Chương 152: Tuần trăng mật (tt).

Trong lòng cảm động không hề nhẹ, Vĩnh Hy học theo mấy cô nàng quyến rũ đầy mình trong phim mà dùng chân ở dưới bàn cọ cọ vuốt vuốt chân Vương Du... tuy nhiên, khụ khụ... vì cái bàn này hơi dài mà chân cô lại hơi ngắn, cho nên chật vật lắm Vĩnh Hy mới với được mũi chân mình đến chân anh, mồ hôi chảy dọc thái dương khi cô vuốt lên vuốt xuống, vất vả đến không thể vất vả hơn!

Vương Du hơi khựng tay lại, sau đó khó hiểu hỏi cô: "Em bị gì thế, dưới bàn có con gì sao?"

"..." trầm mặc.

Cái bàn này vốn có khăn bàn nhưng cũng không phải loại phủ xuống đến chấm đất, cho nên ngoại trừ Vương Du thì tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng tình huống ban nãy, mọi người đều che miệng cười. Cô bé này cũng thật là đáng yêu quá rồi!!

Vương Du lo lắng vươn tay vuốt vuốt má cô: "Em sao thế?"

Vĩnh Hy hừ giọng một cái rồi ngồi thẳng người, lạnh nhạt đáp: "Không có gì." rồi yên lặng dùng bữa, cũng không dám nghịch ngợm nữa.

Vương Du tuy khó hiểu nhưng sau đó vẫn đều đều gắp thức ăn cho cô. Vĩnh Hy tính tình đơn giản, sau vài phút bị đồ ăn ngon cám dỗ rồi cũng quên hết mấy chuyện mất mặt vừa rồi, vui vẻ ăn thức ăn anh gắp cho mình, thỉnh thoảng còn vươn tay dùng khăn giúp anh lau vết thức ăn dính trên mu bàn tay. Vô cùng ân ái!

Hai người cứ vậy vui vẻ dùng xong bữa tối... đôi khi còn có vài hành động thân thân mật mật chọc mù mắt dân tình.

Lúc hai người ăn xong, vừa đi ra ngoài thì tình cờ gặp Văn Kiệt và Gia Long bước vào. Cả hai đều khoác trên mình một thân áo sơ mi trắng quần tây âu sẫm màu đơn giản nhưng lại toát ra khí chất khiến người ta phải ngước nhìn.

Quả nhiên chỉ cần đẹp thì mặc gì cũng đẹp.

Vĩnh Hy đứng lại chào hỏi Gia Long một chút rồi hai người mới rời đi.

Vĩnh Hy nhìn bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mưa, cô thở dài: "Hiện tại chúng ta làm gì đây, em còn chưa muốn ngủ đâu."

Vương Du cười nhàn nhạt, thấp giọng nói: "Em như vậy là đang câu dẫn anh cùng em chơi trò gì đó đó trước khi ngủ sao?"

Vĩnh Hy trợn mắt, mặt thoắt cái đỏ bừng, cô hoàn toàn không thể hiểu được, não bộ người này rốt cuộc được cấu tạo từ cái gì, mà bất cứ câu nào cô nói ra anh cũng có thể dẫn sang cái chủ đề gây xấu hổ đó!!

Lúc cô còn đang mắng nhiếc cái người vô sỉ kia trong lòng thì anh đột nhiên vươn tay, chắn hai bên người cô, áp cô vào tường. Bức tường lạnh lẽo khiến cô rùng mình.

Vương Du từ trên cao nhìn xuống cô, càng hạ thấp giọng, chất giọng đầy mị hoặc: "Hửm, không trả lời anh xem như thừa nhận nhé."

Vĩnh Hy đỏ bừng cả mặt, lúng túng đẩy người anh ra: "Anh... anh... anh đang làm cái gì thế!! Em... em... đây là chỗ đông người đó, sẽ có người nhìn thấy... chúng ta."

"Nhìn thấy thì có sao? Dù sao đất nước này cũng không cấm chơi trò chơi ở chốn công cộng a." Vương Du càng nói càng khiến Vĩnh Hy dựng hết tóc gáy.

Đất nước chết tiệt gì thế chứ!

Người khác sẽ nhìn thấy đó biết không!!

Thấy vẻ mặt buồn cười của Vĩnh Hy cứ liên tục đổi màu từ trắng sang hồng sang đỏ sang tím rồi sang xanh, Vương Du vui vẻ cười thành tiếng, xoa xoa đầu cô: "Vậy thì chúng ta chơi trong phòng đi. Tuy rằng giờ này trong phòng có hơi nhiều người một chút."

Phòng... phòng... phòng gì cơ! Nhiều... nhiều cái gì chứ!

Muốn giật tay mình lại, nhưng xét về đấu sức thì Vĩnh Hy đương nhiên không bì lại Vương Du. Thấy cô không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, Vương Du mới hạ xuống khóe miệng, cười khổ: "Vĩnh Hy, em đừng vùng vẫy nữa, như thế tay em sẽ bị đau đó."

"Nhưng anh định làm gì!!" vẻ mặt không có chút nào đáng tin!

"Anh có bao giờ làm hại em chưa?" ánh mắt vô cùng chân thành, vô cùng dịu dàng!

"Chưa..."

"Cứ như vậy mà tin tưởng theo anh thôi. Ngoan."

Vĩnh Hy cuối cùng chịu thua mà để anh kéo đi. Đi một lát, Vĩnh Hy cũng đã nhìn thấy cánh cửa to lớn ở cuối hành lang, trong lòng càng nhiều tư vị, bên trong còn vang đến rất nhiều tiếng ồn. Có tiếng người nói chuyện, cũng có những tiếng động cô chưa từng nghe bao giờ.

Vương Du kéo cô đứng lại: "Chắc ở MS của em không có casino phải không?"

"Casino?"

"Đúng vậy, bên trong có rất nhiều trò chơi, để anh hướng dẫn cho em. Tuy nhiên, sau khi vào trong, em nhất định phải luôn đi bên cạnh anh, có hiểu không?"

"Vâng."

Vương Du vui vẻ xoa đầu cô: "Ngoan. Vào trong thôi."

Bên trong quả nhiên có rất nhiều người, còn có rất nhiều máy móc mà Vĩnh Hy chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vương Du kéo cô đi thẳng đến quầy, đổi ra một đống xèng, đem đặt vào trong tay cô.

Vĩnh Hy bên cạnh còn đang vô cùng hưng phấn nhìn quanh. Vương Du thở dài, gương mặt ngốc ngốc như thế này chính là kiểu gương mặt được sinh ra để thu hút mấy kẻ lừa gạt mà.

"Đi thôi." Vương Du bóp má Vĩnh Hy đầy cưng chiều.

Vĩnh Hy gật đầu rồi lẽo đẽo theo Vương Du như cái đuôi nhỏ, nhìn bàn tay trắng nõn bám lấy vạt áo mình, đáy lòng Vương Du tràn đầy cảm giác ấm áp.

Anh cũng không nhận thức được bản thân đang treo trên môi một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt còn thể hiện sự hạnh phúc đến tột cùng.

Vương Du kéo Vĩnh Hy đến trước một cái máy, sau đó đem cô ngồi xuống ghế, cho vào vài xèng.

"Em chơi thử đi, gạt cái cần này xuống, nếu ba hình hiện ra trên này là ba hình giống nhau thì em sẽ được thưởng thêm rất nhiều xèng. Nhiều người cũng vì mong chờ may mắn mà bỏ hết tiền vào sòng bạc rồi." Vì tâm trạng tốt nên Vương Du nói cũng nhiều hơn một chút, kiên nhẫn giải thích cho Vĩnh Hy về cái máy trước mặt "Cho nên mới nói, khả năng được thưởng rất ít, nhưng một khi được thưởng thì sẽ được thưởng rất nhiều."

Anh vừa dứt lời thì cái máy vang lên tiếng nhạc, còn có đèn nhấp nháy, ba hình trái chanh xuất hiện trên màn hình giống hệt nhau.

Vĩnh Hy hơi giật mình vì cái máy nọ tự nhiên lại kêu ầm lên, sau đó ngước nhìn Vương Du: "Là ba hình như vậy ạ?"

Vương Du mở miệng còn định nói gì đó thì bị tiếng xèng rơi xuống làm cho im bặt.

Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cặp đôi kia.

Vì đây không phải là casino trong khuôn viên nghỉ dưỡng, cho nên thành phần người chơi ở đây rất đa dạng, thương nhân lắm tiền nhiều của như Vương Du cũng có, mà những người vì nghiện chơi bạc mà chơi đến nợ ngập đầu cũng có. Cho nên bọn họ đang lăm le chỗ Vĩnh Hy và Vương Du... ánh mắt đầy tia căm phẫn.

Rõ ràng bọn họ đã chơi rất nhiều lần ở cái máy đó, cho nên tất cả xèng rơi ra đều là xèng của bọn họ, là tiền của bọn họ, tất cả đều là của bọn họ. Đột nhiên từ đâu nhảy ra một con nhỏ lấy hết tiền của bọn họ như vậy chứ!

Ngoài ra thì tất cả mọi người xung quanh đều vẫn còn chăm chú nhìn bọn họ như thể nhìn sinh vật lạ. Có phải bọn họ hoa mắt không... ai cũng biết cái máy đó là máy nuốt xèng... vậy mà cô gái kia lại thắng. May mắn như vậy vừa khiến người ta thấy ngưỡng mộ vừa khiến người ta thấy ganh tị.

Vương Du khom người nhặt xèng, một tay lại cầm không xuể, Vĩnh Hy cũng cúi người giúp anh nhặt.

Chỉ có hai người thì quả thật không thể cầm hết, liền để lại hơn hai phần ba số xèng thưởng lại đó mà rời đi.

Mấy người còn lại lập tức nháo nhào chạy đến nhặt số xèng dư, lại còn vừa nhặt vừa đẩy nhau ra, la hét inh ỏi, rốt cuộc tạo thành một mớ hỗn độn.

Vĩnh Hy bị tiếng la hét làm cho giật mình, quay đầu nhìn lại, rồi khó hiểu hỏi Vương Du: "Họ... họ bị sao thế?"

Vương Du ngẫm nghĩ, sau đó bình thản kéo cô đi tiếp: "Kệ họ, đừng nhìn, cứ để họ nhặt."

Vĩnh Hy cũng ngoan ngoãn đi theo anh, nhưng tò mò không chịu được, lại tiếp tục hỏi: "Nhưng mà sao thế?"

"Số xèng đó có thể đổi sang tiền mặt, đủ để em mua một chiếc ô tô."

Vĩnh Hy trợn trừng mắt: "Thế nào mà kiếm tiền dễ như vậy?"

Vương Du dừng bước, kéo cô vào góc vắng rồi nghiêm túc nhỏ giọng hỏi: "Ban nãy em dùng phép thuật sao?"

Vĩnh Hy lắc đầu: "Em không có, em chỉ gạt cái cần xuống thôi."

Vương Du nghe xong thì trầm mặc. Thế nào lại may mắn như vậy. Quả nhiên là vợ yêu của anh!

Hôn nhanh lên môi cô một cái, Vương Du lại kéo cô đến trước một cái máy trò chơi khác, bỏ vài xèng vào: "Vậy chơi cái này đi."

Vĩnh Hy mờ mịt ngồi xuống ghế: "Em phải làm gì?"

"Bấm vào cái nút này." Vương Du chỉ chỉ.

"Bấm nút này sao?" Vĩnh Hy bấm một cái "Thế nào là thắng?"

Cô vừa dứt lời, cái máy lại phát ra tiếng nhạc thật lớn, đồng thời còn có đèn chớp nháy, một lần nữa thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây.

Lúc này thì không ai có thể kiềm được sự ngạc nhiên của bản thân nữa rồi, người nọ bắt đầu quay sang nói với người kia: "Cô ta lại thắng sao?" "Thế nào lại như vậy!!" "Sao lại có người may mắn như vậy!"

Vĩnh Hy cũng cảm thấy kinh ngạc, trợn mắt nhìn Vương Du: "Như thế này là thắng sao?"

Tiếng xèng rơi xuống gần như át hết tiếng nói của Vĩnh Hy.

Trời ạ... đừng rơi nữa, tiếng xèng rơi càng thu hút chú ý của mọi người hơn đó có biết hay không!!

Cảm giác tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Vĩnh Hy lại bất giác co người lại.

Vương Du tằng hắng, cúi người hỏi nhỏ: "Em... dùng phép thuật?"

Vĩnh Hy lắc đầu: "Em không có chơi ăn gian!!"

Vương Du gật: "Ừ, em không chơi ăn gian."

Vĩnh Hy kiêu ngạo nói: "Sau này anh cứ nghỉ làm đi, để em chơi bạc làm ra tiền nuôi anh."

Vương Du ho hai tiếng, mím môi: "Không được. Về thôi. Sau này không để em đi chơi bạc nữa."

Quả thật Vương Du đang lo lắng cho vị trí trụ cột gia đình của mình. Nếu Vĩnh Hy chơi đâu thắng đó như thế này, thì sau một ngày, có khi số tiền cô kiếm được còn lớn hơn so với số tiền anh làm ra trong một tuần.

Khụ... như thế quả thật không tốt.

Vĩnh Hy bĩu môi, sau đó cố gắng gom hết đống xèng vừa rơi xuống đem đi đổi. Nhìn một sấp tiền mặt trên tay mình, cộng với gương mặt đen như đít nồi của nhân viên, Vĩnh Hy vui vẻ rời đi, còn ra vẻ nhà giàu mới nổi nghênh ngang trêu chọc Vương Du.

Anh đen mặt dúi cô vào tường hung hăng hôn cho một phen.

Vĩnh Hy ú ớ xin tha, cuối cùng hai người nắm tay nhau quay về khu nghỉ dưỡng, chẳng qua... trên đường về lại có rắc rối xảy ra.

Vừa ra khỏi sòng bạc, hai người men theo mái che dọc lề đường trở về định nghỉ ngơi, còn đang đùa giỡn với nhau thì đột nhiên có một nhóm người xuất hiện trước mặt họ, hung dữ nói: "Có bao nhiêu tiền trên người móc hết ra đây!"

Vương Du và Vĩnh Hy hơi giật mình, nhưng sau đó khó xử nhìn nhau.

Vẫn là Vĩnh Hy đáng yêu thánh thiện đứng ra nói: "Ừm... Các người có thể để chúng tôi đi? Thành thật cảm ơn."

Trong nhóm người nam có nữ có, một người đàn ông trung niên bước ra trước: "Đừng nhiều lời, mau đưa tiền cho tụi tao."

Vĩnh Hy cười khổ: "Anh ấy không có tiền đâu." Nhưng tôi có đó! Tôi có tiền đó!!

Vương Du đương nhiên nghe ra trêu chọc trong câu nói của cô, khó chịu nắm cằm cô, kéo mặt cô hướng về phía mình: "Này. Em nói vậy là ý gì thế."

Vĩnh Hy cười thành tiếng, thì ra anh nghe hiểu ý đồ của cô!

Vương Du dùng luôn tay còn lại bẹo bẹo má cô cho đến khi nó đỏ lên: "Còn dám cười sao? Em hôm nay gan dạ thế hả."

Vĩnh Hy la oai oái.

Đám người còn lại đen mặt, tên đứng đầu lại quát tháo lên: "Này!! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Còn dám ở đó đùa giỡn."

Nói rồi ông ta móc ra một con dao nhỏ.

Vĩnh Hy cười khổ: "Tôi nói thật, tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông. Chúng tôi không phải là người mà ông có thể động vào đâu."

Cả Vĩnh Hy và Vương Du cũng không muốn dúng sức mạnh đặc biệt của mình để đả thương người bình thường, mặc dù mấy người này nhân cách có tệ đến cách mấy, thì họ vẫn chỉ là người bình thường mà thôi.

Ông ta cười cợt: "Đừng nhiều lời nữa, có bao nhiêu tiền móc hết ra đây." Vừa nói ông ta vừa đâm thẳng con dao về phía trước.

Vĩnh Hy trừng mắt lùi về sau né đường dao, còn Vương Du thì nhíu mày xoay người chính xác đá vào tay của ông ta một cái.

Con dao bay thẳng ra, rơi xuống đất kêu lách cách.

Ông ta ôm lấy cổ tay run rẩy, cau có vô cùng: "Khốn khiếp."

Dù cho Vương Du có là ma cà rồng, thì anh cũng là người châu Á, đứng trước những người châu Âu cao lớn này vẫn thấp hơn một chút, nhưng khí thế thì tuyệt nhiên không hề thua kém.

Ông ta sấn về phía trước dùng tay còn lại nắm lấy cổ áo của Vương Du ghì lại mà tức giận gào lên: "Mau đưa tiền ra đây! Ban nãy tụi mày thắng được rất nhiều bạc, đừng tưởng tụi tao không thấy!"

Vương Du lạnh nhạt hất tay ông ta ra, khó chịu thể hiện rõ từ cử chỉ đến biểu cảm gương mặt cùng với giọng nói: "Chúng tôi thắng bạc thì phải chia cho ông sao? Từ đâu mà có loại luật lệ đó?"

Vĩnh Hy sợ Vương Du sẽ vì nóng giận mà xảy ra chuyện, liền kéo kéo tay anh: "Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi anh."

Cô vừa dứt lời thì đám người sau lưng đứng thành một vòng tròn quanh họ: "Ai cho đi mà đi, trước khi đưa tiền đây thì đừng hòng đi khỏi."

Vương Du siết chặt tay: "Tôi lặp lại một lần cuối, các người mau tránh ra cho tôi."

Vĩnh Hy nhíu mày: "Mấy người quá ngang ngược rồi!"

Hai bên còn đang kình nhau thì từ sau lưng Vĩnh Hy truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc "Như thế nào mà bốn người đi chơi không rủ em đi cùng! Tận hôm nay em mới được biết đó!"

Vĩnh Hy và Vương Du đồng loạt quay lại nhìn, quả nhiên chủ nhân của giọng nói trong trẻo vừa rồi chính là Phượng Hằng.

Cô nàng lèm bèm kéo Khả Ngạn đi lại, lơ đãng nhìn qua mấy người nọ một cái rồi thản nhiên đẩy ra một người, bước vào trong vòng, đứng trước mặt Vĩnh Hy, tiếp tục bĩu môi nói: "Chị dâu... đi chơi cũng không rủ em."

Mấy người xung quanh vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người, nhưng một chữ cũng không hiểu cô gái kia đang nói gì, bắt đầu xì xào bàn tán và hoang mang. Đơn giản là vì Phượng Hằng không dùng ngôn ngữ của quốc gia này.

Phượng Hằng quay sang dùng giọng địa phương nói, đùa chứ ma cà rồng bọn họ có thể nói là thông thạo gần đủ mọi thứ tiếng trên thế giới. Dù sao bọn họ cũng phải chuyển chỗ ở suốt, mấy trăm năm cũng không thể cứ mãi ở một quốc gia: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, các người còn không mau đi thì lo mà đối phó với họ."

"Hừ. Đáng ghét."

Nói thì nói vậy, nhưng bọn họ vẫn lục đục kéo nhau bỏ chạy, kết quả trên con đường vắng chỉ còn bốn người đứng im lặng trong tiếng mưa.

~~~ Chương sau ~~~

Vĩnh Hy gật đầu, sau đó chủ động ôm cổ hôn anh: "Món quà để cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả. Nếu không gặp gỡ anh thì em đã không có được hạnh phúc như ngày hôm nay."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro