Chương 41: Chú út của Vĩnh Hy.
~~~ Góc nhỏ ~~~
Mai Mi thi học kỳ Toán với Hoá mà còn phấn đấu up chap nè 😂😂😂😂 có ai thương tui chúc tui thi tốt hem 😂😂😂
~~~
Tuệ Phong hỏi đường một người, rồi đi thẳng về phía trụ sở chính của tập đoàn.
Ngay lúc chờ đèn đỏ, đột nhiên có một bóng người ngã từ sau lưng anh ra đường.
Cậu thanh niên vì bất ngờ mà cả người đông cứng, nằm dài trên đường trơ mắt nhìn chiếc xe tải đang tiến về phía mình.
Như một phản xạ tự nhiên, Tuệ Phong ngay lập tức chạy thẳng đến, kéo người thanh niên nọ vào trong lề đường.
Chiếc xe chạy vụt qua tạo thành một làn gió lớn, thổi bay mái tóc ngắn của người thanh niên sở hữu khuôn mặt đáng yêu nọ.
Người đó vẫn còn ngạc nhiên và hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn theo chiếc xe chạy đi.
Tuệ Phong theo phép lịch sự hỏi: "Cậu có sao không? Không bị thương gì chứ?"
"Haha... thảm quá, bị thương thì không bị thương, nhưng tôi không đứng dậy nổi nữa."
Tuệ Phong một tay đỡ cậu trai nọ, một tay chỉ vào quán cà phê bên cạnh: "Vậy chúng ta tạm thời vào đó đi, cậu gọi về nhà nhờ người thân đến đây rước về."
"Đ-được, cảm ơn." Tay của cậu con trai kia vẫn điên cuồng run rẩy.
Tuệ Phong nhìn quanh một chút, rõ ràng người này không phải là tự mình nhảy ra tự tử, vậy vì lý do gì ngã ra đường như vậy. Chắc chắn có người đẩy.
Sau khi hai người vào quán cà phê ngồi, người con trai trước mặt đầu tiên là đưa tay ra chào hỏi, nụ cười tươi tắn trên môi cậu khiến anh liên tưởng đến nụ cười ngây ngô của Vĩnh Hy: "Xin chào, tôi tên là Gia Long, anh tên gì?"
"Gia Long? Cái tên rất đẹp. Tôi tên là Tuệ Phong."
Thấy Gia Long vẫn ngây người ra, anh liền nhắc nhở:
"Ừm, cậu có thể gọi người nhà đến rước."
"Ồ, xin lỗi, tôi quên mất." Gia Long cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Văn Kiệt.
Bên đầu dây kia rất nhanh bắt máy: "Chuyện gì?"
"Haha... e-em... mém xíu bị xe đụng trúng, bây giờ không đi nổi. Anh... đến đón em về đi?"
"Ở đâu?"
"Quán cà phê XX."
Ngay lập tức, Văn Kiệt tắt máy.
Gia Long biết là anh đang rất gấp gáp đến đây, nhưng cậu còn chưa kịp dặn anh chạy xe cẩn thận, cậu cũng không bị thương, không cần phải vội vã, nhỡ như anh chạy xe gặp phải chuyện gì, người hối hận cũng chỉ có Gia Long.
Tuệ Phong thấy Gia Long hạ điện thoại xuống, cười gượng với mình, thì đem suy nghĩ trong lòng ra mà nói.
Tuy biết hai người chẳng qua chỉ là người mới quen, chuyện này cũng không liên quan đến anh, nhưng Gia Long lại đem đến cho anh loại cảm giác giống như anh đang nói chuyện với Vĩnh Hy. Hai người bọn họ đều là người đơn thuần giống như nhau. Cho nên, anh cũng không muốn cậu trai này gặp chuyện, giống như hy vọng sau này nếu Vĩnh Hy có chuyện gì, cũng có người giống như anh, tốt bụng giúp đỡ cô.
"Ban nãy... có ai đẩy ngã cậu à?"
Gia Long trừng mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Sao anh biết? A không phải. Không có, tôi trượt ngã."
Biết ngay mình đã đoán trúng, Gia Long thật là ngốc nghếch, nói dối cũng không biết nói, Tuệ Phong chỉ cười: "Được rồi, tôi cũng không ép cậu nói. Uống nước đi."
Gia Long cười cười, cả người nhúc nhích trên ghế đệm êm ái: "Tuệ Phong, anh thật là thông minh, thật ra, đúng là tôi đã bị đẩy. Người đó rất thích bạn trai của tôi, nhưng vì bạn trai của tôi thích tôi, nên thỉnh thoảng lại tìm tôi gây chuyện như vậy ấy mà." Gia Long gãi gãi đầu cười ngốc.
Im lặng một lúc lâu, Tuệ Phong mới ngẩn đầu hỏi:
"Bạn trai?"
Biết là mình lại lỡ miệng khoe ra Văn Kiệt, Gia Long xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ ửng, hai đôi tai nhỏ càng đỏ hơn hết.
Tuệ Phong nhìn vẻ mặt này của Văn Kiệt, dễ dàng hiểu được tại sao người này có bạn trai mà không phải là bạn gái. Nét mặt người này đáng yêu, tính tình lại đơn giản, đúng gu của đàn ông, chứ không phải của phụ nữ.
Được rồi, anh cảm thấy từ khi gặp mặt, mình đã lặng lẽ khen người này đáng yêu quá nhiều. Con trai thường không thích người khác nói là mình đáng yêu, nếu Gia Long biết anh khen cậu đáng yêu đáng yêu, chắc chắn sẽ cáu giận.
Câu trả lời của Gia Long chen ngang tâm trạng phức tạp của Tuệ Phong: "Ừm, bạn trai tôi, người ban nãy tôi gọi chính là bạn trai tôi."
Tuệ Phong chỉ ồ một tiếng, sau đó hai người rơi vào trạng thái im lặng.
Gia Long sợ rằng người trước mặt sẽ kì thị cậu. Dù xã hội bây giờ đã thông thoáng hơn về tình yêu cùng giới, nhưng vẫn có nhiều người nặng nhẹ xem thường đồng tính.
Sắc mặt cậu chuyển từ rạng rỡ sang xanh mét.
Tuệ Phong dễ dàng đọc ra suy nghĩ của Gia Long, mỉm cười nói: "Đừng sợ, tôi không kì thị đồng tính. Bạn tôi là dân đồng tính cũng rất nhiều."
Lời nói nhẹ nhàng của Tuệ Phong, có thể trút hết nặng nề trong lòng của Gia Long lúc này. Cậu một lần nữa tươi cười thoải mái: "Hehe... anh thật sự rất tốt."
"Cái người kia... ý tôi là người đã đẩy cậu. Không báo cho đại phá... ừm..." theo như Vĩnh Hy nói thì thế giới này không có phép thuật. Anh bất cẩn quá, quên chưa xem xét đại pháp sư ở thế giới này gọi là gì.
"Văn Kiệt cũng nói như anh, nhưng mà tôi không muốn báo cảnh sát. Cô ấy dù sao cũng không gây hại gì cho tôi." Gia Long tốt bụng nói.
"Vậy thì... người ban nãy mém bị hại chết là ai??" Tuệ Phong cười trước tính cách đơn giản của Gia Long.
Cậu cười xấu hổ: "Mọi khi cô ấy cũng đẩy tôi, nhưng tôi đều có thể đứng lên. Vì lần này có xe đi đến, nên tôi mới hốt hoảng như vậy. Haha... lần sau nếu có bị đẩy thật, mà tôi đứng dậy được thì cũng không có chuyện gì đâu."
"..."
"Haha..." lại cái nụ cười ngốc. Tuệ Phong thật sự... cạn lời.
"Nếu biết cô ta có ý đồ xấu xa với cậu như vậy, còn gặp mặt cô ta làm gì?"
"Gia đình cô ấy rất đáng thương, tuần trước thì dì cô ấy bị bệnh, nên buồn bã gọi tôi đi uống cà phê. Hôm nay thì cô ấy nói con chó nhà cô ấy bệnh, đưa nó đi bệnh viện thú y rồi nhưng vẫn không khả quan gì hơn. Nên cô ấy rất buồn."
"..." người này không thể phân biệt đâu là nói dối và đâu là sự thật sao?? Cái lí do kiểu gì thế kia, vừa nghe đã thấy sặc mùi giả tạo. Hơn nữa... buồn, và cô ta gọi tình địch của mình ra để tâm sự??
Gia Long không biết là ngu ngốc hay ngây thơ nữa... Tuệ Phong than thầm trong lòng. Chí ít Vĩnh Hy nhà anh cũng nhận thức được, đâu là bạn và đâu là địch, không có ngây ngốc đặt mình vào nguy hiểm như cái người này.
Một lát nữa nếu như bạn trai cậu ta đến đây, anh nghĩ mình nên lắm chuyện một chút, dặn dò người kia chăm Gia Long cho thật kĩ.
Anh cảm thấy, người này sống an lành đến giờ phút này thật là chuyện hi hữu. Nặng nề cũng chỉ có người kia phải bảo vệ cho cậu.
Lúc này, Tuệ Phong rất muốn chiêm ngưỡng thử cái người kia của cậu.
Hai người không biết vì sao lại cảm thấy thật thân quen, ngồi nói chuyện với nhau thật thân thiết.
Một lát sau, cánh cửa quán mở ra một cái thật mạnh, thể hiện rõ sự gấp gáp của người vừa bước vào.
Văn Kiệt nhíu mày, nhìn chằm chằm Gia Long đang ngồi đối diện Tuệ Phong cười vui vẻ, đi nhanh vế phía đó.
Đương nhiên, Gia Long cũng đã nhìn ra sự có mặt của Văn Kiệt.
Cậu vui vẻ đưa tay vẫy vẫy anh.
Văn Kiệt đi thẳng về phía hai người họ.
Tuệ Phong xoay người nhìn. Đó là một người đàn ông cao lớn, điển trai, cả người toát ra hàn khí khiến người khác cảm thấy sợ hãi và không dám lại gần.
Hai người này nếu ở bên cạnh nhau thì một người giống như khối băng lớn, một người giống như ánh mắt trời, không sợ hãi sẽ tổn hại đến nhau mà ở bên cạnh nhau.
Tuệ Phong trong lòng cảm thấy thú vị.
Gia Long cười với Văn Kiệt: "Anh đang bận việc à?"
Tuệ Phong định cáo từ thì nghe thấy câu nói của Văn Kiệt "Anh đang có chút chuyện với Vương Du."
Nghe thấy hai chữ Vương Du, người định đứng dậy lại ngay lập tức ngồi xuống. Ngoài việc nhìn thấy Vĩnh Hy tìm kiếm về công ty kia, anh còn trông thấy cô gõ hai chữ Vương Du... còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Văn Kiệt ngồi xuống bên cạnh Gia Long, đối diện với Tuệ Phong, hơi cúi đầu, biểu cảm khuôn mặt vẫn như vậy, không có chút thay đổi: "Xin chào, tôi là Văn Kiệt. Cảm ơn vì đã ở đây với Gia Long."
Gia Long giống như sợ ai giành phần nói của mình, cả người chồm qua, áp sát Văn Kiệt hớn hở nói: "Người này ban nãy đã cứu em đó, sau đó còn ở lại đây chờ anh với em nữa."
Văn Kiệt nhìn thái độ của Gia Long, thừa biết Tuệ Phong đã biết mối quan hệ của cậu và mình, một lần nữa bày tỏ thái độ cảm ơn chân thành: "Thật sự cảm ơn anh. Nếu có thể làm gì để bày tỏ lòng biết ơn, xin hãy nói cho tôi biết."
"Ồ, không sao, không cần phải khách sáo như vậy. Chuyện thường thôi mà." Tuệ Phong cười cười vẫy tay.
Văn Kiệt ngay lập tức buông lỏng đề phòng. Người trước mặt không phải là người nguy hiểm.
"Nhưng mà... bù lại... có thể cho tôi biết thêm về người tên Vương Du kia?"
Không kịp để Văn Kiệt phản ứng, Gia Long đã nói thẳng ra: "Vương Du là bạn thân của tôi."
Tuệ Phong: "Ồ." một tiếng, trong khi Văn Kiệt lại đưa ra vẻ mặt đề phòng.
Người này biết Vương Du? Không nên để thông tin của người khác bị tuồn ra ngoài chỉ vì mình.
Dưới gầm bàn, tay Văn Kiệt khe khẽ siết tay Gia Long, ý bảo cậu đừng nháo.
Gia Long nhìn Văn Kiệt một cái, rồi mỉm cười im lặng nhìn Tuệ Phong.
Cậu tuy có chút ngốc nghếch, không có khả năng nhìn biểu hiện trên mặt mà đoán ra suy nghĩ của người khác, nhưng chỉ cần là ám hiệu của Văn Kiệt, cậu chắc chắn sẽ hiểu hết. Hai người tâm linh tương thông.
Văn Kiệt mở miệng nói: "Vương Du và anh có chuyện gì sao?"
Trước cái nhìn sắc bén của Văn Kiệt, Tuệ Phong rùng mình, cười cười: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó... tôi không có ý xấu đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện cùng với anh ta một chút."
"Vương Du không phải loại người sẽ gặp người khác nếu cậu ta không muốn." Văn Kiệt vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện.
"Đương nhiên, nếu là chuyện đó thì tôi cũng vậy. Nếu vậy thì tôi hỏi câu khác. Hai người là bạn thân của Vương Du... vậy liệu hai người có biết đến cô gái tên là Vĩnh Hy?"
"Vĩnh Hy sao?? Tất nhiên rồi. Vĩnh Hy là bạn gái không rõ ràng của Vương Du." Gia Long nghe đến tên bạn thân, cười tít mắt.
Văn Kiệt một lần nữa siết tay tên ngốc bên cạnh, giọng anh càng lạnh hơn: "Rốt cuộc anh là ai và anh muốn cái gì?"
Bạn gái không rõ ràng... hừ... cái gì gọi là bạn gái không rõ ràng??
Tuệ Phong trong lòng có chút phức tạp, nhưng bên ngoài vẫn là nụ cười.
"Đừng đề phòng như vậy. Tôi là chú út của Vĩnh Hy."
"Chú út?? Chưa bao giờ nghe nói." Văn Kiệt vẫn giữ thái độ như cũ. Vương Du từng nói, Vĩnh Hy là người của một thế giới khác, vô tình lạc đến đây, đến cả đường về còn không biết. Bây giờ cô đã quay trở về MS, tại sao người tự xưng là chú của Vĩnh Hy còn chạy đến đây?
Tuệ Phong bình tĩnh cười cười: "Có thể có chuyện hai người không biết, nhưng Vương Du sẽ biết."
Văn Kiệt suy nghĩ một lát, cuối cùng cất giọng: "Nếu là chuyện về thế giới kia, thì chúng tôi có biết."
Tuệ Phong ngẩn người, hai người này biết đến MS??
Trong lòng anh lúc này đầy những suy nghĩ hỗn tạp.
Gia Long nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt Tuệ Phong, liền mỉm cười: "Đừng hoảng, tôi không có ý đồ gì bất minh với cô ấy đâu, chúng tôi là bạn thân."
Nghe thấy câu này, vết nhăn giữa hai hàng chân mày của anh như giãn ra.
"Vậy... hai người biết Vĩnh Hy đến từ đâu?"
"Đúng vậy, lúc cô ấy vừa mới đến thế giới này, Vương Du có nhờ tụi này giúp đỡ cô ấy tìm đường về MS, đem hết chuyện của cô ấy kể ra rồi. Bây giờ Vĩnh Hy về MS rồi, Vương Du hình như không được vui!"
"Không vui? Tại sao lại không vui?"
Như chỉ chờ đợi câu này từ anh, Gia Long cười bí ẩn: "Tôi đã nói rồi, mối quan hệ của hai người đó có cái gì đó... rất kì lạ! Giống như người yêu vậy, tình cảm của Vĩnh Hy thì rõ rồi, chỉ có Vương Du cứ thích tỏ vẻ lạnh lùng! Nhưng hai người đó sống chung nhà vẫn rất hòa thuận."
Khóe mắt Tuệ Phong giật giật... hai người đó... một nam một nữ sống chung trong một căn nhà?
"Tôi muốn gặp Vương Du."
Gia Long bày ra bộ mặt khó xử, Văn Kiệt suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại nói: "Để tôi giúp anh liên lạc với cậu ta."
"Ừm."
Trong lúc Văn Kiệt ra ngoài nói chuyện điện thoại với Vương Du, Gia Long chồm người lên phía trước, cười toe toét: "Tuệ Phong, à... ừm... không biết nên gọi anh là gì nhỉ. Vĩnh Hy là bạn thân của tôi, anh lại là chú út của cô ấy... vậy tôi gọi anh là chú sao??"
Khóe mắt Tuệ Phong một lần nữa giật giật. Để một người gần bằng tuổi mình gọi mình là chú... cảm giác rất kì quặc: "Không cần, cứ nói chuyện như bình thường là được, tôi hơn Vĩnh Hy chỉ có sáu tuổi thôi."
"Ồ."
Văn Kiệt quay trở lại, trên tay còn cầm theo điện thoại: "Gia Long, em muốn đến nhà Vương Du chơi không?"
"Muốn!!!" ánh mắt chàng trai trước mặt sáng ngời.
Văn Kiệt mặt lạnh gật đầu: "Đi thôi."
Tuệ Phong hiểu ý, đứng dậy đi theo hai người.
Ba người leo lên xe hơi, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Dù đã đến đây một lần, nhưng Tuệ Phong cũng chỉ ở lại đây 10 phút. Anh chưa kịp nhìn thấy những thứ hiện đại kì lạ như thế này.
Điện thoại ở đây cũng lạ, cái máy gì đó làm ra thức uống cũng lạ, phương tiện cũng thật lạ lẫm, may là anh có khả năng thích ứng cao, nếu không đã nháo nhào lên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi. Chẳng trách bọn họ phát hiện ra Vĩnh Hy ngốc nghếch không phải là người của thế giới này... với tính cách của cô, anh tin chắc cô sẽ chạy đông chạy tây, mắt sáng rỡ hỏi cái này hỏi cái kia.
Lúc này trong lòng anh chỉ mong viên đá đừng muốn quay trở về ngay lúc này, anh vẫn chưa gặp được cái người gọi là Vương Du kia.
Chiếc xe như thường lệ đỗ lại ở chân núi, ba người bọn họ đi bộ đến nhà Vương Du.
Dù đã là bạn thân với nhau bao nhiêu năm, một năm đến nhà Vương Du cũng... vài lần, nhưng Gia Long vẫn chưa nhớ rõ đường đến nhà anh. Chỉ có Văn Kiệt của cậu siêu cấp thông minh, chỉ cần đi qua một lần sẽ nhớ rõ, sau đó cậu không bao giờ đi một mình, mỗi khi đến nhà Vương Du, đều phải nhờ đến người ta.
Đôi khi Gia Long cũng cảm thấy mình rất phiền nhiễu người khác, nhưng với trí thông minh như cậu... nhanh chóng gạt phắt vấn đề đó sang một bên. Cuộc đời đã không cho cậu vết nhăn trên não, thì phải cho cậu thứ khác.
Tuệ Phong lúc này im lặng đi phía sau cặp đôi trước mặt... tình tứ thế này, anh cảm thấy không quen.
Dù anh không kì thị, nhưng nhìn hai thằng con trai nắm tay nhau... trong lòng anh vẫn cảm thấy lạ lạ... đính chính là lạ lạ không phải theo chiều hướng xấu.
Căn nhà từ từ hiện ra trước mắt, một bầu không khí u ám bao trùm.
Gia Long cười vui vẻ, không có chút sợ hãi, Văn Kiệt thì mãi mãi mặt than, trong khi Tuệ Phong đi phía sau, hai tay bắt đầu siết chặt.
Vương Du đang ngồi trên sô pha, đối mặt với ti vi. Mái tóc dài vẫn như cũ che đi khuôn mặt điển trai, chỉ có màu xanh lục là nổi bật.
~~~ Chương sau ~~~
"Vĩnh Hy bây giờ đang ở đâu, tôi muốn tìm gặp cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro