hàm và chạy đi.

Anya nhanh chóng tỉnh lại và chạy theo con chó. "Này, con chó kia! Trả cây gậy mau!"

Bond ngoan ngoãn theo sau em, mặc dù rõ ràng họ đã bị con chó kia bỏ xa.

Một đám đông đột ngột chen vào giữa và em mất dấu tên trộm. Anya trèo lên Bond để có tầm nhìn tốt hơn khi cuối cùng em phát hiện ra con chó ở đằng xa. Em thúc vào Bond và chỉ thẳng về phía trước. "Đi nào!"

Chú chó thả chiếc gậy xuống đất, trước mặt một cậu bé trông khá quen thuộc. Anya nheo mắt lại khi Bond chạy băng qua công viên.

Một cô nhóc cưỡi trên con chó to lớn chạy tới dừng trước mặt cậu.

Cậu nhóc nhìn lên, đôi mắt mở to khi nhìn thấy Anya. Con nhỏ này làm gì ở đây?

Anya cau mày. Câu hỏi hay hơn là tại sao con thứ lại ở đây? Em nhớ lại Becky đã đề cập đến việc con thứ sống ở trường. Làm thế nào mà con thứ có thể đến công viên chơi? Hơi bối rối, Anya đẩy những suy nghĩ đó về phía sau tâm trí của mình khi em nhảy ra khỏi lưng Bond.

"Chào, con thứ!" Anya nở nụ cười ấm áp khi nhích về phía cây gậy đang nằm trên mặt đất. "Con chó của cậu đã ăn cắp cây gậy của tớ."

Damian chế nhạo. "Max sẽ không bao giờ làm điều đó." cậu quay sang con chó bên cạnh. "Phải không, Max?" Con chó có vẻ ngoài kiêu hãnh sủa đồng tình.

Anya nheo mắt. Một lời nói dối táo tợn (từ con thứ và con chó). Em nghĩ rằng ít nhất Damian sẽ mắng con chó. Rõ ràng là không. Khi Anya với lấy cây gậy, Max quay sang em, gầm gừ và nhe răng. Em nhảy lùi lại, ngay vào Bond. Bond đã đẩy Anya ra sau khi bước tới và bắt đầu sủa con chó kia.

Bond là tốt nhất!

Anya bám lấy Bond khi Bond sủa con chó kia, dường như đang cảnh báo nó.

Giống như trước đó, một cảnh tượng bắt đầu hiện ra trong tâm trí em. Đó là hình ảnh con thứ đang nói chuyện với hai cậu bé không rõ khuôn mặt. Em cố gắng hiểu những từ con thứ đang nói và thấy khó thở khi hiểu Damian đang nói gì.

"Con nhỏ dị hợm!"

Tay em siết chặt lấy bộ lông của Bond. Đây có phải là những gì trong tương lai mà Bond nhìn thấy? Anya không thể để điều đó xảy ra. Nếu con thứ ghét Anya nó sẽ làm hỏng kế hoạch của papa mất. Hít một hơi thật sâu, nhớ lời mama dạy, nở nụ cười để bỏ qua tất cả.

"Không sao đâu, Bond." Anya nhẹ nhàng vỗ về Bond. Em quay lại với Damian và Max. "Sao con thứ với Anya không chơi cùng nhau? Bond và Max có thể trở thành bạn mà!"

Đánh giá cái cách mà hai con chó đang nhìn nhau đầy sát khí, Anya biết em đang đòi hỏi hơi nhiều.

"Vì nhiệm vụ" em thì thầm vào tai Bond. Bond phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

"Tôi không nghĩ vậy" Damian nói trước khi cậu bị cắt đứt bởi một người đàn ông cao lớn, người khiến Anya nhớ đến thầy Henderson nhưng phiên bản trẻ hơn và không có râu.

"Trò Damian, trò đây rồi!"

Lần đầu tiên Anya thấy con thứ trông bẽn lẽn "Xin lỗi, thầy... Con... Max đã bỏ chạy vì vậy con mới chạy theo."

Anya tò mò nhìn lên người đàn ông lạ mặt.

"Đây có phải là bạn cùng lớp của trò không?"

Damian gật đầu miễn cưỡng "... Đây là Anya."

Người đàn ông cúi xuống ngang với Anya và đưa tay ra, em thận trọng và nắm lấy. "Rất vui được gặp cháu, Anya. Tôi rất vui khi được gặp một trong những người bạn của trò Damian."

"Không phải, nhỏ đó không phải bạn của con!" Damian thốt lên.

Anya không thể kìm được vẻ tổn thương hiện trên khuôn mặt mình. Em định nói gì đó nhưng bị Vladimir nói trước.

"Không thanh lịch một chút nào, Damian" Vladimir nhẹ nhàng mắng mỏ.

Damian đỏ mặt và nhìn về phía Max, cậu lẩm bẩm một lời xin lỗi. Cho dù lời xin lỗi không thành thật (tốt, Anya sẽ không để tâm), em vẫn ngạc nhiên khi thấy con thứ có thể dễ dàng nhận sai. Em nhìn lại người đàn ông, có ý định tìm hiểu xem chú ấy đang nghĩ gì.

Anya cố đáp lại một nụ cười.

Bất chấp vẻ ngoài nghiêm khắc của mình, Vladimir thực ra trong đầu. Con bé thật đáng yêu. Trò Damian xấu hổ, vậy đây chắc hẳn là bạn gái nhỏ của trò Damian nhỉ? Mình chưa bao giờ nhìn thấy trò Damian xấu hổ như thế này.

"Cháu có ở đây với cha mẹ của mình không, Anya?" Vladimir hỏi.

Anya bừng tỉnh.

"A! Papa! Con tới đây với pa" Anya chợt nhớ ra mình vừa bỏ quên papa trên chiếc ghế dài phía bên kia công viên, em hốt hoảng nhìn quanh. Anya thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy pa ở đằng xa, vẻ mặt bực tức (nhưng có phần vui mừng???), đi ngang qua bãi cỏ với một tờ báo trên tay.

Anya vẫy tay gọi "Pa! Con ở đây!"

"Ta đã bảo bao nhiêu lần là con không được chạy lung tung vậy, Anya?" Loid mắng nhẹ, thở dài.

Bây giờ, đến lượt em bẽn lẽn nhìn xuống đất.

"Chào chú Forger" Damian chào.

Pa quay về phía con thứ. "Chào cháu, Damian. Hôm nay thế nào?"

"Ổn." cậu lúng túng ho. "Rất vui khi gặp lại chú."

"Xin chào, anh có phải là cha của Anya." Vladimir đưa tay ra một lần nữa. "Rất vui được gặp anh, anh..." nói với vẻ chờ đợi.

"Loid. Loid Forger. Rất hân hạnh." Papa bắt tay. "Và anh là?"

"Tôi xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân sớm hơn. Tôi là gia sư của gia đình Desmond, Vladimir."

Gia sư là gì? Anya quyết định đó là một câu hỏi cho sau này, em kéo tay papa. "Pa, con đi lấy kem có được không ạ?"

"Nếu con đã chơi với Bond xong thì được." Loid quay sang Damian và Vladimir. "Tôi đã hứa sẽ mua kem cho con bé, hai người tham gia chung với chúng tôi chứ?"

Damian lắc đầu "Không, cháu phải trở về ký túc xá, sắp trễ rồi."

"Cháu có chắc không? Sẽ không lâu đâu." Loid đặt một tay lên vai Anya. "Chú chắc rằng Anya rất muốn cháu tham gia chung đấy."

Bên cạnh Loid, Anya nhiệt tình gật đầu.

"Trò Damian, tôi chắc rằng thầy Henderson sẽ không chê trách trò vì đã dành thời gian cho bạn cùng lớp đâu" Vladimir nói.

"Đi chung đi, con thứ!" Anya quay sang cậu, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. "Anya sẽ rất vui nếu có con thứ đi cùng đó!"

Một lần nữa, vết ửng hồng mờ nhạt hiện trên má Damian, cái mà con thứ hầu như luôn có (Anya tự hỏi liệu đó có phải bệnh về da hay không, papa bảo bác sĩ da liễu cũng giống như bác sĩ tâm thần, đều biết chữa bệnh). Tuy nhiên, em sẽ không để tâm đến nó vì nhiệm vụ.

"Làm ơn đi, con thứ?" Anya cầu xin.

Damian nhìn sang chỗ khác, em nhìn thấy vết ửng hồng lan tận mang tai cậu. "Được thôi" cậu lầm bầm. "Tôi đoán vẫn còn thời gian nên tôi sẽ đi với cậu, được chưa?"

"Phải thế chứ!" Anya vui mừng phấn khích, kéo tay con thứ đi lấy kem.

Bên cạnh Damian, Vladimir mỉm cười đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro