Chương 61: Mã Hạo...
Người đó ra sức biện minh:
"Đừng nghi ngờ tôi, không phải tôi thay bọn họ hẹn Vương Du anh ra bìa rừng đâu, tôi thật tâm muốn giúp đỡ mọi người, nhưng không biết vì sao mà họ lại nghi ngờ tôi đang phản bội rồi cho người theo dõi tôi, hãy tin tôi. Tôi thật sự không muốn hại mọi người."
"Tôi không nghi ngờ anh." Vương Du lãnh đạm đáp lời "Nhìn khuôn mặt đầy vết thương của anh tôi cũng hiểu rồi."
Mã Hạo nhíu chặt đôi chân mày, vì quá đau nên lại giãn ra, giãn ra lại nhíu chặt: "Thật... làm ơn hãy tin tôi."
Vĩnh Hy cười dịu dàng, trên khóe môi còn lưu lại chút máu bầm, nhưng thần sắc lại vô cùng sảng khoái, chìa ra bó hoa mình đang ôm trên tay: "Có đem đến cho anh bó hoa, để em giúp anh cắm vào lọ."
Nói rồi cô đặt bó hoa lên bàn, xoay người bước đi rửa qua lọ hoa nhỏ.
Tuệ Phong nói với Mã Hạo, ánh mắt chân thành lẫn xót xa: "Tôi biết từ lâu rồi, chuyện cậu là người tổ chức cài vào nhóm làm việc của chúng tôi."
Bàn tay của Mã Hạo đặt trên đùi, siết chặt cái chăn mềm mại.
"Nhưng tôi không trách cậu, bởi vì tôi biết cậu không phải người xấu, tôi cũng không hiểu tại sao một người như cậu lại làm loại công việc đó, nhưng tiếp xúc lâu ngày tôi cảm thấy tâm tính cậu quả thật không tồi. Nói luôn cho cậu biết, thật ra trong nhóm của chúng ta, không ai là không biết cậu là người của tổ chức, nhưng không ai nói ra điều gì, là bởi vì bọn họ lo cho cậu, sợ rằng vì mọi người đã biết mà cậu sẽ chạy mất. Suy cho cùng thì ai cũng đều rất yêu quý cậu, nên đừng tự trách mình nữa."
Trong đôi mắt của Mã Hạo phủ một tầng hơi nước mỏng... hàng chân mày lại lần nữa nhíu lại, cố ngăn không cho nước mắt cảm động chảy ra.
Vương Du đứng lên khỏi ghế, xoay người bước đi.
Vừa vặn chạm mặt Vĩnh Hy ngoài cửa, anh để lại một câu rồi đi lướt qua cô:
"Tôi ra ngoài một chút."
Vĩnh Hy lớ ngớ: "Ớ..." sau đó cô đem lọ hoa vào trong phòng, cắm hoa rồi chạy ra ngoài tìm Vương Du. Nhìn thấy bầu không khí trong phòng, cô cũng cảm thấy mình không nên ở lại đó.
Trong bệnh viện có một khoảng sân nhỏ trên tầng thượng. Muôn hoa đua nhau khoe sắc dưới nắng chiều nhàn nhạt. Vương Du đứng cạnh lang cang, đưa lưng về phía cô, cái ánh sáng lúc này khiến anh càng trở nên cô độc. Vương Du đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi, khói trắng phả ra xung quanh bị gió lớn cuộn tròn rồi hòa tan vào không trung.
Vĩnh Hy cảm thấy... hình như Vương Du đang có phiền muộn, nghĩ là mình không nên làm phiền đến anh, nhưng lí trí lại không thắng nổi trái tim luôn mong muốn được ở bên cạnh anh.
Chất giọng trong trẻo của cô đánh tan cái không gian tĩnh mịch vừa rồi.
"Vương Du, anh cũng hút thuốc à?"
Vương Du hơi nghiêng đầu, trông thấy Vĩnh Hy thì nhàn nhạt mở miệng đáp lời:
"Chỉ những khi nào có việc phải suy nghĩ tôi mới hút."
Anh không hề biết từ góc độ này của cô thì mỗi một hành động của anh đều vô cùng thu hút, từng cái liếc mắt, cái mấp môi của anh đều khiến cô không thể dời mắt.
Vĩnh Hy bấm móng tay vào lòng bàn tay, đi đến đứng bên cạnh anh: "Có chuyện gì? Tôi có được biết không?"
Vương Du rít thêm một hơi mới quay sang đối mặt với Vĩnh Hy, đưa tay dịu dàng xoa đầu cô, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu: "Không cần biết đâu, chuyện của tập đoàn thôi."
"Tôi có giúp được gì không?"
"Tôi không muốn cô phải phiền não chuyện của tôi."
Sau câu nói có chút xa cách vừa rồi của Vương Du, trong lòng Vĩnh Hy đột nhiên xuất hiện một chút nặng nề. Chuyện của anh không cần tôi lo... như vậy xem ra anh vẫn chưa muốn tôi ở bên cạnh anh, chưa cho tôi ở vị trí ngay sát bên anh, giúp anh những khi anh gặp khó khăn.
Cô gượng cười:
"Nói mới nhớ, hổm nay ba mẹ tôi cứ sao sao đó, mà anh cũng kì lạ nữa, hỏi Tuệ Phong thì chú ấy chẳng nói gì, ba người có chuyện gì sao?"
Vương Du dập lửa rồi vứt điếu thuốc vào sọt rác: "Tôi chỉ nói cho ba mẹ cô biết tôi là ai."
Vĩnh Hy nhíu nhíu mày: "Ừm... ba mẹ tôi chắc chỉ bất ngờ khi biết anh là ma cà rồng thôi... họ không có ý gì xấu đâu, đừng để bụng."
Vương Du im lặng nhìn cô một lát, mới cất giọng nói: "Chuyện ma cà rồng... biết trước rồi. Chuyện tôi là ai mới khiến bọn họ ngạc nhiên."
"Hở? Chuyện anh là ai không phải chuyện anh là ma cà rồng sao?"
Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Vĩnh Hy, Vương Du thầm thở dài, bàn tay đặt trên đầu cô trượt xuống, cầm lấy lọn tóc nhỏ xoay vòng nghịch ngợm.
Hành động trong vô thức này của anh khiến Vĩnh Hy mặt đỏ tay run mà anh lại không hề hay biết.
"Đúng là đồ ngốc. Tôi nói tôi là bạn trai của cô."
Đồng tử Vĩnh Hy giãn to, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng vào anh, như không tin được vào những gì mình vừa nghe.
Câu vừa rồi của anh... là tỏ tình gián tiếp a???
Đây chắc không phải là mơ đâu nhỉ?? Không phải là mơ đúng không? Dù anh đã có ý thể hiện anh chấp nhận quan hệ của hai người là loại quan hệ kia, nhưng anh lại chưa bao giờ mở miệng tỏ tình với cô. Xem ra ngày hôm nay là lần đầu tiên Vương Du bày ra lòng mình.
Vĩnh Hy có cảm giác như sau lưng mình có một đôi cánh, cả người trở nên nhẹ tênh... xung quanh thì cái gì cũng lấp la lấp lánh. Trong ngực có một xúc cảm hạnh phúc bành to ra choáng hết mọi khoảng trống.
Cô không nhịn được mà nở nụ cười, khuôn mặt trở nên càng ngày càng ngốc. Mà những khi đối mặt với nụ cười toe toét đó của Vĩnh Hy, Vương Du lại có loại cảm giác hơi xấu hổ, anh cảm thấy cảm xúc mình vẫn thường che giấu đều bị lộ ra hết, anh khẽ hắng giọng rồi xoay người bước đi trước: "Quay về phòng."
Vĩnh Hy nhìn người kia đã đi xa, lúc này mới bừng tỉnh: "V-Vương Du!! Khoan đã, chờ tôi một chút."
Nhìn thấy hai người nọ cùng biến mất rồi cùng quay lại phòng, mà trên mặt Vĩnh Hy là nụ cười toe toét, bầu không khí xung quanh dường như còn nở hoa... Tuệ Phong và Mã Hạo không ai là không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, thầm đánh giá Vương Du cũng thật là lẹ tay lẹ miệng.
Tuệ Phong bẹo má Vĩnh Hy: "Con bé này, mỗi lần cười là có bao nhiêu cái răng khoe ra hết bấy nhiêu cái!!"
Vĩnh Hy la oai oái, nụ cười vẫn không nhạt đi, dù chỉ là một chút.
Mã Hạo nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, trong lòng không khỏi thấy vui vẻ, nhưng nụ cười trên môi anh lúc này chỉ có thể là nụ cười gượng. Tuy rằng Tuệ Phong đã nói như vậy, và anh cũng chưa làm gì có lỗi với bọn họ, nhưng suy cho cùng, lúc ban đầu anh tiếp cận bọn họ không phải là đơn thuần mà đều có mục đích, lúc này anh vẫn cảm thấy rất khó xử.
Tuệ Phong tinh ý nhìn ra những suy nghĩ của Mã Hạo, vỗ vai anh một cái: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi đã nói rồi không phải sao?? Sống thì phải lạc quan một chút."
Mã Hạo cười gượng gật đầu.
Vương Du nhìn đồng hồ, lãnh đạm nói: "Tôi về đây."
Mã Hạo vội vàng nói: "Cảm ơn anh Vương Du, vì đã đến thăm tôi, với cả vì bó hoa này nữa. Còn có... xin lỗi, xin lỗi vì đã kéo mọi người vào đống hỗn loạn này."
Vĩnh Hy vẫn giữ trên môi nụ cười toe toét: "Mã Hạo à, mau trở lại làm một Mã Hạo luôn vui vẻ lúc đầu em quen đi. Anh khi đó rất dễ gần, bây giờ cuộn mình lại xa cách biết bao nhiêu. Em đến thế giới kia, khi quay trở lại hy vọng anh đã ổn."
Mã Hạo gật đầu, nhưng không ai biết trong cái đầu đó đang suy nghĩ điều gì.
Vương Du và Vĩnh Hy rời khỏi, để lại Tuệ Phong và Mã Hạo trong phòng trò chuyện.
Hai người quay trở về nhà, ba mẹ Vĩnh Hy đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện gì đó, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Vĩnh Hy không để ý bầu không khí căng thẳng trong phòng khách, vội vàng chạy đến: "Ba, mẹ con mới về."
Mẹ Hy như bừng tỉnh, cười gượng với Vĩnh Hy: "Con gái về rồi?? Vương Du nữa, hai đứa vào nhà rửa mặt đi, đến đây cùng ăn trái cây."
Vĩnh Hy gật đầu cười toe toét chạy vào trong. Vương Du không nói không rằng, chỉ khẽ gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi rồi điềm đạm đi theo sau Vĩnh Hy. Cô nàng ngốc nghếch kia đương nhiên không nhận ra, nhưng anh thì có. Anh biết vừa rồi mình đã xen vào một cuộc trò chuyện hết sức nghiêm trọng. Được thôi, xem như không có gì vậy.
Vĩnh Hy đứng trước gương, đặt tay dưới dòng nước mát, nhìn ngắm mình trong gương, nhìn qua nhìn lại vẫn thấy mình thật là đáng yêu... không có gì lạ khi thu hút được người đẹp trai như Vương Du. (...)
Vương Du lặng lẽ áp sát từ phía sau, vòng tay qua người Vĩnh Hy như là ôm từ phía sau, bàn tay to lớn lấn chiếm vòi nước của cô.
Lưng cảm nhận thấy hơi ấm của người đứng sau lưng, Vĩnh Hy lại đỏ mặt: "A-anh... anh... anh qua cái vòi bên kia rửa không được sao?"
"Phiền phức." Vương Du nhả ra mấy chữ vào tai cô.
Nóng như thế này thì phải làm sao!!
Vĩnh Hy định vùng ra thì anh lại nói tiếp: "Hiện tại cô ở lại thế giới này đi, đừng cùng tôi về đó nữa."
Cô bất mãn, lập tức ngẩng đầu nhìn anh trong gương: "Tại sao, tại sao??"
Hỏi quá nhanh làm cô cắn trúng lưỡi, trong miệng một mùi tanh nồng. Vĩnh Hy than thầm một tiếng thôi tiêu rồi.
Ánh mắt của Vương Du đột ngột chuyển sang màu đỏ, chân anh co lên, chính xác đạp vào cánh cửa sau lưng. 'Cạch' một cái cửa đóng lại, Vương Du vén tóc của cô về một phía, đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào cổ khiến Vĩnh Hy rùng mình. Sau khi gây tê, anh không chút lưỡng lự cắn vào, dòng máu ngọt lịm từ từ chạy sang.
Mãi anh mới buông ra, bàn tay túm ngang eo cô, xoay cô đối mặt với anh, đôi mắt màu đỏ vẫn chưa chuyển lại thành màu xanh, trong đó chỉ chứa hình bóng của cô.
Cả người Vĩnh Hy tựa vào bồn rửa, trước mặt là Vương Du, hai bên anh chống hai tay, có muốn trốn cũng không biết phải trốn đi đâu.
Vương Du ôm ngang eo cô siết nhẹ, Vĩnh Hy áp sát người anh, cảm thấy mùi hương quyến rũ của anh cứ thoang thoảng bên mũi.
Vương Du dần dần tiến lại gần cô, khuôn mặt điển trai cứ như vậy mà phóng to, cứ như vậy mà áp lại. Vĩnh Hy bối rối chồng chất bối rối, cả khuôn mặt đỏ ửng, còn mi mắt thì bắt đầu rũ xuống, cánh cửa sau lưng Vương Du đột nhiên bật mở, mẹ của cô đứng ở đó, nhìn chằm chằm hai người: "Hai đứa xong chưa?"
Hai người lúc đó còn đang ôm nhau, trước sự chứng kiến của mẹ Hy, Vĩnh Hy nhanh chóng đẩy Vương Du ra, xấu hổ mà cúi đầu cười hì hì.
Mẹ Hy chẳng tỏ vẻ gì là bất ngờ, cười kín đáo: "Hai đứa rửa tay xong thì ra ngoài, mẹ có chuyện muốn nói."
Vĩnh Hy mím môi quay sang nhìn Vương Du, ý bảo là chết rồi làm sao bây giờ. Anh lại hết sức bình thản, con ngươi màu đỏ dần chuyển sang màu xanh lá, đưa tay tắt vòi nước: "Lần này tôi còn chưa có xong đâu. Chưa được tính là một lần."
Vĩnh Hy nhìn Vương Du đi khỏi, hậm hực giậm chân. Hừ... cứ làm như anh coi trọng cái nguyên tắc 3 lần một tuần lắm ấy!! Chẳng phải mỗi khi anh thích thì cứ đè tôi ra hút máu sao?? Mà kể ra sao mình hiền vậy?? Trực tiếp dùng phép thuật đá anh ta đi là được rồi.
Đứng từ đây nhìn sang phòng khách thấy Vương Du đã nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha, Vĩnh Hy vội vàng chạy sang ngồi ngay bên cạnh anh, đối diện ba mẹ.
Vĩnh Hy cười gượng trước khuôn mặt nghiêm trọng của ba mẹ mình: "Ba... mẹ... chuyện gì vậy ạ?"
"Chuyện lần trước tại sao ba mẹ đốt nhà giả chết, con có còn tò mò không?"
Vĩnh Hy gật đầu: "Có ạ." (không chỉ có Vĩnh Hy tò mò mà ai cũng tò mò =)) kể lẹ lẹ chút)
"Nhà mình là một gia tộc có tiếng trong giới quý tộc, chuyện đó con cũng biết rồi đó. Bữa tiệc lớn lần trước ở nhà ông bà nội, và nhà mình vì bận nên không đến được, cuối cùng ngày hôm đó bữa tiệc bị người ngoài trà trộn vào đánh phá, gây tổn thất thật là lớn, chú bác con cũng bị thương nằm viện hơn phân nửa, có nhớ không?"
Vĩnh Hy mơ hồ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Nhớ ạ."
"Cho nên sau chuyện đó, ông nội đã bảo ba mẹ đã điều tra thử... kết quả phát hiện ra đó là âm mưu của một liên minh mấy gia tộc khác đối địch với gia tộc mình."
Vĩnh Hy trợn tròn mắt. Cô thật không thể ngờ được, trước mặt cô ba mẹ vẫn tỏ ra bình thường, không ngờ sau lưng họ lại phải vì cô mà chống đỡ nhiều như vậy, vì tương lai của cô mà lo toan nhiều như vậy.
Hai tay cô đặt trên đùi siết chặt, không khỏi cảm thấy cảm động.
Một hơi ấm đột ngột phủ lên tay Vĩnh Hy khiến cô giật mình. Nhìn sang thì thấy Vương Du đưa tay sang siết lấy tay cô, mà cái góc độ này vừa vặn ba mẹ cô không thể thấy được.
Cái người này... đúng là không thể nào tin được.
"Sau đó thì ông nội và ba mẹ dựng nên vở kịch như vậy, để bí mật tìm thêm thông tin, dụ cho tất cả bọn chúng lò mặt ra khỏi hang. Lần đó để con phải chịu khổ rồi, lí ra ông nội sẽ đến đây rước con, không ngờ con lại tự ý chạy đi mất, kết quả là sau khi chân tướng sự việc bại lộ hết, sự việc cũng xảy ra hết rồi, con vẫn chưa xuất hiện. Ông bà và ba mẹ rất lo cho con."
"Ưm..." Vĩnh Hy sắp khóc rồi.
"Ba mẹ cứ nghĩ đã diệt trừ xong hậu họa, ai ngờ vẫn còn lại một người. Ông Phong... ông ta đã chờ thời cơ thật lâu mới phát hiện ra mối quan hệ giữa con và Magi... nên đã thông đồng với tổ chức mà bắt giam con, uy hiếp ba mẹ. Con chịu khổ thêm lần nữa, tất cả là vì ba mẹ không lo cho con một cách chu toàn."
Khóe mắt Vĩnh Hy cay cay. Cô mím môi siết chặt bàn tay Vương Du.
Cô thì lo lắng cho ba mẹ vì ba mẹ cô cứ gánh hết công việc khó khăn vào mình, để bảo vệ chu toàn cô khỏi sự xấu xa của xã hội, thậm chí còn không để cô hay biết gì. Ba mẹ cô lại cảm thấy xót xa khi vì chút sơ suất của mình mà làm con mình phải cực khổ.
Vương Du là người ngoài, nhưng lại cảm nhận rõ rệt tình thương yêu giữa ba người trong gia đình này, đột nhiên... anh muốn gọi cho mẹ.
Vậy nên mới nói, Vĩnh Hy dường như đang thay đổi con người anh, không biết cô dùng cách nào, nhưng anh không thấy ghét điều này.
Vĩnh Hy đột ngột đứng dậy, chạy thẳng đến chỗ ba mẹ ôm hai người họ vào lòng, nước mắt nhịn không được cũng chảy ra luôn. Mẹ Hy cũng rưng rưng nước mắt, còn ba Hy thì vô cùng hạnh phúc ôm chầm hai người quan trọng nhất của mình vào lòng, bàn tay to lớn ấm áp của người cha xoa xoa đầu cô đầy dịu dàng.
Ba người ôm nhau một lát mới buông ra, Vĩnh Hy vẫn chưa chịu nín khóc, nước mắt nước mũi tèm lem.
Mẹ cô phì cười: "Con gái lớn sắp lấy chồng đến nơi còn mít ướt."
~~~ Chương sau ~~~
"Vương Du."
"Chuyện gì?"
"Tôi thích anh."
"Ừ."
"Tôi thích anh lắm đó."
"Biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro