Chương 17: Thỏa thuận.
Ngồi trên xe, Vĩnh Hy kiệt sức ngã mình ra sau nhắm mắt ngủ.
Vương Du nhìn Vĩnh Hy, không nói không rằng, vươn tay chỉnh máy lạnh đang chỉa thẳng vào cô, đẩy nó qua một bên. Hơi lạnh phả thẳng lên đầu của Vĩnh Hy đột nhiên tắt ngúm.
~~~
Sau bữa ăn, Vương Du liền muốn đưa Vĩnh Hy về nhà mình, nhưng bà an Nhi lại một mực muốn giữ hai người bọn họ ở lại chơi một ngày.
Miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của mẹ, Vương Du thở dài. Ăn xong, anh nằm dài trên sô pha phòng khách. Vĩnh Hy cũng chỉ rụt rè ngồi kế một bên. Bà An Nhi lại biến đâu mất.
Cô không chịu nổi bầu không khí chán nản ngột ngạt, liền cùng với Hắc Vũ hát nhỏ mấy câu. Dường như khi thấy cô trở về, thằng bé rất vui.
Vĩnh Hy lúc này cảm thấy tò mò rất nhiều thứ, sự việc hôm qua hôm nay vẫn quá sức mơ hồ đối với cô.
Cô tức giận bỏ đi, rơi vào nguy hiểm. Anh lại chạy đến cứu cô, vậy bây giờ, cô với anh được xem là mối quan hệ gì, có thể quay trở lại như trước đây? Cô nghĩ là mình nên nói rõ với anh.
Cô quay sang níu níu vạt áo Vương Du: "Tôi hỏi một chút."
Anh hạ thấp tờ báo lớn mình đang cầm trên tay: "Chuyện gì?"
"Hôm qua, làm sao anh tìm ra được tôi bị nhốt ở đó?"
Vương Du im lặng một chút, mới dùng biểu cảm lười biếng nói: "Cô không biết Hắc Vũ có khả năng tìm kiếm cô à? Cũng không biết là làm sao, nhưng đột nhiên nó lại muốn tôi đi theo nó, đi đến mới phát hiện ra cô."
"Hắc Vũ? Có hả?" cô ngạc nhiên, hai mắt sáng rực.
"Đi mà hỏi nó." Vương Du lại vùi đầu vào tờ báo.
Vĩnh Hy quay sang hớn hở ôm chầm Hắc Vũ: "Cảm ơn em... thật là yêu chết mất thôi!!!"
Trong lòng Vương Du cười lạnh một tiếng.
"Vậy... những cô gái khác thì..."
"Họ đều an toàn rồi, tất cả đều đang ở đồn cảnh sát lấy lời khai."
"Tôi không cần đến đó lấy lời khai à?"
"Tôi không muốn phiền phức như vậy."
"Nhưng tôi muốn gặp lại Đan, không biết cô bé sao rồi."
Vương Du im lặng một lúc lâu mới khó chịu nói: "Khi nào rảnh, tôi đưa cô đi thăm cô bé."
Vĩnh Hy hài lòng gật đầu, cô nhìn xung quanh. Nội thất của căn nhà này vừa nhìn qua đã biết không phải là loại tầm thường dễ nhìn thấy ở ngoài chợ, nhìn rất có khí chất: "Đây là nhà ai?"
"Ba mẹ tôi."
"Ba mẹ anh? Tại sao chúng ta không về nhà anh, lại về nha ba mẹ anh?"
"Vì chỗ này gần."
"..." Vĩnh Hy cũng thật hết nói trước mấy câu trả lời ngắn gọn súc tích cho có của Vương Du.
"Cảm ơn đã cứu tôi. Dù ban đầu là tôi giận dỗi bỏ đi... xin lỗi."
Lúc này, Vương Du mới bỏ tờ báo xuống, anh ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào cô. Cảm giác như bị đôi mắt màu xanh lục xuyên thẳng qua, Vĩnh Hy rùng mình một cái.
"Không phải tôi giúp đỡ cô. Trong thế giới của chúng tôi, mỗi một ma cà rồng sẽ cai quản một khu rừng. Khu rừng chỗ đó do ba mẹ tôi cai quản, bọn họ cũng rất đau đầu về việc có băng đảng đến lập căn cứ trong khu vực của họ. Lần này là tôi giúp họ, chứ không phải giúp cô. Chỉ là tôi dẹp loạn, tiện việc mới cứu cô thôi."
Nghe lời nói lạnh lùng này của Vương Du, không hiểu sao Vĩnh Hy không cảm thấy tức giận. Chỉ cảm thấy cái khả năng ăn nói độc mồm độc miệng này của Vương Du thật là đáng yêu.
"Hehe... hiểu mà... tôi hiểu mà..." Vĩnh Hy vẫn cười thật tươi. Con người Vương Du thật ra rất tốt, chẳng qua chỉ là cứ thích tỏ vẻ lạnh lùng bất cần đời.
Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở đó của Vĩnh Hy, cảm giác bị người khác nhìn thấu khiến Vương Du thẹn quá hóa giận, anh liền trở mình, dễ dàng đè cô xuống sô pha.
Tự nhiên thấy trời đất đảo lộn, cô chỉ kịp "Á!" một tiếng.
Đến khi cảm thấy lưng mình vừa đáp lên cái gì đó thật êm, cô mới nhận thức ra đó là tấm nệm trên ghế... lắp bắp nhìn người đang ở bên trên mình. Nụ cười trên môi dần dần thành cười gượng rồi tắt ngúm: "Haha... bình tĩnh... bình tĩnh một chút."
"Tôi muốn."
Hai từ ngắn gọn, Vương Du liền cúi đầu.
Vĩnh Hy hét toáng một tiếng, vội đẩy anh ra: "Khoan khoan!!!"
"Wow..." một tiếng động thật nhỏ vang lên, cũng đủ để khiến cả hai người đang vật lộn kịch liệt kia tạm dừng mọi hành động. "Ôi... hai đứa muốn làm gì thì cứ làm tiếp đi... haha... xem như mẹ không có ở đây." Bà An Nhi cầm trên tay cái máy quay, chạy đến bên cạnh quay đủ mọi góc nhìn, còn thản nhiên nói ra câu đó.
"..." Vĩnh Hy.
"..." Vương Du.
Trán anh nổi đầy hắc tuyến, liền đứng dậy, chỉnh trang y phục, rồi quay người bước lên tầng.
Vĩnh Hy vẫn còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, nằm yên trên ghế nhìn trần nhà, tim đập thình thịch.
Vương Du đến và đi như cơn bão, quét sạch mọi bình tĩnh của cô.
Bà An Nhi tỏ vẻ tiếc nuối, liền kéo cô ngồi thẳng dậy, chỉa thẳng máy quay vào mặt cô: "Bé Hy nè, nói gì đó với ba và em gái của Vương Du đi."
"Ba... của... của... em gái..."
"Haha... anh thấy cô bé thật là nhút nhát." Bà An Nhi sảng khoái xoa đầu Vĩnh Hy. Cô vẫn còn mơ hồ, đầu óc quay mòng.
Sau một hồi dây dưa, cuối cùng bà An Nhi cũng chịu hạ máy quay xuống.
Có trời mới biết lúc này, Vĩnh Hy mừng đến mức nào.
Cô nằm dài ra bàn... hai mẹ con nhà này, quay cô mòng mòng như dế, khiến cô vất vả chống trả đến mức kiệt sức.
Mẹ của Vương Du vô cùng vui vẻ, không chờ cô hỏi đã kể luôn: "Chắc Vương Du nó chẳng bao giờ giới thiệu người trong nhà cho con biết nhỉ. Ba của nó đi công tác hai tháng nay vẫn chưa về. Nó còn có một đứa em gái, thấy ba nó đi công tác, cũng bỏ trốn đi du lịch luôn... hai cha con nó chẳng quan tâm gì tới mẹ cả... trong gia đình cũng chỉ có thằng con trai Vương Du ở lì trong nhà... nhưng nó lại cứ thích tỏ vẻ lạnh lùng như vậy, đùa với nó chẳng vui chút nào." Cho nên, đây là lời cảnh báo, từ nay về sau, con cố gắng làm đồ chơi mua vui cho mẹ... nhé!
Tiêu rồi, Vĩnh Hy có cảm giác như mình đang rơi vào tâm bão.
Cách tốt nhất để cô trong vùng an toàn, chính là tránh xa hai mẹ con này ra.
Thật tình mà nói, ban nãy khi mẹ Vương Du giới thiệu, cô mừng thầm trong lòng vì ba và em gái của Vương Du không có ở nhà, nếu không, cô không biết mình sẽ đi về đâu.
Viện cớ muốn hóng gió, cô liền lên sân thượng, để lại bà An Nhi vẫn ở đó quay phim gửi sang cho ba ba Vương Du.
Trên tầng thượng có một cái xích đu đặt ở giữa, trên lang cang có rất nhiều đèn, còn có những dãi lụa phấp phới trong gió. Trên đầu còn có bầu trời trải nắng nhạt, gió thổi thoáng mát vô cùng.
Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cánh cửa, hai vai liền bị túm lấy.
Cô hoảng hồn la toáng theo phản xạ.
Vương Du ép Vĩnh Hy vào tường, lạnh lùng nhìn cô, không nói không rằng đã cúi người. Vĩnh Hy nuốt nước bọt, thở mạnh một hơi, tay vội vã chặn ngang: "Khoan! Để anh hút máu cũng được. Nhưng dù gì cũng là máu của tôi. Nếu muốn tôi cho anh máu, ít nhất cũng phải để tôi có tiếng nói một chút."
Vương Du hơi buông ra, nhưng với tư thế này, cô cũng không thể trốn thoát: "Cô muốn gì??"
Hơi thở lành lạnh từ phía trên phủ xuống đầu cô, khiến Vĩnh Hy hơi run.
"Mỗi tuần... tôi chỉ... chỉ... cho anh lấy máu 1 lần."
"7." Bảy cái đầu anh!!
"Vậy... vậy 2 lần." Vĩnh Hy cố gắng nhún nhường, giọng nói run run.
"7."
"Này anh!! Quá quắt!! Chỉ 2 lần thôi. Không hơn không kém!!! Đừng quên là tôi cũng có phép thuật, tôi có thể tấn công anh đấy!!"
Vương Du im lặng nghĩ ngợi gì đó, rồi gật đầu: "Ờ."
"Đổi lại thì anh phải giúp tôi tìm đường trở về MS!"
"Vậy thì 3 lần 1 tuần."
"..." đúng là dân làm ăn, thật là biết cách thuyết phục người khác!
"Hừ... dù gì anh cũng phải nghĩ đến sức khỏe của tôi chứ!!" ngầm ngầm chấp thuận.
"Cộng với việc tôi bao ăn bao ở, 7 lần 1 tuần." Vương Du nói đều đều.
"Anh..." Vĩnh Hy tức giận phồng má, như mấy con sóc nhỏ ăn thức ăn.
Vương Du phì cười, đưa tay xoa đầu cô: "Được rồi, 3 lần."
Trong phút chốc đó, trái tim cô rung động, là cô tưởng tượng, hay vừa rồi, anh đã nhìn cô với ánh mắt cưng chiều...
Được rồi, Vĩnh Hy hạ quyết tâm, cho anh lợi dụng cũng được, cô tình nguyện. Để được ở bên cạnh người này, cô sẽ để anh lợi dụng mình thoải mái.
Vương Du xoay người đi sang, ngồi lên chiếc xích đu, chân dài khẽ động, xích đu đung đưa.
Vĩnh Hy chạy đến ngồi bên cạnh anh, ngẩng đầu cảm nhận nắng ấm gió mát.
Vương Du quăng cho cô cái điện thoại của mình, thản nhiên nhắm mắt cảm nhận thiên nhiên: "Gọi cho Gia Long đi, cậu ta rất lo cho cô."
A... cô quên mất, trước đó mình có hẹn với cậu ta.
Bên kia chỉ reng có hai tiếng, liền có người bắt máy. Chất giọng nhè nhè của Gia Long: "Vương Du? Gọi tớ là đã tìm được Vĩnh Hy rồi à? Cô ấy có sao không?"
Vĩnh Hy cố nhịn cười: "Anh mới ngủ dậy hả?" Sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn cảm thấy nên xưng hô như vậy.
"A! Vĩnh Hy! Em không sao thì tốt quá." Gia Long nói với giọng điệu mừng rỡ.
Biểu hiện này của cậu khiến cô thấy vô cùng cảm động, buổi sáng ngủ dậy, cậu ta cũng sẽ nhớ đến cô đầu tiên, lo lắng cho cô như vậy... lúc này, Vĩnh Hy rất muốn khóc òa lên.
Trong khi đó, Văn Kiệt nằm bên cạnh Gia Long, mặt mày đen xì, siết chặt lấy eo con người ta như trừng phạt. Sáng sớm, hai người còn đang ôm nhau ngủ thì cái tên này lại hớn ha hớn hở chạy đi nhận điện thoại của người khác như vậy. Anh cảm thấy như bị bỏ rơi. Mà nhất là, anh chúa ghét khi bị người khác đánh thức, tất nhiên, Gia Long của anh sẽ là ngoại lệ.
Vĩnh Hy cười mỉm: "Ừm, em không sao rồi."
"Thật tốt!!!"
"Chuyện cùng nhau đến thư viện, chúng ta dời lại sau nhé."
"Được. Được." Dù biết là Vĩnh Hy sẽ không thể nhìn thấy, nhưng Gia Long vẫn hào hứng gật đầu liên tục, nở nụ cười ngốc.
Văn Kiệt lạnh lùng giật lấy điện thoại ra khỏi tay Gia Long, nói vội: "Vậy tôi tắt máy đây."
Sau đó, không đợi người ta nói năng gì đã tự mình tắt máy, quăng cái điện thoại qua một bên, dúi đầu Gia Long xuống gối, trực tiếp xoay người nằm trên.
"A!! Không phải tối hôm qua vừa mới... khoan khoan... bây giờ là buổi sáng!! A!!!"
~~~
Quay lại với Vĩnh Hy, cô nàng đơ mặt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại... giọng vừa rồi hình như là của Văn Kiệt nhỉ?
Trả lại điện thoại cho Vương Du, hai người ngồi đó tận hưởng khí trời, cũng không biết đã trả qua bao lâu.
Cả ngày hôm đó bị giữ lại nhà của ba mẹ anh, cô như sống dở chết dở. Ít nhất cũng đã giải quyết được vấn đề người con trai, nhưng vì cái cớ gì mà mẹ của Vương Du cứ nghĩ cô là con dâu của bà. Trong phòng có bao nhiêu phòng bí mật, đều đem cô đi tham quan hết, sau đó còn thân thiết cùng nhau uống trà.
Thật tình mà nói, đối phó với mỗi một mình mẹ của anh cũng đủ để khiến cô choáng váng.
Tối hôm đó, Vương Du viện cớ sáng mai có buổi họp trên công ty, phải về nhà mình chuẩn bị tài liệu, nên mẹ anh cho người đưa cô và anh về nhà.
Ngồi trên xe, Vĩnh Hy kiệt sức ngã mình ra sau nhắm mắt ngủ.
Vương Du nhìn Vĩnh Hy, không nói không rằng, vươn tay chỉnh máy lạnh đang chỉa thẳng vào cô, đẩy nó qua một bên. Hơi lạnh phả thẳng lên đầu của Vĩnh Hy đột nhiên tắt ngúm.
Cô buông thõng mình, bình thản nghỉ ngơi.
Vương Du lấy điện thoại ra xem tin tức đốt thời gian.
Tin về băng nhóm buôn bán gái mại dâm bị tóm gọn nhanh chóng trở thành tin nóng. Cũng may là anh có suy nghĩ trước, cố tình giấu đi khuôn mặt Vĩnh Hy, đồng thời tránh dính dáng nhiều đến chuyện này.
Tay chống cằm, anh đưa mắt nhìn ra ngoài, những ánh đèn đường vụt qua nhanh chóng.
Người tài xế đậu xe ngay bìa rừng, khó xử quay đầu nhìn Vĩnh Hy và Vương Du: "Tôi không thể lái xe vào trong."
Câu nói của anh khiến Vĩnh Hy bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Cô cũng không biết mình đã thiếp đi bao lâu, nhưng bây giờ tinh thần thật là sảng khoái.
Hai người yên lặng xuống xe. Chiếc xe chạy vụt đi.
Vương Du quay sang nhìn Vĩnh Hy. Cô cười: "Tôi có thể dịch chuyển vào nhà."
"Được, vậy gặp sau."
Vừa dứt lời, Vương Du đã biến mất, dáng người cao ráo chỉ còn lại một bóng đen không ngừng chuyển động trong không trung.
Vĩnh Hy đứng nhìn theo anh một lúc, mới ôm chặt Hắc Vũ dịch chuyển vào nhà.
...
Sáng hôm sau, Vĩnh Hy dậy thật sớm, chạy xuống nhà nấu ăn cho Vương Du.
Lần này cô rất tự tin vào khả năng của cô, bởi vì... e hèm... cô đã học nấu ăn trong cuốn sách chỉ dẫn cho trẻ em, hướng dẫn rất chi tiết, nếu cô còn làm hỏng nó, cô thề cô không phải là phụ nữ!
Anh đang ngủ say, nghe tiếng lục đục dưới nhà, đôi mắt trừng lớn.
Gãi gãi đầu, Vương Du bước xuống tầng, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô khi loay hoay trong bếp, anh dừng lại, chỉ đứng yên ở đó nhìn cô.
Vĩnh Hy vẫn rất vất vả nấu ăn, vô cùng tập trung nên cũng chẳng để ý có một người đang đứng bên kia nhìn mình.
Hai người cứ như vậy, cho đến khi Vĩnh Hy thỏa mãn nhìn món ăn do chính tay mình làm ra, màu sắc rực rỡ lại thơm lừng trước mặt, vô cùng hào hứng cười lớn, không quên "Yeh!" một cái.
Lúc này, Vương Du như sự tỉnh lại. Anh đang làm cái gì ở đây. Chưa bao giờ anh ngẩn ngơ như thế này.
Bước vội xuống lầu, anh ngồi xuống bàn ăn, lạnh lùng đưa mắt nhìn Vĩnh Hy.
Cô nàng háo hức cười với anh: "Anh xuống rồi? Tôi còn định lên phòng gọi anh dậy."
"Ừ." Phong cách lạnh lùng của Vương Du, càng kiệm lời càng tốt.
Cơ mặt Vĩnh Hy cứng đờ lại. Đây là loại thái độ gì!!! Nhưng chí ít anh ta cũng có trả lời, chứ không phải chỉ có im lặng.
"Ăn thôi, ăn thôi."
Với nụ cười thật tươi, Vĩnh Hy đặt trước mặt Vương Du một dĩa lớn thức ăn, cùng với hai lát bánh mì mỏng dính. Trước mặt mình, cũng đặt một phần tương tự. Cô còn đặc biệt dành tặng một phần nhỏ xíu cho Hắc Vũ. Bé nghiêng ngả ngồi bên cạnh, ngơ ngác nhìn dĩa thức ăn trước mặt mình.
Vĩnh Hy ngồi xuống, đầu tiên là chống cằm nhìn chằm chằm Vương Du, chờ đợi tự anh một câu phản hồi.
Vương Du dùng nĩa cắm một cái, cho vào miệng, vốn định không quan tâm đến Vĩnh Hy mà tiếp tục ăn, nhưng trước ánh mắt lấp lánh như lửa cháy của cô, anh không thể bơ cô nàng, đành phải miễn cưỡng khen một câu: "Cũng được."
Chỉ có vậy thôi, mà Vĩnh Hy nhảy cẫng lên ngập tràn hạnh phúc.
Vương Du trong lòng không khỏi hoài nghi. Con người ta cũng có thể dễ dàng vui vẻ như vậy, chỉ vì hai chữ của anh mà cười toét miệng, còn thiếu chút nữa đã đứng lên bàn nhảy múa thế kia. Anh không hiểu được, đối với cô, niềm vui chỉ đơn giản như thế?
Thật ra, theo Vương Du nghĩ, đối với một cô gái chỉ có cắt xúc xích ra, bỏ vào chảo, trở qua trở lại, cho ít nước sốt pha sẵn vào, liền tạo thành một chảo thức ăn, mà làm như người ta bắt cô đi lao động khổ sai như vậy, khen một câu an ủi cũng được. Ai ngờ cô lại vui đến thế.
Vĩnh Hy tự mình ăn một miếng, có cảm giác như trong mắt cô đang nở hoa: "Chà... sao mà ngon thế này!!! Có lẽ mình thật sự có thiên phú nấu ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro