Chương 46: Bạn gái tôi phải đảm đang.
"Ngày mai tôi quay trở về MS vài ngày."
Vương Du ngay lập tức mở mắt ngẩng đầu: "Tại sao?"
"Lần trước tôi nói rồi mà, ở đây quá lâu không về nhà sẽ khiến gia đình tôi lo lắng. Họ không biết đến sự tồn tại của thế giới này, những ngày ở đây, Tuệ Phong đều nói với họ rằng tôi đang ở chỗ chú ấy."
Vương Du không nói gì, nhưng... Vĩnh Hy bị ảo giác sao?? Sao cô lại cảm thấy anh đang mang một vẻ mặt bất mãn như con nít đột nhiên bị giành mất đồ ăn?
Được rồi, có lẽ cô gặp ảo giác thật rồi, dạo gần đây cô nhìn thấy rất nhiều biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt lạnh băng của anh.
"Đi sớm về sớm."
Không hiểu tại sao, nhưng nghe xong câu này từ Vương Du, Vĩnh Hy chỉ muốn cúi xuống hôn anh một cái!! Chẳng qua là... dù gì cô cũng là con gái, không nên quá mất kiềm chế.
Nhìn nụ cười toe toét trên môi Vĩnh Hy, Vương Du trừng mắt: "Đừng có cười ngốc nữa."
Khóe môi của Vĩnh Hy lập tức hạ xuống, sau đó môi mím chặt vì nhịn cười.
Cái điệu bộ lúc này của cô còn khó coi hơn ban nãy.
Vương Du hết cách, chống người ngồi dậy, bò vào trong chăn: "Tôi ngủ một chút, đầu giờ chiều gọi tôi dậy."
Vĩnh Hy gật đầu: "Tôi đi tưới hoa."
"Làm gì thì làm." chỉ cần đừng phá nát nhà tôi... Nửa câu sau, anh quá mệt để nói thành lời.
Không lâu sau, Vương Du chìm vào giấc ngủ.
Nhìn anh nằm trên giường thở đều, biết là anh đã ngủ. Vĩnh Hy từ trong góc phòng rón rén tiến lại gần.
Hai tay chống lên giường, Vĩnh Hy nhanh chóng đặt lên môi Vương Du một nụ hôn rồi cười toe toét chạy ra khỏi phòng.
Khóe mắt của Vương Du giật giật... mi mắt lay động, con ngươi màu xanh lục hiện ra.
Bàn tay anh đưa lên vò rối tóc, che đi đôi môi mỏng đang mỉm cười.
Vĩnh Hy đem theo tâm trạng thõa mãn vì đã hôn trộm được người ta, cầm trên tay vòi nước, bắt đầu xịt xịt mấy khóm hoa sau nhà.
Trước đây có một lần khi hai người cùng xem tin tức về công nghiệp trồng hoa, Vĩnh Hy có bâng quơ nói một câu là cô cũng rất thích có một vườn hoa, căn nhà của cô ở MS chỉ toàn hoa với hoa. Khác với mấy cô tiểu thư khác, quà của họ khi đạt thứ hạng cao trong lớp, hay là khi nhận được phần thưởng gì đó, hầu hết là trang sức, quần áo, nước hoa... Vĩnh Hy chỉ cần một vườn hoa thôi (chắc là chỉ cần...).
Ngay hôm sau, sau nhà Vương Du xuất hiện một vườn hoa... khỏi phải nói, lúc đó tâm trạng của Vĩnh Hy kích động đến mức nào.
Sau đó, việc quản lí và chăm sóc cho vườn hoa này là trách nhiệm của Vĩnh Hy, Vương Du không động đến dù chỉ là một ngón tay, nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữa là.
Thôi kệ, không cần anh chăm sóc, anh đã tặng cô một vườn hoa rồi. Việc chăm sóc cứ để cô.
Mấy ngày trước giận nhau với anh, Vĩnh Hy quay về MS, vườn hoa chẳng có ai chăm sóc, hôm nay nhìn khá là thảm thương, Vĩnh Hy cúi người bón phân... cuối cùng lại ngã lên nền đất đầy phân bón. Với tay lấy cái vòi nước để rửa người, kết quả là... cái công tắc mở nước bị nhảy, nước hướng thẳng ngay mặt cô mà phóng.
Vĩnh Hy la í ới, đánh nhau với cái công tắc vòi nước.
Phía sau khung cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt trên tầng 2, Vương Du đứng đó im lặng nhìn cô, vốn định sẽ diễn một vai lạnh như băng, kết quả lại lần nữa bị cô chọc cho cười sặc sụa.
Vĩnh Hy đem theo cả người vừa ướt vừa bẩn vào nhà.
Sau đó, suy nghĩ suy nghĩ, lại dịch chuyển vào nhà tắm trong phòng mình.
Cô sợ sẽ làm bẩn nhà Vương Du, sau đó, người lau dọn chỉ có cô...
Dịch chuyển vào phòng tắm, đương nhiên Vĩnh Hy không đem theo quần áo. Sau khi tắm xong, cô cảm thấy cả người như trẻ lại vài tuổi. Quấn cái khăn ngang người, Vĩnh Hy bước ra ngoài đi lấy quần áo, nhưng mà... cái tình huống quái quỉ gì đây.
Vương Du ngồi trên giường cô đọc sách, chú ý đến người vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, không chút biến sắc, không chút ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào cô: "Cô có muốn đi mua thêm chút đồ dùng không?"
Vĩnh Hy hét lên một tiếng, cả người đỏ như nổi mẩn, chạy thẳng vào nhà tắm: "Đồ biến thái!! Sao lại ngồi trong phòng tôi trong lúc tôi đang tắm hả!!!"
"Hôn trộm người khác mới là biến thái."
Một câu của Vương Du... knock out Vĩnh Hy.
Cả người cô vốn đã đỏ, nay càng đỏ hơn. Biết là Vương Du vẫn còn ở ngoài, Vĩnh Hy không thể làm gì hơn ngoài quấn mỗi cái khăn đi qua đi lại trong nhà tắm: "Anh mau về phòng, tôi phải ra ngoài thay quần áo."
"Ừ, ra đi."
"N-nhưng anh ở đó, t-tôi không ra ngoài được."
"Tại sao không?"
"..." !!! đừng có nói chuyện với thái độ tỉnh rụi đó đi!!! Cô đang xấu hổ muốn chết, sao Vương Du có thể bình tĩnh như vậy!!! Đáng giận!!!
Có ai thấy cô thật là đáng thương không?
"Dù gì tôi cũng đã thấy hết rồi, xấu hổ cái gì."
"..."
"Không phải tôi đã thay quần áo cho cô một lần sao."
"..."
Vĩnh Hy... muốn... quấn Vương Du trong tấm ra giường rồi quẳng xuống biển.
Vĩnh Hy siết chặt tay, nắm chặt cái khăn, mở toang cửa chạy ra, đến bên tủ đồ, nhanh tay lấy quần áo.
Sau khi ôm đống đồ trên tay, cả người vẫn còn đỏ ửng, cô quay sang la lối với anh: "Anh nhìn thấy hết, vậy nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!!"
Nói xong, Vĩnh Hy chạy thẳng vào nhà tắm.
Vương Du ngồi trên giường, đầu tiên là trưng ra khuôn mặt đơ đơ. Sau khi Vĩnh Hy biến mất sau cánh cửa, khóe môi anh lại kín đáo nhếch lên.
Sau khi thay xong quần áo trở ra ngoài, cả người cô vẫn còn rất nóng, nhưng người từ nãy đến giờ trêu chọc cô đã không thấy đâu nữa.
Nhìn đồng hồ... 12 giờ trưa.
Rõ ràng nói là đầu giờ chiều gọi anh dậy, tại sao ban nãy còn ở trong phòng trêu chọc cô!!
Cơ mà... ban nãy Vương Du đến phòng cô để làm gì nhỉ? Đừng nói là chỉ để trêu cô thế thôi?
Nghĩ nghĩ, Vĩnh Hy đi tìm Vương Du.
Anh không có trong phòng, cũng không có trong bếp, nghe tiếng ti vi trong phòng khách, Vĩnh Hy lại gần sô pha.
Vương Du ngồi chễm chệ đúng chất ông hoàng, nhìn thấy cô xuất hiện, anh điềm nhiên hất hàm: "Xuống bếp hâm nóng thức ăn cho tôi, đói rồi."
Vĩnh Hy đen mặt: "Tôi từ khi nào trở thành hầu gái của anh vậy?"
"Bạn gái tôi phải đảm đang một chút."
"..."
"..."
"..."
Cô vừa nghe thấy Vương Du nói cái gì vậy??? Gì vậy...?
"Anh v-vừa... mới nói là bạn gái?"
"..."
"Tôi là bạn gái của anh à?" Vĩnh Hy hào hứng nhào đến ngồi bên cạnh Vương Du, ánh mắt lấp lánh nhìn anh chằm chằm.
"Tôi có bao giờ nói cô là bạn gái tôi?" Vương Du nhìn thẳng vào cô... lại cái ánh mắt trêu chọc kia.
"Nhưng mà ban nãy anh vừa mới nói..."
Vương Du nhếch môi.
Quả nhiên không có từ nào nói khẳng định việc cô là bạn gái anh.
Bĩu môi, mang theo vẻ mặt chán chường, Vĩnh Hy đứng dậy khỏi ghế, lủi thủi vào nhà bếp.
Hừ hừ... đã hôn cô rồi, bây giờ còn nói hai người họ không phải là đang hẹn hò! Vậy thì anh và cô là cái loại quan hệ gì mới được...! Người sống cùng nhà? Hay vẫn là thức ăn và người ăn?
Đáng hờn!! Đã không phải là bạn trai cô, vậy thì đừng thả thính nữa đi, làm cô mong chờ rồi thẳng chân đá cô rơi xuống vực...
Vừa lèm bèm, vừa bỏ mấy dĩa thức ăn vào lò vi ba, có người xuất hiện sau lưng mà cô cũng không hay không biết.
Một bàn tay nhẹ nhàng luồng ra sau tóc cô, chạm nhẹ vào da đầu cào nhẹ.
Vĩnh Hy rùng mình, hai vai co lên theo phản xạ.
Định quay lại nhìn thì có tiếng nói phát ra từ sau người: "Đừng cử động."
Nhận ra chủ nhân giọng nói là ai, Vĩnh Hy ngoan ngoãn đứng yên, hai tay tiếp tục bận rộn gỡ bọc thức ăn.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc Vĩnh Hy, vuốt vuốt, sau đó túm gọn, dùng thun buộc lại giúp cô.
Động tác của anh tuy còn vụng về, nhưng lại rất đỗi dịu dàng, giống như chỉ cần chạm mạnh thì cô sẽ bị đau, giống như đang nâng niu, giống như đang trân trọng.
Chính vì quá đỗi dịu dàng, mà anh không dám buộc chặt, dây thun nó cứ lỏng te, cứ từ từ tuột xuống.
Vậy nhưng, lúc này, trong lòng Vĩnh Hy thấy ấm áp vô cùng, nhưng ngay lập tức, cảm giác ấm áp đó bị thay thế bởi một cái nhói đau ngay trước ngực.
Lại thế... anh lại làm những hành động khiến cho cô chờ mong, lại làm những hành động khiến cô nghĩ rằng anh cũng có tình cảm với mình. Như vậy thật là tàn nhẫn...
Dù rất đau khổ, nhưng cô không thể cáu gắt với Vương Du, đành phải đưa ra khuôn mặt không cảm xúc.
Sau khi buộc xong tóc cho Vĩnh Hy, Vương Du đi vòng sang phía trước, đứng đối diện Vĩnh Hy ngắm ngắm: "Mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tôi buộc tóc cho người khác."
Nghe thấy câu này của anh, không những không thấy vui mà đau đớn còn tăng lên.
Thấy Vĩnh Hy không có phản ứng gì với câu nói của mình, Vương Du khó hiểu cau cau mày.
Vĩnh Hy hôm nay thật kì quái, nếu là bình thường khi anh làm những hành động đó với cô, cô đã phải toe toét khoe ra nụ cười ngốc nghếch đó cho anh nhìn... tại sao bây giờ lại...
"Sao vậy?"
Hiếm khi Vương Du chủ động quan tâm Vĩnh Hy, nhưng cô vui không nổi, ỉu xìu đáp lời: "Không có gì."
Mặt Vương Du phút chốc đen xì, hàn khí từ từ lan rộng. Nếu là đối với người bình thường thì Vương Du của lúc này chính là sự khủng bố kinh hoàng nhất, nhưng cái sự đe dọa đó lại vô dụng đối với con người ngốc nghếch nọ. Cô không thể cảm nhận được anh đang khó chịu đến mức nào trước cái phản ứng của cô khi nói chuyện với anh.
Vương Du lạnh nhạt xoay người, đi thẳng vào phòng ăn: "Mau lên, tôi đói."
Vĩnh Hy nhìn dáng người rời đi, thở dài.
Người này đối với cô rốt cuộc có suy nghĩ gì? Cô không có can đảm hỏi, để bây giờ bị những suy nghĩ tiêu cực của mình hành hạ.
Dọn thức ăn ra bàn, Vĩnh Hy ngồi xuống đối diện Vương Du.
Câu đầu tiên Vương Du nói là: "Cô nên theo bác Hảo học hỏi cách nấu nướng."
Vĩnh Hy trừng mắt: "Khả năng nấu nướng của tôi không đến lượt anh quản!! Cả đời này tôi không nấu ăn được cũng không liên quan đến anh!!"
"Tôi không muốn sáng nào cũng có một tốp người xuất hiện trong nhà mình, sau này người nấu ăn nên là cô."
"..." câu này của anh thật là nhiều tầng ý nghĩ... cô phải suy nghĩ kĩ một chút!
Ý anh là... gián tiếp nói sau này sau này đến tận sau này, hai người vẫn ở bên cạnh nhau như lúc này? Người duy nhất anh muốn ở bên cạnh, cũng chỉ có mình cô?
"Ừ."
Vĩnh Hy gật đầu.
Cô không có chút tiền đồ, ban nãy còn buồn lên buồn xuống, chỉ bằng một câu nói của Vương Du cũng đủ để khiến cô vui vẻ trở lại.
Nhìn thấy nụ cười tít mắt của Vĩnh Hy, Vương Du kín đáo cười khẽ. Cười lại rồi. Rốt cuộc là ban nãy bị cái gì, đột nhiên lại lạnh nhạt với anh. Anh đương nhiên không để cô tiếp tục làm vậy.
"Đúng rồi, cô định cứ vậy mà nghỉ học?"
"Anh bảo tôi đi học tiếp tục thế nào được đây?" Vĩnh Hy cười khổ "Ngày trước đi học chẳng qua là vì muốn tìm hiểu thêm về MS, nhưng bây giờ tôi đã biết cách quay trở lại đó, đến trường làm gì nữa?"
Vương Du hỏi một câu không liên quan "Đi học không vui sao?"
"Được gặp bạn bè trò chuyện đương nhiên là vui rồi, mà... anh cũng biết hỏi câu này sao? Tôi cứ tưởng anh rất ghét những nơi như trường học." Nhớ lại lần Khắc Huy kể cho cô nghe về quá khứ huy hoàng của Vương Du thời còn đi học, ngoài cảm thấy muốn đi học cùng anh vào thời điểm đó, còn vừa cảm thấy tính cách anh thật trẻ con.
"Tôi đương nhiên cảm thấy rất chán ghét đi học, nhưng những người như cô chắc chắn thích đến trường."
"Những người như tôi thì sao... có rất nhiều người cũng thích đến trường, chỉ có người như anh mới là thành phần đặc biệt."
"Tôi ăn xong rồi, cô dọn dẹp đi. Một tí ra ngoài mua sắm với tôi."
Vĩnh Hy gật đầu, sau cùng lại chạy từ trong bếp đến chỗ Vương Du đang ngồi đọc báo: "V-Vương Du... anh rửa chén dĩa một lần đi, tôi học hỏi."
Cô quyết định rồi, không có khả năng trong việc nấu nướng thì cô có thể giúp anh bằng cách làm những việc khác. Chẳng hạn sau này anh nấu nướng, hai người dùng bữa, dùng bữa xong thì để cô đi rửa chén bát. Như thế là sắp xếp hợp lí nhất rồi.
Vương Du hạ thấp tờ báo, qua tờ giấy mỏng dính hơi bạc màu, khuôn mặt ửng hồng của Vĩnh Hy nhìn rất đáng yêu, hai mắt to tròn long lanh giống như cún nhỏ đang háo hức chờ đợi anh hướng dẫn cô cách rửa chén.
Vương Du không nói không rằng, gấp tờ báo, xắn tay áo đi lướt qua cô vào bếp.
Đứng trước bồn rửa, Vương Du dáng người cao ráo nổi bật. Động tác của anh dứt khoát nhanh nhẹn mà khéo léo, không lâu sau đã rửa xong hết thảy.
Tuy nhiên... cái người mới ban nãy dùng đôi mắt cún nhờ vả anh hướng dẫn mình rửa chén bát, lại không học hỏi được dù chỉ một bước. Bởi vì thay vì nhìn tay anh, thì từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô cứ đặt trên khuôn mặt quyến rũ của Vương Du.
Đừng trách cô háo sắc, phải trách tại sao người này lại sở hữu khuôn mặt khiến cho cô nhìn mãi không chán, càng nhìn càng cảm thấy muốn nhìn kia.
Vương Du: "..."
Nhìn cái mặt ngẩn ngơ cùng với ánh mắt mơ màng kia, anh cũng đủ biết từ nãy đến giờ những gì mình làm là hoàn toàn thừa thãi.
Mang theo khuôn mặt lạnh lẽo, Vương Du rời khỏi nhà bếp. Có lẽ anh nên từ bỏ việc muốn huấn luyện lại cho Vĩnh Hy khả năng nấu nướng... người này hoàn toàn không có tương lai.
...
Hai người leo lên xe, Vương Du cho xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố.
Cái nắng gay gắt ngoài trời làm cho Vĩnh Hy nheo nheo mắt. Mặc dù ngồi trong xe, loại kính xe hoàn toàn không thể khiến cô cảm nhận được nắng nóng. Nhưng nhìn không khí sát mặt đường nóng đến mức uốn lượn, cô cảm thấy thời tiết ở thế giới này khắc nghiệt hơn ở MS rất nhiều.
Chiếc xe dừng chờ đèn đỏ.
Vĩnh Hy chú ý thấy phía trước có một bà cụ đang bước qua đường, không phải tự nhiên mà cô chú ý đến bà ấy, bởi vì dù bà đã già, nhưng nhìn mấy cái túi trên tay bà ấy có vẻ rất nặng.
Đột nhiên, bà ấy ngã nhào về phía trước, những trái cam trong túi rơi ra ngoài, lăn long lóc trên đường. Mọi người xung quanh vờ như không thấy, chỉ có mình Vĩnh Hy mở tung cửa xe chạy đến đó, đầu tiên là đỡ bà cụ đứng dậy, sau đó đuổi theo mấy trái cam nhặt đem trả lại cho bà.
Vương Du ngồi yên trong xe, ngạc nhiên nhìn Vĩnh Hy, thật sự rất ngạc nhiên, người bên cạnh đột nhiên mở cửa xe chạy ra ngoài với tốc độ chóng mặt, đến lúc anh kịp nhận thức ra thì ghế bên cạnh đã trống rỗng. Anh không biết sao, nhưng vào ngay thời khắc này, từng hành động của cô đều khiến anh cảm thấy cô thật ấm áp.
Đã lâu rồi anh không được trông thấy cảnh tượng giống như vậy... dù đây chỉ là một cách đối xử lịch sự giữa người với người, nhưng anh lại có cảm giác thật lâu rồi không được nhìn thấy.
Xã hội này không biết từ khi nào đã trở nên lạnh lùng như vậy.
Bản thân anh cũng lạnh lùng.
~~~ Chương sau ~~~
"Muốn mua gì nữa không?"
"Không có." Vĩnh Hy lắc đầu.
"Muốn mua gì nữa không?" anh lặp lại câu hỏi.
Vĩnh Hy bắt đầu thấy khó hiểu, lắp bắp đáp: "K-không có."
"Muốn mua gì nữa không?"
"..." Vĩnh Hy lúc này bắt đầu hoảng loạn, nhìn chằm chằm Vương Du "Rốt cuộc anh muốn tôi trả lời thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro