Chương 70 : Trò chơi người treo cổ (1)
Cảm giác kì lạ khi mang thân phận khác cũng…
- Ừm, vai trò 'tạm thời' của mọi người đến đây là kết thúc.
Cảm ơn.
‘Đây là mặt nạ sao?’
Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng may mắn thay tôi chỉ phải sử dụng nó trong thời gian ngắn rồi kết thúc.
Có lẽ vì tôi đã yêu cầu sử dụng đến ba chiếc mặt nạ một cách tỉ mỉ và chính xác nhất có thể, nên giọng nói của Braun nghe như đã kiệt sức.
Thực tế, việc chịu đựng được vài giây vừa rồi đã là một kỳ tích.
‘Anh đã làm rất tốt.’
Tôi định đưa tay vào túi và nhẹ nhàng vỗ về Braun.
- Nhưng khoan… đợi đã. Chuyện này là sao?
“…?”
Tại sao hắn lại đột nhiên hoảng hốt như vậy?
Tôi lập tức lấy Braun ra khỏi túi.
Và ngay khi đó, tôi nhìn thấy một thứ lạ lùng treo trên cổ của con thỏ nhồi bông.
… Một sợi dây thừng hologram màu đen.
Dấu hiệu của nạn nhân.
“…?!”
Chẳng lẽ Braun đã bị chọn làm nạn nhân sao?
Tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc rối tung, không rõ liệu đây có phải là một sai sót hay là một tình huống đáng lo ngại thật sự.
Ngay lúc đó, Braun cất tiếng nói, phá tan bầu không khí im lặng.
- Hả? Tham gia buổi huấn luyện giáo viên mới? Cái này là sao? Tôi là MC, là dẫn chương trình , không phải là người dạy trẻ con. Trời ơi!
- Cái nhà trẻ này thật thiếu linh hoạt, quy tắc cũng thật nhàm chán. Nếu đây là một chương trình giải trí chắc chắn sẽ không có sức hút với công chúng.
- Tôi xin rút lui.
Rồi hắn vung tay nhẹ một cái.
Và ngay lập tức… thật bất ngờ, sợi dây thừng trên cổ thỏ nhồi bông biến mất!
“…!!”
- Mặc dù không phải người tham gia thậm chí không phải vật sống, mà vẫn cố lôi chọn cho bằng được. Thật là một nhà trẻ thiếu chuyên nghiệp.
‘Bị xác định không phải con người… có vẻ là hiệu quả rồi.’
Mặc dù có cảm giác hơi khác với dự đoán của tôi, nhưng có thể khẳng định được.
Brown đã bị chọn, nhưng khi đối phương từ chối tham gia, Câu chuyện kinh dị đã chuyển sợi dây thừng cho người khác. Đây rõ ràng là dấu hiệu nhất định phải có một người được chọn.
“…….”
Khoan đã.
‘Sợi dây đã chuyển rồi sao?’
Tôi vội vàng cúi xuống nhìn cổ mình.
Vẫn sạch sẽ như lúc đầu.
‘Vậy sợi dây này chuyển cho ai rồi?’
Dù tôi không phải là người bị chọn, nhưng có phải thật sự là tình huống này, khi người tham gia câu chuyện kinh dị từ chối nhận thì có phải sẽ có một người khác phải chịu số phận này?
“Lộc Con.”
Tôi quay sang phó phòng Eun, vẫn còn cảm giác hoang mang.
“Phó phòng, tôi vừa mới…”
“…….”
Khi tôi quay đầu, ngay trước mắt tôi là…
“Đừng hoảng hốt, hít thở sâu, từ từ.”
Phó phòng cười nhẹ.
“Giờ thì tôi có một việc nhờ cậu… nếu không muốn thì cứ từ chối.”
“Phó phòng...”
“Tôi muốn tự làm, nhưng không thể.”
Phó phòng lại cười và vỗ nhẹ vào tôi.
“Tôi đã quyết định rồi.”
Cô nhìn sợi dây thừng đen đang buộc quanh cổ mình.
======================
Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối / Truyền Thuyết Kinh Dị
[Người Treo Cổ Đói Khát]
: Một truyền thuyết kinh dị trong Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối, mã nhận dạng của Công ty Mộng Mơ Ban Ngày là Qterw-B-191.
Một trò chơi đoán chữ lấy cảm hứng từ trò chơi Hangman.
Không thể thoát khỏi vai trò đã được giao.
Sự xung đột tâm lý và nỗi sợ hãi phát sinh trong đó thật sự gây ấn tượng.
Nạn nhân bị chỉ định làm “Hangman” sẽ bị đưa lên giá treo cổ mỗi khi các thám hiểm gia đoán đúng về mình, và cuối cùng sẽ bị xử trảm.
Không có ngoại lệ.
======================
( Cách chơi Hangman (Người Treo Cổ) truyền thống:
Mục tiêu của trò chơi: Một người chọn một từ, và các người chơi khác phải đoán từ đó bằng cách đoán các chữ cái.
Quy tắc:
Người chủ trò vẽ một số gạch ngang (mỗi gạch tương ứng với một chữ cái trong từ cần đoán). _ _ _ _ _
Các người chơi lần lượt đưa ra những chữ cái mà họ nghĩ có thể có trong từ. Nếu chữ cái đó đúng, người chủ trò sẽ điền chữ vào vị trí thích hợp.
Nếu người chơi đoán sai, người chủ trò vẽ một phần của một hình người bị treo (ví dụ, đầu, thân, tay, chân) cho mỗi lần đoán sai. Trò chơi kết thúc khi người chơi đoán hết từ hoặc hình vẽ người bị "treo cổ" hoàn thành. (hình vẽ người sau 1 mốc thời giàn tuỳ luật chơi sẽ tự động vẽ thêm vào và hoàn thành khi thời gian kết thúc)
Kết thúc trò chơi:
Nếu người chơi đoán hết các chữ cái của từ trước khi hình vẽ người bị treo được hoàn tất, họ thắng.
Nếu người chơi không đoán được từ và hình người bị treo hoàn thành sau khi hết thời gian, họ thua.)
“Ít ra, có thể để lại di ngôn, cũng coi như may mắn.”
Không thể.
“Chờ một chút, đợi tôi chút xíu….”
“Đủ rồi.”
Nụ cười của phó phòng trở nên chua chát.
“Ừm…, bỏ qua đi, dù sao tôi cũng sẽ chết mà.”
“…!”
“Một là mấy cậu sống, hoặc tất cả sẽ cùng chết, chỉ có thế thôi.”
…Thực ra thì đúng là vậy.
Nếu không đoán đúng từ khóa cho đến khi kết thúc trò chơi, tất cả người chơi sẽ bị xử lý.
Người Treo Cổ cũng sẽ bị xử lý cùng.
Không có ngoại lệ.
Chết tiệt.
“Vậy, nghe đây. Nếu tôi chết vì tai nạn lao động, thì những món đồ tôi đã cài đặt tự động mua trên cửa hàng điểm tích lũy sẽ được mua đấy.”
“…….”
“Mấy cậu chỉ cần kiểm tra giúp tôi xem đồ được mua và trưởng phòng giao đúng nơi cần tới chưa. Người đó khá là vụng về đấy.”
Và lúc đó tôi nhận ra.
Cô ấy đã hoàn toàn chấp nhận tình huống này.
Chiếc TV cũ phát ra tiếng xì xèo.
“…!”
“Tỉnh lại đi. Bây giờ bắt đầu rồi.”
Ở một góc phòng chơi.
Ánh sáng bật lên trên chiếc TV cũ kĩ, phát ra tiếng xì xèo.
[Chào các giáo viên mầm non của trường mẫu giáo ■■! Hôm nay chúng ta sẽ học một trò chơi thú vị mà có thể chơi với các bé!]
[Chính là… Người Treo Cổ!]
Dây thừng treo quanh cổ của phó phòng mạnh mẽ chuyển động.
“…!”
Dây thừng có hình dạng rõ ràng quấn quanh từng cánh tay, cẳng chân của phó phòng, và bắt đầu kéo cô ấy lên không trung.
[Giáo viên mới hôm nay, Eun Ha-je sẽ tiến hành trò chơi! ]
Ngay sau đó, trên TV xuất hiện một dãy dấu gạch chân khổng lồ.
[_ _ _ _ _ _ _ _]
[Người Treo Cổ! Chúng ta cùng nhau đoán từ nào! ]
Và rồi, trò chơi treo cổ bắt đầu.
***
[Mọi người ơi, trò chơi ‘Người Treo Cổ’ là gì nhỉ?]
[Đúng rồi! Đây là trò chơi giáo dục đoán chính tả từ! Nếu chữ cái bạn nói có trong từ, đó là đáp án đúng! Nếu không, thì sai rồi!]
[Và để giúp các bạn học trò chơi này một cách dễ dàng hơn, chúng tôi sẽ cung cấp nhiều gợi ý cho các bạn.]
Phó phòng treo lơ lửng trong không trung.
Màu sắc pastel của TV và giọng nói vui tươi trái ngược với tình cảnh của cô ấy khiến tai tôi ù đi.
[Vậy bắt đầu thôi nhé?]
Phó phòng Eun Ha-je treo lơ lửng trong không trung, mồ hôi lạnh rơi xuống, cười gượng.
“Dù sao thì cũng biết hết rồi mà, cái phần mở đầu dài dòng này có cần không? Đúng không?”
Đúng là hình ảnh điển hình của một câu chuyện kinh dị cấp B: sức ép tinh thần, đau đớn và căng thẳng đến mức gần như tuyệt vọng, là những giờ phút gần như hủy hoại tinh thần trước khi đối tượng bị kết án.
… Đúng là như thế.
Những nạn nhân được chọn làm "Người Treo Cổ" về cơ bản đã bị kết án tử.
Tuy nhiên, khi trò chơi diễn ra, họ vẫn tạm thời còn sống.
Và nạn nhân này…
[Từ khóa lần này là một từ duy nhất miêu tả chính xác nhất về giáo viên Eun Ha-je!]
[Mọi người cùng đoán xem giáo viên Eun Ha-je là người như thế nào nào?]
Họ bị tiết lộ một cách tàn nhẫn.
Theo Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối, trong quá trình này, mọi nỗ lực giấu diếm thông tin cá nhân của nạn nhân đều thất bại.
Giống như thể đang nhìn vào từng chi tiết cuộc đời và đánh giá nó, những sự kiện quan trọng trong cuộc sống của nạn nhân được công khai một cách tàn nhẫn.
Để làm được điều đó, cách chơi trò Hangman đã bị biến tấu.
[Các bạn, số lượng chữ cái trong từ tiếng Anh này là 8.]
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào các ô trống xuất hiện trên màn hình TV.
Nếu điền đúng tất cả các chữ cái ở đây, một từ tiếng Anh sẽ xuất hiện.
Thường thì, những người tham gia trò chơi lần lượt đưa ra các chữ cái ngẫu nhiên, nếu chữ cái đó đúng, các ô trống sẽ tự động điền vào.
Mọi người sẽ dựa vào đó để suy đoán từ ngữ.
Tuy nhiên…
‘Ở đây, tất cả các chữ cái đều có liên quan đến nạn nhân.’
[Đây là gợi ý cho chữ cái ở ô trống thứ 8!]
[Nghề nghiệp của giáo viên Eun Ha-je 4 năm trước là gì nhỉ?]
Chính là kiểu này.
Nếu đoán được những thông tin liên quan đến tiểu sử của đối phương, sẽ dễ dàng hơn. Vì vậy, nếu muốn quá trình này trở nên suôn sẻ hơn…
Cần sự hợp tác của nạn nhân.
Phải thuyết phục hoặc đe dọa người bị kết án tử để họ cung cấp thông tin.
“…….”
“…….”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo cằm.
‘Vậy là, bây giờ…’
Mình phải làm gì đây?
Con thỏ nhồi bông trong tay, chiếc TV cũ, và giáo viên Eun Ha-je treo lơ lửng trong không trung...
Tôi có thể làm gì?
‘Chạy đi.’
Tôi di chuyển chân.
“Lộc Con! Cậu đi đâu đấy?!”
“Không có thời gian. Cứ để sau, tôi sẽ giải thích sau.”
“Cậu định đi tìm giá treo cổ à?”
“…!”
“Cậu biết đấy, dù có phá nó đi cũng chẳng có ích gì. Cậu đã đọc hướng dẫn mà, đúng không?”
“Chưa thử thì làm sao biết được.”
Giống như khi gọi Trưởng phòng Lee Jaheon trong chương trình đố vui. Vậy thì, nếu lần này mình cũng phá giá treo cổ… đúng rồi, cho đến khi nó được khôi phục lại, mình sẽ có thêm thời gian.
“Khoan đã.”
Không còn thời gian nữa.
“Trước tiên ngồi xuống đi. Thực ra... tôi cũng có một thử nghiệm muốn thử.”
“……”
“Không phải nói chơi đâu. Vì vậy, đừng làm mấy chuyện gây chú ý vô ích nhé. Nếu không sẽ bị phạt thêm đấy.”
Hình phạt.
“Cậu hiểu chứ?”
Hiểu.
Câu chuyện này dựa trên nỗi sợ hãi đến từ sự bức bách, nơi mọi thứ đều bị siết chặt chặt chẽ.
CCTV sẽ đánh giá và theo dõi hành động của 12 "giáo viên mới" trong suốt quá trình, và nếu hành động của họ không phù hợp với tiêu chuẩn "giáo viên", họ sẽ bị phạt.
--------
[Còn 1 phút. Các thầy cô, hãy giơ tay và chọn chữ cái nào!]
“Eun Ha-je! Eun Ha-je!”
Ngay lúc đó, cửa phòng chơi bật mở và một nhân viên vội vàng chạy vào.
Khuôn mặt anh ta trông căng thẳng và bồn chồn, như thể đã tìm kiếm nạn nhân nhưng không thể chạy được, vì vậy mới có vẻ mặt như vậy.
Ở trường mẫu giáo này, ngay cả việc chạy quá nhanh cũng bị cấm.
Mắng chửi cũng cấm, phá hoại cũng cấm, mọi hành động vi phạm quy tắc chơi đều bị cấm.
“Chết tiệt… sao lại là phòng cuối cùng ở tầng 3 thế này!”
Nhân viên vừa kêu lên, vừa nhìn chằm chằm vào Eun Ha-je như thể đang giận dữ. Nhưng dường như vẫn cố gắng giữ đúng quy tắc, anh ta kìm nén không buông lời thô tục.
“Này! Cô… Eun Ha-je, 4 năm trước cô làm gì thế?”
Eun Ha-je cười khẩy.
Vì...
“Cái thằng khốn nạn này, mày dám xưng hô không lịch sự với tao à?”
“…!”
Tất cả quy tắc này đều có ngoại lệ với người bị treo cổ.
"Đồ… sao… đột ngột vậy…"
Dù sao thì cũng chết thôi.
"Tao đã cố gắng không phê bình mày bao lâu nay để tránh dính dáng tới, thằng khốn. Đã không kiếm đủ điểm rồi, giờ còn phải chết nữa, má nó."
"Ê, ê…"
“Mày đã hại ba thằng mới vào mà vẫn không tỉnh, thì mày đúng là thằng ngu.”
Nhân viên đó mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Uất ức à? Giận à?”
“À, không…”
"Thế thì mày cũng phải chịu thôi. Nếu mày không đoán được chữ nào thì sau này mày sẽ bị đánh giá là 'không có đóng góp' và phải nhận phạt đó."
Eun Ha-je nói với giọng châm chọc, mặt nở một nụ cười.
“Chỉ có tám chỗ thôi, nhớ cư xử cho đúng nhé. Hiểu chưa?”
“……”
Nhân viên đó im lặng, không nói gì nữa.
Nếu có lý trí thì sẽ đưa ra quyết định như thế.
Trong câu chuyện kinh dị này, việc chỉ có một người chết là điều tối ưu nhất dựa trên kịch bản lý tưởng từ sổ tay hướng dẫn, nhưng thực tế, nếu không làm đúng sẽ dễ dàng dẫn đến tiêu diệt toàn bộ.
Một câu chuyện kinh dị nơi chỉ có việc tuân thủ các quy tắc một cách nghiêm ngặt mới có thể đảm bảo sự sống.
‘Và nếu trong trò "Treo cổ" này mà không đoán được bất kỳ chữ cái nào, thì đến cuối trò chơi, người đó sẽ bị "đánh giá không đóng góp" và phải nhận phạt….’
Lúc đó, phó phòng Eun gọi tôi.
“Ê, Lộc con, lại đây.”
Khi tôi tiến lại gần, phó phòng Eun thấp giọng nói, chỉ để tôi nghe thấy.
“Nghề nghiệp của tôi bốn năm trước là nhà báo.”
“......”
“Lộc con, cậu thử đoán đi. Bắt đầu với việc không bị phạt vì không có 'đóng góp'. "
Khó chịu thật.
“Dù cậu có không đoán thì cũng chẳng thay đổi gì đâu. Cậu biết chứ?”
“Điều này sẽ giúp cô bình tĩnh” (vì càng lúc các câu hỏi sẽ càng riêng tư và khốn nạn hơn)
“Lo cho tinh thần của người sắp chết à? Cái đó quan trọng sao?”
Eun Ha-je cau mày.
“Cậu có biết cảm giác kinh tởm thế nào khi thằng kia đoán đúng không?”
Tôi… thật sự muốn đập đầu vào tường.
Tôi ấn mạnh vào thái dương rồi cuối cùng bước đến trước TV.
Ánh mắt của nhân viên đã xông vào trước đó mở to ngạc nhiên.
“Chờ đã, mày…”
“Chữ cái cuối cùng của từ này là R. Là chữ cái đầu của ‘Reporter’ (Nhà báo).”
Chiếc TV phát ra tiếng xì xì.
[Đúng rồi!]
Màn hình phát ra âm thanh vui vẻ và hiển thị các chữ cái.
_ _ _ _ _ _ _ R
Và rồi.
[Hãy vẽ hình người treo cổ nào~]
“Khụ.”
Phó phòng Eun giật mình, cơ thể cô ấy cong lại.
Bàn chân trái của cô "biến mất" trong không khí.
…Một bàn chân đã bị kéo lên giá treo cổ.
Nạn nhân được chọn làm "người treo cổ" sẽ bị treo lên giá treo cổ mỗi khi người khác đoán sai, và cuối cùng sẽ bị xử tử.
Không có ngoại lệ.
Điên thật.
“…Không bị cắt đâu, nên không đau. Đừng lo.”
Không thể không lo được!
“Ít nhất cổ vẫn chưa bị siết, còn có thể nói chuyện tiếp được.”
Không thể như vậy.
Càng nghĩ, tôi càng thấy rằng cái "chiêu trò muốn thử một lần cuối" của người kia chỉ là một sự đánh lừa, nhằm giữ tôi ở lại đây.
‘Không thể tiếp tục lãng phí thời gian như thế này.’
Trong khi đó, TV vẫn tiếp tục phát sóng.
[Đây là gợi ý cho chữ cái thứ 5!]
[Khi là phóng viên, phương tiện giao thông cuối cùng mà Eun Ha-je đã sử dụng là gì?]
Nhân viên lưỡng lự, nhìn Eun Ha-je với vẻ lo lắng, rồi cắn răng nói:
“À, cho tôi biết đi… Này, dù sao thì chúng ta…”
“Chúng ta cái gì?”
Eun-Ha -je nhìn người đối diện với ánh mắt như thể không thể tin được.
"Ba người mới vào đã chết vì mày rồi... Ah, thằng khốn thật. Mày đáng lẽ phải là người bị bắt chết ở đây."
"Đ... Đừng nói nữa! Mày mới là đứa phải chết!"
“À~ Đừng nghe đứa sắp chết nói.”
Phó phòng Eun Ha-je gật đầu với vẻ mặt chán chường.
Nhân viên, mặt đỏ bừng bừng, đẩy tôi ra và tiến về phía TV.
“Về giao thông à? Chắc chắn rồi, tỉ lệ gần như là 100%! Xe buýt hoặc tàu điện ngầm! Đúng rồi, chắc chắn là chữ cái đầu của Subway, S!”
[Chà, sai rồi!]
[Hình phạt: Xin đọc sách hướng dẫn trong 10 phút!]
"Ờ, ờ ờ..."
Âm thanh vặn vẹo vang lên, và trước mặt nhân viên, một cuốn sách hologram đen xuất hiện, rồi...
“Caaaaaah!”
Nó dính vào mặt.
“Aaaaah! Aah!”
Cuốn sách đen phủ kín mặt nhân viên, như thể nó tan chảy và dính vào da. Mặc dù anh ta cố gắng lăn lộn để tháo nó ra, nhưng không có gì thay đổi.
Chỉ có một vết bỏng rõ ràng trên trán anh ta, nơi cuốn sách từ từ chảy xuống...
Lớp Mầm Non
Phó phòng Eun tặc lưỡi.
“Đồ ngu.”
“……”
“Nhìn cho kỹ đi, Lộc Con. Nếu cái đó tích đủ, thì cậu sẽ phải trở thành ‘giáo viên mẫu giáo’ thật sự ở đây... mãi mãi.”
Đúng vậy.
Nếu không tham gia tích cực trò chơi ở đây, thì còn thảm hại hơn là chết.
“3 lần. Chỉ cần bị phạt 3 lần là xong.”
Ba lần phạt.
Sẽ bị ô nhiễm đến mức không thể được công nhận là con người.
Giống như đội an ninh vậy.
‘Nhưng tình huống này còn tệ hơn.’
Nếu không được giải cứu ra ngoài như đội an ninh, thì sẽ bị giam cầm trong câu chuyện này vĩnh viễn.
“Vì vậy, đừng có làm những chuyện vô nghĩa nữa.”
“……”
“Nếu không, cậu muốn chết cũng sẽ không chết nổi đâu.”
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
‘Tôi hiểu rồi.’
Trong tình huống này, nên làm theo cuốn sổ hướng dẫn, tôi chắc chắn sẽ sống sót.
Thậm chí tôi đã đoán đúng một chữ cái và không phải chịu phạt nữa.
Tuy nhiên, có cần thiết phải mạo hiểm không?
‘Nếu thử, có thể chỉ làm tình hình tồi tệ hơn thôi.’
Để cứu lấy người treo cổ, tôi sẽ bị ô nhiễm và có thể không thoát ra được, và trở thành một giáo viên mầm non trong câu chuyện kinh dị này mãi mãi.
Không có ngoại lệ.
Đúng vậy, không có câu trả lời.
Tôi cũng biết điều đó.
Không có câu trả lời đâu.
Ở đây, dù có làm gì đi nữa, trò chơi phải kết thúc và người treo cổ phải chết, không thể tránh khỏi.
Đây không phải là câu chuyện kinh dị vui vẻ mà người ta có thể thưởng thức khi đọc.
‘Bản chất khác biệt.’
Ngay từ khi nó được đăng trên diễn đàn, nó đã được ghi nhận là một câu chuyện điên cuồng với những quy tắc không thể vi phạm!
Cảm giác không thể vi phạm quy tắc, sự bế tắc và thất vọng, cuối cùng là nỗi sợ hãi của kẻ yếu đuối phải tuyệt vọng tự khống chế bản thân tuân theo những quy tắc đó, là điều làm cho câu chuyện này trở nên đáng sợ hơn cả.
Dù vậy, dù vậy tôi cũng đã thấy một chút biến số hy vọng.
Là Braun, người đã trò chuyện với câu chuyện này và thoát khỏi lựa chọn trò chơi.
Nhưng tôi chỉ đứng nhìn khi Braun lải nhải mà không làm gì cả.
‘Phải làm gì đó mới được.’
'Dù thế nào đi nữa, tôi phải kéo dài thời gian, và cố gắng nói chuyện nói chuyện với bóng tối này...'
- Hử?
Braun không thể tin được và thốt lên trong sự kinh ngạc.
- Ôi trời, tôi thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với đám này đâu. Làm sao tôi có thể tỏ ra vui vẻ khi tham gia vào trò chơi buồn tẻ này!
- Bạn à, cậu thật sự đang tính bảo tôi diễn trò trong cái trò chơi treo cổ cổ lỗ sĩ này sao?
...
‘Braun, tôi đã nghĩ như này.’
- Chờ đã?
‘Khi anh tuyên bố rời khỏi trò chơi này, tôi biết rằng người sẽ trở thành người treo cổ sẽ được chọn lại.’
Vậy thì,
‘Anh đã quyết định mà không do dự, mặc dù biết rằng tôi có thể chết với xác suất 1/12 sao?’
- ...!!
‘Anh thật sự không quan tâm nếu tôi bị treo cổ sao?’
- Không! Không phải vậy... Không phải như thế... Nhưng, trò chơi này dù sao cũng phải tôn trọng quy tắc của nó … À, tất nhiên, bạn của tôi quan trọng hơn...
Giọng điệu của Braun thể hiện một sự bối rối chưa từng có.
Có vẻ như, vai trò "người bạn tốt" và vai trò "người dẫn chương trình trong câu chuyện kinh dị" của hắn đang xung đột với nhau.
Đừng quên, thằng này có một tư duy méo mó, đúng kiểu dân cư trong câu chuyện kinh dị.
Nhưng đồng thời...
Hắn là một con búp bê vải, hết lòng cố gắng làm bạn với tôi.
‘Đúng vậy.’
Cần phải giữ vững tinh thần. Dù có sợ hãi, tôi cũng không được trở thành kẻ ngốc.
Tôi cố gắng giải thích một cách bình tĩnh nhất có thể.
‘Điều tôi muốn nói là, tôi cũng không nghĩ muốn anh phải bị treo cổ đâu.’
'Chỉ là… tôi chỉ cảm thấy bồn chồn đến mức phát điên.'
Dù biết là không có, nhưng trong đầu tôi vẫn cứ kiên trì tìm kiếm khe hở trong các ghi chép và tài liệu, hy vọng tìm ra cách để cứu mạng người trong trò chơi.
Nhưng không có.
Không có gì cả.
Đúng, điều đó là đương nhiên!
Nếu có gì đó, chắc chắn tôi đã nghĩ ra từ hai ngày qua rồi, khi mà đầu tôi gần như nổ tung vì suy nghĩ!
'Không có tình huống nào như vậy.'
Dù tôi có lục lại những tài liệu về <Ghi chép Khám phá Bóng Tối>, hay cố gắng lật lại cuốn sổ hướng dẫn, vẫn không tìm ra.
Tôi đã biết rồi…
Dù có phá hủy giá treo cổ, thay thế người chơi, hay không đoán đúng từ và cố gắng kéo dài thời gian,
chỉ có thêm hình phạt, và người chơi vẫn phải chết.
Không có ngoại lệ.
'Chết chắc rồi sao…? Chắc chắn…'
Thật sự không còn gì sao?
Tôi nghiến chặt răng.
Làm sao…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro