Chương 139: Lễ hội (tt).

Hầu hết mặt hàng ở khu chợ này đều là đặc sản, có cả những món Vĩnh Hy ăn lúc nhỏ, mười mấy năm trôi qua, món đó cũng dần biến mất bởi không còn ai bán nữa, không ngờ ngày hôm nay Vĩnh Hy lại được nhìn thấy nó xuất hiện ở nơi này.

Thấy Vĩnh Hy hào hứng như vậy, Vương Du cũng trở nên vui vẻ.

Anh vẫn hoài nghi không biết ngày hôm nay cô đồng ý làm hướng dẫn viên như thế này, là có thực sự vui vẻ hay không? Không phải cô vốn là cư dân của MS sao, ở đây từ nhỏ đến giờ, danh lam thắng cảnh hay món ăn ngon nào cô cũng đã từng thử qua, mà mục đích của tuần lễ này chính là để cư dân hai thế giới thưởng thức những món ngon vật lạ của thế giới kia, hiện tại Vĩnh Hy lại quay trở về MS, như vậy cô bị thiệt thòi rồi. Qua hết tuần lễ này, mà Vĩnh Hy không được vui chơi thỏa thích thì anh làm sao cam lòng.

Hiện tại Vĩnh Hy lại cười thật tươi, xem như Vương Du cũng an tâm hơn.

Vĩnh Hy kéo anh ăn hết cái này lại cái kia, không ngừng luôn miệng giải thích cái này là cái gì, cái kia là cái gì, đến mức người bán hàng cười vui vẻ vỗ vai cô: "Cô bé này đúng là sành ăn."

Vương Du cứ thế tự hào mà hất mặt cao lên trời.

Vĩnh Hy nhìn thấy dáng vẻ của anh chỉ cảm thấy người này đáng yêu vô cùng.

Lễ hội vô cùng náo nhiệt, khu chợ rất đông, phần lớn đều là cư dân của thế giới song song.

Vĩnh Hy là một cô gái đơn giản, khi thấy người khác vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ theo, thậm chí còn không biết mình cảm thấy vui vẻ vì điều gì.

Mà Vương Du thấy Vĩnh Hy vui vẻ, tâm tình cũng vô cùng tốt...

Vĩnh Hy ghé vào một gian hàng mua thức ăn, vui vẻ trò chuyện với người bán hàng. Vương Du đứng phía sau cô, lẳng lặng dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên. Cô gái được nhìn thì không hề chú ý, nhưng những người xung quanh đều bị sự cưng chiều trong ánh mắt của anh thu hút ánh nhìn.

Người đàn ông cao lớn lại đẹp trai như Vương Du vốn đã là tâm điểm của khu chợ, hiện tại lại còn lộ ra vẻ mặt mê người này, thật sự khiến người khác không thể nhìn đi chỗ khác được. Ai cũng thầm nghĩ, chỉ cần người đàn ông của mình nhìn mình với ánh mắt như vậy cũng đủ để khiến mình hạnh phúc đến chết.

Gia Long ở bên cạnh nhìn nụ cười khẽ trên môi Vương Du, cảm thán! Làm bạn với nhau bao nhiêu lâu, Gia Long lúc nào cũng tìm chuyện trêu cho Vương Du cười, nhưng chưa bao giờ thấy anh nở nụ cười vui vẻ như thế này! Thật đúng là chuyện hi hữu!

Đến Phượng Hằng còn không thể tin vào mắt mình ấy... anh hai của cô từ khi nào trở thành người hay cười như vậy, hơn nữa ngày hôm nay anh còn rất dễ tính nữa... cô muốn ăn cái nào, anh liền mua cho cô cái đó. Thật là thụ sủng nhược kinh.

Vĩnh Hy mua xong một cây kẹo, liền quay người sang đút vào miệng của Vương Du: "Anh ăn thử xem, ngon lắm."

Vương Du liền há miệng muốn ăn thì từ sau lưng truyền đến một giọng cười khẽ: "Mọi người đến đây chơi sao không gọi tôi một tiếng."

Vĩnh Hy đút kẹo vào miệng Vương Du rồi mới liếc nhìn đến người vừa mới đến, phấn khích mà reo lên: "Chú út."

Tuệ Phong một thân tây trang xuất hiện, lập tức biến sự xuất hiện của nhóm tám người bọn họ trở thành tâm điểm chú ý. Mọi người đi qua đều phải ngoái lại nhìn bọn họ ít nhất một lần.

Vì cớ gì toàn là người đẹp thế này!

"Tại sao chú phải mặc như thế này?" Vĩnh Hy cũng biết Tuệ Phong quá gây chú ý, liền hỏi nhỏ.

"Hừ, là bọn họ ép chú. Nói cái gì mà... chú là bộ mặt của bọn họ, nên ngày hôm nay phải mặc cho thật đẹp vào."

Vĩnh Hy tỏ ra đã hiểu cười cười gật gật, sau đó hào hứng nói: "Nếu hiện tại chú có thời gian, thì cùng đi chơi đi."

Tuệ Phong xoa xoa vai: "Được thôi, chú đứng một chỗ cả ngày rồi, hiện tại mệt muốn chết. Nhưng chờ chú một chút, để chú thay quần áo đã."

Vĩnh Hy gật đầu: "Vâng."

Tuệ Phong vừa xoay người rời đi thì Vương Du đã túm tay Vĩnh Hy chạy đi mất, không quên quay đầu nói: "Chia cặp ra đi chơi đi. Hai tiếng sau có mặt ở bức tượng đằng kia."

"Khoan." Phượng Hằng định tiến lên giữ Vĩnh Hy lại thì bị Khả Ngạn giữ tay.

Cậu cười cười nói: "Anh ấy đã chờ khoảnh khắc này từ nãy đến giờ rồi. Đi thôi, mình đưa cậu đi chơi."

Phượng Hằng ú ớ nhìn mấy người còn lại bị bỏ lại sau lưng rồi vội vàng đi theo Khả Ngạn.

Văn Kiệt nhìn Khắc Huy một cái rồi nói: "Vậy anh đi cùng với Tuệ Phong đi. Chúng tôi đi đây."

Nói rồi, Văn Kiệt và Gia Long cũng rời đi luôn, chỉ còn lại Khắc Huy đứng yên lặng ở đó, sắc mặt trầm xuống không rõ biểu cảm.

Rốt cuộc hắn đã làm gì sai mà ngày hôm nay phải chịu đựng tình huống này... bản thân hắn còn tự cảm thấy mình ngày hôm nay thật đáng thương, thì người khác nhìn vào thấy hắn còn thảm hại đến mức nào.

Cũng không hiểu ban nãy tại sao hắn lại đồng ý với lời rủ rê của Phượng Hằng mà đến đây để rồi bị bỏ rơi nữa. Có lẽ vì quá cô đơn đi? Lâu rồi không có ai rủ hắn ra ngoài chơi... không thể không thừa nhận, lúc nhận điện thoại của Phượng Hằng, trong lòng hắn cảm thấy vừa biết ơn vừa cảm động, nhưng hiện tại mọi người đều chia thành cặp đánh lẻ hết rồi, chỉ còn mình hắn đơn chiếc thì khác nào đi một mình.

Hắn cũng không dám trách ai, mọi người không trách hắn chuyện ngày trước đã là tốt lắm rồi.

Còn đang ủ rũ đứng một chỗ thì đột nhiên từ đằng sau hắn chìa đến một cây kẹo... chính là loại kẹo ban nãy Vĩnh Hy vừa mua, hắn sững người... nhìn chằm chằm cây kẹo mà không nhúc nhích.

Tuệ Phong đưa cho hắn cầm một cây, còn mình thì cầm một cây: "Cho anh này." Nhưng người đối diện lại chẳng có vẻ gì sẽ nhận lấy.

Ban nãy sau khi thay xong một bộ quần áo đơn giản, Tuệ Phong quay trở lại chỉ thấy mỗi mình Khắc Huy còn đứng đó, hơn nữa trên khuôn mặt anh tuấn lại xuất hiện một biểu cảm phiền muộn hiếm thấy. Giữa dòng người tấp nập, ai cũng mang trên mặt sự vui vẻ và phấn khích, mỗi mình Khắc Huy như thế, đột nhiên trở nên thật nổi bật trong mắt anh.Tuệ Phong từ trước đến nay vốn không thể chịu được khi thấy người khác buồn phiền... liếc mắt thấy quầy bán kẹo bên cạnh liền mua cho hắn một cây. Kẹo này rất ngon, ngay xưa anh cũng thường hay lấy tiền tiết kiệm của mình mua cho Vĩnh Hy, dù có đang buồn đến mức nào thì chỉ cần đem kẹo này cho cô, cô sẽ tự nhiên mỉm cười.

Khắc Huy nhìn chằm chằm cây kẹo trước mặt mình, rồi lại nhìn đến Tuệ Phong, trong lòng không khỏi có chút cảm giác kì quặc.

Ban nãy nhìn Vĩnh Hy đút cho Vương Du kẹo này, hắn cũng muốn thử... nhưng lại không có tâm trạng mua, hiện tại người nọ lại mua kẹo cho hắn, trong tâm hắn đương nhiên cảm thấy một dòng nước ấm áp chảy qua.

"Anh không lấy, một mình tôi cũng không thể ăn hết cả hai cây kẹo. Đành phải vứt đi một cây rồi." Tuệ Phong nói rồi liếm liếm, bày ra một dáng vẻ kẹo thật là ngon.

Khắc Huy cười khẽ đưa tay nhận lấy cây kẹo: "Cảm ơn."

Tuệ Phong nhếch mép: "Tốt, lần trước tôi đã từng hứa sẽ đưa anh đi tham quan MS phải không? Hôm nay chính là dịp tốt."

Khắc Huy mơ hồ nhớ đến lần trước lúc ở trên máy bay hai người quả thật có một đoạn đối thoại này, hơi cả kinh. Lần đó hắn chỉ nói đùa, sau đó cũng quăng chuyện đó ra sau đầu, không ngờ người này vẫn còn nhớ, lại còn thật sự có tâm muốn đưa mình đi tham quan. Này khiến hắn thấy quá bất ngờ rồi.

"Đi thôi. Sao thế, không vui à?"

Khắc Huy mơ hồ cảm thấy... ngày hôm nay mình thật kì lạ, phản ứng giống hệt mấy em gái gặp phải lưu manh ngoài đường, cùng là đàn ông với nhau, nhưng tại sao hắn lại bị khí thế của người trước mặt lấn át chứ.

Hít sâu một cái ổn định tâm trạng, Khắc Huy trưng ra nụ cười mọi ngày: "Vậy đi thôi."

...

Vương Du kéo Vĩnh Hy đi, hai người chơi chán thì ngồi xuống một cái ghế đá cạnh bờ hồ. Từ đây nhìn ra hồ lúc này phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh rất đẹp.

Vương Du cưng chiều vuốt khẽ mái tóc của cô, cười nói: "Mệt không?"

"Không có." Vĩnh Hy cười cười lắc đầu. Cái cảm giác lúc này thật là quá mức tốt đẹp, khiến cho cô không muốn thời gian trôi qua chút nào.

"Khát không? Anh đi mua nước cho em?"

"Hôm nay đi theo em chắc anh cũng rất mệt rồi. Không cần phải quan tâm em đến vậ..." câu còn chưa nói xong, tai cô đã nghe thấy một tiếng 'cốc', còn chưa kịp định thần thì một trận đau nhói ngay trán truyền đến.

Đưa tay ôm trán, cô than khóc: "A! Đau!!"

"Anh với em, mà em còn nói chuyện khách sáo như vậy. Lần sau anh sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu." Nói rồi vòng tay ôm thắt lưng cô, siết một cái, kéo Vĩnh Hy trượt mông trên ghế, trượt đến áp sát vào người anh. Người nọ còn cúi sát mặt cô ra vẻ nguy hiểm.

Vĩnh Hy chợt nhớ mình đang ở chốn thanh thiên bạch nhật, vội đẩy ra: "Anh... anh bình tĩnh... đừng manh động. E... em sẽ không như vậy nữa."

Lúc này Vương Du mới hài lòng buông cô ra: "Tốt, vậy giờ trả lời anh, có khát hay không? Tuyệt đối không được dối lòng, nếu không đừng trách anh..."

Từ đầu đến cuối, ánh mắt nóng bỏng của người kia đều tăm tia đôi môi của cô, khiến mặt cô đỏ bừng: "Khát! Em khát!"

Vương Du cười nhạt, đứng lên khỏi ghế: "Tốt, ngồi đây chò anh một chút."

Nhìn bóng lưng cao lớn của người kia rời đi, Vĩnh Hy không nhịn được liền nở nụ cười. Tại sao người này cứ liên tục đáng yêu như vậy, cứ làm cô càng ngày càng thích cảm giác ở bên cạnh anh.

Ngồi được một chút, vào lúc cô không để ý thì có một người con trai ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Cậu ta như vô tình như cố ý chạm vào khuỷu tay cô.

Vĩnh Hy theo phản xạ nhích người ra xa người nọ, cũng không mảy may liếc cậu ta một cái.

Người nọ khẽ tằng hắng, nhằm muốn thu hút sự chú ý của Vĩnh Hy, nhưng cô thần kinh thô, hoàn toàn không phát giác mục đích của người nọ, còn nghĩ cậu ta bị cảm.

Người nọ bất đắc dĩ cười khổ, đành phải lên tiếng: "Vĩnh Hy!"

Vĩnh Hy lúc này mới giật mình quay người lại nhìn, liền cảm thấy người con trai trước mặt rất quen... nhưng lại không thể nhớ rõ đây là ai.

Thú thật thì từ khi hẹn hò với Vương Du, ngoại trừ anh ra thì trong mắt cô, tất cả những tên con trai khác đều có cùng một khuôn mặt tầm thường không có gì nổi trội, thế thì làm sao cô có thể nhớ được đây là ai... có thể là người của MS, cũng có thể là người của thế giới song song.

"Cậu là..."

Người con trai cười lạnh: "Quên tôi rồi?"

Vĩnh Hy lơ đễnh gật đầu.

Cậu ta lập tức thu hồi nụ cười, đôi mắt lạnh đi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Vĩnh Hy.

Bầu không khí xung quanh cậu ta đột nhiên trầm xuống, hoàn toàn khác so với dáng vẻ tươi cười ban này, cả biểu cảm lẫn thái độ đều thay đổi. Người này cùng với người lúc nãy giống như không cùng một người vậy. Người này đem lại cho người đối diện một cảm giác bức bách đáng sợ... đứng trước một người như thế này, khó ai có thể chống lại cậu ta.

Lúc này Vĩnh Hy mới mơ hồ nhận ra người này.

Nghĩ ra đây là ai thì cô lại nhớ đến thời kì huy hoàng của mình.

Ngày trước cô và hắn ta cùng học chung một trường... hắn ta chính là một đàn anh trong trường, thường xuyên dắt theo một đám anh chị đi khắp nơi quấy phá... và bọn họ chỉ bắt nạt những kẻ yếu thế hơn. Loại hành vi này của bọn họ khiến Vĩnh Hy thấy rất ngứa mắt, nhưng một mình cô thì đương nhiên không thể đánh lại tất cả bọn họ, hơn nữa trong trường lại không cho phép đánh nhau, nên cô đành phải dụ bọn họ rơi vào một cái bẫy cô bày ra sẵn.

Kết quả bọn họ bị nhà trường kỷ luật, nhưng sau khi họ quay về trường học, đối tượng bắt nạt trở thành duy nhất có mình cô.

Vĩnh Hy cũng chẳng bị mấy hành vi ấu trĩ của bọn họ làm cho ảnh hưởng, cứ thế vui vẻ đến trường, nhưng cũng chính vì vậy mà bạn bè chẳng ai dám chơi với cô vì sợ bản thân cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Mặc kệ, Vĩnh Hy tuy không đánh lại tất cả bọn họ, nhưng cô có thể phản đòn hết tất cả những trò trẻ con họ làm với cô... đến cùng thì cô cũng không bị thiệt gì...

Cũng nhờ mỗi ngày đến trường đều đấu đá với mấy anh chị mà cuộc sống học đường của Vĩnh Hy rất "phong phú", đến trường như là chơi trò chơi vậy.

Nhìn người trước mặt, Vĩnh Hy chợt cười: "Ồ..."

Trên môi hắn ta xuất hiện một nụ cười nguy hiểm: "Nhớ ra rồi?"

"Anh là ai?" Vĩnh Hy nhếch mép, còn cố tình chọc tức hắn ta.

Nụ cười trên môi hắn ta càng khiến hắn trở nên hung tợn. Hắn nghiêng người về phía Vĩnh Hy, áp sát khiến cho khí thế của hắn phủ lấy cô: "Cần tôi giúp cô nhớ lại không?"

Vĩnh Hy cười lạnh, không chút ngần ngại tung một đòn tấn công ngay bụng hắn ta, làm hắn ta văng ra sau, nằm dài trên ghế thở dốc: "Xin lỗi nhưng lúc này tôi không rảnh tiếp chuyện với anh."

Cô nói rồi vui vẻ chạy lại chỗ Vương Du.

Anh nhìn tên kia đang ôm bụng nằm trên ghế, hỏi Vĩnh Hy: "Đó là ai?"

Vĩnh Hy cười cười không nói... cũng may anh chưa kịp thấy lúc hắn ta sấn đến áp sát cô, nếu không thì hiện tại hắn còn thê thảm hơn thế này nhiều.

Lồm cồm bò dậy nhìn hai người họ tình tứ rời đi, trong đáy mắt của tên này rực lửa, hắn lôi điện thoại ra, vừa ôm bụng vừa khó khăn nói: "Anh em đang ở đâu... khụ... mau tập hợp lại đây."

Vương Du đưa cho cô chai nước, vừa đi vừa nhéo nhéo má cô: "Nói xem, người đó là ai? Đến bắt chuyện với em sao?"

Vĩnh Hy gật đầu qua loa: "Em không biết... vừa thấy anh em liền chạy đi rồi."

Vương Du khá là hài lòng với câu trả lời này của Vĩnh Hy, nhưng anh vẫn quay đầu lườm người kia một cái. Tuy không có việc gì xảy ra, nhưng tên kia lại dám tiếp cận Vĩnh Hy... anh phải ghi nhớ cái mặt của hắn ta một chút.

Hai người đi qua một cái hẻm nhỏ, quay trở lại khu chợ, dọc hai bên đường đều là quầy bán thức ăn và quần áo.

Vĩnh Hy nhìn bộ quần áo truyền thống của MS, liền kéo Vương Du sang bên đó thử.

Lúc Vương Du đi ra từ phòng thay quần áo, Vĩnh Hy suýt chút phun máu mũi... câu người đẹp vì lụa rõ ràng không phù hợp trên người của anh mà... phải là lụa đẹp vì người mới đúng.

Mọi khi ăn mặc đơn giản theo kiểu quần áo ở thế giới kia, Vương Du đã rất đẹp trai rồi, nhưng khi khoác lên bộ quần áo cách điệu cầu kì này, anh càng trở nên nổi bật hơn nhiều.

~~~ Chương sau ~~~

Khắc Huy nhìn thấy bọn họ đầu tiên, liền khều khều người bên cạnh chỉ về phía họ: "Tại sao bọn họ lại tụ họp tại đó vậy?"

"Có lẽ bọn họ tình cờ gặp nhau ở đó thôi. Chúng ta đi ăn tiếp. Ô! Cái này ngon lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro