Chap 1 - 4

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trước khi bắt đầu viết.

Dành riêng cho linh hồn dũng cảm bất khuất kia.

***

9/1/1960.

JK Rowling cho tất cả phụ nữ một người đàn ông lý tưởng.

Ông có một thời thơ ấu khó khăn, sinh ra là một máu lai, và còn sống trong một môi trưởng không tốt, những điều này tạo nên sự lạnh lùng cứng nhắc của ông, tạo nên sự chanh chua của ông, nhưng đồng thời cũng tạo nên sức mạnh xuất sắc và nội tâm của ông.

Ông có một ý chí cực kỳ mạnh mẽ, có dã tâm không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, có một lòng chung thủy với người mình yêu thương.

Nhưng điều kiện đầu tiên ở đây niềm tin không dành cho ông, nó trở thành gót chân Achilles của ông. Vì thế ông dâng ra cả nửa đời mình —— mà lý do là nửa đời chứ không phải cả đời...

Đương nhiên là vì ông vĩnh viễn sống trong lòng những độc giả không muốn ông chết dưới nọc độc của rắn.

Ngay cả Rowling, người tác giả nhẫn tâm, cũng không muốn viết xuống 'Snape chết đi', mà chỉ là 【Snape bất động 】

Đại sư độc dược mà lại chết vì nọc rắn thật là quá buồn cười, Viên Đá Phục Sinh có thể triệu hồi ra Remus Lupin vừa chết không lâu, nhưng lại không có ông.

Vì thế, ta tình nguyện tin tưởng ông còn sống.

***

Đây là văn mừng sinh nhật. Bắt đầu vào ngày sinh nhật của Giáo sư.

Vì những người mê giáo sư Gia Hỏa Thối đào thêm một cái hố.

Đây là một đoạn văn ngắn, khoảng 50.000 từ thôi. Nhưng cũng là một trong những giấc mơ của Gia Hỏa Thối.

Bối cảnh văn gốc rất khó viết.

Bởi vì các đồng nghiệp đã lặp lại rất nhiều.

Bất quá vì các đồng nghiệp nhắc đến giáo sư, nên Gia Hỏa Thối cũng tự tin viết một đoạn văn.

Mọi người đều tự nhào nặn một hình tượng trong lòng, nên giáo sư trong này có hơi khác với nguyên tác.

Nó cho chúng ta một giáo sư có tâm hồn đầy đủ hơn so với nguyên tác.

Về hố này, nó sẽ nhanh kết thúc thôi. Về phần nó rốt cuộc là văn trước hay sau chiến tranh. Tự Gia Hỏa Thối cũng không nói tốt được, chỉ có thể dựa theo độ dài để tính toán. Rõ ràng là thiên về sau chiến tranh. Cho nên viết là hậu chiến.

Bởi vậy, mọi người chỉ cần yên lặng chúc phúc trong lòng~ kết cục cuối cùng của bọn họ sẽ không như vậy~~~~ tất nhiên là ngọt ngào hạnh phúc.

Khác ~ có muốn tra xem tiêu đề phía trên có nghĩa gì hay không? Sau khi đọc xong.

Cúi đầu.

Gia Hỏa Thối yêu các bạn.

======================

Chap 1

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

"Potter" Đại sư độc dược dùng giọng nói nghiêm túc và lãnh khốc nhất của mình "Rốt cuộc thì khi nào em mới có thể đem những thứ này ra khỏi hầm của tôi? Hay em nghĩ mình không còn là học trò của tôi nữa, thì có thể tung hoành ở địa bàn của người khác?"

"Tất nhiên là không." Tiền nhiệm Kẻ Được Chọn của Ma pháp giới mở to miệng làm ra vẻ kinh ngạc "Chẳng lẽ anh không biết sao? Uy thế sót lại của anh còn có thể ảnh hưởng lên học trò thêm những 20 năm!"

"Vậy thì, Gryffindor trừ 20 điểm, nếu em vẫn cứ tiếp tục thay mới thêm chăn bông và ra trải giường." Snape hừ lạnh.

Harry thở dài "Severus, ngoại trừ hơi lạnh hơn bên ngoài thì hầm rất tốt, anh hà tất..."

"Em cũng biết là 'Tôi' hà tất, nên đây là chuyện riêng của tôi, em và cả cái thảm em đang giẫm lên cũng thuộc về cá nhân tôi!" Người đàn ông không chịu thỏa hiệp, không nên để cậu bé mắt xanh giảo hoạt trước mắt...không, giờ tuổi của Kẻ Được Chọn đã không thể dùng từ 'cậu bé' để gọi nữa rồi...cũng đi theo ra ngoài.

"Được rồi được rồi, nếu anh cứ khăng khăng như thế." Harry chưa bao giờ có thể chống cự được lâu, nhất là dưới giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông nóng bỏng này."Tuy là đã tính trước, nhưng anh cũng phải cho em thời gian để sắp xếp lại mọi thứ chứ."

"Một tuần." Người đàn ông tóc đen cũng không thèm quay đầu lại, áo chùng đen của ông quay cuồng nhanh chóng đi ra ngoài.

Harry buồn cười ngoái đầu nhìn phòng ngủ nhỏ của họ ở Hogwarts, một cái phòng nhỏ xíu như thế, cần một tuần để thu xếp tốt? Nói thẳng ra là không thể xong trước khai giảng được sao? Lắc lắc đầu, cậu cầm giáo án trên bàn đi đến văn phòng DADA.

Hội nghị hiệu trưởng, soạn bài cho DADA, khi mặt trời lặn, một ngày mệt nhọc của hai người cũng kết thúc.

Snape tựa vào đầu giường, lười biếng kéo dài giọng nói: "Em không thể yên lặng được một chút sao? Rốt cuộc là cái sức lực quái vật nào, mà lớn đến nỗi làm cho cái giường cũng bị dọa đến lạnh run thế?"

"Em quên mất cái rương này." Harry đưa tay vuốt mồ hôi, hì hục tha ra khỏi thư phòng một cái thùng giấy bẩn hề hề, đầy bụi "Bên trong là vài vật riêng trước em đem từ thung lũng Godric của chúng ta đến thư phòng ở Hogwarts?"

"Đó là thung lũng Godric của em, xin vui lòng không bao gồm số nhiều." Snape tao nhã xoay người xuống giường, ngón tay thon dài mơn trớn lên lớp bụi thật dày bên ngoài thùng "Vô dụng thì nhanh ném đi cho rồi, làm tiền nhiệm Kẻ Được Chọn mà giờ em còn giữ cái thứ chiếm diện tích thế này à."

Harry đảo mắt xem thường, lại gần hôn lén một cái "Được rồi, thực ra em không chết là điều anh vui mừng nhất đúng không."

"Hoàn toàn là ảo tưởng." Snape khô cằn trả lời, mở thùng ra nhìn vào, sau đó liền cau mày ghét bỏ "Đây là 'những bảo bối' được em đặc biệt đem đến từ thung lũng Godric?"

"Úc!" Harry trái lại rất vui mừng khi mở ra "Hóa ra là bọn mày!"

Trong rương là vài vật nhỏ vụn vặt Harry từng dùng ngày trước. Như là cặp kính Muggle đã bị gãy bên phải, trái Snitch từng chứa Viên Đá Phục Sinh, cuốn bút ký của Half-Blood-Prince, còn có...

"Xuy, Potter, vậy mà tôi đã muốn quên mất nét chữ như chó quào của em buồn cười đến thế nào." Snape mở ra trang bìa của một cuốn bút ký màu đen "Cái gì trong đầu đã khiến em có ý tưởng bắt đầu viết nhật ký thế?"

"Nhật ký Riddle hồi năm hai." Harry giật lại cuốn nhật ký cá nhân của mình "Cũng không phải em tán thành với việc Voldemort đem mảnh linh hồn mình giấu trong cuốn nhật ký, chỉ là cảm thấy cần đem một số chuyện vụn vặn có ý nghĩ nhớ kỹ thôi."

"Nên đó là lý do cho ba phút bốc đồng của em?"

"Ba phút bốc đồng?" Harry học Snape nhướng mày —— qua nhiều năm như vậy, biểu tình trên mặt anh gần như đúc của Đại sư độc dược "Người nào trong ba phút có thể viết hết toàn bộ 6 cuốn nhật ký?"

"Sáu cuốn? Điều này thật sự làm tôi ngạc nhiên." Snape biểu hiện sự hứng thú hiếm thấy với vật cá nhân của Harry, "Tôi dám cá bên trong hơn phân nửa là nói bậy về tiền nhiệm giáo sư Độc Dược của em."

"Trả lời chính xác." Harry cười lớn "Slytherin cộng 20 điểm. Vì sao anh không mở ra xem thử đi? Em cũng quên mất mình từng viết những oán giận nhỏ buồn cười thế nào. Có lẽ anh sẽ thấy đại loại như 'Vì sao ông không đem những cái đầu sên bị cắt hư ăn đi? Snape chết tiệt!' đủ các lời nói linh tinh."

"Ai cắt hư thì người đó có nghĩa vụ phải ăn." Snape lạnh lùng phản bác, cầm cuốn nhật ký trong tay Harry mở ra trang đầu.

"Nga? Ngày 31 tháng 7 năm 1993? Tâm sự tư mật thuộc về Kẻ Được Chọn 13 tuổi hoạt bát khờ dại của chúng ta sao?"

Harry hơi gật đầu cười tủm tỉm ý bảo Snape tiếp tục xem đi.

'31/7/1993: thứ sáu thời tiết hỏng bét.

Thật khó có thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi nhận được bánh sinh nhật do cú mèo đưa tới! Mặc dù có bị đè chút, ngô, nhưng hương vị vẫn không thay đổi.

Việc gì phải vì Dudley cần ăn uống điều độ mà phải ăn những thực phẩm rác rưởi chứ, tôi có quyền ăn bánh ngọt để làm mình vui vẻ? Nhà Ron đi Ai Cập, thật sự khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Tôi nghĩ, nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi, có lẽ chính là cùng một người bạn khiến người ta vui vẻ, cùng đi du lịch thế giới, và không mang theo vết sẹo buồn cười kia. Không có đám người ngu ngốc loạn nhìn chằm chằm vào đầu tôi, không có những dược liệu nhớp nháp chờ được cắt miếng, không có lão dơi già phun nước miếng vào vạc của tôi mà còn trách cư tôi thành phần độc dược bất minh, càng không có phần tử khủng bố hàng năm chạy loạn theo sau mông tôi!'

Snape xem đến đây, dừng một chút "Lần đầu tiên nhận được bánh sinh nhật? Nếu tôi nhớ không lầm, chuẩn bị lên năm ba là Kẻ Được Chọn 13 tuổi chứ không phải 11 tuổi?"

Harry mở tay ra  "Cũng không hoàn toàn như vậy, lần đầu tiên em nhận được bánh sinh nhất là lúc Hagrid mang thư thông báo nhập học của Hogwarts đến, thế nên nơi này có viết 'Do cú mèo đưa tới', thấy không? Có lẽ lúc nghỉ hè năm nhất em cũng có cơ hộ này, nhưng lại bị Dobby phá hủy, nói vậy cũng không thể trách ý của em."

"Cuốn nhật ký vặt vãnh này của em làm người ta khó mà chịu được." Snape hừ lạnh một tiếng, sau đó tiện ta nhét nhật ký xuống cái gối của mình "Sắp xếp cho xong đống bảo bối của em đi! Đừng để cho cái rương phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến cái giường run lên nữa."

Ngắm cuốn nhật ký nháy mắt bị Snape lấy làm của riêng, Harry cố gắng suy nghĩ xem hồi năm thứ ba, bản thân không biết đã bắt đầu có những ý nghĩ mang màu sắc không phù hợp luân thường đạo lý đối với giáo sư độc được của mình chưa. Sau cùng khi xác định lúc đó hoocmon dậy thì còn chưa bắt đầu tác loạn, anh liền yên tâm cất kỹ những cuốn nhật ký còn lại, rồi đi vào thư phòng tiếp tục thu dọn hành lý.

Một mình xuất thần ngồi yên trên giường, Snape đảo qua cửa thư phòng đã đóng chặt, hơi do dự một chút, nhưng rồi vẫn triệu về cuốn nhật ký như đang phát ra tiếng hát tuyệt vời của người cá, đưa tay mở ra lần nữa.

'1/9/1993: Ngày thứ hai đầy sấm sét.

Vì sao chỉ mình tôi té xỉu? Vì sao chỉ mình tôi có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của người phụ nữ đó?

Đừng nói nữa, trái tim muốn vỡ ra rồi.

Giám ngục, không hề nghi ngờ là sinh vật đáng sợ nhất thế giới, nếu ai muốn tôi đến gần Azkaban, thì tôi thà cắn lưỡi tự sát còn hơn.'

'20/10/1993: Thứ tư trời quang hiếm thấy.

Nói thật, con bà nó thưởng thức của Neville thực sự chẳng tốt chút nào.

Tôi không có nhìn chằm chằm vào lão dơi già đang mặc đồ nữ thắt eo mà ngẩn người! Tuyệt đối không có! Bra ren Merlin...vì sao tôi lại nhìn chằm chằm vào phần eo kia ngẩn người chứ?

Giáo sư Lupin không để tôi đối mặt với Boggart, vì sao? Do sự nhát gan của tôi ở việc trên xe lửa khiến ông ấy đưa ra quyết định này sao?

Tôi muốn tìm ông ấy nói chuyện, nhanh thôi.

PS: eo của một người đàn ông sao lại nhỏ như vậy? Giấu trong áo choàng thế căn bản là phạm tội! Không phải nói chứ trừ điểm đó vô tội ra ông ta chẳng còn gì khác ngoài tội lỗi. Đòi lão dơi già chưa từng giết người sao, cáp! Ai tin chứ?'

'1/11/1993: thứ bảy trời u ám.

Ngày hôm qua ngủ bằng túi ngủ ở đại lễ đường Hogwarts, thật là một trải nghiệm kỳ lạ.

Snape như một sinh vật du đêm cả một buổi tối đều đi qua đi lại trong lễ đường, nắm chặt tay đến nỗi có thể thấy được gân xanh, hmmm, khiến người ta không thể không nghi ngờ cái tên tù vượt ngục xông vào trường, đáng chết một trăm lần, hại tôi đi không thể đi Hogsmeade kia, có phải có ân oán cũ với Snape hay không?

Sự thật chứng minh, không ngủ quả thật là ưu điểm duy nhất của lão dơi già!

PS: ở lễ đường không có gió mà sao ông ấy có thể đem áo chùng quay cuồng... hùng hổ như thế?'

'16/12/1993: Thứ bảy tuyết bay.

Tôi muốn điên rồi, tôi muốn điên rồi, tôi muốn điên rồi.

Tôi hận người đàn ông tên là Sirius Black kia!

Phản bội! Ông ta dám! Tôi thật xấu hổ khi cùng học viện với một người như vậy!

Cho nên quan điểm của tên khốn Snape với tôi đôi khi cũng giống nhau, tỷ như thái độ đối đãi với tù nhân vượt ngục Azkaban kia.

Nếu có thể, tôi muốn tự tay bắt ông ta.
Tôi muốn bóp cổ ông ta hỏi một chút xem vì sao lại chọn phản bội?

Hèn nhát sao? Thật đáng xấu hổ!'

'25/12/1993: Thứ sáu tuyết lớn.

Úc úc úc úc! Firebolt! Tôi khẩn cấp muốn thấy vẻ mặt dữ tợn của lão dơi già khi tôi cưỡi nó đánh bại Slytherin.

PS: thật kỳ quái, tần suất xuất hiện của lão dơi già trên nhật ký của tôi thật cao.'

Mặt Snape từ trắng chuyển sang hồng giờ lại biến thành đen, đang muốn đáp ứng tiếng kêu gào của đầu óc ném cuốn nhật ký này vào cái đầu lộn xộn kia, nhưng sau đó đảo qua tên trên cuốn nhật ký mới hậu tri hậu giác nhớ ra ông đang xem lén —— ông tuyệt đối không muốn dùng loại từ ngữ như xem lén này! —— nhật ký là vật riêng tư của chủ nhân. Hoàn toàn không có tư cách và lý do để giận dữ đi giật cái bím tóc của Potter.

Vừa lúc, những tiếng động nhỏ truyền đến từ thư phòng biến mất, người đàn ông nhanh chóng phản ứng đem cuốn nhật ký nhét lại dưới gối, nhưng vẫn chậm một bước.

"Đừng giấu." Harry buồn cười vỗ vỗ bụi trên tay "Em đưa cho anh không phải để anh xem sao?"

"Em xác định?" Snape rút tay ra, dương dương tự đắc cầm cuốn vở đầy tâm sự của cậu bé "Chỉ sợ ngay cả em cũng không nhớ rõ đã viết những PS bên trong buồn cười đến cỡ nào?"

Mặt Harry đỏ lên "Em có thể nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì đã là rất tốt rồi, còn nhớ rõ những gì đã ghi thì ai có thể chứ? Em muốn đi tắm."

"Ân hừ." người đàn ông bắt đầu quang minh chính đại xem nhật kí, còn chưa lật sang một trang mới thì đã bị Harry ló đầu ra từ phòng tắm cắt ngang.

"Severus, em rõ ràng là mời anh cùng tắm mà sao anh lại không phản ứng gì thế? Cuốn nhật kí sẽ không trốn mất." Mặt siêu dày_Harry ưỡn ngực vui vẻ vươn tay làm một ám hiệu rõ ràng.

Người đàn ông tóc đen nhướng mày "Rất sẵn lòng tới."

"Ngô, anh đừng cầm một mình, để tay ở đây đi, để em cùng xem với." Hai người tắm rửa xong thoải mái nằm trên giường, Harry liều mạng chiếm một nửa cái giường của giáo sư độc dược tiềm nhiệm "Xê qua kia một chút, ánh sáng, a, tốt lắm."

Snape vừa xem vừa bình luận "Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao sau khi tốt nghiệp em lại tốn một đống thời gian để luyện chữ, Potter."

"A, anh vẫn còn nhớ rõ lúc em luyện chữ sao?" Mặt đỏ lên, Harry cào mái tóc còn chưa khô hết "Dù sao bọn họ cũng muốn em viết và đọc đám diễn văn lộn xộn kia, chữ là mặt tiền cửa hàng a!"

"Cho nên từ năm nhất đến năm bảy, mặt tiền cửa hàng và mặt em đều hỏng bét như nhau." Snape trào phúng "Đây là T sao? Merlin biết vì sao tôi lại nhận ra được nó."

"Đây rõ ràng là em học từ những lời phê chữa trên luận văn của anh mới thành ra như thế!" Harry kháng nghị "Nên chỉ có anh mới có thể nhận ra được."

"Thật sự vô cùng vinh hạnh." Snape khô cằn trả lời, thuận tay lật thêm một tờ.

'28/6/1994: Thứ sáu trời trong nắng ấm.

Sirius tặng Ron một con cú mèo! Nho nhỏ hoạt bát một cách đặc biệt. Bay lên bay xuống giống một con dơi con.

Ngô? Nghĩ sao mà lại nhớ sang con dơi? Bất quá thật sự rất giống.

Chết tiệt, vừa xuống xe lửa nghĩ đến đường Privet Drive tôi đã muốn nôn.
Năm nay không biết có bánh ngọt hay không.

Kỳ thật tôi không ngại việc bác lại đến lần nữa, tôi rất muốn thổi căng mụ.

Đương nhiên, tôi sẽ không nói cho người khác là tôi cố ý.

Vĩnh viễn không.'

Nhướng mày nhìn dòng cuối cùng, "Tiềm chất của Slytherin? Ân? Mũ phân viện thật sự già đến hồ đồ."

Harry cười lớn "Em từng hoài nghi thật ra là anh uy hiếp không cho nó phân em đến học viện của anh, chứ không làm sao anh có thể hưởng thụ được lạc thú trừ điểm chứ?"

"Giải thích chính đáng." Snape kéo dài giọng trả lời, lật trang, sau đó phát hiện mặt sau là giấy trắng.

"Mặt sau đâu? Năm thứ tư? Mới ghi được một nửa đã thay vở, em không biết cái gì gọi là cảm giác lưu loát sao?"

Harry buông tay "Hàng năm em đều đổi vở, mặt sau đều giấu hết rồi. Cảm giác lưu loát không phải quan trọng nhất, cảm giác bí ẩn mới đúng."

"Đến nơi đến chốn." người đàn ông hừ lạnh, ném cuốn nhật ký đã xem xong hết giá trị sang một bên, chặn lại hai tay cậu bé "Giao ra đây, điểm của Gryffindor sẽ có thể giữ được."

Nhún nhún vai, Harry đổi từ tư thế nửa ngồi sang nằm ngửa: "Dù sao anh cũng là hiệu trưởng, anh nói trừ sao là trừ thôi, cùng lắm thì khai giảng em thêm lại."
"Vậy thì..." người đàn ông cười lạnh, cắn lên cái miệng đóng mở không biết mỏi của người dưới thân "Giao ra đây, cái mông của em sẽ được giữ lại."

"Được, ngày nào đó em sẽ giữ... Ngô...đừng cắn chỗ đó! Đáng chết... A...thật lớn, một lần nữa."

"Tiểu quỷ lòng tham không đáy."

=======================

Chap 2

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

"Potter!" Snape giận đùng đùng ló đầu ra khỏi phòng thí nghiệm rít gào "Em đang nện đầu mình xuống sàn à? Cái loại như dùi trống không ngừng nện lên mặt đất tạo ra chấn động lớn này sẽ phá hủy độc dược của tôi!"

"Severus." Giọng Harry hơi buồn bã "Mau dùng thần chú trôi nổi đi, em bị ngã từ trên giá sách xuống sàn rồi!"

Vứt lại vạc lang dược bản mới nhất phải làm xong trong một tuần cuối trước khi khai giảng, Snape cầm áo chùng lên đi về phía thư phòng "Đũa phép của em đâu?"

"Hẳn là bị kẹp trong quyển sách nào rồi." Harry vẫy vẫy một quyển sách, Snape xuy cười một tiếng "Em thực ra chỉ dùng nắm đấm để giết chết Dark Lord đúng không?"

"Nga, đúng rồi." được nhắc nhở nên Harry vỗ trán một cái "Accio đũa phép của Harry Potter."

"Dọn dẹp sạch sẽ, xếp mọi thứ lại như cũ đi, tôi muốn 'nguyên vẹn', nghe hiểu chứ?" Mới từ phòng thí nghiệm đi ra, Đại sư độc dược mang một thân đầy dầu ra cửa chuẩn bị đi tắm, khóe mắt vô tình lướt qua một cuốn nhật ký bìa da đen bất đồng nằm trong đống sách Muggle dày trên sàn.

Do dự một chút, giảm lại tốc độ đi ra khỏi cửa, người đàn ông nheo mắt lại nhớ kỹ tên của mấy quyển tiểu thuyết có lẫn cuốn nhật ký. Trước khi ra khỏi cửa thư phòng nhìn lướt qua Harry lần nữa, để xác định cậu chưa biết cuốn nhật ký được mình giấu trong đống sách đã bị bại lộ, đôi mắt đen lộ ra vẻ sung sướng, vội vàng bước nhanh về phía phòng tắm.

Ngày hôm sau là cuối tuần, cự tuyệt lời mời đi Hogsmeade mua sắm ra trải giường mới của tên Potter quấn người nào đó, sau khi Harry vừa chân bước vào lò sưởi, phía sau Snape liền vội vã —— ông chỉ thừa nhận mình có chút gọi là tò mò thôi —— bước vào thư phòng, cẩn thận tìm ra đống tiểu thuyết Muggle đã được xếp theo tên tác giả.

"《Vô cớ sinh sự》, cãi nhau, cuốn này dĩ nhiên là ghi lại hồi năm sáu." Tiện tay thả lại chỗ cũ, người đàn ông rút ra một cuốn nhật ký được giấu bên cạnh, lật trang thứ nhất, sau đó phát hiện ở chỗ trống trước trang đầu tiên, cậu bé 15 tuổi dùng lực rất lớn để viết một dòng chữ.

'Tôi vĩnh viễn không quên vị dũng sĩ đã mất: Cedric Diggory. Trên con đường lâu dài đánh bại Voldemort lần thứ hai, anh là người đầu tiên hy sinh, hơn nữa còn tuyệt đối không phải người cuối cùng. Cái tên này sẽ vĩnh viễn được khắc lên bia tưởng niệm, rất nhanh thôi, ngay sau khi tôi đánh bại hắn!

Thề bằng cả sinh mạng.

—— Harry Potter  vào ngày 1 tháng 7 năm 1995′

"Xúc động lỗ mãng..." Snape phun ra một hơi ——có thể nói là dịu dàng—— "Gryffindor."

Người đàn ông đem cuốn nhật ký đã xem xong bỏ lại chỗ cũ, bí mật mang cuốn ghi lại năm tiếp theo ra khỏi thư phòng. Nếu ông có thời gian cả một buổi chiều để có thể thưởng thức tốt tâm sự của tiền nhiệm Kẻ Được Chọn, vậy sao lại không đứng ở nơi có ánh mặt trời cùng cà phê thay vì chịu tội ở thư phòng chứ?

Biết đâu lại ngầm phát hiện ra ghi chép về mối tình đầu của tên Potter còn chưa cai sữa thì sao?

Hừ, suy nghĩ này khiến người ta chẳng vui vẻ chút nào.

'16/8/1994: Thứ hai linh tinh.

Ác mộng, vết sẹo, nhưng không có ai để thảo luận, thật sự là một buổi tối chẳng sáng sủa chút nào.

Tôi có thể đoán được —— hơn nữa còn cam đoan chính xác đến 99,9%—— phản ứng của Hermione và Ron: một người gào to lên còn một người ngơ ngác như khúc gỗ.

Tôi thật sự cần một người đàn ông kiến thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú, liên hệ chặt chẽ với Nghệ thuật Hắc ám...tóc đen...mắt đen... áo đen....

Nga, không! Nhắc tới Nghệ thuật Hắc ám đã nghĩ đến lão căn bản không phải lỗi của tôi! Ai bảo bọn họ đều đen giống bị quét sơn đen vậy chứ?

Được rồi, ông ta cũng rất phù hợp, Severus Snape, còn ai tiếp cận Nghệ thuật Hắc ám nhiều hơn ông ta chứ?

Đáng tiếc, ai cũng biết lão hận tôi như thế nào. Nếu tôi viết thư cho lão —— Hedwig sẽ không để ý đến việc không có địa chỉ, nó chỉ để ý đến việc nhà lão dơi chỉ có chuột cho nó ăn mà thôi —— chuyện thảo luận về vết sẹo, việc này còn hoang đường hơn cả việc thảo luận với dượng Vernon.'

'14/8/1994: Chủ nhật ngây người.

Cúp Quidditch Thế Giới! Bữa tối nhà Weasley!

Tôi hẳn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý Muggle.

Cả buổi tối tốt đẹp như thế, vì sao tôi lại nhớ tới việc vết sẹo đau cách đây 1 tuần chứ?

PS: Tôi viết thư cho Sirius thay vì lão dơi già là một lựa chọn rất chính xác.

Tôi tự hào về cha đỡ đầu của mình.'

'26/8/1994: Thứ ba mưa thần chú và đám mây hình đầu lâu.

Một khu trại đầy hỗn loạn. Phù thủy chạy loạn khắp nơi. Cả nhà người quản lý khu trại bị treo ngược lên.

Dấu hiệu hắc ám bay lởn vởn trên đầu tạo cảm giác thật tệ.

Thưởng thức của Voldemort còn kém hơn cả bà nội Neville.

Ngươi không biết lấy cái này làm dấu hiệu riêng là rất mất mặt sao?

Cả thế giới này thấy xấu hổ vì ngươi.
Tom Riddle.

Còn ngươi nữa, thằng nhãi không biết tên phát ra cái dấu hiệu này.

PS: trong đám người mặc áo choàng kia, tôi thấy tóc bạch kim. Nếu không phải Death Eater còn tuyển phù thủy già, thì đó chính là ba của tên Malfoy đã được gặp một lần. Rắn chuột một ổ, chẳng có gì phải giật mình.'

'25/10/1994: Thứ ba lạnh muốn chết cóng.

Cuộc thi Tam Pháp thuật chẳng có gì thú vị. Còn không bằng một tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Moody, hay Malfoy bị biến thành một con vật nhỏ màu trắng, hừ, chân tướng của nó.

Trừ bỏ lễ đường ồn ào, cũng chỉ có Victor Krum khiến người ta vui vẻ.

Nói đến hiệu trưởng hai trường kia, Maxime khiến người ta dễ chấp nhận hơn cái tên râu dê đó. Nịnh hót đến phát ói.

Lão dơi già với tên dê rừng đó sao lại dính vào với nhau chứ, uy, ông không thấy ghê tởm sao? Hắn đem râu dê đâm cả vào áo chùng của ông kìa.

Hy vọng lúc giặt áo chùng lão nhớ đeo thêm khẩu trang. Để tránh mùi dê thúi.
Mặc dù điều này chẳng có khả năng.'

'31/10/1994: Thứ hai bí đỏ bay bay.

Tôi chỉ biết, tôi chỉ biết ngoại trừ Hermione ra không ai tin tôi!

Karkaroff, tôi nhớ kỹ ông rồi nhé.

Đừng tưởng là tôi không biết giáo sư Moody —— được rồi, ông ta cũng là một trong hai người tin tưởng tôi, nhưng rốt cuộc tôi cũng cảm thấy là xuất phát từ trực giác Auror quá lố —— câu chưa nói xong đó là có ý gì, nghiên cứu Nghệ Thuật Hắc Ám, úc! Hèn gì lại hợp ý với Snape như vậy. Dê rừng chết tiệt không chỉ là Death Eater bây giờ mà trước kia cũng thế!

Dê rừng đáng ghét với giọng điệu mắc ói đó lại cho là tôi vi phạm nội quy trường học  —— tờ giấy rách phá lệ bay ra khỏi chiếc cốc cũng không phải lỗi của tôi! —— Snape tóc đen đầy dầu!

Làm sao lại có thể không hợp ý nhau được chứ?

Lúc các ông nói chuyện với nhau sẽ không trét cho nhau một thân đầy dầu chứ?

Có chen chúc lại gần nhau thì cũng chẳng bớt lạnh được đâu! Đám tạp nham!'

Snape đảo mắt xem thường, sau khi lật qua một vài trang bị cắt đi —— hiển nhiên là những trang bị cắt đi này có liên quan đến ông ——thì phát hiện 5-6 trang phía sau đều trống không.

Chỗ trống cũng không chứng tỏ suốt 5-6 trang này không bị tô vẽ gì, mà là không thể tổng hợp thành một đoạn để mọi người có thể đọc được.

Cả trang chỉ có những dấu gạch xiên xẹo đại loại như dơi và tiểu nhân bạo lực. Phần bên phải mỗi trang đều có một đống chữ 'T' được bắt chước —— bút tính ông phê trên luận văn của Potter—— đây là bày tỏ ý kiến của tiểu quỷ?

Mấy tên nhóc vị thành niên thật khó hiểu, đặc biệt là mấy thằng nhóc vị thành niên được phân vào Nhà Gryffindor.

Trang thứ bảy sau đó bắt đầu có chữ viết. Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, mang tâm trạng ba phần tò mò bảy phần buồn cười đọc tiếp.

'24/11/1994: Thứ hai đám đông che phủ bầu trời.

Rồng! Rồng thật!

Da rồng, móng rồng, máu rồng, trứng rồng...

Được rồi, có đáng thì cũng không đáng giá bằng cái mạng nhỏ này.

Nói thật, đánh giá của trọng tài ở hạng mục đầu tiên mà Ron cho rằng tôi bị đối xử bất công chẳng quan trọng!

Len lén lấy vài miếng vỏ trứng mà người ta chưa kịp quét dọn bỏ vào lọ.

Tôi cũng không biết phải dùng nó để làm gì, có ai muốn không nhỉ?

Ách, nếu không ai muốn thì ném ở cửa hầm chỗ của lão dơi già để lão sản xuất mấy thứ rách rưởi cũng tốt.

Có lẽ tôi còn có thể lấy chút máu rồng, con nhóc xui xẻo bị thần chú đánh mù mắt hình như bị chảy máu.

Vỏ trứng và cà máu rồng.

Nguyền rủa lão dơi già vừa bước ra khỏi cửa liền giẫm phải mà trượt chân.

Sắp đến Lễ giáng sinh.'

'18/12/1994: Thứ ba không có tâm trạng ra ngoài.

Giáo sư McGonagall hoàn toàn là kẻ ép buộc!

Đừng nói tôi phải nhảy mở màn có phải tốt hơn không?

Bạn nhảy? Bạn nhảy?! Bà muốn tôi_một thằng nhóc bất lực vừa mới hiểu được mình là GAY đi đâu để tìm một bạn nhảy hợp ý đây?

Có lẽ Cedric cũng phiền não giống vậy?
Tóm lại là đi mời anh ta thử xem.'

'20/12/1994: Thứ năm không thế tồi tệ hơn

Đây là một sự hiểu lầm cực lớn!

Thật sự đó Cho, tôi không hề muốn mời chị... chị vội vã từ chối cái gì chứ?

Được rồi, ít ra thì tôi đã biết Cedric có bạn nhảy, vậy thì...

Chẳng lẽ tôi là người duy nhất không tìm được bạn nhảy mở màn sao?

Tùy tiện cho rồi, ai cũng tốt, trên trời rớt xuống một bạn nhảy đi!

PS: khó mà tưởng tượng được lão dơi đen mặc lễ phục khiêu vũ với phụ nữ.'

'24/12/1994: Thứ hai bông tuyết bay bay.

Ai cũng bảo tôi phải bảo trì cảnh giác, ngoại trừ lão dơi chỉ biết nghi ngờ tôi cố ý chơi trội kia!

Dobby thiếu chút nữa dọa tôi muốn thót tim, vì an ủi nó tôi không thể không mang hai chiếc tất khác nhau.

Chẳng liên quan, lễ phục của tôi đủ dài nên hoàn toàn có thể che khuất đôi tất.
Nga, điều này trái lại nhắc tôi lão dơi già không mang tất?

Đủ rồi!

Dừng lại tất cả ảo tưởng về việc không mang giầy, không mang tất, không mặc ngoài quần một cái áo chùng đen buồn cười!

Nhưng...chân lão hẳn là trắng nhợt giống như cổ của lão nhỉ.

Đường nét đẹp giống như ...( bị gạch bỏ).

PS: ghét dạ vũ, tôi có thể xin nghỉ bệnh không?'

'25/12/1994: Thứ ba u ám thỉnh thoảng mưa.

Ron liều mạng bôi xấu thanh danh của Krum.

Tôi dám nói đó gọi là ghen, lòng ghen tị thật đáng sợ. Hermione sẽ không thích Krum, thật sự đó.

Nghe cậu ta nói kìa...học viện Nghệ Thuật Hắc Ám! Điều này không sai, vì nó có một tên hiệu trưởng cuồng Nghệ Thuật Hắc Ám như thế mà.

Lão dê rừng buồn cười kia sao không nhuộm đen râu hắn luôn đi nhỉ?

Tôi không cố ý bôi xấu Karkaroff, không có a~

Bụi hoa hồng, đủ rồi đủ rồi, rất lãng mạn a! Lão dê rừng chết tiệt với lão dơi già trốn mọi người ở trong bụi hoa hồng làm! cái gì! đó!!!

Gọi nhau bằng tên thánh, còn lén đề nghị bỏ trốn?

Snape, nếu ông dám đáp ứng lão thì hiệu trưởng Dumbledore sẽ lập tức bắt ông về!

Thẩm mỹ của ông còn có thể méo mó hơn nữa không?

Lão dơi mắt lão đầy dầu, chết tiệt, thưởng thức cực kỳ kém!

Quên đi, ít ra tôi cũng khẳng định mắt ổng bị lão rồi.

PS: tôi không hề nói câu cuối cùng của tôi có nghĩa gì nha! Không hề có nghĩa! Không có gì hết!'

'9/1/1995: Chủ nhật tuyết lớn.

Cuối tuần, tôi không muốn đi làng Hogsmeade.

Đống rác lần trước lễ giáng sinh chưa kịp vứt đã được tôi ném trước cửa.

Tôi muốn biết lão dơi già sẽ một cước giẫm nát lọ máu rồng rồi trượt chân, hay là sẽ phát hiện ra đống rác đó rồi bước qua?

Dù có thế nào thì cũng sẽ không cẩn thận nhặt lên cất vào chứ.

Thế nên tôi phải đi Hogsmeade thôi. Dành toàn bộ thời gian để bồi Hermione và Ron thôi.'

Khóe miệng giật giật, Snape 'ba' một cái ném cuốn nhật ký lên bàn, nổi giận đùng đùng đi tắm.

Potter ngu ngốc chết tiệt! Tặng quà mà cũng không biết ghi tên lên đó sao? Viết lên đó máu rồng và trứng rồng cũng chẳng tốn chút sức nào của em! Dù sao sức lực của Kẻ Được Chọn cũng ngang quỷ khổng lồ.

Không viết rõ thì ai biết đó là máu rồng hay máu gà chứ? Còn chẳng để trong một cái lọ thủy tinh đẹp đẹp một chút, ít gì cũng phải dùng một cái lọ thủy tinh chứ?
Quỷ mới biết đó là trứng rồng chứ không phải trứng chim vỡ! Có người dùng một cái bình đựng trứng rồng sao đồ ngốc?
Lãng phí dược liệu, thật là đáng xấu hổ!
Cũng rất dễ thương...

Không, ông không có nói gì hết.

"Severus, em đã về." Harry mang theo bao lớn bao nhỏ uể oải gọi "Severus?"

Mơ hồ nghe được tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, người thanh niên mua đồ cả ngày mệt mỏi đến không chịu nổi đang muốn tự ý chui vào cùng tắm, thì bị cuốn bút ký quen mắt được vò đến nhăn nhúm ở trên bàn làm sợ tới mức sửng sốt.

"..." cẩn thận liếc sang cửa phòng tắm đã đóng chặt, Harry vươn hai ngón trỏ triệu cuốn nhật ký bay qua, trang trước mặt cậu rõ ràng là...

A a a! Thế có chết không chứ, vừa vặn là chuyện ngu ngốc cậu làm hôm sinh nhật của Severus?

Nếu bữa đó người đàn ông kia thật sự không thấy được quà mà giẫm lên trượt chân... đầu sỏ là cậu đây nhất định phải chết!

Cho dù giờ đã qua nhiều năm, nhưng Severus Snape là một người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi.

Bất quá, nếu ông chú ý tới và còn cất đi...

Harry lộ ra một nụ cười tinh quái có chút ngọt ngào, ông thế mà lại thiếu anh quà sinh nhật rất nhiều nhiều năm a!

Không đề tên cũng không có nghĩa là chẳng nhận được quà đáp lễ, đúng hay không?

Harry thò đầu vào phòng tắm đầy hơi nước "Severus? Hoan nghênh em vào tắm cùng không?"

"Không chào đón." Snape duỗi đôi chân dài trong bồn tắm "Em sẽ ngoan ngoãn đi ra ngoài chứ?"

"Tuyệt đối là không." Tư thế này của ông rõ ràng là mời, Harry đột nhiên nhào vào bồn tắm lớn "Em thấy cuốn nhật ký trên bàn, anh lén trộm ra phải không? Thành thật khai báo!"

"Nực cười." Thuận tay cắt chiếc áo sơ mi ướt đẫm của người yêu, Snape châm chọc: "Người mượn sách của tôi rồi giấu đi, không có tư cách đòi tôi thành thật khai báo."

"Được rồi." kề sát người người yêu, Harry thở dài một hơi bên tai ông "Em còn tưởng ít nhất còn có thể giấu anh được một tuần. Muốn giấu cái gì ở cái hầm nhỏ này cũng khó hết a~."

"Tôi đã sớm cảnh cáo em nên đem ra ngoài đi." Snape chụp bàn tay không an phận của Harry "Là ai chần chừ chậm chạp để đến hôm nay mới bắt đầu mua sắm, trách ai chứ?"

"Dù có dọn ra hầm thì chúng ta cũng ở cùng nhau mà." Harry mở miệng bắt đầu liếm lòng bàn tay ướt đẫm của người đàn ông "Còn chưa chà xà phòng? Thật tốt. Nga~ hầm ngoại trừ hơi nhỏ thì em chẳng thấy lý do không tốt nào để mình phải dọn ra ngoài."

"Em muốn khai giảng để cho học trò chạy vào chạy ra thưởng thức địa bàn riêng tư của tôi và Kẻ Được Chọn sao?" người đàn ông gầm nhẹ "Đừng nhúc nhích! Potter! Nếu em còn muốn giữ lại chút sức lực để tối nay đến nhà mới sử dụng những vật dụng mình mới mua."

"Những giáo sư khác thì sao? Sao bọn họ không ngại có người chạy vào chạy ra nơi riêng tư của mình?" Harry ha ha cười "Anh cũng từng không để ý."

"Xem ra em không có tâm trạng để vội vàng sử dụng vật dụng mới." Snape đè xuống cái đầu đang cố gắng làm việc của Harry "Vậy...giải quyết vấn đề do em gây ra, xuống phía dưới, xuống lần nữa, đừng giả ngu Potter, xuống... tê, tốt lắm."

Người nào đó nhẹ nhàng liếm một chút rồi lại lập tức ngẩng đầu lên, dụ hoặc liếm liếm đôi môi của mình "Đừng lảng sang chuyện khác a, Severus, giờ nghĩ đến việc dọn dẹp thì thế nào?"

"Đáng chết, vậy đó! Em hài lòng chưa?"
'...' âm từ cổ họng, tiếng thét chói tai, đủ loại tiếng động truyền ra từ hầm.

Tất nhiên, những học trò Slytherin còn chưa về nên cứ vậy bỏ lỡ một hồi lại một hồi đại tiệc thính giác rất phù hợp với khẩu vị của họ.

=======================

Chap 3

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Snape dùng ngón trỏ tái nhợt khêu gợi của mình chỉ vào dòng tự bạch buồn cười 'vừa mới hiểu được mình là GAY', để thẩm vấn tiểu quỷ vừa bị khiêng thẳng từ buồng tắm lên giường: " 'Vừa mới' ? Em có hiểu chính xác nghĩa của từ này không đó?"

"Vừa mới chính là gần nhất, nói một cách rõ ràng và dễ hiểu là không lâu." Harry lười biếng gối đầu lên bụng người đàn ông "Lời nói nghe dễ hiểu, Slytherin cộng hai điểm."

"Chính xác là mấy tháng mấy ngày mấy giây, Potter." Snape vẫy cuốn vở "Tôi tin em sẽ không phải sáng sớm thức dậy lập tức nghĩ rằng 'A, kỳ thật nam nhân mỹ vị hơn nữ nhân nhiều'. Tiếp đó liền nhận ra tính hướng của bản thân khác với người thường?"

"Không ai mỹ vị như anh hết." Harry liếm liếm lớp lông không quá dày trải dài từ bụng đến ngực của người đàn ông, không hề ngắt lời: "Vài tờ phía trước hẳn là có tranh minh họa giải thích về tiểu tình nhân trong lòng em, anh không thấy sao?"

"Tranh minh hoạ?" giọng nói trầm thấp hơi hơi đề cao một chút "Em gọi cái loại dùng ngón chân cũng có thể vẽ loạn ra nét được này tranh minh hoạ?"

Snape đem mấy tờ đầy những dấu gạch xiên xẹo như dơi và tiểu nhân gì đó lật lật trước mặt Harry một lần "Vẽ đâu? Cái có thể được gọi là vẽ gì đó ở đâu?"

Harry có chút xấu hổ "Hóa ra lúc đó em vẽ xấu như vậy. Không thể trách em Severus, chỉ tại khi ấy tâm tình em quá kịch liệt nên mới mất tiêu chuẩn như thế."

"Phiên dịch." Nhét lại cuốn nhật ký che khuất vẻ mặt của người yêu xuống lại dưới gối, Snape khoanh tay chờ Harry giải thích.

"Ngô." Harry nhớ lại một chút "Ngày đó là Hallowen xúi quẩy, cái cốc rách được cho là chưa bao giờ sai lầm kia tự nhiên ném ra tên của em. Em vẫn còn đang suy nghĩ, Hallowen hàng năm sao lúc nào cũng khiến người ta khó mà chịu được thế chứ?"

****

Cậu sai rồi! Cậu đã nghĩ Hallowen ồn ào năm nay ít ra còn bình an hơn so với Hallowen đầy quỷ khổng lồ và Tử Xà trước đó, có trời mới biết sao cậu lại có loại suy nghĩ này! Qủy tha ma bắt cái cốc ngu ngốc không có đầu óc! Cậu viết tên mình lên tờ giấy hồi nào chứ? Mà lại còn là tờ giấy nhăn nhúm rách bươm như thế nữa! Snape chẳng lẽ không nhìn ra sao? Đó rõ ràng không phải là chữ viết của cậu!

Bút tích của Snape chết tiệt cậu tuyệt đối có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt!

Trọng điểm không phải Snape, đúng, trọng điểm là có người muốn hại cậu... lời Moody nói cũng không thể khiến người ta tin 100%, nhưng vẫn có chỗ dùng được. Chí ít cũng chẳng có tên ai khác bị ném lầm ra nữa đúng không? Chuyện liên quan đến Harry_chính cậu _Potter không hiểu sao sẽ trở nên đầy nguy hiểm như kiểu gia tinh Dobby!

Nếu người hại cậu là muốn thông qua tờ giấy phá lệ đó khiến cậu tứ cố vô thân, nản lòng thoái chí, mất đi niềm tin vào cuộc sống học tập ở Hogwarts. Vậy thì xin chúc mừng người đó! Hắn đã thành công hơn Dobby rồi! —— cũng ít tốn công hơn.

Ron không tin cậu, hoàn toàn trong dự kiến, nhưng Snape cũng không tin cậu...
Snape, Snape, Snape, sau khi mang một cái đầu đầy Snape mà không đuổi đi để bắt đầu ngủ, thực bất hạnh là thiếu chút nữa cho cậu một giấc mộng XUÂN điên rồ, không...là ác mộng.

Trong mộng người đàn ông kia lấy 'Đây là trừng phạt cậu trái với nội quy trường học' làm mở đầu.

Lấy 'Chờ mong buổi cấm túc tiếp theo của cậu' để kết thúc.

Trời biết vì sao cái câu kết thúc kia lại khiến cho cậu... để lại mộng...? Tuy đây đúng là tình huống bình thường ở thời kỳ trưởng thành.

Nhưng mỗi lần những cái đoạn ngắn được điền thêm vô giữa mở đầu và kết thúc tự động lặp đi lặp lại, thì nó cũng không còn nằm trong phạm vi bình thường nữa rồi.

Cậu quả thực muốn điên rồi, trên lớp độc dược 'bắt đầu lên' khi nghe được thanh âm của người đàn ông đó; ở trong phòng ngủ viết luận văn nhìn chằm chằm vào cái trang đầy T cũng 'bắt đầu lên'; thậm chí chỉ là ngồi ăn điểm tâm trên trường bàn thấy ngón tay của ông ấy thôi cũng 'bắt đầu lên'!

Đủ đủ đủ.

Harry quyết định nếu tiếp tục không tìm ra cách để giải quyết, thì sẽ không mặc quần jean với áo sơ mi cả đời, dù dưới áo chùng đồng phục mặc cái gì cũng đều đè ép người ta đến khó chịu!

Cuối cùng, Fred và George đã cứu mạng cậu. Cũng cứu lại đống áo sơ mi với quần jean sắp bị vứt đi.

'"Các anh nói đây là cái gì?" Harry đang cầm một cái gối không lớn nhìn trái nhìn phải.

"Gối Daydream." Fred thần bí nói "Hermione nói dạo này em rất buồn phiền, áp lực lớn quá có phải không? Đừng phủ nhận, nhìn miệng em đầy bọt kìa."

"Đây là phát bực." Harry thực bất đắc dĩ phun ra lời nói thật mà chả ai tin "Vậy tác dụng của cái gối này chính là khiến người ta nằm mơ giữa ban ngày?"

"Không phải." George chậc chậc lắc đầu "Không ngủ thì sao mà nằm mơ được? Đặt tên gối Daydream chính là muốn biểu đạt nó có tác dụng cho em mơ thấy việc mà ban ngày em nghĩ đến nhiều nhất."

Fred bổ sung "Ban ngày nghĩ tới càng nhiều, tinh thần càng tập trung, giấc mơ buổi tối càng rõ ràng."

Harry còn hơi do dự, nhưng cậu quyết định thử một chút."Được rồi, bao nhiêu Galleon?"

"Giỡn gì thế." George cười hì hì phất tay "Người nhà không thu tiền."

"Coi như bọn anh giải thích thay cho thằng em Ron không được tự nhiên." Fred nói xong, bọn họ bỏ đi để lại một Harry đang vừa vui vừa lo vừa bị ép chặt đến khó chịu—— cậu chẳng qua chỉ suy nghĩ xuống dưới một chút mà thôi! Hoocmon tuổi dậy thì đáng ghét!

***

"Anh hỏi em về sau thì sao à?"

Harry buông tay "Về sau thần chú trên cái gối qua một năm thì mất hiệu lực. Em cũng vội vàng đối phó với Voldemort mới được nấu ra, đoán cũng biết ban ngày nghĩ đến cái gì nhiều nhất...ai còn dám dùng chứ?"

Snape ác ý lướt qua hạ thân của cậu: "Hoocmon vô tội bị giam lại của em không hề mạnh mẽ kháng nghị với em sao?"

"Nếu em không muốn lên thiên đường nghe bọn nó kháng nghị, thì không thể không cấm được." Harry bò sát lên người ông, mãi đến khi môi hai người chạm vào nhau: "Hơn nữa em biết, một ngày nào đó Voldemort sẽ thất bại, em chẳng phải đã dùng sinh mạng để thề sao? Hắn phải chết mà em nhất định sẽ sống!"

Snape lùi về sau nửa cm: "Kết quả của hai từ này hình như là giống nhau?"

"Hoàn toàn chính xác." Harry làm bộ nghiêm túc mà gật đầu: "Chính là cái giờ anh đang nhìn đây."

"Đám Gryffindor vô tư!"

"Nên mới có thể bò lên giường Slytherin theo chủ nghĩa bi quan."

"Em quá tham lam đấy tiểu quỷ Gryffindor, tôi già rồi."

"Nơi này của anh không có nói cho em biết điều đó."

"Hộc... vậy thì đổi cách nói, Potter, ngày mai em còn phải gánh vác... toàn bộ... ngô...việc vận chuyển đồ dùng trong nhà."

"Em không phải dựa vào nắm đấm để đánh bại Voldemort." Thanh âm mơ hồ không rõ.

"Tê...! Chuyên tâm!"

"Được, đừng có làm ra vẻ như bị đau, anh thích em dùng chút răng nanh."

"——"

"Anh còn muốn đọc sao?" Harry lẩm bẩm thỏa mãn cọ cọ cánh tay người đàn ông "Em ngủ trước."

"Cần tôi hát ru em ngủ không?" Snape tắt đên, nhét cuốn nhật ký lại: "Ngủ đi."

"Ân." Ngừng một chút "Em yêu anh, Severus."

"Từ một năm trước nó đã chẳng còn là chuyện gì mới nữa rồi."

"zZZZZ. . ."

"Đồ ngốc." Snape nắm chặt cánh tay, giọng nói vang lên giữa đêm khuya du dương như tiếng đàn violon: "Me too."

Nếu đã bị phát hiện là xem nhật ký, Snape cũng sẽ không tránh nữa mà thoải mái vừa xem vừa cười nhạo người yêu ngu ngốc viết cả đống tâm sự mà còn bị người ta phát hiện kia.

'8/4/1995: Thứ ba trong lâu đài rất ấm áp.

Chậu Tưởng ký! Hiệu trưởng mà không có chút thứ gì đó kỳ quái mới làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Hóa ra là phiên tòa thẩm vấn đầu tiên sau khi Voldemort rơi đài.

Hừ, nhìn xem! Karkaroft quả nhiên là một tên khốn đáng ghê tởm, làm người ta chán ghét!

Cái đó có liên quan đến việc lão là Death Eater không nhỉ.

Đồng nghiệp và bạn bè không dùng để bán đứng, tôi cảm thấy tiếc rằng năm đó lão không bị kết án nhận nụ hôn của giám ngục.

Snape! Nhìn ánh mắt của ông xem! Còn có, đầu óc tỉnh táo chút đi, lão vì cái mạng nhỏ bán đứng ông lần đầu thì sẽ có lần hai!

Nếu không có hiệu trưởng biện hộ cho ông, thì ông đã bị lão tình nhân của mình hại chết rồi! Snape ngu xuẩn!

Hiệu trưởng nói 'Severus Snape quả thật từng là một Death Eater. Nhưng trước khi Voldemort sụp đổ anh ta đã quay đầu về phe chúng tôi, bất chấp nguy hiểm làm gián điệp cho chúng tôi. Bây giờ anh ta giống chúng tôi, không phải là Death Eater.'

Ngô...gián điệp, đương nhiên, thế mới đúng là việc mà người đàn ông đó sẽ làm.

Tham sống sợ chết dưới chân Voldemort?

Giống Karkaroft vì bảo vệ mạng mình mà đọc ra một rồi lại một cái tên của đồng nghiệp cũ?

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Tôi không nói ổng là người tốt.

Tôi chỉ nói ổng là một người đàn ông thẳng lưng bước đi.

Và cả dũng cảm.

Mặc kệ Moody có nghĩ thế nào, thì tôi càng nguyện ý tin lời hiệu trưởng nói là đúng đắn.

Tôi hỏi nhưng hiệu trưởng lảng tránh, cụ nói đó là chuyện của hai người họ.

Tôi biết ẩn ý trong đó chính là...tôi nên quản tốt chuyện của mình.

Voldemort, tôi chưa nói lý do tôi liều mạng một mất một còn với ông.

Bất kể là Death Eater hay gián điệp, nếu không có ông thì người đàn ông kia cũng chỉ là Severus Snape mà thôi.

Được rồi, cái loại nói mê sảng này đều do ảnh hưởng của gối Daydream...

Tôi còn đang nằm mơ, tôi tin chắc là thế.'

Bàn tay đang cầm nhật ký của ông run lên, mở miệng định châm chọc gay gắt nhưng nửa câu cũng không phun ra được, không liên quan, xem trang tiếp theo...trang tiếp theo.

'26/4/2995: Ngày cuối tuần chẳng qua là thế.

Lại là một tuần làng Hogsmeade.

Lại tự kiểm điểm thôi, tôi không nên đi.

Con người đáng ghê tởm. Năm học này sao lại nhiều thế chứ?

Rita Skeeter, tôi còn không phân rõ được xem mụ với Karkaroft ai ghê tởm hơn.'

'29/4/1995:Thứ tư đầy mây đen.

Ông là một tạp chủng! Ông cũng dám trước mặt cả lớp đem văn chương của một tạp chủng khác——một kẻ không bằng cả tạp chủng ——chậm rãi đọc to! Dùng thanh âm gay gắt, châm chọc, gợi cảm... đến nỗi làm người ta chán ghét của ông!

' Đối với nguyện vọng tốt đẹp mà Harry Potter đang có, mọi người hy vọng lần sau khi cậu ấy hiến dâng chân tình lần nữa, nhất định phải chọn một người ứng cử có giá trị. nhìn câu này xem, động lòng người cỡ nào a.'

Ông cảm thấy động lòng người? Động lòng người? Thật sự động lòng người sao?

Tôi cảm thấy nó thực phát rét, mẹ nó!
Giá trị. Kẻ Được Chọn hiến thân cho tiền Death Eater! Ông cảm thấy thế có giá trị không?

Tôi chịu đủ rồi! Tôi hận ông, không. Tôi ghét ông, không không. Tôi căm hận ông! Không, không có cảm giác gì với ông hết! Không!

Tên chết tiệt ông cút khỏi đầu tôi ngay.
Không thì tôi phải ứng phó làm sao với việc ông uy hiếp tôi, muốn lén bắt tôi uống Chân Dược?

Đừng dùng cặp mắt đen tràn ngập ác ý và sâu không lường được kia nhìn chằm chằm tôi nữa.

Bằng không tôi sẽ giết ông!

...

Dùng miệng của tôi.'

'5/5/1995: Thứ ba tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.

Ron đã nghi ngờ, thời gian tôi ngủ ngày càng dài khiến cậu ấy cực kỳ lo lắng
Tôi nói với cậu ấy đây là do hồi hợp trước trận đấu nên tạo thành áp lực quá lớn, cậu ấy miễn cưỡng tin.

Nhưng trên mặt Hermione là sự nghi ngờ rõ rệt.

Nếu tôi thương lượng một chút với cái tên trong mơ, muốn ổng không cần làm trò mãi như thế thì có được không?

Nếu ông ta là Snape thật sự... Đáp án tuyệt đối là không thể!

Ổng chính là một tên tạp chủng đầu đầy dầu làm người ta chán ghét như thế!!

Tuy gợi cảm nhưng lại cay độc.'

'24/6/1995: Thứ hai hỗn loạn đến không nhìn thấy nổi trời.

Lão yêu bà Skeeter này! Hồ ngôn loạn ngữ nói hưu nói vượn.

Sớm muộn gì cũng sẽ bắt được điểm yếu mà hung ác đập cho mụ phải ngừng lại.

Có lẽ nên để mụ với Voldemort hai người khứ cẩu giảo cẩu? Được rồi, mụ còn chưa đủ tư cách.

Nhưng mụ cũng nói đúng một ít.

Harry Potter —— tâm phiền ý loạn, cảm xúc nguy hiểm

Đủ rồi! Một cái tít thật to a, ngay trang đầu, vì một thằng nhóc dậy thì như tôi?
Vinh hạnh tột đỉnh.

Nhàm chán đến tột đỉnh!

Ai không có lúc tâm phiền ý loạn? Đặc biệt là trên cuốn nhật ký có một cái tên thường xuyên xuất hiện như bây giờ!

Tôi phải làm sao đây? Gối Daydream... nó đúng là đã giải quyết phiền muộn của cái quần jean.

Nhưng nó cũng cho tôi một nỗi phiền muộn mới!

Mơ không thể thỏa mãn tôi, bởi vì tôi muốn nghe một lão dơi thật sự nói với tôi...

Tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi có thể làm gì bây giờ!

Ông ấy hận tôi. Giống như tôi hận ông trước khi kết thúc năm nhất. Thậm chí có thể còn nhiều hơn? Tôi không biết.

Chỉ cần có sơ hở là ông ấy sẽ nghĩ mọi cách để vũ nhục tôi, dùng cái miệng cùng nọc độc của ổng.

Giống như tôi bất cứ khi nào và ở bất cứ đâu giết người nhà ổng một vạn lần!

Tôi cũng muốn vũ nhục ổng, dùng miệng và nước bọt của tôi.

Có lẽ còn có đầu lưỡi.

Khuếch trương...của ổng ——NO! XXXX( tô vẽ lung tung )

Nếu hồi năm nhất không đối đầu nhau gay gắt như thế, có lẽ...

Không có lẽ! Bởi vì mày tự làm tự chịu, Potter!

Rất đúng, Gryffindor thêm một trăm điểm.

Đến trận đấu, Merlin phù hộ tôi không đột nhiên bất tỉnh vì vết sẹo đau.

'26/5/1995: Thứ ba bão táp tới.

Tôi tình nguyện mình đau đến ngất đi giữa trận đấu, nhưng không có.

Vì vậy tôi hại chết anh ấy, một dũng sĩ khác của Hogwarts. Dũng sĩ chân chính chứ không phải tên đầu sẹo xui xẻo như tôi. Tôi căm hận vết sẹo này... Nếu tôi móc lớp da trên trán xuống thì có hy vọng xóa nó đi không?

Tôi hại chết anh ấy! Nếu không phải tôi muốn ảnh cùng lấy cúp với mình, thì anh ấy không cần phải đối mặt với kẻ... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Cedric Diggory không nên chết! Cha mẹ đang chờ mong anh ấy mang về cái cúp vốn thuộc về ảnh... dù là chết thì cũng nên là kẻ vừa sinh ra đã gắn liền với ma đầu như tôi.

Snape nói đúng, tam cường tranh bá khiến tôi 'đầu óc vốn đã không cẩn thận nay càng bành trướng thêm.' Sự thiếu hiểu biết cùng lòng tự ái của tôi đã gây ra sai lầm lớn. Hắn đã trở lại, hắn đã trở lại, hắn đã trở lại. Bởi vì tôi —— người cung cấp máu cho hắn —— chui đầu vô lưới, tên ma đầu kia đã trở lại.

Hắn còn triệu hồi đám tay sai trùm nón đen của mình —— Voldemort coi đám chó săn này là người nhà, thật khiến người ta buồn nôn —— Lucius Malfoy quả nhiên là Death Eater!

Severus Snape... tôi biết ông là kẻ cấp cao duy nhất vắng họp mà còn sống, hơn nữa còn là người làm việc cho hiệu trưởng Dumbledore. Vì vậy tôi thở dài nhẹ nhõm, đương nhiên là ở bây giờ khi đầu óc đã thanh tỉnh.

Malfoy nhát gan lại nịnh hót, cái thanh âm ghê tởm thế mà còn dám đặt câu hỏi với Voldemort rằng làm sao đưa mình ra khỏi vạc được!

Thật tốt, tôi cũng muốn biết.

Kết quả —— quả nhiên, Voldemort nói cho họ.

Mở đầu của câu chuyện xưa này—— và cả kết thúc —— đều có liên quan đến anh bạn nhỏ là tôi đây

BITCH! Đương nhiên có liên quan rất lớn tới tôi! Bằng không bây giờ tôi bị trói ở đây làm quái gì? Xem diễn sao?

Mở đầu và kết thúc của chuyện xưa?
Không! Nói thật cho ông biết, Tom Riddle

Bắt đầu cuộc đời thứ hai của ông —— cả kết thúc.

Cũng liên quan đến tôi!

Tất cả mọi người đều có kết thúc, bao gồm cả người bước ra từ cái vạc như ông.

PS: tôi không ngủ được, không biết vì sao dược vô mộng mất hiệu lực.

Moody-mắt-điên bị giam trong chiếc rương lớn.

Đuôi Trùn co quắp ngã xuống đất, ôm cái tay cụt của hắn.

Voldemort từ từ mọc ra từ trong cái vạc.

Cedric... ngừng thở...

Tôi biết đây là ác mộng. Tôi cũng biết đây là sự thật.

Những hình ảnh chạy vòng đi vòng lại như ngọn đèn kéo quân.

Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt của Snape.

Người đàn ông này là ác mộng lớn nhất của tôi, những ác mộng khác chẳng phải đối thủ của ông.

Vì thế tôi có thể đi vào giấc ngủ.

Tôi biết ông ấy đang an toàn ở Hogwarts.'

=======================

Chap 4

Edit: Huyết Mạc Hoàng

Snape không muốn xem mặt sau của tờ ngày 25 tháng 6, vì ông nhớ những gì xảy ra sau đó.

Harry-không hổ là Kẻ Được Chọn-Potter thể hiện dũng khí đáng kinh ngạc. Sau khi trải qua giải đấu Tam pháp thuật, đối mặt với Voldemort và mang về thi thể Cedric Diggory thì lại làm một việc kinh người...mà còn là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Đúng vậy, ngay khi cậu tỉnh lại khỏi hiệu quả của dược vô mộng thì liền làm điều đó.

Harry ngồi bên cạnh đang tùy tay lật cuốn 《 Hướng dẫn phòng chống hắc ám – bản cải biên 》, thì nghe thấy tiếng trang giấy bên cạnh run lên, sau khi nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.

"Severus, Severus anh làm sao vậy?" Harry buông sách, đứng dậy vòng ra phía sau nhẹ nhàng ôm người yêu của mình: "Sao sắc mặt anh khó coi vậy?" cậu cúi đầu, vừa nhìn lướt qua ngày tháng trên nhật ký liền hiểu được.

"Tất cả đều kết thúc rồi, Severus." Harry thở dài lắc đầu, không đồng ý nói: "Không cần để ý nữa. Em yêu anh, anh biết rõ em yêu anh nhiều thế nào mà, Sev thân yêu của em."

"Lúc ấy, tôi ——" Ngón tay Snape dừng lại trên trang giấy, vẫn không lật nó qua.

"—— anh?" Harry cười "Anh đâu có làm gì, chẳng phải chỉ mắng em vài câu thôi sao?"

Vẻ mặt Snape vặn vẹo quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của người yêu.

"Em thật sự biết sao, biết tôi nhắc đến 'lúc ấy' nào sao?"

"Không phải 'lúc ấy' kia sao?" Harry giúp lật trang qua.

***

Tỉnh táo lại khỏi dược vô mộng, Harry phát hiện dù đã mỗi người mỗi ngã với Cornelius Fudge, thì suy nghĩ của hiệu trưởng Dumbledore vẫn rành mạch như cũ. Cụ thật bình tĩnh mà phân công nhiệm vụ rõ ràng, cứ như đã sớm đoán được việc cự tuyệt và thái độ tiêu cực của Fudge khi đối mặt với chuyện Voldemort sống lại.

Tất cả những người nhận nhiệm vụ đã ra ngoài, chỉ còn lại cậu đang nằm trên giường bệnh xá cùng Dumbledore và Snape đứng trước giường.

"Severus" sau khi thấy Sirius biến thành một con chó đen lớn đi ra ngoài, Dumbledore nói sang Snape "Cậu đã biết tôi muốn giao cho cậu việc gì. Nếu cậu không có ý kiến... nếu cậu đã chuẩn bị tốt..."

"Không thành vấn đề." Snape nói.

Đầu óc Harry nhanh chóng xoay chuyển. Từ chậu Tưởng ký của hiệu trưởng cậu biết được trước khi Voldemort sụp đổ lần đầu, Snape đã làm gián điệp và còn tiếp tục về sau nhưng đều không bị đối phương phát hiện.

Vậy, nói cách khác...

Bây giờ Voldemort xuất hiện lần thứ hai trước mắt mọi người, hiệu trưởng sẽ phân công ông ấy làm gì? Cái gì ngầm hiểu mà không nói ra?!

"Không!" Harry nhảy dựng lên "Không! Không! Thầy không thể trở lại bên cạnh Voldemort! Thầy hãy nghe em nói... Hắn..."

"Harry?" trên mặt lão nhân mang theo chút lo lắng và kinh ngạc "Trò đang nói gì vậy?"

"Con biết!" cậu gần như là nổi điên "Snape, thầy nghe này! Voldemort đã mất trí rồi, em tận mắt thấy hắn phóng 'Crucio' vào người những tay sai trở về bên hắn! Bất kể họ thuần thục quỳ xuống cỡ nào, tự nhiên hôn áo chùng của hắn ra sao, thầy..."

"Tôi? Tôi? !" sắc mặt Snape trắng bệch hơn bình thường, mắt lóe lên tia quỷ dị "Tôi cái gì? Tôi không thể được phóng thích để quay lại làm một tên chó săn phải không? Không được thấy tôi trong cái vòng lẩn quẩn của chó săn nên cậu thất vọng phải không? Cậu vội vàng làm chứng chống lại tôi, bởi vì cậu thấy được dấu hiệu của một tên tay sai bóng tối trên tay tôi phải không?"

"Ý em không phải thế." Chút huyết sắc cuối cùng biến mất khỏi khuôn mặt cậu bé, cậu thì thào lắc đầu "Không phải ý đó, Snape. Severus Snape, thầy là gián điệp không phải sao? Phe chúng ta?"

Dumbledore sửng sốt, Snape lùi về phía sau nửa bước rồi lập tức ổn định bản thân, quay đầu nhìn sang lão hiệu trưởng.

Thấy lão hiệu trưởng khẽ lắc đầu, khóe môi Snape vặn vẹo.

" 'Gián điệp' ?" Snape rít gào "Còn cả 'Tôi không thể đi' ? Cậu đang ra lệnh cho tôi? Potter, cái kiểu cả thế giới này phải quay quanh mình của cậu thật khiến người ta trợn mắt há hốc mồm! Cậu muốn ép tôi lộ ra sơ hở trước mặt Dumbledore đúng không? Ân? Cậu nghĩ tôi sẽ trở về làm việc cho Dark Lord nên muốn để Dumbledore giam tôi lại? Tôi nói cho cậu biết, sự thật hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của cậu."

Sau đó Snape đến gần bên tai Harry, đè thấp giọng nói đầy ác ý xuống chỉ mỗi Harry nghe được: "Dumbledore tin tưởng tôi, thằng nhóc ngu ngốc. Tôi quả thật là gián điệp, nhưng chắc chắn là không phải bên cậu. Dù cậu có biết được sự thật thì cũng chẳng làm được gì, nhìn đi, nhìn xem Dumbledore tin tôi hay cậu nào? A, thật sự là chẳng biết gì đến nỗi khiến người ta thương hại. Dark Lord sống lại, mà tôi thì có được sự tín nhiệm của Dumbledore, cậu biết nó đại biểu cho điều gì không?"

Đôi mắt xanh cực kỳ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đang lóe lên sự vui sướng.

"Đại biểu tôi có thể tùy ý ra vào đem cậu đi khỏi Hogwarts, đại biểu kế hoạch của Dumbledore không hề đánh lừa được mắt Dark Lord, đại biểu tất cả hành động của cậu đều dưới sự kiểm soát của Dark Lord! Run rẩy? Sợ hãi? Cậu xứng đáng có một người cha điên cuồng ngạo mạn, Harry James Potter!"

Harry hít sâu, tránh đi đôi mắt đen đầy thù hận và ác ý kia, nhìn chằm chằm Dumbledore, nói: "Hiệu trưởng, xin thầy nói cho con biết, thầy tin tưởng Snape sao?"

Dumbledore ngừng một chút, gật đầu: "Đúng vậy, thầy tin tưởng thầy ấy như với Sirius."

"Vậy thầy cam đoan thầy ấy sẽ không làm gián điệp."

Cái lắc đầu của hiệu trưởng không thể nghi ngờ là một nhát dao tàn nhẫn với Harry "Thực xin lỗi, Harry, thầy không thể cam đoan không có khả năng này trong tương lai. Ở giờ phút nguy cấp, chúng ta phải tận dụng tất cả."

"Em cần thầy ấy, em không thể mất thầy ấy, thầy cũng không thể."
Cậu bé nói.

Hùng hồn và mạnh mẽ.

" 'Em cần', 'Em không thể' ?" Snape cay nghiệt đề cao giọng nói khàn khàn của mình, sự hận thù đến tột cùng làm lu mờ tất cả: "Kẻ Được Chọn muốn thế giới hủy diệt thì thế giới sẽ hủy diệt, nhưng bây giờ cậu ta chẳng qua chỉ muốn kiểm soát chặt chẽ sự sống chết của giáo sư độc dược mà thôi! Cậu khiến người ta chán ghét và ghê tởm, Potter."

Người đàn ông quay đầu bước đi, bổ sung: "Thậm chí còn hơn cả Potter kia một bậc."

****

Harry buồn cười "Đừng trừng em, Severus, trừng nhật kí kìa. Nếu tờ trước là ngày 24 tháng 6 thì trang này chính là tờ cuối cùng, phía dưới là năm học mới rồi."

"Chẳng có gì hay để nhìn." Snape cười nhạo, muốn ném nhật ký năm thứ tư đi để mở quyển tiếp theo.

Nghiêng đầu hôn lên môi ông một cái, Harry đè bàn tay lạnh lẽo của người yêu lại: "Đến nơi đến chốn, em nhớ anh đã nói mà."

"Sao em không dùng năng lực siêu phàm này của mình lên môn lịch sử pháp thuật, Binns nhìn thành tích cuối cùng của em mà muốn phát khóc đấy." Người đàn ông trào phúng, nhưng cũng không hề kiên trì. Cúi đầu để mái tóc đen che đi sự lung túng và sợ hãi trong mắt ông, nhìn cuốn nhật ký đã được Harry lật trang. Chuẩn bị tốt để nhận từ người yêu nhỏ 15 tuổi của ông – tuy lúc đó còn cách người yêu không biết mấy chục ngàn dặm – tất cả thù hận và nhục mạ. Dù sao, người lúc ấy đem sự lo lắng và tâm ý của người yêu dẫm nát dưới chân, còn hung hăng nghiền thêm vài cái...là ông.

'27/6/1995: Cuối tuần một mảnh mịt mù? Không biết

Hy vọng sau khi người kia đi rồi, tôi không mất mặt làm ướt đẫm giường bệnh trước mắt hiệu trưởng.

Chỉ hy vọng...vì tôi không nhớ rõ.

Tôi cũng hy vọng hiệu trưởng có thể lặp lại lời nói sau đó của thầy một lần nữa.
Bởi vì tôi cũng không nhớ rõ.

Tôi chỉ nhớ rõ đôi mắt đầy cừu hận của người đàn ông kia, sự oán hận mãnh liệt hơn bình thường gấp ngàn lần khi nhìn về phía tôi.

Thậm chí còn mạnh hơn nỗi hận trong đôi mắt đen khi bắt tay với Sirius.

Hóa ra người có cừu oán với ông không chỉ mỗi cha đỡ đâu, mà còn cả cha của tôi, tuy hồi năm nhất Dumbledore đã nói ba ba cứu mạng người đàn ông này.

Bất quá, tôi nghĩ đánh một gậy rồi lại cho kẹo mới là nguyên nhất khiến ông hận baba tôi.

Tùy ý đi, dù sao giờ tôi cũng xếp hạng trên baba rồi.

Thành công thu hút sự chú ý của lão dơi, mày làm thật hoàn hảo, Potter.

Hoàn hảo ngu ngốc đến đáng kinh ngạc.

Tôi không nên nhắc tới Voldemort, dĩ nhiên là không.

Đó là chuyện của Dumbledore và Snape, hiệu trưởng rõ ràng đã từng nhắc nhở tôi rồi đúng không?

Không lắng nghe lời khuyên, tự cho bản thân là trung tâm, nói 'Em cho rằng'.

Đúng là thói quen trẻ con không thể sửa được!

Nhiều lần hối lỗi trên cuốn nhật ký, nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ thì có ích gì đâu chứ?

Mày chỉ cần cẩn thận giấu kỹ tâm nguyện nhỏ đó của mình, sau đó cách xa người đàn ông chỉ cần thấy mày tâm trạng liền cực kỳ xấu này thêm một chút.

Đó là việc tốt nhất mày có thể làm.

Và cả vứt cái gối của mày đi, thực sự cẩn thận chính là cái gối đó.

Mày đủ khiến ông ấy ghê tởm rồi, nếu mày bị phát hiện vẫn còn...

( Snape phát hiện một phần chữ bên dưới biến dạng, vài từ thậm chí còn bị nước làm nhòe đi)

Còn làm loại chuyện đó trong mơ! Mày sẽ bị làm thành độc dược vị bùn trước khi đánh bại Voldemort.

...

Tôi chắc chắn biết những điều đó.

Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn phải lấy nó ra khỏi vali.

Tôi không biết, nếu không có cảnh trong mơ, thì tôi còn có thể đi đâu để được chạm vào anh?

Tôi hiểu, tôi nên sớm hiểu, tôi vốn đã hiểu...chẳng qua chưa bao giờ dám thừa nhận mà thôi.

Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.
Em yêu anh rồi, Severus Snape.

Nếu tên em không phải là Harry, nếu em không phải Kẻ Được Chọn, nếu em không phải họ Potter.

Thì phát hiện này có lẽ sẽ không khiến em tuyệt vọng như thế.

Hay có lẽ vẫn vậy.

Dù sao anh hận chính là bản thân em - kẻ lỗ mãng không biết gì.'

"Em..." Snape khiếp sợ ngẩng đầu lên khỏi cuốn nhật ký, sau đó phát hiện người yêu vậy mà lại rơi lệ trước ông một bước. Đôi mắt xanh biếc như bảo thạch được gột rửa trở nên trong suốt óng ánh. Sự khiếp sợ trong đôi mắt đen chuyển thành buồn cười, người đàn ông dùng giọng chán ghét nói: "Cậu nhóc ngu ngốc, nước mũi chảy xuống cả rồi này."

"A, phải không?" Harry xấu hổ lau lau cái mũi, sau đó phát hiện ra mình bị đùa giỡn."Severus!" Vừa rống vừa thẹn quá hóa giận đem khuôn mặt ẩm ướt ngượng ngùng cọ cọ lên cổ người đàn ông.

"Khóc gì chứ." Giữ cuốn nhật ký không hề nhúc nhích, giọng nói trầm thấp vẫn lạnh lùng vô tình như thường, có lẽ chỉ Harry mới có thể nghe ra sự ôn nhu và thương tiếc ẩn sâu trong đó.

"Em cũng không biết." Ngượng ngùng hấp hấp cái mũi, giáo sư DADA đã tốt nghiệp Hogwarts nhiều năm lúng túng nói: "Có lẽ là nghĩ từng có thời gian anh ghét em như vậy, nên trong lòng khó chịu. Không sao đâu, anh cũng biết, em..."

"Gryffindor đa sầu đa cảm." ông dùng ngữ khí trào phúng nói tiếp.

"Đúng vậy." Harry nhếch môi cười, tiếp tục cọ cọ cổ người đàn ông thỏa mãn hít một hơi, hơi thở người yêu tràn đầy trên chóp mũi khiến giờ phút này trở nên vô cùng chân thực: "Em chưa từng nghĩ bản thân thực sự có thể chờ đến ngày này, Severus —— "

Đợi Snape quay đầu nhướng mày xong, cậu mới tiếp tục nói: "—— chôn đầu trong cái cổ duyên dáng của anh hỉ nước mũi."

"Cút đi tắm cho tôi!" Đôi mắt đen lóe lên ý cười, ông thấp giọng rít gào "Ngay cả mèo của Filch cũng sạch sẽ hơn em!"

"Nên em mới không đi hỉ nước mũi lên con mèo của Filch a." Harry vừa cười vừa nhảy vào phòng tắm, để lại một khe cửa nhỏ chờ người yêu đại giá quang lâm.

"Thật là ngu ngốc." Lẩm bẩm một tiếng, Snape cảm thấy khó chịu hơn vì sự bết dính sau gáy. Ngay sau đó, người đàn ông quay cuồng áo chùng rẽ vào thư phòng một vòng, rồi đi về phía khe cửa nhỏ được lưu lại.

Cuốn nhật ký tích đầy nước mắt của Harry trong quá khứ và hiện tại, được người đàn ông bỏ lại chỗ cũ trước khi vào phòng tắm – cùng với mấy quyển còn lại – chỉ vì để những người xem nó biết: nếu kết thúc không đủ tốt, thì câu chuyện vẫn còn tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro