Chương 53: Giặt chăn.

                  

                  

"Tại sao cô lại bị truy đuổi?"

"Tôi cũng không biết tại sao, nhưng đối với tôi bây giờ thì nơi này là an toàn nhất rồi."

...

Sau cơn mưa, bầu trời sáng hôm sau trong xanh một cách lạ thường.

Vương Du đi ngang qua Vĩnh Hy đang nằm trên giường chơi game bằng máy tính: "Này, hôm nay nắng đẹp, giặt ra giường với chăn đi rồi đem phơi."

Vĩnh Hy lập tức đứng lên: "Ơ... ờ, giúp tôi với, tôi không mang hết mớ này đi được đâu."

"Phiền phức." Miệng thì nói vậy, nhưng Vương Du lại đi thẳng vào phòng, anh đứng một bên, cô đứng trên giường gỡ bốn góc ra giường.

Nhìn Vĩnh Hy loay hoay như con ngốc, Vương Du cảm thấy muốn bùng cháy. Nhưng mà như vậy sẽ dọa cho cô ta sợ... anh đành đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Đúng vậy, nhìn mây bay thì tâm tình sẽ tốt hơn. Nhìn mây bay thì tâm tình sẽ tốt hơn

"Rồi, kéo đi." Vĩnh Hy nói lớn.

Vương Du lúc đó bận nhìn ngoài trời, không chú ý đến cô đang làm gì, chỉ biết nghe theo lời nói của cô nên bắt đầu kéo. Nhưng ngay lúc tay anh đã kéo rồi thì Vĩnh Hy lại hét lớn: "Á khoan đã..."

Đương nhiên... mọi chuyện đã muộn. Tay người đã kéo, Vĩnh Hy không giữ được thăng bằng, đồng tử giãn to. Cô loạng choạng, ngã xuống.

Vương Du tức giận, chửi một câu "Ngu ngốc." rồi theo phản xạ đưa tay kéo Vĩnh Hy về phía mình.

'Rầm' một tiếng thật lớn. Hai người ngã sóng soài trên sàn nhà, bên trên phủ thêm tấm ra giường trắng muốt.

Vĩnh Hy nằm sấp trên người Vương Du, mím chặt môi, khẽ lầm bầm... thôi rồi... thôi rồi... chết thật rồi...

Nằm ở vị trí như thế này, cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của Vương Du, mặt tự nhiên đỏ lên.

Một bàn tay chắc khỏe nắm chặt vai cô, trời đất đột ngột đảo lộn, Vĩnh Hy bị đè xuống bên dưới Vương Du.

Từ góc nhìn của anh, Vĩnh Hy với đôi mắt to tròn trong sáng, với khuôn mặt ửng hồng, trên nền ra giường trắng muốt tinh khiết, giống như một thiên thần.

Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại khiến anh cúi xuống hôn cô.

Vĩnh Hy trừng lớn mắt. Đôi môi của anh đang áp lên đôi môi cô... cái này gọi là hôn phải không?

Vĩnh Hy nhíu nhíu mày muốn đẩy ra. Rốt cuộc anh với cô là cái gì?? Tại sao cứ thoải mái hôn cô vậy??

Hai tay cô bị anh dễ dàng kìm lại, môi anh trượt từ môi cô xuống hõm vai, mút nhẹ.

Vĩnh Hy rùng mình, dù đã nằm lên tấm ra giường, nhưng hơi lạnh từ nền đất vẫn khiến sống lưng cô lạnh buốt, chính vì vậy mà tiếp xúc với hơi ấm từ anh khiến người cô run rẩy.

"Khoan..."

Cảm giác nóng ran này báo hiệu cho cô biết là người kia đang hút máu cô. Nhưng mà... dạo gần đây Vương Du rất thường đột ngột đẩy ngã cô ra hút máu mà không báo trước. Ít ra cũng phải cho người ta chuẩn bị tinh thần chứ.

Không giống như mọi khi hút máu một cách mạnh mẽ, lần này, Vương Du uống một ít máu, rồi lại liếm lấy những giọt máu tràn ra, sau đó lại tiếp tục cắm răng vào thịt cô. Cảm giác cứ nóng lạnh đan xen khiến đầu óc của Vĩnh Hy sớm bay lên chạm trần nhà.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe giọng anh gọi mình: "Đến khi nào mới chịu đứng dậy?"

Vĩnh  Hy mở mắt, chớp chớp nhìn Vương Du đã đứng lên từ thuở nào.

Cô lồm cồm bò dậy, gom đống ra giường vội vàng chạy theo Vương Du đang đi phía trước.

Hai người ôm theo một đống thứ lằng nhằng đi trên hành lang, sau khi xuống tầng, Vương Du rẽ một hướng, Vĩnh Hy rẽ một hướng... nhưng dường như cô nàng đang suy nghĩ gì đó, không chú ý thấy hai người mỗi người một nơi.

"Cô đang đi đâu?"

Nghe chất giọng quen thuộc, Vĩnh Hy quay người nhìn anh, tròn mắt ngạc nhiên:

"K-không phải mang ra ngoài sân sau giặt à?"

"Đồ ngốc! Tôi có máy giặt để làm kiểng hả?"

"Nhưng mấy cái này to như vậy, máy giặt làm sao mà giặt hết?"

"..." Sự ngốc nghếch này đã chạm đến cực hạn của Vương Du "Giặt nhiều lần."

"..." Vĩnh Hy bặm môi, cô biết mình vừa ngốc nghếch thế nào, lại khiến anh nổi điên rồi, sau đó lon ton chạy về phía anh.

...

"Vương Du!! Anh làm bẩn ra giường này!!" Vĩnh Hy căng cao tấm ra giường, lúc này mới phát hiện trên nó có một vệt máu đỏ... có lẽ là ban nãy lúc Vương Du hút máu cô bị rơi xuống.

"Nó còn không phải là máu của cô sao?"

"Tại ai hả? Còn không phải vì anh?"

Tấm ra giường trên tay của cô đột nhiên bị giật mất.

Nhìn theo hướng màu trắng tinh khiết bay về... Vĩnh Hy đứng hình.

Bà An Nhi đang đứng ngay bên ngoài, tay cầm theo tấm ra giường, ánh mắt như không thể tin được nhìn hai người: "H-hai đứa... chẳng lẽ đã..."

"A!!! Bác hiểu lầm rồi!! Mọi chuyện không như bác nghĩ!!!" Vĩnh Hy la oai oái, thái độ càng dễ khiến cho bà An Nhi nghi ngờ hơn nữa. Trong khi Vương Du bình thản tiếp tục giặt cái chăn.

Và cái người đó... đã không cứu cô thì thôi, còn châm dầu vào lửa "Dù sao đó cũng thật sự là máu của cô."

Vĩnh Hy phát cáu "Không có anh thì làm sao có vệt đó?"

"Ừm... hai đứa... thật sự đã...?"

"Con không có!!!" Vĩnh Hy la lối rồi xấu hổ chạy ra ngoài, để lại Vương Du mặt không biến sắc.

Bà An Nhi cười toe toét nhìn chằm chằm Vương Du: "Thật sao??"

Vương Du đóng lại cửa máy giặt: "Như những gì mẹ nghĩ." rồi đi lướt qua bà xuống nhà bếp pha trà.

Bà An Nhi thôi không vặn hỏi con dâu nữa, mà trong lòng tự cho là mình đúng, chẳng qua là cô bé xấu hổ không dám thừa nhận mà thôi.

Mang theo khuôn mặt cười toe toét, bà ngồi trên sô pha trong phòng khách, như bà hoàng ra lệnh cho con trai: "Mẹ muốn uống cái loại mọi khi ấy. Đừng thay loại khác nhé."

Vương Du không nói không rằng, làm theo lời mẹ.

Vĩnh Hy đứng bên cạnh máy giặt, thẫn thờ suy nghĩ về tình huống ban nãy. Ừm... quả thật rất nguy hiểm. Cũng may là cô đã chạy đi mất rồi.

Hắc Vũ nằm ườn trên vai cô, cũng ngẩn ngơ nhìn về nơi xa.

Vương Du đột ngột xuất hiện bên cửa: "Làm cái gì ở đó vậy, mau xuống phòng khách, mẹ tôi có chuyện muốn nói."

"Dạ!!" Vĩnh Hy giật thót, trả lời theo kiểu đang trả lời với ba mình, ngay lập tức bị Vương Du liếc cho một cái rồi quay lưng đi trước.

Cô để xuống đống chăn bẩn, vội vã đi theo anh.

"Qua đây con dâu."

Vĩnh Hy cũng đã quen với việc mình bị gọi là con dâu, mặc nhiên trong đầu suy nghĩ đó là từ bà An Nhi dùng để gọi mình, mãi rồi cũng không còn xấu hổ la toáng lên nữa.

"Có chuyện gì ạ?"

Để Vĩnh Hy và Vương Du ngồi bên cạnh nhau trên băng ghế dài, bà An Nhi chễm chệ đưa ra tấm thiệp, vẻ mặt tự hào: "Ba tụi con nói, mọi khi cứ làm đơn giản bình thường, nhưng vì năm nay con trai đã có bạn gái, nên sẽ tổ chức một cái tiệc thật lớn thật linh đình, không thể để con trai lãng mạn vượt mặt ba được."

Vương Du đến liếc cũng không thèm liếc qua, nhàn hạ thưởng thức tách trà nóng thơm lừng.

Vĩnh Hy cảm thấy nếu cứ để tấm thiệp trên bàn bơ vơ vậy cũng thật kì, nhưng lấy nó phải là trách nhiệm của Vương Du! Nhưng mà anh lại không có dấu hiệu gì sẽ chạm vào nó, trước ánh mắt long lanh của bà An Nhi, Vĩnh Hy phải nhận lấy tấm thiệp.

Nhận lấy xong rồi... nhìn lên tấm thiệp rồi, đồng tử cô giãn to.

Thiệp mời này... mời luôn cả Vương Du và cô!! Vốn định viện cớ không đến, nhưng thiệp mời đến tận tay thế này thì cô không thể lấy lí do đây là tiệc gia đình anh để từ chối không đi nữa rồi.

"À ừm... chuyện này..."

"Không được từ chối nhé. Được rồi, hôm nay đến đây nói bấy nhiêu thôi, mẹ về đây." Nói rồi bà An Nhi đứng lên, xách theo túi xách, đầu tiên là bắn về phía Vương Du ánh mắt như tia laze: "Con trai, mẹ bảo rồi nhé!! Không được để vợ con làm việc nặng nhọc. Còn để mẹ thấy con bắt nạt con bé, con sẽ không yên đâu!!" sau đó quay sang nhìn cô cười toe toét: "Con dâu, giữ sức khỏe cho thật tốt. Mẹ về đây."

Vĩnh Hy ngồi tại chỗ, ngón tay trong vô thức xoa xoa thành ly trà.

Nói vậy là sao nhỉ?

Vĩnh Hy quay sang nhìn Vương Du: "Nói vậy là sao?"

Vương Du gấp lại tờ báo: "Đi phơi chăn thôi."

"Này này..."

...

Chiều hôm đó, trời chuyển mưa đen ngòm, từng đợt mây xám xịt ùn ùn kéo đến.

Vĩnh Hy đang ngồi bên cạnh Vương Du ngắm anh làm việc thì chú ý đến cửa sổ phía sau anh. Căn phòng ban nãy vẫn còn tràn ngập ánh sáng đột nhiên tối mịt.

Cô nhảy xuống từ trên bàn: "Tôi giúp anh mở đèn trong phòng nhé. Trời thật là tối."

"Rút chăn vào nữa."

Tay nắm của Vĩnh Hy siết chặt. Hừ được voi đòi tiên. Cô lý ra không nên dịu dàng với anh ta.

Đóng sầm cửa, Vĩnh Hy chạy vù lên sân thượng đi rút chăn. (==')

Vương Du ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa vừa bị đóng lại một cách mạnh bạo kia, phì cười.

...

Tối hôm đó, mưa giăng bốn phía, sấm chớp sáng cả một vùng trời. Nhìn bên ngoài cửa sổ, mưa chạy trên tấm kính trong suốt thành những vệt nước mờ ảo. Cái lạnh trên núi cao khiến khắp nơi có thêm lớp sương mờ.

Vĩnh Hy ngồi trong phòng nói chuyện với Gia Long qua điện thoại thì đột nhiên xung quanh tối đen.

"A." một tiếng, cô lập tức ôm theo cái gối chạy sang phòng Vương Du... một cách quờ quạng... ngã hai lần... đập mặt vào bức tường một lần.

Không thèm gõ cửa, Vĩnh Hy ngang nhiên đẩy cửa phòng anh: "Vương Du!!! Cúp điện rồi."

"Tôi không phải bị mù." Vương Du ôm theo laptop ngồi trên sô pha, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.

Vĩnh Hy mím môi xông thẳng vào phòng anh, chạy đến ngồi bên cạnh anh: "Vương Du..."

"..." mãi không thấy người kia trả lời. Cô phụng phịu nói tiếp: "Phòng tôi rất tối."

"..." lại im lặng tập trung đánh máy.

Vĩnh Hy phồng má trợn mắt: "Vương Du!!!"

Bàn tay lướt trên bàn phím dừng lại, anh thở dài nhìn cô: "Cô muốn cái gì?"

"Tôi..." Vĩnh Hy cứ ậm ừ không nói thành câu.

"Sợ bóng tối sao?"

"Không có... t-tôi... ừm..."

Vương Du lại đặt tay xuống bàn phím, tiếp tục đánh máy: "Không muốn nói cũng không sao."

"Lúc còn bé, nhà tôi cũng hay cúp điện lắm. Tôi không sợ bóng tối, cũng không sợ ma gì đó... nên tôi không đến phòng ba mẹ mà ở phòng mình. Sau đó... có con chuột bò vào phòng tôi, cắn vào ngón tay của tôi. Cho nên từ đó, tôi vừa sợ chuột vừa sợ cúp điện."

"..." Vương Du thừa nhận, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy loại lí do kì quái như thế này. Nhưng phải khẳng định lại... Vĩnh Hy này đúng là cái gì cũng thú vị, kể từ biểu cảm cho đến quá khứ... chỉ cần là do cô ấy kể ra thì anh thấy cái gì cũng thú vị.

"Cho nên là... tối nay tôi ở lại phòng anh nhé."

"Muốn làm gì thì làm."

Hừ, đúng là đồ lạnh lùng, nhưng chí ít thì anh cũng để cô muốn làm gì thì làm.

Lôi cái điện thoại của mình ra, Vĩnh Hy hơi tựa vào Vương Du, cắm tai nghe chăm chú xem phim.

Vĩnh Hy tình cờ chọn trúng một bộ phim về ma cà rồng, ngay lập tức suy nghĩ vẩn vơ... và trí tưởng tượng của cô nàng đã bay đi xa mất, sau khi hồn trở lại mặt đất, việc đầu tiên là quay sang hỏi Vương Du đang ôm laptop làm việc bên cạnh:

"Chú Hảo... liệu có biết anh là ma cà rồng không?"

"Cô nghĩ tại sao mọi khi làm bít tết, chú Hảo đều làm sống sáu phần?"

"..." vì còn máu sao?? Hở?? "Vậy là biết rồi??"

"Ngốc nghếch, tôi chỉ đùa thôi."

"..."

Vĩnh Hy bặm môi. Ban chiều rõ ràng là mẹ anh đã nói anh không được bắt nạt tôi ấy nhé!! Người này bây giờ lại bắt nạt cô rồi!!

Xem phim thêm một chút, cô lại bắt đầu ồn ào, ngẩng mặt lên nhìn anh chăm chú:

"Nếu có người biết anh là ma cà rồng, thì anh có giết người diệt khẩu hay không?"

Ngay lập tức, hàng chân mày của anh nhíu lại. Vĩnh Hy thầm than thở, thôi rồi, hình như đã động vào chủ đề không nên động vào.

"Không muốn bị tôi cắn ngay bây giờ thì đừng nói thêm một từ nào nữa!"

Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng. Vĩnh Hy lặng lẽ ngồi thẳng người lại, thôi không dựa vào anh nữa, hai tay đặt trên đùi run run: "T-tôi xin lỗi."

Vương Du không nói gì, cô cũng không dám nói gì thêm, buồn bã tắt điện thoại ôm gối leo lên giường: "Vậy... tôi ngủ trước. Ngủ ngon."

Mặc dù là người hết sức lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô chúc anh ngủ ngon, thì chắc chắn anh cũng sẽ chúc lại cô ngủ ngon. Nhưng hôm nay, anh lại im lặng, chắc chắn đang giận cô rồi.

Vậy xem ra... chuyện đó là chuyện cô không nên hỏi. Nhưng cô cũng đúng là ngốc thật. Bản thân cô cũng là người đã biết được sự thật Vương Du là ma cà rồng, nhưng cô chẳng phải vẫn sống nhăn đấy thôi. Ngu ngốc!

Giận mình, cô bặm môi lăn qua lăn lại trên giường, kết quả khiến cho chăn mền văng tứ tung.

Giọng của Vương Du vang lên: "Đừng làm bẩn bộ chăn mới của tôi."

"Vâng, xin lỗi." Vĩnh Hy bật dậy, gom hết gối bị rơi dưới đất đặt lại yên bình trên giường rồi lại nằm xuống.

Chịu nói chuyện rồi, chịu nói chuyện với cô rồi, vậy tức là không có giận cô.

Vĩnh Hy đeo trên môi nụ cười, chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa rơi êm đềm.

...

Sáng hôm sau, cô nheo nheo mắt, nắng từ bên ngoài rọi thẳng vào mặt cô, giường bên cạnh trống rỗng, cũng không còn vươn lại hơi ấm. Vương Du cũng không còn ở trong phòng nữa.

Vĩnh Hy dụi dụi mắt bò xuống giường. Không biết người này đêm qua ngủ lúc mấy giờ, hay là thức trắng để làm việc?? Cứ thế này thì dù cho anh có là ma cà rồng cũng sẽ tổn hại đến sức khỏe mất.

Ngáp một cái, Vĩnh Hy vươn vai. Cửa phòng mở ra, Vương Du đứng ngay cửa ra vào, nhìn Vĩnh Hy: "Dậy rồi? Xuống nhà ăn sáng."

"Ừ."

Suốt bữa ăn, Vĩnh Hy cứ nhìn chằm chằm vào bên dưới hai mắt của anh, xác định không có quầng thâm mới yên tâm dùng bữa.

"Tí nữa tôi có cuộc họp trong phòng, nếu không có việc gì thì đừng tìm tôi."

"Được." Vĩnh Hy ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi dùng xong bữa sáng, cô có hẹn với Gia Long ngày hôm nay ra ngoài mua sắm một ít vật dụng, dù sao cũng không có ở nhà.

"Tôi đi cùng Gia Long."

Vương Du đi thẳng lên tầng, không một lần liếc nhìn cô: "Ừ, đi đâu thì đi nhưng đừng gây rối cho người khác."

"Này này!!! Nói chuyện như thể tôi lúc nào cũng gây hại vậy!!"

"Vì sự thật là như vậy." Câu nói của anh vang lên gần như cùng lúc với tiếng đóng cửa phòng.

Người gì mà lạnh lùng thô lỗ. Vĩnh Hy mặc kệ anh, chạy về phòng thay quần áo rồi phóng như bay ra ngoài.

Vương Du ở trong phòng làm việc, mở máy tính, bắt đầu làm việc.

Vĩnh Hy hẹn Gia Long gặp nhau ở quán cà phê XX.

Nhìn những người phục vụ ở đây vất vả làm việc, Vĩnh Hy lại nhớ đến Fly. Dù chỉ là một thời gian ngắn, nhưng ông chủ rất tốt, mà khách hàng cũng đáng yêu... cô đột ngột nghỉ làm như vậy, không biết có ảnh hưởng gì đến cửa hàng của bọn họ hay không.

~~~ Chương sau ~~~

"Con... chó? Con chó trắng đen, nhỏ nhỏ cỡ này ấy hả?"

"Vâng. Có chuyện gì ạ?"

"Con chó đó là... là món quà sinh nhật cuối cùng mà bà cố Vương Du tặng cho ông cố của cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro