Chương 77 : Không biết đâu là đúng (1)
Tân binh - Giám Sát Viên - Phó phòng - Trưởng Phòng - Trưởng phòng quản lý một đội (đội trưởng - Phó giám đốc - Giám đốc
Ở công ty này nhất là bộ phận thám phá hiện trường lên chức dễ lắm vì càng lên chức thì tỷ lệ chết càng nhiều :)) thấy toàn phó phòng trưởng phòng vậy thôi, chứ tại main cứ giao tiếp - làm nhiệm vụ với mấy vị mạnh mạnh thôi.
----------
Sáng sớm.
Tôi ngồi trong văn phòng yên tĩnh.
- Ah, một buổi sáng mùa đông tươi mát. Bạn có muốn một tách cà phê không, bạn của tôi?
'Đúng rồi. Lúc ăn trưa uống nhé.'
Khi tôi sắp xếp lại bàn làm việc và trò chuyện với Brown để xua đi sự tĩnh lặng, vào khoảng 8 giờ 50 phút, tiền bối có đầu giống thằn lằn bước vào qua cửa.
Anh ấy lại gần và chào tôi một cách lịch sự.
“Chào buổi sáng. Chúc một ngày tốt lành.”
“Dạ vâng.”
Tôi ngẩng đầu lên và tiếp tục.
“Tôi nghe nói rằng trưởng nhóm đã giúp tôi có được kỳ nghỉ phép. …Cảm ơn trưởng nhóm.”
“Ừ.”
Cấp trên thằn lằn chỉ di chuyển mắt nhìn tôi.
“Liệu cậu đã có thể thực hiện công việc như hai tuần trước không?”
“Vâng. Tôi có thể làm việc như trước. Nếu kết quả không giống như trước, tôi sẽ cố gắng lấy lại nhịp độ nhanh nhất có thể.”
“Vậy à.”
Đôi con ngươi dọc nhìn tôi chằm chằm.
“Điều đó tôi sẽ tự đánh giá.”
À, thế này thì tôi đã hiểu.
‘Dù cậu làm tốt hay không, tôi sẽ kiểm tra và hỗ trợ cậu, cậu chỉ cần làm việc như trước thôi.’
Tôi cũng bắt đầu thấy, với cách chọn từ ngữ và ngoại hình, rằng tiền bối thằn lằn dù hơi đặc biệt nhưng là một người tiền bối tốt, vậy thì có gì phải lo lắng chứ...
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể lơ là.
‘Trong một thời gian, tôi phải chắc chắn làm tốt công việc của mình.’
Dù đã có kỳ nghỉ phép, tôi vẫn phải cẩn thận.
Nhưng nếu một nhân viên từng xử lý công việc gọn gàng đến mức thăng chức thành trưởng phòng trong vòng 60 ngày mà trở lại sau kỳ nghỉ và không đạt được kết quả như trước thì...
Điều đó sẽ trở thành đề tài bàn tán trong công ty.
Vì điều này sẽ khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.
[Không, đồng nghiệp không phải đã chết, tất cả đều sống sót mà.]
[Ừm... Có vẻ như nhân viên tên Kim Sol-eum khá yếu về tinh thần đấy?]
[Nhưng một người tinh thần yếu như thế... sao lại có thể đạt được kết quả trước đây nhỉ?]
…Đại loại như thế.
‘Bắt đầu nghi ngờ thì sẽ không có gì tốt đâu.’
Tôi không thể để họ tìm ra điểm yếu.
‘Phải làm việc thật tốt.’
Mặc dù... hiện tại tôi chưa thể mua thêm một món đồ tin cậy từ cửa hàng của người ngoài hành tinh.
Tôi nhớ lại câu slogan trên trang web của cửa hàng ngoài hành tinh mà tôi đã nhìn suốt kỳ nghỉ phép.
<Cửa Hàng Vũ Trụ>
※ Đang trang trí lại (tình trạng tạm thời) ※
Đúng vậy.
Trang web đang được làm mới...
‘Không biết khi nào sẽ mở cửa lại nhỉ.’
Tôi chưa bao giờ thấy tài liệu liên quan đến việc làm mới trang web, nên có lẽ nó sẽ được hoàn tất nhanh chóng và mở lại thôi.
Vì ngân sách của tôi đã được xác định, tôi dự định sẽ xem qua các món đồ mới mở bán tại cửa hàng ngoài hành tinh và chọn món nào đó.
Giờ là lúc phải lấy lại tinh thần và hoàn thành công việc trong bóng tối.
‘Có lẽ một thời gian nữa sẽ không có nhiệm vụ bóng tối cấp cao đâu.’
Dù cảm thấy một chút hụt hẫng vì số lượng nhân viên giảm đi, nhưng không thể nghỉ việc được... phải cố gắng làm tốt công việc thôi.
Tôi cố gắng hỏi một cách có phần năng động.
“Vậy từ hôm nay, tôi có phải tham gia vào bóng tối không? Tôi nghe nói vì chúng ta không còn đủ ba người trong đội, khả năng cao là tôi sẽ được chuyển sang hỗ trợ đội khác…”
“Đúng vậy.”
Ồ.
“Vậy hôm nay tôi sẽ hỗ trợ đội nào?”
Nếu may mắn, có thể tôi sẽ gặp được một trong những đồng nghiệp mới chưa gặp…
“Đội tinh anh.”
…….
Hả??
Lại nữa à?
“Đội A phải không ạ?”
“Không phải.”
“…Vậy là đội nào?”
“Đội C.”
Đây là đội tôi chưa từng gặp.
Tôi hơi lo lắng về việc đội tinh anh, nhưng cũng mừng là sẽ không phải thấy trưởng phòng đội A và trưởng phòng Lee Ja-heon gặp nhau... đang nghĩ vậy thì.
‘Hả?’
Nghĩ lại thì, tôi không phải là hoàn toàn không có quen biết với đội C.
[K.LEE: Tôi là Lee Kang-heon của đội C đây haha]
Đúng rồi, chính là anh phó phòng đáng ngờ đã giới thiệu tôi về chợ cá hồi!
‘Chắc chắn là đội C rồi.’
Có lẽ tôi sẽ gặp anh ta trong lần này.
Nhưng có một câu hỏi quan trọng hơn đang nổi lên.
Nếu là đội tinh anh làm nhiệm vụ bóng tối...
“Liệu đây có phải là bóng tối cấp cao khó giải quyết không ạ?”
“Cậu muốn đánh giá dựa trên tiêu chí gì?”
“...Xin lỗi, tôi đã nói lỡ lời.”
“?”
“Ý tôi là, nếu có thể, xin cho tôi biết nó ở cấp độ nào, và liệu có sẵn tài liệu hướng dẫn không?”
“Là bóng tối cấp D. Tài liệu hướng dẫn đã đầy đủ.”
Ồ, vậy thì khả năng họ phải gọi đội 'tốt thí' và sử dụng cái bẫy thịt để hoàn thành nhiệm vụ là rất thấp. Tôi cảm thấy yên tâm hơn và tiếp tục hỏi.
“Vậy khi nào chúng ta sẽ hành động?”
“Chúng ta sẽ bắt đầu hành động sau 5 phút.”
Dạ vâng.
Vậy là chúng tôi chỉ cần xách túi và rời khỏi văn phòng, bắt đầu đi bộ.
Nhưng…
“……”
“……”
“Trưởng phòng.”
“Vâng.”
“Vì sao chúng tôi không đến văn phòng của đội C mà lại đi về phía khu biệt thự?”
“Đội C đã vào bóng tối rồi.”
“……”
Hả?
Sau một vài câu hỏi thêm với trưởng phòng thằn lằn, tôi cuối cùng đã nhận được câu trả lời như sau:
[Đội C đang thiếu trưởng phòng vì anh ta đang trong kỳ nghỉ, chỉ còn lại 2 thành viên.]
[Hôm nay, bóng tối sẽ là cấp D.]
[Nhưng mà sao lại phải giữ nguyên đội ba người cho cái bóng tối cấp thấp như vậy, vì đội C tự ý vào mà không thông báo, khiến phòng hành chính phải vội vã bổ sung người.]
“……”
Wow.
Khi tôi mới vào làm, phó phòng Eun Ha-je đã tức giận vì cái “ chỉ có ba người, có cả nhân viên mới” và mắng mỏ rất dữ dội.
‘Mà giờ đây, họ tự ý vào với chỉ hai người…’
Thật là điềm gở.
- Hừm, thành viên không tuân theo chỉ thị thật thiếu trách nhiệm! Thân là một người dẫn chương trình giỏi thì phải có khả năng điều phối tất cả các yếu tố của chương trình, đặc biệt là nguồn nhân lực.
"Hôm nay, liệu đây có phải là cơ hội để Lộc Con học hỏi điều đó không? Hãy thử xem sao nhé. Vậy thì, hãy cùng tiến bước, bạn của tôi!"
Tôi chỉ muốn ngồi thụp xuống và không làm gì cả…
Tuy nhiên, tôi cần điểm và tôi cũng phải tiếp tục bước vào bóng tối thôi.
‘Trong số những đội tinh anh tôi đã gặp, không có ai là bình thường cả...’
Và tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng lần này cũng sẽ không khác gì.
Là nhân viên đã được thăng chức sau nửa năm, tôi phải tuân theo thôi.
Nếu tôi thấy oan ức thì đã chuyển qua đội A rồi... mặc dù nếu vậy, tôi cũng đã bị đội tinh anh đó cho trở thành xác rồi.
‘...Mình nhớ họ rồi.’
Tôi cố gắng không nghĩ về hai vị tiền bối của đội D, rồi bước đi.
Lee Ja-heon, trưởng nhóm đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng.
“Từ giờ, cậu có 10 phút để làm quen với tài liệu hướng dẫn.”
“Vì sao chỉ cho tôi 10 phút?”
“Vì thời gian để vào bóng tối sắp hết, và tỷ lệ sống sót trong hai lần trước gần 97%.”
Cảm ơn lời giải thích tử tế…
‘Giờ thì tỷ lệ chết 3% này cũng không còn là điều gì đáng lo ngại…’
Thực ra, trong hoàn cảnh này, có tài liệu hướng dẫn rồi mà vẫn chết 3% thì chắc là những người đó quá xui xẻo hoặc hành động ngoài dự tính.
‘Chắc ổn thôi.’
Tôi ngắm nhìn màn hình máy tính bảng, cảm thấy có chút bối rối, nhưng cũng có một cảm giác thỏa hiệp.
“……”
“……”
- Hả? Lộc con, sao suy nghĩ của cậu trở nên trống rỗng vậy?
Ừ.
Chắc là tôi hỏng rồi.
======================
Sổ tay Thám hiểm Bóng tối / Truyền thuyết Kinh dị
[Không Biết Đâu Là Đúng]
: <Sổ tay Thám hiểm Bóng tối> trong câu chuyện này có mã nhận dạng của công ty là Qterw-D-2367.
Một câu chuyện kinh dị chuẩn mực, nơi phải dành cả đêm trong bầy quái vật, một thử thách đầy kịch tính và nghẹt thở.
======================
“…….”
Khoan đã.
Khoan đợi một chút, trưởng phòng…!
Thay vì gào lên rằng tôi không muốn vào, tôi đã cố gắng suy nghĩ một cách lý trí và đưa ra đề xuất.
“Liệu có thể cho tôi thêm khoảng 30 phút để chuẩn bị rồi vào được không?”
“Không thể.”
“…….”
Đúng rồi. Họ đã nói là cửa sẽ đóng lại mà…….
Không phải là một tình huống tốt chút nào.
“......”
Ôi trời!!
Tại sao chuyện này lại xảy ra vào lúc tôi quay lại thế này chứ?!
“Trừ hai người chết vì nhồi máu cơ tim, không có trường hợp tử vong nào khác. So với các cấp độ khác, nơi này khá an toàn.”
“...Vâng.”
‘Tôi không phải không biết chuyện đó đâu…’
Thực ra, tôi chỉ đang hoang mang. Tôi đã quên mất một điều.
Tôi đã bị cuốn vào cái cảm giác "mình là một nhân vật mới đầy triển vọng" và đã quên đi sự thật trước đó.
Trước khi nghỉ phép, tôi cũng chỉ là một người nhát gan, ngồi khóc thầm trong lòng khi tìm cách làm các nhiệm vụ nhanh chóng, không dám bỏ sót một bước nào.
Nhưng giờ đây, câu chuyện tôi đang gặp phải lại là một câu chuyện kinh dị truyền thống, chính thống, nơi tôi sẽ phải đối mặt với địa ngục.
‘Là những người mới lần đầu gặp mặt, và nửa đội hình là những người tinh anh, tôi không thể làm liều được.’
Ngay cả khi cấp độ của nhiệm vụ không cao, tôi cũng không thể lãng phí bất kỳ một trang bị nào, kể cả một cái hình xăm. Tôi phải đối mặt với tất cả.
Bản năng sinh tồn của tôi đang kêu gào, buộc tôi phải tìm cách chạy trốn, nhưng không, tôi phải trải qua hết cảm giác kinh hoàng mà tác giả muốn tạo ra cho mình.
‘Ôi trời…’
Thực ra, tôi thà đối mặt với mấy con ma trong cửa hàng tiện lợi còn dễ dàng hơn. Ít nhất tôi có thể vô tình bước vào mà không biết gì.
Giờ tôi cảm thấy như mình bị dội nước lạnh vậy. Cảm giác như một liệu pháp gây sốc.
Với tâm trạng uể oải, tôi bước vào, như thể mình đang bị lôi vào lò mổ.
Chân tôi run rẩy.
“Lối này.”
Điều may mắn duy nhất là lần này không phải là một không biến dạng âm u.
Lần này, cách thức tiến vào rất đơn giản.
Chỉ cần gõ vào một không gian kín với các điều kiện nhất định, và ngay lập tức nó sẽ biến thành một câu chuyện kinh dị.
Một không gian kín với bán kính 100m xung quanh không có người, bốn bức tường và trần phải được che chắn hoàn toàn. Không có cửa sổ hay yếu tố nào có thể nhìn ra ngoài, và phải có một chiếc đồng hồ kim/ đồng hồ cơ.
Diện tích phải khoảng 40m³, nếu chênh lệch hơn 4m³ thì sẽ không xảy ra hiện tượng này.
Ở công ty chúng tôi, có một không gian đáp ứng đủ điều kiện này, được xây dựng như một phần của tòa nhà phụ, và đã được sử dụng cho mục đích này từ lâu.
Đó là một căn phòng rộng 4m x 4m x 2.4m...
[Phòng nghỉ]
Chúng tôi dừng lại trước cửa căn phòng này, với biển tên "Phòng nghỉ" gắn trên cửa.
Đúng là một phòng nghỉ nhỏ cạnh văn phòng, nhưng điều kiện đã được đáp ứng.
Thứ Tư có ngày kết thúc bằng số ‘4’.
Nếu bạn gõ vào cửa này theo một nhịp điệu nhất định, câu chuyện kinh dị sẽ bắt đầu.
“......”
Là tôi phải làm sao?
Gõ theo đúng quy trình à?
Tôi nhẹ nhàng giơ tay, cố gắng không để ai nhìn thấy bàn tay run rẩy của mình và bắt đầu gõ vào cửa.
Tình cờ, cửa bật mở.
“À?”
“Hai người là ai... à, nhân viên hỗ trợ sao?”
Bên trong là hai người nhân viên đang ngồi thoải mái, nhìn thấy chúng tôi liền vẫy tay chào.
“À, các bạn đến giúp đúng không?”
"Vâng."
"Thật đấy, không cần đâu mà lại cứ nhất quyết phải gửi đi."
Những nhân viên đang lảm nhảm về việc càng nhiều người tham gia vào quá trình, điểm thưởng sẽ bị phân tán và độ đậm đặc của nguyên liệu giấc mơ cũng bị pha loãng… rồi cứ tiếp tục thì thầm với nhau.
Trưởng phòng thằn lằn đáp lại:
"Nếu có vấn đề gì thì hãy xin chuyển bộ phận và thay đổi quy trình chung cho công tác khảo sát hiện trường."
"…"
"…"
Hai nhân viên nhìn nhau, há hốc miệng rồi cuối cùng gật đầu với vẻ mặt có chút ngại ngùng.
"Vâng… Thực ra chúng tôi không có ý trách móc ai đâu. Xin lỗi…"
"Ha ha ha, đúng là chúng tôi có chút thiếu suy nghĩ! Thật sự xin lỗi! À, anh là đội trưởng đội D đúng không?"
"Vâng."
"Vậy thì anh là…"
"Trưởng phòng Lộc."
"Á á!"
Cả hai lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
"À, anh chính là tân binh mà suýt nữa đã vào đội A đúng không? Cô phó phòng nói là cô ấy đã chọn anh ngay từ đầu mà!"
"Có nghe nói anh là người đã cứu sống một nhân viên mà đáng lẽ phải chết đấy… Ôi ôi, nếu anh rảnh, ra ngoài kể cho chúng tôi nghe câu chuyện ấy đi!"
"Thật ra, không có gì đặc biệt đâu, chỉ là may mắn thôi… Vâng. Tôi cũng rất vui được gặp mọi người."
Tôi và trưởng phòng Lee Ja-heon ngồi xuống bàn nhỏ ở góc phòng nghỉ, theo sự hướng dẫn của hai nhân viên.
"Chúng ta sẽ phải ở đây suốt đêm, nên ít nhất cũng phải giới thiệu nhau chút đã. Đầu tiên, gọi tôi là phó phòng Cá Heo nhé."
"Rất vui được gặp, trưởng phòng Lộc."
Một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn, mặt đeo mặt nạ Cá Heo, vẫy tay khi nghe tên mình được gọi. Cô ấy có giọng nói rất vui vẻ.
Cùng lúc đó, một người đàn ông có làn da hơi rám nắng, với thái độ lịch thiệp và dễ gần, chìa tay ra cười tươi.
"Và tôi là Báo, Báo phó phòng."
"Vâng. phó phòng Báo."
Hừm.
[K.LEE: Ôi chào bạn, nhân viên ạ, haha]
Chắc chắn là anh ta.
Hơn nữa, anh ta có cấp bậc và thái độ xã giao cũng giống hệt.
‘Chắc là người này rồi.’
Tất nhiên, tôi vẫn giữ suy nghĩ rằng có thể có nhầm lẫn. Dù sao thì tôi chưa biết tên thật của anh ta.
Đương nhiên, tôi cũng không có ý định tỏ ra quen thuộc trước mặt tiền bối.
"Rất mong được hợp tác."
"Ừ. Chúng ta sẽ cùng ngồi ăn vặt ở đây qua đêm nhé!"
Tạm thời, cuộc trò chuyện này nghe có vẻ giống như khi ngồi làm việc muộn ở văn phòng và chia sẻ một vài câu chuyện.
Thực tế thì, ở trong phòng nghỉ này sẽ không có chuyện đột nhiên máu mưa chảy từ trên tường, hay đảo lộn không gian, hay máy pha cà phê biến thành một cỗ máy sát nhân.
Nhưng….
‘Ma quái, thực ra đã có mặt ở đây rồi.’
Một số người trong đội thám hiểm đã bị thay thế bằng ma.
Đúng vậy.
Hiện tại, trong số những người tôi đang trò chuyện, có lẽ một người trong số họ đã bị thay thế thành ma.
Thậm chí có thể là hơn một người.
"Anh có muốn uống một cốc cà phê không?"
"À, tôi sẽ đi pha cho."
"Ê, trong đội chúng ta không có chuyện để người trẻ làm những việc đó đâu. Cứ ngồi yên đi."
Không ai biết khi nào thì sự thay đổi sẽ xảy ra. Có thể là ngay khi bước qua cửa, hoặc có thể là ngay khi ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện….
‘Thật ra, việc bị thay thế thành ma cũng dễ dàng thôi.’
Chỉ cần tôi bước vào phòng nghỉ và bất tỉnh ngay từ lúc đó, rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, thế là xong.
Vấn đề là ở chỗ, tôi phải tuân theo quy tắc của những người chưa bị ma ám.
"......"
Những quy tắc mà tôi phải tuân thủ.
Ma quái trong bóng tối thì giống hệt với thám hiểm viên ở mọi mặt – hình thức, tính cách, và cả nhân cách – nhưng lại làm những hành động mà con người bình thường không làm, tạo ra sự khác biệt khiến người khác cảm thấy lạ lùng.
Tuy nhiên, không được phép để lộ ra ai là ma.
Những thám hiểm viên đã nhận ra và thể hiện sự nghi ngờ rõ ràng về người bị thay thế thì đều mất tích hết.
Hạ, tôi có thể làm được.
‘Chỉ cần giả vờ không thấy gì, bỏ qua đi là được.’
Tôi có thể làm được!
Nếu có ai đó cười đến mức miệng bị xé toạc thì sao? Tôi chỉ cần giả vờ không thấy và chịu đựng thôi.
‘Khi đó, tôi sẽ nhìn sang người khác và giả vờ như không có chuyện gì.’
Vì có nhiều người ở đây nên tôi nghĩ mình sẽ có thể chịu đựng được.
Dù đã trải qua nhiều chuyện mà có thể đã khiến tôi trở thành một người yếu đuối hơn, nhưng có lẽ tôi đã mạnh mẽ hơn với thể loại kinh dị này rồi.
Ít nhất là tôi không còn tắm trong mồ hôi lạnh khi tưởng tượng ra những gì sẽ xảy ra!
"À! Cửa vừa đóng kín rồi. Giờ chỉ cần chúng ta chờ đợi với số người này thôi."
"Ôi~"
"Rất tốt! Cố lên nhé!!"
Bốp, bốp, bốp, bốp!
Mọi người trong phòng đều cười và vỗ tay. Cảnh tượng thật ấm áp.
Ngoại trừ một điều.
"Wow!"
Tất cả mọi người trong phòng đều vỗ tay bằng mu bàn tay.
"......"
À.
"Ơ? Lộc, sao cậu không vỗ tay?"
"......"
"Sao thế?"
Phó phòng báo đưa mặt lại gần tôi, mắt nhìn chằm chằm.
"Có gì khó chịu à?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro