Chương 78 : Không biết đâu là đúng (2)
Ai mà có thể tưởng tượng ra được cái cảnh này chứ.
Ba con ma đang bắt chước con người trong một không gian kín, còn tôi thì phải ngồi im lặng, đổ mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Và thậm chí…
Cái tình huống mà tôi phải giả vờ như không nhận ra gì cả.
‘...Không được lộ ra.’
Dù trước mắt tôi, tất cả mọi người ngoài tôi, đều đang vỗ tay bằng mu bàn tay với nụ cười tươi tắn.
Không, chẳng phải là con người…
Mà là ma.
Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp.
‘Không được để lộ ra.’
Và rồi, người đó quay lại nhìn tôi, ánh mắt chằm chằm.
"Sao không vỗ tay?" (báo)
"......"
Chết tiệt thật.
Tôi phải cố gắng không để tay run rẩy, từ từ giơ tay lên.
Rồi...
Bốp, bốp.
Một bàn tay tôi đặt nhẹ lên cánh tay còn lại, phát ra một tiếng vỗ nhỏ.
Và rồi, cô bé cấp dưới (phó phòng cá heo) liếc nhìn xung quanh, như thể đang cố gắng nhận ra có điều gì đó không ổn, rồi cười một cách vụng về.
“…Tôi đã định vỗ tay nhưng lại lỡ mất thời gian, cảm thấy hơi xấu hổ một chút.”
"……."
Xin hãy, xin hãy cho qua đi.
"À~ không sao đâu mà!" (cá heo)
"Ê, anh báo, đây cũng là một kiểu bạo lực đấy. Đừng làm khó nhân viên mới tài năng này, ngồi xuống đi." (cá heo)
"Ai da, vâng."
Nhân viên "Báo"… hoặc chính xác hơn, cái "gì đó" đang giả mạo nhân viên ấy, cười gượng rồi nhún vai, ngồi xuống.
‘Haaaa…’
Nhưng sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong giây lát.
Bịch, bịch, bịch, bịch, bịch.
Nhân viên "Cá heo" đột ngột cúi đầu xuống đất.
Và bắt đầu lăn qua lăn lại.
Không hề thay đổi sắc mặt.
“Chắc… chắc là có côn trùng ở đây, côn trùng… mà không bắt được, côn trùng…”
Bịch, bịch, bịch, bịch, bịch.
“…Theo như tôi biết, bóng tối này không có sinh vật nào khác xâm nhập được đâu, có lẽ là cô nhìn nhầm rồi?”
“À.”
Nhân viên "Cá heo" ngừng lăn, đầu tóc dài bết lại, và hộp sọ bị nghiền nát.
“À, vậy à. Cảm ơn anh Lộc.”
“Không có gì.”
Rồi không hề tỏ ra một chút xúc động, "Cá heo" tiếp tục trò chuyện một cách tự nhiên với "Báo" bên cạnh.
"……."
Nếu ngất xỉu bây giờ.... thì có phải 3 thứ kia sẽ biến mất không?
Tôi phát điên mất thôi.
‘Sao lại có thể thay thế tất cả mọi người trừ tôi chứ…!’
Thật ra, nếu như tôi cũng bị mất ý thức rồi bị thay thế, sáng mai tỉnh dậy thì có phải tốt hơn không?
"Lộc con, ăn đi." (thằng lằn)
"À. Cảm ơn rất nhiều, trưởng phòng…."
Trong lúc này, con ma giả dạng trưởng phòng "Thằng lằn"… không, đừng nghĩ vậy. Trưởng phòng Lee Ja Heon vẫn đưa cho tôi một món ăn nhẹ.
Là cơm cuộn từ quán ăn vặt gần công ty, khá ngon.
‘Phải ăn thôi, dù sao tôi cũng phải ở đây gần 24 tiếng cho đến sáng mai.’
Quyết định hợp lý. Dù rằng nếu tôi ăn bây giờ, chắc sẽ bị đầy bụng hoặc có thể nôn hết ra… chỉ ngại điểm đó thôi.
‘Khụ.’
"Ôi, sao không chia nhau ăn nhỉ? Chúng tôi cũng mang chút đồ ăn theo."
Hai người bên đội C cũng lấy ra vài chiếc sandwich.
Tôi phản xạ xã giao mà trả lời.
"Đáng lẽ tôi phải mang theo, nhưng lúc ấy không kịp chuẩn bị, chỉ biết nhận thôi. Thật xin lỗi và cảm ơn."
"À, đừng để tâm mấy cái chuyện này. Chỗ trưởng phòng cũng chẳng quan tâm đâu, phải không ạ?"
"Đúng vậy."
Trả lời ngắn gọn của trưởng phòng "Thằng lằn", phó phòng "Báo" cười tươi và giơ ngón tay cái lên.
"Wow~ Tuyệt thật đấy. Nhóm chúng tôi cũng vậy, trưởng phòng tuyệt lắm. Anh Lộc, anh có biết trưởng nhóm A không? Người đó còn tốt hơn trưởng nhóm tôi nhiều đấy."
À.
"…Hai người thật sự kính trọng đến mức đó sao?"
"Ừ, đúng vậy. Anh ta đã sử dụng vé ước cho kỳ nghỉ rồi… Ồ, hy vọng anh ta không nghỉ việc nữa."
Tôi không phản hồi về lời chê bai trưởng nhóm, chỉ nhẹ nhàng chuyển sang lời khen.
Thực tế, dù sao thì họ cũng là ma, không cần phải làm thế…
‘Hãy quên đi, hãy quên đi…’
Ngồi đây mà cảm giác như tôi đang tham gia một nhóm chat nhân viên trong công ty hơn là đang trải nghiệm một câu chuyện kinh dị…
Tất nhiên, niềm vui này không kéo dài lâu.
Ngay sau bữa ăn, Phó phòng "Báo" ngáp dài rồi đứng dậy.
"À, phải ở đây cả ngày nên… tôi sẽ tháo giày ra một chút. Không sao chứ?"
"Ừm, nếu vậy thì phải chuẩn bị dép như tôi rồi." (cá heo)
"Ái chà, không có thì làm sao. Mà đôi tất của tôi vẫn sạch lắm."
Phó phòng "Báo" nói rồi bắt đầu tháo giày, lướt qua "Cô Cá Heo".
‘Vậy thì, nếu anh ta đột ngột đứng lên và nhảy disco trên bàn, đừng có mà ngạc nhiên...’
Nhưng thay vì chân, lại có tay xuất hiện.
Cái tay, như bị nhồi vào giày, vội vã trồi ra giày và bám vào mặt đất.
"……."
"À, tôi đứng dậy rồi nên để tôi đi lấy thêm cà phê luôn nhé~ Mọi người còn muốn uống thêm không?"
Phó phòng "Báo" đứng vững, ngay lập tức lộn ngược, đôi tay từ dưới chân giơ lên, lắc lư kỳ quái.
Thịch… Thịch.. (tiếng tim đập của ai thì m.n cũng biết rồi đấy)
Những bước đi ngược của nhân viên văn phòng.
"Anh Lộc, giúp tôi một tay được không?" (báo)
Tôi phải cắn răng để không hét lên.
"Vâng, Phó phòng Báo."
"Giúp tôi mang cà phê nhé? Tôi không nhìn rõ lắm, ừm… ừ?"
Bước chân ngược lại vang lên những tiếng dồn dập.
Thịch, thịch, thịch…
Cơ thể đứng ngược, đang cố gắng lùi lại, đụng phải chiếc bàn đựng cà phê.
"À, không phải vì cậu là người mới mà tôi bảo làm đâu, chỉ là ngồi gần tôi thôi. Cảm giác như đang tự ý quyết định vậy, xin lỗi nhé."
Chết tiệt, thật là khốn kiếp.
"Vâng, tất nhiên rồi."
Tôi vội vàng đứng dậy và bước đến gần phó phòng "Báo".
Nghĩ lại thì, ngồi gần con ma với cái đầu bị nghiền nát có lẽ tệ hơn là ngồi gần con ma đang đứng ngược lại.
Phải không?
Chắc vậy?
- Thú vị đấy nhỉ! Có phải đang cố tạo ra hiệu ứng "Thung lũng bất an" không nhỉ?
- Một màn biểu diễn thú vị đấy, cậu Lộc con ạ. Thỏa thích mà tận hưởng nhé bạn tôi!
Uncanny Valley
Tận hưởng?
Thỏa thích?
‘Chỉ cần tôi không bất giác nhắm mắt lại ngay lúc này, thì đã tự thấy mình đáng khen lắm rồi…!’
Thật sự thì, yêu cầu tôi phải tận hưởng cái này… khó quá!
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
"Vâng."
Tôi đưa mỗi cốc cà phê cho bàn tay mọc ở chân, rồi cũng cầm trên tay mang đến đặt lên bàn.
Tôi tự hào vì không làm tay mình run rẩy hay làm đổ cà phê.
Vấn đề là, với việc cà phê đã được rót đầy lại, không khí đang dần chuyển thành một cuộc trò chuyện thực sự.
"Chà."
Cô Cá Heo, với cái sọ một bên bị lõm sâu, vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
"Hay là thử khoe thành tích 'xóa ma' đi, một vòng cho vui? Thật lòng mà nói, nếu không có chút niềm vui như thế, thì không thể sống sót ở đây đâu!"
Phó phòng "Báo" vung tay lên.
"Ê, nói vậy thì lỡ ma nghe được, nó lại làm trò gì thì sao. Thôi, thôi, cứ nói về món ăn yêu thích hay gì đó đi."
“À, cũng được. Cái đó cũng được.”
“…….”
Câu này đúng thật.
Việc thảo luận về việc ma quái hay những con quái vật trong bóng tối này có thể là bình thường.
Tuy nhiên, khả năng cao là cuộc trò chuyện sẽ chuyển sang việc ai là ma, và sẽ dẫn đến một cuộc chất vấn không thể tránh khỏi, nên tốt nhất không nên làm thế.
Nhưng mà ba người đều là ma hết rồi, đúng không?
“Chúng tôi thích đồ giòn bên ngoài mà mềm bên trong. Chẳng hạn như món tempura cà tím ấy?” (báo)
“Ồ, tôi cũng vậy. Tôi thích những món có lớp giòn, như mắt cá đó.” (cá heo)
Vèo.
Đột nhiên, nhân viên cá heo ló mặt sát gần tôi.
“Anh có mắt cá không? Hình như có đấy… anh chắc đã bỏ vào trong mặt nạ rồi phải không? Chia nhau ăn nhé!”
Á! Á! Á! Không thể tin được!!
“À, tôi không mang món đó để ăn đâu.”
Tôi lịch sự đặt hai tay xuống dưới bàn để giấu đi sự run rẩy.
“Thực ra, tôi cũng thấy món ăn với kết cấu nhiều lớp cũng rất thú vị.”
“Ồ, anh cũng vậy sao!”
Nhân viên cá heo nở nụ cười rạng rỡ, còn con ma giả mạo phía khác thì tiếp lời.
“Chắc cậu không phải là ma nhỉ. Chúng ta vẫn nói chuyện bình thường về thức ăn mà.” (Báo)
Ôi trời.
‘Không thể chịu nổi nữa rồi.’
Nếu tôi tiếp tục cuộc trò chuyện này, sẽ có lúc tôi phải hét lên. Tôi chắc chắn điều đó.
- “Ồ, có vẻ Lộc con rất nhạy cảm với hiệu ứng này nhỉ. Một khán giả có phản ứng như thế này là rất đáng quý, đáng tiếc đây không phải chương trình của tôi.
- Đừng lo. Chỉ cần Braun ở bên cạnh thôi là đã là niềm an ủi lớn rồi, phải không? Bạn của cậu đang ở ngay bên cạnh!
…Khoan đã.
Đúng vậy.
‘Braun nói đúng.’
- Lời nói của một người dẫn chương trình hoàn hảo luôn tuyệt vời.
Đúng vậy. Những gì tôi đang trải qua là nỗi sợ cực độ xuất phát từ hiệu ứng thung lũng bất an.
‘Nỗi sợ khi nhìn thấy thứ gì đó giống người mà lại không phải là người.’
Khi ở trong một phòng ăn bình thường, đột nhiên chứng kiến những người xung quanh thay đổi thành những hình thù kỳ dị, xa lạ mà vẫn tỏ ra bình thản, tôi cảm thấy một sự rùng rợn không thể nào chịu nổi.
Thêm nữa, chỉ có mình tôi là con người trong cái bối cảnh đó, khiến cho cảm giác sợ hãi trở nên tột cùng.
‘Vậy thì…’
Hãy thử nhìn sang bên cạnh xem.
Con thằn lằn đang nhét cả bao bì bánh quy vào miệng.
“…….”
“…….”
Thực ra, tôi không còn sợ nữa!
Dù nó có liếm lưỡi, cười khúc khích rồi lùi lại, hay đứng dậy rồi lắc đầu, nhảy múa điên loạn mà vẫn tiếp tục trò chuyện bình thường thì cũng không sao.
Dù sao thì bình thường tôi cũng đã sợ rồi!
Dù sao thì con thằn lằn vẫn là con thằn lằn!
Cảm giác thung lũng bất an chẳng còn có tác dụng gì nữa.
‘Từ giờ tôi sẽ chỉ nói chuyện với trưởng nhóm Thằng Lằn thôi.’
Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách giải quyết.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi quay lại hướng của trưởng nhóm thằn lằn, giả vờ như có một câu hỏi quan trọng cần hỏi.
“Anh Lee Ja-heon.”
Thực ra, tôi cũng có câu hỏi thật sự.
Khám hiểm Bóng Tối
Điều đó có nghĩa là, nếu tôi hỏi một câu hỏi bình thường, không có vẻ gì quá lạ lùng, thì khả năng nhận được câu trả lời giống hệt "bản gốc" là rất cao.
Chỉ cần anh đừng bắt đầu hành động như một con ma quái, thì sẽ không gặp vấn đề gì.
‘Vậy có thể tôi sẽ hỏi một cách nhẹ nhàng hơn.’
Vì dù sao cũng không phải chính anh ta mà.
Tôi kéo ghế lại, làm bộ như thể muốn trò chuyện chân thành với một người cùng nhóm, tạo không khí để không cho con ma khác xen vào. Có vẻ như tôi đã thành công.
Sau đó, tôi hỏi.
“Dạo này không có cơ hội để trò chuyện trong giờ làm, tôi muốn hỏi anh vài điều. Anh có thể trả lời không?”
“Ừm.”
“Cảm ơn anh. Vấn đề là… tôi tò mò không biết anh có sức mạnh như vậy từ đâu.”
“À, vậy sao.”
May mắn thay, trưởng nhóm thằn lằn không có vẻ khó chịu.
“Đó là kết quả của sự kết hợp giữa yếu tố bẩm sinh và học hỏi trong suốt quá trình.”
“…….”
Wow, một câu trả lời đa năng, có thể áp dụng cho mọi câu hỏi!
Cảm giác giống như gặp một học sinh giỏi đứng đầu lớp, trả lời câu hỏi về cách bạn đạt được thành tích xuất sắc chỉ với câu "vì tôi học chăm chỉ"…
‘Tôi muốn nghe thêm chi tiết.’
Nếu là người khác, có thể họ sẽ từ chối, nhưng với trưởng nhóm thằn lằn thì lại không biết từ chối.
Cuối cùng, tôi cố tình mỉm cười một chút và nói tiếp.
“Vậy à. Tôi cũng muốn mạnh mẽ hơn, nên mới hỏi thưa anh. Không cần đồ dùng hay bị ô nhiễm gì cả sao.”
“Ăn uống chủ yếu là protein, kết hợp với các bài tập aerobic và anaerobic.”
“…Nếu làm vậy, tôi có thể mạnh như anh được không?”
“Không.”
“…….”
Chà, tôi cũng chỉ cần có đủ sức mạnh phù hợp với cơ thể mình thôi mà.
Suýt nữa tôi đã nhìn cấp trên với ánh mắt đầy hoang mang.
“…Nếu anh có lời khuyên gì về vấn đề này, tôi rất mong được nghe.”
“Ừm. Cậu có những điểm mạnh khác, nên hãy phát huy chúng.”
Trưởng nhóm thằn lằn trả lời một cách lạnh lùng.
“Không có ai mạnh mẽ toàn diện cả. Đừng lãng phí tài nguyên vào những thứ không hiệu quả và không cần thiết. Hãy biết cách lợi dụng người khác.”
…Chờ chút.
“Vậy nghĩa là, khi cần sức mạnh, anh sẽ thay tôi đảm nhận phần đó, và tôi thì nên phát triển những điểm mạnh khác của mình đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trưởng nhóm thằn lằn gật đầu.
“Điểm mạnh của cậu là khả năng sáng tạo và phán đoán.”
“…Cảm ơn anh.”
Vậy đấy.
‘Chắc phải cảm ơn vì anh ấy đã đánh giá cao điểm mạnh của mình.’
Tất nhiên là tôi cảm thấy biết ơn, vì anh ấy không đẩy mọi thứ sang cho tôi như một cấp dưới, nhưng…
‘Cảm giác có chút tiếc nuối.’
Thế nên tôi nghĩ, liệu có nên thử hỏi thêm một câu không.
Tôi do dự một chút, rồi nhanh chóng nắm lấy cơ hội.
“Nhưng vì chúng ta thường xuyên phải vào bóng tối, sức mạnh cơ bắp vẫn là một phương tiện phổ biến và hiệu quả, vì vậy đôi khi tôi nghĩ mình vẫn cần phải rèn luyện thêm.”
“Ừm.”
Trưởng nhóm thằn lằn nhìn lên, dường như suy nghĩ một chút rồi xác nhận.
“Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một món đồ.”
“…!”
Trúng số rồi.
“Đó có phải là đồ vật giúp tăng cường sức mạnh không?”
“Gần đúng. Hãy dùng nó làm vật liệu cơ bản khi chế tạo trang bị chuyên dụng.”
“…! Cảm ơn anh.”
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến việc tăng cường hoặc mở rộng các trang bị chuyên dụng, thì lại nhận được một món quà như thế này.
‘Thật may là tôi đã lấy được cái gì đó giữa cái không khí ma quái này.’
Trong câu chuyện chỉ toàn là ma quái, tôi vẫn có thể thu được một thứ gì đó... Chờ đã.
Nhưng mà, cái thằn lằn này ngồi trước mặt tôi cũng không phải là anh Lee Ja-heon thật sự mà là ma quái.
‘Liệu lời hứa này có thực sự có hiệu lực không?’
Tôi hơi hoang mang, nhưng ngay lập tức nhớ lại quy tắc trong hướng dẫn.
Ma quái thay thế sẽ có thể gián tiếp ghi nhớ những gì xảy ra trong không gian kín. Và đưa ghi nhớ này cho bản gốc.
Nếu vậy, với tính cách của anh Lee Ja-heon, khả năng ông ấy giữ lời hứa rất cao.
‘Vậy là ổn rồi.’
Haizzz
Ít nhất tôi cũng cảm thấy có chút thành tựu.
‘Giờ tôi sẽ dùng cảm giác này để chống chọi với nỗi sợ…’
Tôi cố tình duỗi người một chút, rồi tránh nhìn vào hai con ma quái của nhóm C, những người đang đứng trên tay và nhìn tôi cười đùa.
Giờ thì tôi không còn muốn biết ai là người đã giới thiệu "Chợ Cá Hồi" với tôi nữa.
‘Cứ để não trống ra đi…’
Tôi tiếp tục trò chuyện với trưởng nhóm thằn lằn, tránh xa mọi cuộc trò chuyện với những con ma quái khác.
Và chính vì tôi cứ liên tục bắt chuyện với trưởng nhóm thằn lằn…
- Bạn ơi, đây không còn là một cuộc phỏng vấn hay trò chuyện xã giao nữa, mà là một cuộc khảo sát về tiểu sử tên thằng lằn này với một tay nghiệp dư cực kỳ nhàm chán…
'Tôi cũng biết vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác, Braun à…'
Sau khi tôi đã hết sạch năng lượng, tôi tiếp tục nhắm mắt giả vờ mệt mỏi, vừa chơi trò nối từ với Braun để giết thời gian còn lại.
Dù có nghe thấy những âm thanh vô nghĩa ở xung quanh, tôi cứ giữ vững câu nói: “Tôi mệt quá… Xin lỗi, nhưng sau khi ra ngoài, chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện nhé.”
‘Là 3 giờ sáng rồi, làm ơn đi.’
Tưởng như tôi đang tắm trong mồ hôi lạnh, nhưng dù sao thì không có tình huống khẩn cấp nào xảy ra.
Vậy là sau vài giờ dài như nghìn năm, tôi cuối cùng cũng đã sống sót qua được.
“….”
“…..”
Cửa phòng mở kêu “cạch.”
Cuối cùng, tôi cũng thấy cửa phòng mở ra…
Và tôi là người duy nhất thức suốt đêm…
“…… Xong rồi.”
“Xong rồi, mọi người…!”
Tôi muốn đứng dậy, trong đầu còn muốn đấm không khí vì hưng phấn.
‘Tôi muốn khóc mất.’
Đây gần như là lần đầu tiên tôi phải đối mặt với nỗi sợ ma quái một mình mà không thể rút ngắn thời gian như thế này...
Tôi không biết phải nói gì nữa, chỉ cảm thấy mình như vừa vượt qua giới hạn của bản thân.
‘Thật sự muốn tự khen mình một cái…’
Với một chút hưng phấn, tôi đứng dậy.
Thật may là không ai biết tôi là một người bình thường vừa đủ để vượt qua cấp D này...
“Lộc con.”
“…!?”
Hả? Sao lại…
Khi quay đầu lại, tôi thấy con thằn lằn đang đứng nhìn tôi, mắt mở to như thể chưa bao giờ thức suốt đêm như vậy.
Chờ đã.
‘……?’
Chắc chắn là nó đang mở mắt chứ?
"Trưởng nhóm... Trưởng nhóm ơi..."
“Không cần phải đợi đội C tỉnh dậy đâu. Hãy về nhà đi.”
Tôi nhìn con thằn lằn đứng thẳng một cách bình thường, với ánh mắt của một người có thể nhìn thấy ma quái.
Rồi tôi quay đầu sang nhìn đội C đang ngủ gục.
“……”
“……”
Không thể nào.
“Chẳng phải đêm qua anh là ma quái sao…?”
“Không phải đâu.”
“…Anh đã vỗ tay bằng mu bàn tay cơ mà!?“
“?”
Con thằn lằn nghiêng đầu một chút như thể nhận ra gì đó rồi trả lời.
“Tôi nghĩ đó là một hành động đang thịnh hành.”
“……”
Ah.
Aaaahhh!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro