Chương 69: Du lịch (tiếp theo).
Hai người đem theo thức ăn ngồi xuống bàn.
Vĩnh Hy từ trước đến nay luôn có thói quen gắp thức ăn cho Vương Du. Hiện tại, hai người ăn hai khay cơm hoàn toàn giống nhau, nhưng mà cô vẫn theo thói quen gắp thịt sang chỗ anh.
Vương Du thấy vậy thì nhíu mày: "Tôi có phần của tôi, cô lo cái gì? Ăn đi, đừng gắp sang đây nữa."
Vĩnh Hy cười cười: "Thói quen rồi."
Vương Du nhìn ngăn thịt đầy ứ của mình, trong khi khay cơm của cô chỉ toàn rau và cơm, không nói không rằng mà gắp một miếng thịt đưa ra trước miệng cô.
Vĩnh Hy ngẩn người nhìn động tác kì quái kia, mãi một lúc mới có phản ứng mở miệng ra.
Vương Du đem phần thịt nhét vào miệng cô rồi bình tĩnh như chưa có việc gì quay lại phần ăn của mình.
Vĩnh Hy ngậm miếng thịt trong miệng mà như ngậm quả bom, không dám nhúc nhích động đậy... mãi một lúc mới dám cắn xuống.
Nói thật... từ nhỏ đến lớn ăn bao nhiêu sơn hào hải vị, chưa bao giờ Vĩnh Hy cảm thấy ngon như miếng thịt mua ở quán cơm ven đường như thế này.
...
Sau khi ăn xong thì hai người lại ngồi lên xe. Bên ngoài ánh mắt trời gay gắt rọi xuống đường, khiến mặt đường như đang chiếu sáng.
Vĩnh Hy đưa tay phẩy phẩy làm quạt, sau đó nghiêng người sang Vương Du phẩy phẩy giúp anh mát một chút.
"Nóng quá nóng quá."
Máy lạnh trong xe chạy hết công suất. Vương Du trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi.
Vĩnh Hy vừa ăn xong bữa trưa, nhưng cái bụng vẫn còn biểu tình, sau khi lên xe liền xé ra một bịch bánh tiếp tục ăn.
"Ăn không?"
"Tôi không phải là heo."
Vĩnh Hy bĩu môi: "Ăn mấy cái này có béo đâu."
Vương Du liếc nhìn biểu cảm của cô qua kính chiếu hậu rồi cười, phóng xe đi tiếp.
Vĩnh Hy vừa nhóp nhép bánh khoai tây, vừa nhìn ra đường, những tòa nhà xa lạ cứ liên tục phóng qua.
Cô đột nhiên quay sang nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng, mím môi hỏi:
"Đúng rồi, đi chơi như thế này... anh không phải làm việc sao?"
"Trước khi đến thế giới kia tìm cô, tôi đã xử lý xong hết rồi."
Chẳng phải việc rất nhiều sao...
Vĩnh Hy lúc này mới nhớ lại dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi của anh lúc đó. Đừng nói với cô là anh đã sắp xếp hết công việc rồi giải quyết chúng trong vòng vài ba ngày để có một tuần cùng cô đi chơi chứ?
Làm sao bây giờ?
Trong lòng cô như có một đợt thủy triều kéo đến, xoa nhẹ trái tim đang run rẩy mãnh liệt.
Cứ thế này thì cô sẽ càng ngày càng thích anh mất thôi.
Vĩnh Hy gọi tên anh "Vương Du."
Người ta không lạnh không nóng đáp lời "Chuyện gì?"
"Hứa với tôi đi, anh nghe tôi nói xong sẽ không mắng tôi."
"..." anh im lặng hồi lâu mới phũ phàng nói "Không."
Vĩnh Hy biết ngay anh sẽ trả lời như vậy, liền đem khuôn mặt nũng nịu của mình kề sát anh "Hứa đi mà..."
Vương Du siết chặt vô lăng, cảm thấy mình đang rơi vào nguy hiểm "Không."
Vĩnh Hy rụt người lại, không làm nũng nữa mà chuyển sang cau có: "Anh không hứa tôi sẽ không nói đó!!"
"Ừ, không nói thì thôi. Dù sao tôi cũng chẳng có hứng nghe."
Vĩnh Hy: "..."
Tại sao người này lại khó đối phó như vậy... mọi khi áp dụng với cháu gái nhà cô vẫn được mà?
Nhưng mà bây giờ mặc kệ phản ứng của Vương Du ra sao, Vĩnh Hy vẫn cứ nói: "Tôi rất muốn ôm anh ngay lúc này."
Cứ nghĩ Vương Du sẽ mắng cô, nhưng anh lại chỉ: "Ừ."
Vĩnh Hy như không tin vào tai mình, quay sang nhìn chằm chằm anh. Người này hôm nay lạ quá, dịu dàng với cô, đôi khi còn ngọt ngào với cô nữa.
A...
Không lẽ nào đây giống mấy tình tiết trên phim sao?
Bên cạnh Vương Du đột nhiên xuất hiện một người em trai song sinh với tính cách hoàn toàn trái ngược.
Hay là Vương Du thật đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc, đây chỉ là bản sao do bọn chúng tạo ra thôi?
Không được!! Không được!! Nếu là như vậy cô phải tìm ra Vương Du thật.
Đang suy nghĩ miên man, trán cô truyền đến một cơn đau choáng váng, cùng tiếng 'cốp'.
Ôm trán nhăn nhó, Vĩnh Hy lừ mắt nhìn tên bản sao kia: "Này... đau."
"Đang suy nghĩ nhảm nhí cái gì đó? Tôi đã bảo cô đừng có mím môi với cắn môi nữa mà."
"Tôi có sao?" Vĩnh Hy trưng ra khuôn mặt ngơ ngơ.
Vương Du đành phải thở dài. Được rồi, xem như đó là hành động trong vô thức đi, không nên chấp nhặt những người thậm chí còn không nhận thức được họ đang làm gì.
Chỉ là... sau này mỗi khi cắn môi tránh xa tôi ra một chút... đến lúc tôi kiềm không được mà đè cô xuống thì cũng đừng trách tôi.
Vĩnh Hy nhai thêm mấy cái bánh, khó hiểu nhìn anh.
Đến tối thì chiếc xe dừng lại trước một căn nhà sang trọng.
Cánh cổng bằng gỗ to lớn từ từ mở ra.
Ở MS đương nhiên chưa có cái gọi là cửa tự động, nên lần đầu tiên nhìn thấy cánh cửa như thế này khiến Vĩnh Hy háo hức không thôi.
Vương Du chạy xe vào trong sân, còn phải đi qua một khoảng rộng mới tới bãi đỗ xe.
Đây là một trong những căn biệt thự của tập đoàn Tô Vương, đương nhiên Vương Du tùy ý sử dụng.
Hai người vào nhà, ở bên trong có người phục vụ chu đáo, vừa thấy bọn họ liền chạy đến giúp hai người khuân vali lên phòng.
Chú quản gia tiến lại gần mỉm cười với hai người: "Hai người đi đường xa cũng mệt rồi, tôi đã chuẩn bị nước tắm, mong hai người cảm thấy dễ chịu hơn."
Vương Du gật đầu. Vĩnh Hy mỉm cười: "Cảm ơn chú."
Sau đó, Vĩnh Hy giương mắt nhìn đông nhìn tây, trầm trồ khen ngợi nội thất của căn nhà, trong khi Vương Du vô cùng bình tĩnh kéo tay cô đi.
Mỗi người một phòng tắm, bên trong có bồn nước rất lớn.
Trên mặt nước phủ đầy hoa hồng, khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng dễ chịu.
Ngâm mình trong nước thật lâu, mùi hương dễ chịu cứ thoang thoảng nơi cánh mũi, khiến tâm tình cô vô cùng thư thả.
Lúc mặc bộ quần áo mới ra ngoài, thì Vương Du đã tắm xong từ lâu, đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí.
Nhìn thấy cô, anh cười nhạt một cái: "Cô ngủ trong nhà tắm à?"
Vĩnh Hy đỏ mặt lắp bắp: "Kh-không có, tôi chỉ ngủ gục có một chút thôi... rồi bị ngộp nước nên giật mình dậy rồi."
"..." tôi chỉ đùa thôi, không ngờ cô ngốc nhà cô thật sự ngủ quên trong bồn tắm.
Vĩnh Hy không hề biết trong đầu Vương Du bây giờ hiện đang nghĩ cái gì, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, bắt chước anh lấy một tờ báo ra đọc.
Nhưng ngặt nỗi, một từ trong đó cô cũng không hiểu được.
Lần trước có nghe Vương Du nói rằng thế giới này có rất nhiều quốc gia, mà mỗi quốc gia có một ngôn ngữ riêng. Vĩnh Hy cũng không hiểu vì sao viên đá này lại chọn ngôn ngữ của đất nước này mà phiên dịch. Nếu không Vĩnh Hy cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ.
"Đi, dùng bữa tối, ngủ một giấc, sáng mai chúng ta đi dạo."
Vĩnh Hy gật đầu kịch liệt, trong đầu dự tính sau khi ăn xong sẽ bay đi lấy laptop, tìm hiểu thêm về nơi này. Đã đi đến đây rồi, nhất định cô sẽ kéo Vương Du đi cho bằng hết những nơi mà cô thấy hứng thú.
Vương Du và Vĩnh Hy đặt tờ báo xuống rồi đi vào nhà ăn, thức ăn đều đã được dọn sẵn trên bàn, chỉ chờ hai người đến nữa là có thể dùng được.
Ngoài thức ăn thì còn có hai bộ chén dĩa đặt trên hai tấm khăn cùng hoa văn, bên cạnh còn có hai ly để uống rượu.
Vĩnh Hy không ngừng cảm thán trong lòng. Dù gì cũng chỉ là một bữa ăn nhỏ ở nhà, có cần thiết phải bày trí đúng chuẩn nhà hàng cao cấp như thế này không chứ.
Nói gì thì nói, cùng với Vương Du ở trong căn nhà trong rừng kia chỉ có hai người. Dù đôi khi cũng khá là bất tiện, nhưng cả căn nhà lớn chỉ có hai người đã thành quen. Hiện tại trước mặt cô thì không có ai, nhưng chỉ cần Vương Du ra hiệu một cái, mọi người sẽ từ bốn phương tám hướng tràn ra vây quanh cô.
Suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy có chút ngột ngạt... giống như nhất cử nhất động của bản thân đều bị người ta soi mói.
Cô hơi chồm người về trước, nói nhỏ với Vương Du: "Những người phục vụ trong nhà... có thể bảo họ về nhà của họ được không? Có họ ở đây, thật sự có chút xíu không thoải mái."
Vương Du vẫn điềm nhiên đem tôm cho vào miệng, sau đó thì khoan thai đặt cái nĩa xuống bàn, dùng khăn khe khẽ lau miệng. Động tác từng bước từng bước đều tỏa ra luồng khí chất bức người.
Anh chậm rãi đưa mắt nhìn cô, trong đôi mắt đầy ý cười: "Muốn ở riêng với tôi đến vậy sao?"
Vĩnh Hy đỏ mặt: "Đừng xuyên tạc lời nói của người ta như vậy!!!"
Vương Du cười khẽ, đưa tay lấy cái điện thoại bàn bên cạnh bấm một dãy số.
Dường như bên đầu dây kia có người bắt máy, Vương Du nói: "Mọi người về đi."
Nói rồi lạnh lùng tắt máy.
Vĩnh Hy cười cười.
Đúng là tác phong của Vương Du, làm cái gì cũng chuẩn xác mà nhanh chóng.
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, Vương Du đi thẳng sang ghế sô pha tiếp tục xem tạp chí, còn Vĩnh Hy dọn dẹp bàn ăn xong liền chạy đi tìm cái laptop của mình đem đến ngồi bên cạnh Vương Du.
Ôm cái máy tính trong lòng, cô nửa nằm nửa ngồi, không chịu dựa vào ghế mà lại đi dựa vào người Vương Du.
Anh không nói gì, chỉ ngồi im để cô muốn làm gì thì làm, thi thoảng liếc nhìn màn hình máy tính một cái rồi thôi.
Trên màn hình máy tính có một đoạn hội thoại:
Gia Long: 'Em không ở nhà sao??'
Vĩnh Hy: 'Em và Vương Du đang đi du lịch.'
Gia Long: ba cái biểu cảm trợn mắt cùng một loạt dấu chấm than, sau đó 'Cái gì du lịch?? Em với tên mặt lạnh đó à?'
Vĩnh Hy lẩm bẩm: "Cái gì mà mặt lạnh chứ... Văn Kiệt nhà anh mặt còn lạnh hơn đó thôi."
'Em sẽ đem quà về cho anh.'
Gia Long: 'Nhớ nhé, còn nữa, nhớ phải chụp hình Vương Du cho anh xem.'
Vĩnh Hy: 'Anh không lo rằng Văn Kiệt sẽ vặt hết chân tay em à?'
Gia Long: 'Anh sẽ bảo vệ em, có anh đây rồi anh ấy không dám làm gì em đâu!!! Haha...'
Vĩnh Hy: cười.
Gia Long: 'Ừ, anh ấy về rồi, anh phải tắt máy đây, anh ấy không cho anh chơi máy tính nhiều quá. Vậy nhé. Bái bai.'
Sau đó thì trong 3 giây offline.
Vĩnh Hy: "..."
Thế mà còn nói anh sẽ bảo vệ em... đi mà bảo vệ chính mình ấy...
Vĩnh Hy tắt máy tính, ưỡn ẹo một hồi thì nằm dài lên đùi của Vương Du, bĩu bĩu môi nhìn anh.
"Vương Du..."
Vì lần trước bị viên đá kia dọa cho hoảng sợ, nên sau khi gặp lại Vương Du cô lại càng trân trọng từng giây phút một được ở bên anh.
Cái cảm giác sợ hãi rằng mình sẽ không còn gặp được anh nữa khiến cô đem mặt mũi của mình gì đó mà bỏ hết, mặt dày đeo bám bên cạnh Vương Du được giây nào hay giây đó.
Nếu có một ngày cô không thể đến được thế giới này nữa, thì cô cũng sẽ không hối hận vì trước đó mình đã tận hưởng triệt để khoảng thời gian có thể ở bên cạnh anh.
Tâm tình cô thì phức tạp như vậy, nhưng xem ra Vương Du thật là bình tĩnh.
Anh bên cạnh cô lúc nào cũng ung dung như vậy. Không biết nếu viên đá kết nối giữa hai người mất tác dụng, cả hai bị không gian địa lý chia cắt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, thì anh có tí ti nào buồn hay không?
Giọng của Vương Du trầm trầm, nhưng lại mang theo một loại sức mạnh khiến cho cô nghe cảm thấy thật yên tâm: "Có chuyện gì?"
Vĩnh Hy cười cười lắc đầu, ngẫm nghĩ gì đó lại nhổm người lên hôn nhanh vào môi anh một cái.
Hôn xong thì sợ bị mắng, cô không dám nhìn anh dù chỉ một cái, vội vã chạy một mạch xuống nhà bếp.
Đứng bên cạnh cái tủ lạnh, cầm trên tay chai nước lớn mà cười tủm tỉm.
Người khác nhìn vào sẽ nói cô là kẻ điên.
...
Vĩnh Hy ngáp một cái, dụi dụi mắt, nghe sau lưng truyền đến giọng nói của Vương Du:
"Vĩnh Hy, cô định đi đâu?"
Vĩnh Hy đứng ngay đầu này cầu thang, nhìn Vương Du đang đứng ở đầu kia cầu thang, đưa tay chỉ chỉ:
"Hả? Không phải tôi ở phòng bên này sao?"
"Cô ngủ cùng với tôi, bên này." Vương Du tiến lại càng ngày càng gần cô, sau đó dừng lại trước mặt cô.
Hai người bọn họ dù là một người đứng bậc trên một người đứng bậc dưới, nhưng chiều cao của anh vẫn hơn cô một chút.
Chẳng qua là... cái độ cao này rất vừa vặn để hôn trộm người ta... Vĩnh Hy cứ bị đôi môi mỏng quyến rũ của anh thu hút ánh nhìn.
Nhìn một hồi mới chợt nhận ra vấn đề...
"Ngủ cùng anh?"
Vương Du đi ngang qua cô, mùi hương thoang thoảng từ người anh sau khi tắm lại càng thêm quyến rũ, chất giọng trầm trầm mang theo dụ hoặc: "Không cùng tôi thì cùng ai?"
Vĩnh Hy không biết sao lại đỏ mặt, đi theo Vương Du về phòng.
Tự nhiên Vĩnh Hy cảm thấy hai người họ cùng nhau đi chơi như thế này thật là giống tuần trăng mật!!
Thở dài... lại tự mình ảo tưởng rồi.
Lúc hai người bọn họ vào phòng ngủ, Vĩnh Hy dè chừng nhìn chiếc giường đôi to tướng đặt giữa phòng, mặt không ngừng nóng lên.
Mặc dù mọi khi ở nhà, Vương Du và Vĩnh Hy thi thoảng cũng ngủ cùng một giường, nhưng cái giường này... cô lại thấy nó khác khác. Mặt không tự chủ được càng ngày càng đỏ.
Điện thoại Vương Du đột nhiên reo lên, phá vỡ bầu không khí gượng gạo lúc đó.
Anh nhìn điện thoại khẽ nhíu mày, ngón tay trượt trên màn hình: "Có chuyện gì?"
Đầu dây kia nói gì đó thật lâu. Hàng chân mày của anh càng ngày càng nhíu lại.
"Tôi không quan tâm, chuyện nhỏ như vậy cũng không tự xử lý được sao? Đừng làm phiền đến tôi."
Bên kia lại nói thật lâu.
Lại là chuyện công ty rồi. Tại sao đã hứa với cô cùng đi du lịch, còn đem công việc đến đây?
Vĩnh Hy mím môi bò lên giường, quấn chăn lại thành một khối. Trong lòng cô có chút cảm giác kì quái, không phải là bất mãn vì anh bỏ rơi cô nói chuyện công việc, mà giống như... hối hận hơn.
Cô hối hận vì đã giận dỗi để anh chạy đi dỗ dành. Cô hối hận vì đã nói rằng mình thích đi du lịch để anh sắp xếp thật nhiều việc vì cô.
Mấy đêm trước không khéo người này đã thức trắng để làm cho xong việc, đến bây giờ lại bị công việc réo gọi, mà anh lại vì cô mà to tiếng khó chịu với cấp dưới.
Đương nhiên cô cảm thấy rất bứt rứt khó chịu trong lòng.
Vương Du nói chuyện điện thoại, ánh mắt phức tạp thi thoảng bắn sang phía cô, mà Vĩnh Hy lại vờ như không thấy, tận lực sắp xếp lại cảm xúc của mình lúc này.
Nên làm gì mới tốt?
Sau khi Vương Du nói chuyện xong, Vĩnh Hy mới bò ra khỏi chăn, đưa ánh mắt lo lắng nhìn anh: "Tập đoàn có chuyện gì sao?"
Vương Du thở dài: "Cho tôi mượn máy tính một chút, cô cứ ngủ trước đi. Xử lý xong chút chuyện tôi sẽ ngủ ngay."
Vĩnh Hy vội vàng chạy đi lấy máy tính cho anh, trước khi giao cho anh còn không quên dặn dò: "Đừng thức khuya quá nhé, hôm nay anh đã mệt lắm rồi. Nhớ nghỉ ngơi cho sớm."
~~~ Chương sau ~~~
Sáng sớm sao lại ngồi trước mặt con gái người ta mà cởi áo thế kia... suýt nữa là phụt luôn máu mũi, như thể ắt hẳn rất mất mặt, mà không khéo còn bị anh cho rằng mình đang mời gọi anh hút máu vào sáng sớm.
Vĩnh Hy vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, không chú ý đến Vương Du vẫn còn ngồi trên giường, khóe môi nhếch lên khe khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro