Chap 42
"Chị Thi Vũ, đừng đi lòng vòng nữa có được không, em chóng mặt quá." Lâm Thinh Thinh ngồi trên ghế sô pha, nhìn chị Thi Vũ cầm quần áo như con ong mật thay tới thay lui, không khỏi cảm thấy đầu óc quay mòng mòng.
Tối nay không phải là đi chơi với Madam Vương à, làm gì mà kích động hào hứng dữ vậy? Mấy bữa trước còn làm bản mặt quạu quọ, nói gì mà có lòng tốt không được báo đáp, rồi ghét nhất băng sơn gì đó, hôm nay về thì miệng cười muốn tét luôn rồi. Lâm Thinh Thinh tỏ vẻ rất không hiểu được việc Châu Thi Vũ thay đổi xoành xoạch như vây.
"Ai đó ở trên TV hôm nay rất tỏa sáng nha, chậc chậc, đẹp quá mà!" Lâm Thinh Thinh cầm một quả táo ném lên ném xuống chơi, vừa bí mật quan sát phản ứng của chị Thi Vũ
Quả thật, Châu Thi Vũ lập tức dừng tay lại, môi nở nụ cười, "Ừ, lần này họ vất vả lắm mới phá được vụ án này, lại nói mấy vụ án có tính chất đặc biệt về ma túy, tổ chức cuộc họp báo sẽ có tác dụng răn đe và trấn an."
Ok, hết thuốc chữa rồi, Lâm Thinh Thinh lắc đầu, cô mới nói có một câu, nhưng lại không chỉ rõ là ai, chị Thi Vũ cũng rất tự nhiên mà dẫn chuyện lại còn ở một bên phát cuồng.
"Nè, chị Thi Vũ, chị động lòng xuân rồi." Lâm Thinh Thinh cố ý thở dài thườn thượt, vẻ mặt phóng đại.
"Em đang nói bậy bạ gì đó." Mặt Châu Thi Vũ đỏ lên, "Thinh Thinh, giúp chị chọn cái, rốt cuộc chị nên mặc bộ nào mới đẹp?" Cô giơ hai bộ đồ lên, "Cái áo sơ mi này, hay cái váy này đây?"
"Váy?!" Lâm Thinh Thinh há hốc miệng, chị Thi Vũ muốn mặc váy? Ông trời ơi, khả năng để chị mặc váy không phải còn khó khăn hơn so với Thẩm Hùng mặc hay sao. "Bình thường không phải chị nói mặc váy rắc rối lại rườm rà à?" Ngay cả lần trước để cho Châu Thi Vũ mặc váy phù dâu cũng là do cô năn nỉ dữ lắm cộng thêm khấu trừ tiền cơm một tháng thì mới chịu đồng ý.
"Không được sao?" Châu Thi Vũ cầm cái váy đó, ướm thử lên người một chút, "Có phải kỳ lắm hay không?"
Châu Thi Vũ rất hiếm khi mặc váy, nhưng mà cô cảm thấy mặc váy nhìn rất đẹp, có cảm giác rất tuyệt vời. Không biết nếu hôm nay cô mặc váy, đại băng sơn sẽ có phản ứng gì đây ha?
"Cái váy thật sự được không? Không biết cô ấy có thích hay không..."
Chị Thi Vũ bình thường luôn rất nghiêm túc nay bộ dạng lại e thẹn mà đỏ mặt, Lâm Thinh Thinh thật tình cảm thấy Sếp Cao sắp đấu không lại rồi. Biểu hiện thiếu nữ này của chị ấy, có khác gì so với cô bình thường khi yêu đương với A Sâm đâu? Lâm Thinh Thinh cảm thán, sức mạnh của tình yêu đúng thật là vĩ đại.
"Chị Thi Vũ của em à, hãy tin em, chị mặc cái gì nhìn cũng đẹp hết, tối nay mặc cái váy này đi, đi quyến rũ cái người thanh tra lạnh lùng ấy vào tay chị nào."
Mặt Châu Thi Vũ nóng lên, "Không phải em không ủng hộ chị thích cô ấy sao?"
"Em không ủng hộ thì có ích gì, mấy chuyện thích này rất khó điều khiển, đúng không? Lần trước không phải chị đã nói, tìm được một người mình thích thật lòng là một chuyện rất khó khăn sao? Vậy thì càng không nên từ bỏ. Cho nên, tìm được rồi thì phải đuổi theo, mặc kệ người đó là nam hay nữ." Lâm Thinh Thinh đi tới, ôm bả vai Châu Thi Vũ, nháy mắt với cô, "Hơn nữa, đột nhiên em phát hiện ra, hai người con gái xinh đẹp đứng cạnh nhau thật sự nhìn rất ưng mắt, ha ha."
Không phải Thinh Thinh không muốn giúp Sếp Cao, mà chỉ là đứng thiên về phía tình yêu đích thực mà thôi. Nếu chị Thi Vũ không thuộc về Sếp Cao, vậy không nên ở bên anh ấy. Mặc dù Sếp Cao là cấp trên của cô, quan hệ với cô cũng khá tốt, nhưng cô lại là bạn tốt của chị Thi Vũ, nên chân thành hi vọng chị Thi Vũ có thể tìm được hạnh phúc thật sự của mình. Huống chi, xã hội bây giờ không phải rất thoáng sao, bao dung cũng rất lớn, cho nên, cho mấy cái thế tục chết tiệt nên biến đi!
Có thể ở bên người mình yêu, đó mới là chuyện quan trọng nhất.
"Cám ơn em, Thinh Thinh." Tuy rằng Châu Thi Vũ đã sớm sẵn sàng để chiến đấu một mình, nhưng không thể không nói, sau lưng có thể có được sự ủng hộ và thấu hiểu của bạn bè tốt, cũng đặc biệt làm cho người ta cảm động.
"Giữa chúng ta còn cần nói cám ơn sao, được rồi được rồi, đi thay đồ nào." Lâm Thinh Thinh đẩy Châu Thi Vũ vào phòng để quần áo, "Cẩn thận đừng có tới trễ nha."
*********
"Đây là vụ buôn bán cocaine lớn nhất trong mấy năm qua Đại Lục phá được, chứng minh hai năm nỗ lực điều tra của Đội Điều tra ma túy chúng tôi đã không uổng phí..."
Tan ca Vương Dịch về nhà vừa mở cửa ra, chợt nghe thấy tiếng của mình bay ra từ trong phòng. Cô nhướng mày, vuốt cái đuôi phe phẩy vui mừng của Đậu Đỏ, liếc nhìn bản thân trên TV, lại nhìn về phía người phụ nữ lúc này đang ngồi trên ghế sô pha chăm chú xem TV, có chút bất lực, "Mẹ, con về rồi. Đây là bản tin lúc hai giờ rưỡi chiều, sáu giờ mẹ còn xem?"
Mẹ Vương– Thường Vân dịu dàng mỉm cười, trong mắt đều là tự hào: "Mẹ muốn xem con gái của mẹ mà thôi, nên đã thu lại để xem." Bà trìu mến véo cái mũi Vương Dịch "Có muốn uống canh không? Mẹ đi múc cho con một chén."
"Dạ, cám ơn mẹ." Nếu Châu Thi Vũ nhìn thấy được vẻ mặt Vương Dịch lúc này, chắc chắc sẽ ngạc nhiên đến rớt hàm. Vương Dịch ở nhà muốn có bao nhiêu ôn hòa thì sẽ có bấy nhiêu ôn hòa, so với cô ở bên ngoài hoàn toàn là hai người khác nhau.
Chuông điện thoại vang lên, Thường Vân đưa canh đã được hâm nóng cho Vương Dịch, tiện tay bắt điện thoại. "Alo, là anh à, anh cũng xem? Ừ, em đã thu lại rồi."
Nhìn qua thấy nụ cười trên mặt mẹ, tay Vương Dịch đang múc canh dừng lại một chút, cô biết là ai đang gọi. Chỉ có cuộc gọi từ người đó, mẹ mới có vẻ mặt hạnh phúc như vậy thôi. Mặc dù, cô rất chán ghét người đó.
"Tối nay? Em được chứ, không thành vấn đề. Nhất Nhất? Để em hỏi con." Thường Vân che ống nghe, nghiêng người qua hỏi Mã Lạc Xuyên: "Nhất Nhất, ba con hỏi con tối nay có thể ăn cơm với ông ấy không?"
Cách nói có chút cẩn thận, mà ngay cả thái độ dương như cũng có chút dè dặt.
Ánh mắt Vương Dịch có chút mông lung, không phải vậy chứ, sao lại cẩn thận như vậy? Chỉ là người một nhà đi ăn cơm với nhau mà thôi, sao lại phản ứng như vậy? Nhưng lại không đành lòng từ chối, suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt của mẹ, gật đầu.
Thường Vân lập tức vui vẻ mà tiếp tục trả lời điện thoại: "Con nói là được. Chuyện này, em cũng không biết, hay tự anh nói với con có được không?" Bà đưa điện thoại cho Vương Dịch, thái độ có chút nài nỉ, "Nhất Nhất..."
Vương Dịch thở dài, đưa tay cầm lấy điện thoại áp vào tai, không quan tâm, lại cũng rất xa cách, "Alo."
"Tiểu Vương!" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam dày dạn thận trọng, không giấu được sự vui vẻ.
"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi như vậy." Vương Dịch cau mày, giọng điệu nặng nề.
"À, Vương Dịch." Người ở đầu dây bên kia thật có chút sợ Vương Dịch, nghe thấy cô không vui, người này liền đổi xưng hô, "Tối nay con muốn ăn gì? Hải sản có được không? Ba nhớ là con rất thích ăn tôm hùm..."
Đối với cách nói lấy lòng của người đàn ông này, Vương Dịch thờ ơ, hơi thiếu kiên nhẫn trả lời lại: "Sao cũng được. Ông đừng quan tâm tôi thích ăn gì, ông chỉ cần biết mẹ tôi thích ăn gì là được rồi."
"Ba, ba biết rồi. Chúng ta lại đi nhà hàng lần trước ba người chúng ta cùng đi ăn, mẹ con thích ăn mấy món ăn ở đó." Giọng của người đàn ông nghe có vẻ thất vọng.
"Vậy đi chỗ đó." Vương Dịch vừa định cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, "Khoan đã, tối nay tôi còn muốn dẫn theo một người."
Cúp điện thoại, Vương Dịch lấy điện thoại gọi vào một số. "Alo, tối nay cùng đi ăn cơm nhé, được không? Không cần tôi đi đón cô sao? Vậy được, ở nhà hàng Dật Đình, ừ, là cái nhà hàng trên đường Loan Tử. Ok, bảy giờ rưỡi gặp, bye."
Cất di động, Vương Dịch tiếp tục uống canh như không có chuyện gì, uống được một lúc, thấy Thường Vân vẫn cứ luôn nhìn cô, để chén xuống, "Sao vậy ạ?"
"Mẹ nghe nãy con nói, sẽ dẫn một người theo, là ai vậy? Có phải là cái người con mới gọi điện thoại không?" Thường Vân nhìn đứa con gái mặt than của mình mà trêu chọc, "Là bạn trai à?"
"Mẹ gặp rồi." Vương Dịch rất bình tĩnh mà trả lời: "Là người con gái lần trước đến nhà của chúng ta."
"À, là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án có đúng không? Cái người rất xinh đẹp ấy?" Thường Vân có một nỗi thất vọng ở trong lòng, nhưng rồi nhanh chóng hào hứng trở lại, "Quan hệ của con và cô ấy hình như tốt lắm."
Làm mẹ, Thường Vân rất hiểu con gái của mình, cả ngày làm mặt rối loạn thần kinh, ngoài bà ra, con gái đối với ai cũng đều lạnh lùng, cũng rất kiêu ngạo, có rất ít các mối quan hệ bạn bè. Nhưng lúc nãy gọi điện thoại, bà nhìn thấy rất rõ, con gái không có trưng ra cái mặt khó gần quen thuộc, mà cả người đều toát lên một hơi thở mềm mại, khóe môi còn cong lên cười, giọng nói cũng đặc biệt ấm áp.
Thường Vân cảm thấy rất hứng thú, rốt cuộc cô gái đó là ai, lần trước đến nhà chỉ mới gặp mặt sơ, còn chưa nói chuyện được gì đã bị con gái mang vào phòng riêng, tối nay phải nhìn cho thật kỹ mới được.
Bây giờ điều quan trọng nhất là, chọn một bộ quần áo phù hợp. Vừa nghĩ tới một lát nữa có thể cùng ông ấy ăn cơm, trong lòng Thường Vân lại cảm thấy ngọt ngào.
"Nhất Nhất , Nhất Nhất, con nói tối nay mẹ nên mặc gì thì được?"
Vương Dịch nhướng mắt lên nhìn, tùy tiện chỉ tay, "Cái này khá rộng, cái này thì thanh lịch hơn."
Thường Vân khó khăn, "Vậy cuối cùng mặc cái nào được hơn?"
"Vậy lần này mặc bộ này đi." Vương Dịch chỉ vào bộ trong tay trái của bà, rồi lại chỉ vào bộ bên tay phải của bà, "Lần tới thì mặc bộ này."
"Lần tới?" Thường Vân nhìn vào bộ quần áo trên tay, mỉm cười: "Lần tới cũng không biết là đến khi nào. Được rồi, mẹ đi thay đồ, đợi lát nữa chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi"
"Vâng."
Chờ sau khi Thường Vân đi vào phòng, tay Vương Dịch siết chặt, đặt cái chén xuống bàn trà.
Lúc nãy khi mẹ nói câu đó thì trên mặt chợt lóe lên sự cô đơn, sao cô có thể không nhận thấy?
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro