Phúc lợi Tết
Ở ngoại ô thành phố, trong ngôi làng hẻo lánh nơi cùng biển, những người ở đây không ai là không biết cặp vợ chồng đồng tính Khắc Duy và Vĩnh An.
Tuy rằng mọi người cho điều đó là bệnh hoạn, là bệnh tật nhưng không ai dám bêu rếu hay bàn tán vì Khắc Duy là ông trùm vàng bạc đá quý ở thành phố, chỉ cần ai bàn tán tới vợ gã, nhẹ thì đánh đập, bỏ tù, nặng thì vài phát súng vào đầu vì tội không biết giữ mồm miệng.
Cũng không phải không có người mang ý làm mai con gái mình cho Khắc Duy, nhưng khổ nỗi gã không những nể mặt nể mũi còn công khai chỉ trích trên báo về đạo đức của các gia đình mang ý định đem người vào phá hoại cuộc sống hôn nhân tốt đẹp của hắn.
"Aaah, aa! Cậu hai ơi, đừng mà... Hức, em chết mất... Aaa!"
Thiếu niên có làn da trắng trẻo đang ửng hồng lên vì khoái cảm, gương mặt phiếm hồng đầy yêu kiều bởi sắc dục. Tiếng rên rỉ của em như dòng nước mềm mại chảy vào lòng Khắc Duy, càng làm gã mê đắm mà càng túm lấy eo em, mạnh mẽ động eo chó đực, từng cú thúc tàn bạo đâm thẳng vào cửa tử cung của người dưới thân hắn.
Gã nghiến răng, vừa dọng cặc vào sâu bên trong, vừa khàn giọng, nhuốm mùi tình dục hỏi chàng trai:
"Vĩnh An, nói cậu hai nghe xem, đụ mẹ, sao đụ bao năm rồi lỗ lồn em vẫn cắn chặt cặc tôi như thế vậy hả? Mẹ kiếp, haa, sướng không? Cục vàng của cậu sướng không hả?"
Khắc Duy thô bạo dùng một tay bóp lấy cằm Vĩnh An, gã đút hai ngón tay vào trong khoang miệng em, dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi người tình, khiến Vĩnh An chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng, thè lưỡi để hắn đùa nghịch, nước miếng chảy xuống cằm, làm An càng trở nên đĩ thoả. Hình ảnh này khiến máu Duy như có lửa đốt mà nóng lên, hắn tàn nhẫn đè cả cơ thể lên tấm lưng trần của em, bên dưới thì không ngừng thúc vào tử cung.
Vĩnh An làm sao chịu nổi sự thô bạo của hắn, em chỉ có thể kiễng chân, tay bấu lên cạnh bàn mà chống đỡ. Bàn ăn vì cuộc làm tình của cả hai mà rung chuyển, liên tục kêu lạch cạch.
"Aaa!! Nn..." - Ngay khi cao trào, Vĩnh An cắn mạnh lên ngón tay đang khuấy đảo trong miệng mình, lồn nhỏ thít chặt lại, sau đó là một dòng nước nóng hổi xối lên cặc của Khắc Duy.
"A, bé đĩ của cậu lại lên đỉnh rồi. Xem này" - Duy rút ngón tay ra khỏi miệng của Vĩnh An, gã vòng tay qua nách của Vĩnh An, kéo em đứng dậy, thì thầm trêu ghẹo - "cả sàn nhà bị nước dâm của em làm ướt cả rồi. Ha, phải làm sao đây hả? Nói cậu hai nghe, sướng lắm phải không?"
Khắc Duy chẳng để yên cho Vĩnh An kịp thở, gã đã thô bạo dập hông lên, con cặc ngay lập tức đâm sầm vào cửa tử cung của Vĩnh An lần nữa. Em lập tức khóc lớn, ngọ nguậy lắc đầu muốn thoát ra nhưng sức yếu của em sao đọ lại gã đàn ông tinh trùng đang lên não.
Thế là hắn nâng cả người Vĩnh An lên, làm chân em chẳng thể tiếp xúc với mặt đất, khiến An hoảng sợ chỉ có thể nhón chân để mũi chân tiếp xúc như có như không với sàn nhà. Còn bên trong lồn em bị con cặc to béo của gã đàn ông không ngừng tra tấn, cuối cùng quy đầu thành công phá cửa tử cung mà chui vào, Vĩnh An chỉ có thể ré lên vì cơn đau bất chợt này.
"Aaaaa!!! Cậu hai, cậu hai... Ah... Ah!!!"
"Hửm? Vợ nhỏ sướng lắm phải không? Tch, lần nào đụ vào đây em cũng thít lồn lại, muốn bấm gãy cặc cậu à? Hả?"
Gã mắng yêu Vĩnh An xong thì tiếp tục công việc đóng cọc của mình. Cả con cặc giờ đây đã đâm lút cán rồi, quy đầu thì chễm chệ thúc vào tử cung của An An. Cả hai không hề cách nhau thêm khoảng centimet nào nữa. Khoái cảm cùng cơn đau nhói theo từng cú đụ địt của gã, Vĩnh An chỉ có thể khóc lóc van xin gã buông tha.
Đang sắp cao trào lần 3 thì con cu bé bỏng của Vĩnh An bỗng có cảm giác kì lạ. Ngay lập tức Vĩnh An nhận ra mình điều gì đó. Em hoảng loạn cào lên bắp tay của Khắc Duy cầu xin sự thương xót của người yêu.
"Cậu hai, cho em... Ah! Đi vệ sinh, húc... Aaah, đừng đụ nữa... Em mắc tè... Oaoa..."
Nghe Vĩnh An nói vậy, Khắc Duy xấu xa ép Vĩnh An vào tường, cái lạnh của mặt tường cơ thể em run lên. Đầu vú cũng cọ xát lên mặt tường lạnh lẽo, tiếp đó Khắc Duy một tay giữ vững Vĩnh An, tay còn lại đặt lên bụng người nọ.
Nhận ra Khắc Duy muốn làm gì, Vĩnh An chưa kịp van cầu gã đá bạo lực ấn mạnh xuống nơi con cặc đang gò lên, hành động này khiến Vĩnh An cong người hét lên.
"Không!!! Khôngggg!!! Aaaaa!!!!!"
Theo sau cú hét thất thanh đó, chim nhỏ của An An bắn ra cột nước vàng nhạt, lỗ lồn co bóp liên tục cũng theo sau bé chim mà phun nước ra, ướt sũng cả ống quần của Khắc Duy.
Còn gã đàn ông độc ác xấu xa kia chỉ gầm nhẹ, cắn lên bả vai bé đĩ của mình rồi gầm gừ tưới đẫm tinh trùng nóng rực vào tử cung.
Cả hai cùng nhau thoả mãn thở ra một tiếng.
"Hức... Ah... Cậu hai xấu, em đã bảo, muốn... Hức... Đi tiểu mà... Em muốn, Ah! Ly hôn, đồ xấu xa, biến thái!!!!"
Nghe bé con giận dỗi muốn vùng ra, Khắc Duy cũng lập tức nhận sai vì lần này chơi hơi quá (lần sau vẫn dám). Gã nắm cằm em, ép An An xoay mặt ra sau mà cưng chiều hôn lên đôi môi đang bĩu lên hệt cái móc câu của cậu.
"Cậu hai xin lỗi em mà, là cậu hai phấn khích muốn thấy em tè ra, là cậu hai sai, nhé. Ngoan nào, không nói ly hôn nào. Cậu hai biến thái, vợ ngoan, cậu yêu em muốn chết đi được nên cậu mới biến thái thế. Cục cưng đừng giận, miệng sắp treo được cả thùng xô rồi kìa."
"Cậu còn trêu em!!!! Cậu, cậu, cậu tối nay ngủ ngoài sofa đi! Có ai vừa về đã như cậu không, biến thái, đồ xấu xa!" - vốn từ mắng chửi người của Vĩnh An vô cùng ít ỏi, quanh đi quảnh lại chỉ vài từ đơn giản khiến Duy thấy em đáng yêu muốn xỉu.
"Không trêu không trêu, là chồng sai rồi, ngoan, không ngủ cùng em, cậu sẽ mất ngủ đấy, em biết mà. Cục cưng, ngoan nào, cậu mua vàng về cho em chọi chơi nhé? Được không?" - Khắc Duy yêu chiều dỗ dành. Gã vừa dỗ vừa động nhẹ eo một chút, khiến tinh dịch của hắn trào ra theo khe hở.
"A! Cậu còn động, còn động nữa, em, em sẽ tức giận thật đó!! Nhà cậu mở tiệm vàng thì đem vàng về làm gì hả!" - thấy ý định xấu xa của gã đàn ông đáng chết này, Vĩnh An toan xoay người lại đánh lên vai hắn.
Nhưng cú đánh này chỉ như gãi ngứa, làm Khắc Duy phì cười mà rút cặc ra. Hắn bồng em lên như đứa trẻ, chiều chuộng hôn lên bầu má người yêu rồi mới hỏi:
"Thế mợ hai thích gì nào, cậu mua cho em?"
Lời dỗ dành của Khắc Duy vô cùng dịu dàng, với đầu óc đơn giản của Vĩnh An, cậu dần xuôi xuôi mà tha thứ cho người mới tàn nhẫn hành cậu chết đi sống lại mà ngoan ngoãn suy nghĩ, nhỏ giọng lầm bầm:
"Ừm... Em muốn ăn quả vải..." - Vĩnh An nũng nịu trả lời, em vòng tay ôm cổ hắn rồi rúc mặt vào hõm cổ gã, cọ nhẹ hệt như chú mèo ragdoll quý phái, làm kiêu.
"Được được, cậu sẽ đem cả vườn vải về cho cục cưng nhé, giờ cậu mang em đi tắm, rồi đi ngủ nha, cục vàng của cậu".
"Thèm vào!!! Em chỉ cần vài kí thôi, đừng có mua cả vườn đó... Khò..."
Nhận ra Vĩnh An đã mệt lả mà thiếp đi, ánh mắt Duy đầy yêu thương mà hôn lên vầng trán cậu trai mà gã đem lòng yêu tới suốt kiếp. Vừa bồng em, vừa hát ru cho Vĩnh An say giấc.
"Ngủ ngon nhé, tình yêu của anh".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro