Chương 57: Vương Du đến MS (2).

Hai tay Vĩnh Hy đan vào nhau run rẩy.

"Tôi phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự đến viện nghiên cứu, tôi chắc chắn không có khả năng đánh lại bọn họ. Viên đá này sẽ thuộc về tay tổ chức, mà dường như họ còn đang có một kế hoạch nguy hiểm nào đó."

Phượng Hằng vẫn không ngừng chỉ trích viện nghiên cứu, trong khi Vĩnh Hy ngồi bất động, ánh mắt trông chờ nhìn chằm chằm Vương Du.

Nhất cử nhất động của anh đều khiến tim cô đập thật mạnh.

Vương Du hạ xuống tờ văn kiện, bình tĩnh nói: "Đầu tiên, cô phải bình tĩnh lại. Gia đình cô sẽ ổn thôi."

Vĩnh Hy mím môi gật đầu.

Ánh mắt của Vương Du rơi xuống hai bàn tay siết chặt lấy nhau vẫn không thôi run rẩy của cô. Như thế này mà nói là bình tĩnh cái gì.

Bàn tay to lớn ấm áp của anh bao phủ hai tay cô, siết nhẹ: "Cô nói, đó là một viện nghiên cứu có tiếng. Như vậy họ sẽ không dám làm gì tổn hại đến danh tính của họ đâu."

Vĩnh Hy ngay lập tức ngừng run. Đúng vậy nhỉ... nếu ba mẹ cô thật sự xảy ra chuyện, thì viện nghiên cứu bị đóng cửa là cái chắc.

Như vậy có thể yên tâm về tính mạng của ba mẹ cô... tuy nhiên, giữ ba mẹ cô ở lại viện nghiên cứu, liệu bọn họ có cho ba mẹ cô ăn uống đủ chất hay không? Có tra khảo ba mẹ cô hay không? Tiết trời đang lạnh dần, ba mẹ có đủ áo ấm hay không?

Nghĩ đến đây, khóe mắt cô lại trở nên cay xè. Tất cả đều là lỗi của cô. Nếu không phải vì cô và viên đá thì ba mẹ cô cũng không rơi vào tình cảnh như vậy.

Vĩnh Hy mệt mỏi gục đầu lên vai Vương Du.

Phượng Hằng bên cạnh nhìn thấy Vĩnh Hy như vậy không khỏi xót xa, đưa tay xoa xoa vai cô tỏ ý an ủi động viên.

Vương Du để Vĩnh Hy dựa vào mình, nói tiếp: "Đưa cho tôi viên đá, tôi sẽ đến MS giúp cô lo liệu mọi việc."

Vĩnh Hy lập tức rời khỏi vai anh: "Không được! Nguy hiểm lắm!! Anh không biết pháp sư bọn họ có những khả năng gì đâu."

Vương Du tiếp tục điềm tĩnh nói: "Bọn họ không ai biết tôi là người của thế giới này, cũng không ai biết tôi là người đang nắm giữ viên đá, sẽ không có ai tấn công tôi. Hơn nữa, cô nghĩ tôi là con người yếu đuối sao?"

Phượng Hằng cười cười: "Đúng đó!! Anh hai của em không đơn thuần là một ma cà rồng nha, mà còn là ma cà rồng cực cực kì siêu phàm."

Vương Du đưa tay xoa đầu cô: "Lấy cô làm chuẩn mực mà đánh giá thì với trí tuệ của họ chẳng thể làm gì tôi đâu."

Vĩnh Hy đỏ mặt hét to: "Nói vậy là đang nói tôi ngốc sao?"

Vương Du nhìn Vĩnh Hy cuối cùng cũng có lại sức sống, khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng sâu trong đôi mắt lại như đang cười, tiếc rằng hai người con gái ở đó chẳng ai đủ tinh tế mà nhận ra điều nhỏ nhặt kia.

Ngẫm nghĩ một chút, anh nói tiếp: "Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, cô cũng không có viên đá này, nhất định không được ra khỏi nhà. Ở yên đây cho tôi. Phượng Hằng, anh giao Vĩnh Hy cho em."

Phượng Hằng gật đầu: "Anh yên tâm, em sẽ ở lại đây chăm sóc cho chị ấy."

Vương Du nhìn thẳng vào Vĩnh Hy, ánh mắt như đang ra lệnh.

"Đưa tôi viên đá."

Vĩnh Hy đem viên đá đeo trên cổ đưa cho Vương Du.

Vương Du đưa tay xoa đầu Vĩnh Hy: "Tôi sẽ trở về sớm, ngoan ngoãn ở nhà. Nhớ lời tôi dặn."

Cô gật gật đầu.

Vương Du đột ngột biến mất, để lại trong phòng một bầu không khí ngột ngạt đến bức người.

Phượng Hằng nói cái gì đó, Vĩnh Hy một chữ cũng không hiểu, nhưng dựa vào vẻ mặt của cô, Vĩnh Hy biết rằng Phượng Hằng đang cố gắng trấn an cô.

Gượng cười một cái cho Phượng Hằng yên tâm, Vĩnh Hy ngồi lên giường ôm gối, khóe mắt cô lại lần nữa cay xè.

Phượng Hằng hiểu ý, rời khỏi phòng cho Vĩnh Hy yên tĩnh một mình, sau đó xuống bếp nấu ăn. Nấu cho một bàn thịnh soạn, cô ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Hắc Vũ đang nhảy múa trên bàn.

Phải làm sao đây? Vĩnh Hy của cô thật là đáng thương.

...

Vương Du đi qua một cánh đồng trải dài những đốm sáng màu vàng rực rỡ, cảnh tượng lay động lòng người.

Lần trước đã đến MS một lần, nên Vương Du không còn lạ lẫm đường đến nhà Vĩnh Hy.

Anh dự định sẽ đến nhà cô trước tiên để tìm thêm thông tin.

Vương Du đẩy cửa bước vào căn phòng của ba mẹ cô. Bên trong đồ đạc hết sức bừa bộn, giống như có con quái vật vừa làm loạn nơi này, chẳng trách, Vĩnh Hy lại hoảng sợ như vậy.

Cho hai tay vào túi quần, Vương Du bình tĩnh đứng ngay cửa phòng, quan sát từng chi tiết một trên tường, trên trần nhà, trên giường... trong đầu anh liên tục xuất hiện những suy nghĩ không ai có thể theo kịp.

Yên lặng ở đó một lát, Vương Du rời đi, anh tiến lại gần căn phòng của Vĩnh Hy. Đôi tai thính hơn người thường gấp mấy lần nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ bên trong.

Không chút né tránh, anh đẩy cửa bước vào.

Đúng như những gì Vương Du nghe thấy. Bên trong có một người thanh niên đang khom người tìm kiếm cái gì đó trong tủ đồ của Vĩnh Hy.

Cảm thấy có ai đó vừa bước vào, người đó giật mình quay lại nhìn, câu đầu tiên không phải dùng thái độ hoảng hốt, mà lại là ngạc nhiên hỏi:

"Anh là... Vương Du?"

Vương Du nhíu mày, bắt đầu đề phòng người ở trước mặt: "Anh là ai? Sao lại biết tên tôi."

Mã Hạo đưa ra ánh mắt chân thành: "Đừng nghi ngờ tôi. Tôi đã từng nhìn thấy hình của anh trong điện thoại của Vĩnh Hy, em ấy cũng đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về anh. Như vậy đã đủ để chứng minh tôi là bạn của Vĩnh Hy chưa?"

Vương Du vẫn hoài nghi. Nhưng để xem mục đích của người này khi tiếp cận mình là gì.

"Anh đến đây làm gì?"

"Tôi đến tìm thử xem có cách nào liên lạc với Vĩnh Hy hay không?"

"Để làm gì?"

"Tôi muốn nói cho em ấy chuyện gia đình em ấy. lần trước tôi dặn em ấy đừng quay về, nhưng hai bác đã bị bắt quá lâu rồi mà vẫn chưa thấy Vĩnh Hy trở về MS, tôi cũng không biết phải làm sao ngoại trừ việc đi tìm em ấy."

"Cảm ơn, nhưng anh không cần phải làm như vậy nữa. Chuyện của họ không cần anh lo." Vương Du lạnh lùng nói. Không cần biết người trước mặt là ai, nhưng anh ta lại gọi tên Vĩnh Hy một cách ngọt ngào như vậy, Vương Du không thích.

"Tôi không thể trơ mắt nhìn bạn bè mình lâm vào tình cảnh như thế."

Vương Du dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn Mã Hạo.

"Anh biết rõ mọi chuyện, tổ chức đó lí ra sẽ không để anh tự do đi lại bên ngoài như thế này, bởi anh có thể báo cáo với đại pháp sư. Anh không phải là người bình thường."

Một câu trúng ngay đúng tâm Mã Hạo.

Mặt anh trở nên tái xanh, cười gượng: "Đúng như Vĩnh Hy kể, anh quả nhiên không phải là người bình thường. Đúng là rất thông minh."

"Quá khen."

"Quả thật tôi không phải là người bình thường, tôi là người mà tổ chức phân bố vào nhóm của Tuệ Phong để tiện giám sát bọn họ."

"Anh hiểu rất rõ kế hoạch và mục đích của bọn họ?"

Mã Hạo im lặng, sau đó gật đầu: "Nhưng anh yên tâm, tôi không còn là người của tổ chức nữa. Tôi..."

"Không cần thiết phải giải thích cho tôi, anh muốn làm gì thì làm."

Nói rồi Vương Du liếc thêm một lần nữa tất cả mọi góc ngách trong phòng rồi rời đi.

Từ nãy đến giờ cũng không phải anh có thời gian rãnh rỗi ở đây tán dóc với Mã Hạo. Chẳng qua đứng đây quan sát sẵn tiện nói chuyện vài ba câu.

Đến lúc Vương Du bước đến ngoài sân thì sau lưng có giọng nói truyền đến.

"Vương Du, khoan đã."

Anh dừng bước, đưa khuôn mặt điềm tĩnh nhìn Mã Hạo đang đuổi theo sau mình.

"Có phải anh đến đây là để giúp Vĩnh Hy?"

Vương Du không trả lời, chỉ giương mắt nhìn Mã Hạo.

"Ngày mai chúng ta hẹn nhau ở bìa rừng, tôi sẽ giúp anh với con đường tắt vào buồng giam của ba mẹ em ấy."

Vương Du hơi nhíu mày: "Đã nói anh không cần phải quan tâm đến chuyện của chúng tôi."

"Tuệ Phong và Vĩnh Hy đều là bạn bè của tôi, tôi không thể thấy họ gặp khó khăn mà không cứu. Nếu như anh vẫn còn nghi ngờ tôi, thì hãy nói bất cứ điều gì, tôi sẽ làm để chứng minh mình không phản bội lại Vĩnh Hy hay Tuệ Phong."

Vương Du xoay người: "Không cần. Ngày mai tôi sẽ gặp anh ở đó."

Ánh mắt anh càng ngày càng phức tạp, không ai có thể đoán ra được suy nghĩ của Vương Du.

Mã Hạo nhìn theo Vương Du rời đi, thở dài.

Vương Du dừng lại ở trước nhà cô, tay siết chặt viên đá trong tay.

Trong phút chốc, cảnh vật xung quanh thay đổi.

Hai bên con đường anh đang đi, là một cánh đồng đầy những ánh sáng lấp lánh màu vàng.

Một đốm sáng đột ngột bay ra trước mắt anh, lơ lửng lơ lửng bên cạnh anh như mời gọi anh chạm vào.

Cảm thấy trong túi quần có gì đó rục rịch, Vương Du đem viên đá ra, nó cũng đang phát sáng, như thể tương tác với viên đá trước mặt.

Vương Du nhét viên đá vào túi quần, tiện tay lấy luôn viên đá kia.

Ngay lúc này, cảnh vật xung quanh trở thành nơi quen thuộc đối với anh.

Đây là văn phòng làm việc của anh trong công ty.

Nhìn con chó bằng sứ Vĩnh Hy mua hôm trước đặt ở trên kệ, Vương Du lạnh nhạt tiến lại gần, chạm tay vào nó, miết nhẹ , ánh mắt thâm trầm chất chứa những suy nghĩ mà người thường không thể nào hiểu được.

Sau đó, anh dùng tốc độ siêu thanh quay trở về nhà.

Vĩnh Hy nằm trên giường, ôm theo gối vì khóc mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Vương Du sau khi trở về thì đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say vẫn còn đọng lại nước mắt của cô.

Anh thở hắt ra, ngồi xuống ngay mép giường, đặt vào tay Vĩnh Hy sợi dây chuyền mặt đá, bàn tay to lớn vươn ra, ngón cái lau đi những giọt nước mắt của cô.

Vĩnh Hy cựa mình, trong vô thức áp sát má mình vào bàn tay ấm áp của anh. Lúc đó, cô đã mơ thấy một giấc mơ rất ấm áp, không nhớ nội dung là gì, nhưng khi tỉnh dậy, trên môi cô là một nụ cười.

Vĩnh Hy xoay người, hàng mi dày khẽ khẽ động, cô dụi mắt ngồi dậy, bên cạnh có Vương Du nửa nằm nửa ngồi đọc sách.

Hai mắt vì khóc mà sưng húp, nhưng ngay khi nhìn thấy Vương Du, cô tạo thành thói quen sẽ nhoẻn miệng cười, gọi tên anh: "Vương Du."

Hạ xuống cuốn sách, Vương Du nhìn sang Vĩnh Hy, đưa tay về phía trước, xoa đầu cô: "Tỉnh dậy rồi? Thấy thế nào? Tốt hơn chưa?"

Vĩnh Hy dụi dụi mắt: "Anh trở về rồi?"

"Ừ. Tạm thời cứ như vậy trước đã. Ngày mai tôi lại đến."

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng sột soạt khi quần áo ma sát với ra giường, Vĩnh Hy rướn người về phía Vương Du, đầu gối lên đùi anh, để cho Vương Du xoa xoa đầu mình.

Vĩnh Hy không dám hỏi Vương Du đã làm gì, hay Vương Du đã gặp những chuyện gì ở MS, cô sợ rằng câu mà anh nói ra sẽ khiến cô đau lòng, sẽ khiến cô thêm lo lắng bất an.

Lúc này, Vĩnh Hy chỉ có thể lẳng lặng cảm nhận hơi ấm từ anh.

"Đúng rồi." Từ trên đầu có giọng nói truyền đến.

Vương Du lấy từ trong túi quần ra viên đá mình vừa lấy được, đưa cho Vĩnh Hy: "Cái này."

Vĩnh Hy ngẩng đầu nhìn, cầm lấy viên đá ngắm nghía, còn lầm tưởng rằng viên đá này mới đúng là viên đá của mình: "Ơ... cái này..."

"Có phải giống với viên đá kia không?"

Vĩnh Hy ngồi thẳng người dậy, cầm lấy viên đá của mình đặt ra trước mặt, để hai viên đá song song nhau quan sát. Quả là như vậy, hai viên đá thật giống nhau.

Vĩnh Hy hỏi Vương Du "Viên đá này là từ đâu ra?"

"Có một khoảng không gian giữa hai thế giới."

Dù cô vẫn không hiểu làm sao mà Vương Du có thể lấy được viên đá này, nhưng suy đi nghĩ lại, việc viên đá này rơi vào tay anh trong thời điểm như thế này, chắc chắn là có lợi.

"Vậy thì nếu có viên đá này, tôi và anh có thể cùng đến MS."

Vương Du nhíu mày: "Vẫn không nên, cô cứ ở đây đi, mình tôi đến đó là được."

"Làm sao như vậy được. Dù gì đây cũng là chuyện gia đình tôi, tôi không thể để một mình anh nguy hiểm tính mạng vì tôi được."

Vương Du vươn tay, chạm vào má của Vĩnh Hy: "Tôi không sao."

Vĩnh Hy nhướn mày: "Đừng dùng cách đó đối phó với tôi..."

Tiếng gõ cửa vang lên: "Vĩnh Hy, em vào nhé."

Vĩnh Hy lập tức chỉnh trang y phục, sợ Phượng Hằng hiểu lầm gì đó, còn Vương Du ở bên cạnh nhìn thấy mấy động tác vụng về của cô, không khỏi cười thầm.

Phượng Hằng đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy chị dâu cùng với anh hai của mình cùng ngồi trên giường thì giật cả mình.

"Ối, anh hai về từ khi nào vậy? Em ở dưới tầng mà không hay biết."

"Sakura tập bao nhiêu rồi?"

"Đúng rồi!! Tập hôm nay thật là hay!!!"

"..."

"..."

Vương Du rời khỏi giường: "Đi ăn."

Phượng Hằng gật gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi, đi ăn đi ăn. Em có nấu ăn rồi, ba người chúng ta cùng dùng bữa đi."

Vĩnh Hy nằm lại xuống giường: "Mọi người cứ ăn đi, tôi không thấy đói."

Vương Du liếc cô: "Không đói cũng phải ăn."

"Tôi không có tâm trạng nào để ăn hết."

"Nếu cô ăn, thì ngày mai tôi để cô cùng với tôi đến MS."

Vĩnh Hy mím môi. Vương Du lúc nào cũng biết cách đưa cô vào tròng. Dù cho biết là mình vừa bị lừa, nhưng cô vẫn một mực nghe theo.

Vĩnh Hy bò ra khỏi giường, mắt vẫn còn hơi đỏ.

Vương Du liếc qua cô: "Ăn xong tôi giúp cô chườm đá."

Ba người ngồi vào bàn ăn. Vĩnh Hy ngẩng đầu hỏi Phượng Hằng đang ngồi đối diện:

"Đúng rồi. Hôm nay cậu đến đây là để làm gì vậy?"

"Ừ thì, mẹ nói là kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn thì nên tổ chức một bữa tiệc, hiểu rõ tính cách anh hai không thích những chỗ như vậy, chắc chắn sẽ không đá động gì đến việc đó, nên mới nói mình đến thuyết phục anh hai tổ chức."

Vương Du đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Phượng Hằng: "Nói lại với mẹ, bà ấy thích thì để bà ấy làm, đi tiếp khách cũng tự bà ấy đi. Anh không quản."

"Nói vậy sao được!! Anh là chủ tịch tập đoàn mà, người đứng ra tổ chức phải là anh chứ!!"

Vương Du tỏ vẻ chán ghét: "Anh không thích phiền phức."

Vĩnh Hy đột nhiên hôm nay trở nên nhạy cảm hơn bình thường.

"Xin lỗi, anh đã bận rộn thế này tôi còn bắt anh phải quan tâm đến chuyện của tôi... rất xin lỗi."

Vương Du đột nhiên hạ đũa: "Còn nói kiểu đó nữa, tôi sẽ cắn cô."

Phượng Hằng đầu tiên là trợn tròn mắt nhìn anh hai, sau đó cười toe toét quay sang chị dâu: "Đúng đó, chị đừng nói như vậy, ảnh nghe ảnh sẽ ngại..."

"Em cũng im đi."

Câu phía sau của cô còn rất nhiều, nhưng bị lời nói của anh hai chặn lại.

Đầu thai vào cái nhà này làm em gái của người này, Phượng Hằng cũng thật là xui xẻo.

Sau bữa ăn, Vương Du ngay lập tức đi vào thư phòng, còn dặn dò cô và Phượng Hằng: "Phượng Hằng, em ở bên cạnh Vĩnh Hy, đừng để cô ấy đi lung tung. Vĩnh Hy, cô ở yên đó cho tôi, không được kích động mà làm chuyện dại dột, hiểu chưa."

"Vâng." Hai người đồng thanh rồi nhìn Vương Du khuất dần sau cầu thang.

~~~ Chương sau ~~~

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm cô không thể thấy được khuôn mặt của người đàn ông nọ, cho đến khi trên tay ông ta xuất hiện một đốm sáng thật lớn.

Vĩnh Hy trợn to mắt. Người này là pháp sư, và người này đang muốn tấn công cô.

"Nguy hiểm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro