Chương 93: Đánh dấu chủ quyền.

Vương Du nói xong thì thở dài thả mình xuống ghế: "Xem ra hắn ta thật sự muốn chọc cho anh nổi điên lên." Nhưng vẻ mặt có vẻ giãn ra rất nhiều, giống như hoàn toàn bình tĩnh, lại giống như chuyện cô nói vừa rồi anh đã chẳng còn bận tâm nữa.

Vĩnh Hy cũng thở dài: "Hay là em không đi nữa?"

Vương Du tối sầm mặt: "Tại sao em lại để hắn ta ảnh hưởng đến? Hắn có đi đến đó hay không cũng chẳng liên quan ảnh hưởng gì đến em."

Vĩnh Hy gật đầu: "Đúng vậy, ngoài học trong trường thì em sẽ dịch chuyển về đây với anh, cũng chẳng có thời gian mà vô tình gặp hắn ta."

Vương Du cười: "Thông minh hơn rồi. Thật ra, tôi chỉ tức giận vì hắn ta dám trắng trợn công kích tôi như vậy, và đương nhiên tôi sẽ chẳng để em gặp hắn ta."

Vĩnh Hy gật đầu... cô chỉ sợ rằng anh ta lại dày công lên kế hoạch giống như hôm nay, chỉ để gặp mặt Vĩnh Hy mà chọc tức Vương Du.

Cứ nghĩ sau lần vô tình gặp Khắc Huy ở trung tâm thương mại đó, Vương Du sẽ bảo cô hạn chế ra đường mà không có anh, ai ngờ khi Phượng Hằng chạy đến tìm cô đi mua sắm cùng, Vương Du lại bày ra bộ mặt tốt nhất là cô đi đi.

Vĩnh Hy ngơ ngác bị lôi lên xe từ khi nào không biết, cuối cùng khó hiểu đi theo Phượng Hằng vô cùng thất thường trước mặt.

Đi mua sắm mà không mua cái gì hết thì không giống cô nàng của mọi khi tí nào.

Vĩnh Hy lập tức cảm thấy kì quái, mà nhìn nụ cười toe toét quá cỡ của cô nàng cũng cảm thấy thật kì lạ.

Sau khi đi ngang qua cửa hàng thức ăn nhanh liền túm cô nàng lại quẳng cô nàng vào trong, nghiêm túc nói: "Hôm nay cậu hành động kì quái thế?"

Phượng Hằng cười cười: "Làm gì có, vẫn là em của mọi khi mà. Cho tôi phần này phần này." Cô nàng liên tục chỉ vào thực đơn nói với anh chàng phục vụ bên cạnh đang ngẩn ngơ nhìn cô.

Vĩnh Hy chống cằm thở dài. Sao mà mị lực của cái nhà này lớn như vậy, đi đến đâu là quyến rũ người đến đó, làm cho một cô gái xinh đẹp như cô đi bên cạnh bị họ làm lu mờ cả.

Vĩnh Hy bày vẻ chẳng tin nổi: "Chắc chắn có chuyện đang giấu mình." sau đó lắc đầu với anh chàng phục vụ ý nói tôi không muốn ăn gì cả. Anh ta cúi người rồi rời đi.

Phượng Hằng cảm thấy có hơi lạnh áp vào sống lưng, cười nhạt: "Chị dâu suy nghĩ quá nhiều rồi. Nghe nói mấy hôm trước chị gặp Khắc Huy? Anh ta còn nói sẽ đến nước đó cùng với chị?"

Vĩnh Hy thở dài chán ngán: "Không phải là đến đó cùng mình, mà anh ta đến đó để công tác."

Phượng Hằng bĩu môi: "Anh ta nói cái gì chị cũng tin? Chẳng qua cũng chỉ là lí do, bịa đại một cái chị cũng chẳng biết là thật hay giả."

Vĩnh Hy im lặng, sau đó nhíu mày chờ người phục vụ đặt hết thức ăn xuống bàn rời đi rồi, cô mới dùng vẻ mặt nghiêm túc hơi nghiêng người về phía trước nhìn Phượng Hằng: "Mình hỏi nhỏ cậu một chuyện, nhất định phải nói thật với mình, cũng không được che giấu mình."

Phượng Hằng bị thái độ nghiêm túc của Vĩnh Hy dọa cho hoảng sợ: "À... ừm, chị dâu muốn hỏi gì? Nếu biết em sẽ nói."

Vĩnh Hy hài lòng, thấp giọng nói: "Khắc Huy dường như có mối thù gì đó rất lớn với Vương Du, à không, đúng hơn là với toàn thể ma cà rồng, rốt cuộc hắn ta đã gặp chuyện gì trong quá khứ? Cậu biết không?"

Phượng Hằng nghiêng đầu ra vẻ đang suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Chuyện đó em cũng không biết, thật sự mấy chuyện của tộc em cũng không rõ, vì dạo gần đây em mới đủ tuổi để tham dự vào mấy cuộc họp với cấp cao, trước đó dù có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì em cũng không được biết. Chuyện này nếu muốn thì chị phải trực tiếp hỏi anh Vương Du thôi."

Vĩnh Hy chán nản gật đầu. Chính vì đây là chuyện không thể hỏi Vương Du nên cô mới phải thần thần bí bí hỏi chuyện Phượng Hằng như vậy, kết quả cô nàng lại bảo cô chạy đi tìm Vương Du hỏi.

Hai người trở về nhà, khác với mọi khi, Phượng Hằng và cô không chia tay nhau ở trước cửa trung tâm thương mại, mà cô nàng đột nhiên muốn đi taxi về nhà chung với Vĩnh Hy. Cô lại thấy kì lạ:

"Hôm nay cậu sao lại muốn về bằng taxi?"

"Em hơi mệt. Nắng gắt quá." Phượng Hằng cười cười.

"Vậy... sao hôm nay lại về nhà của Vương Du? Mọi khi cậu sẽ về thẳng nhà mà?"

Phượng Hằng lại tiếp tục cười cười: "Em để quên chút đồ ở nhà anh hai."

Vĩnh Hy cứ thế mà mù mờ bị dắt vào tròng, để Phượng Hằng lừa gạt một cách dễ dàng như vậy.

Lúc hai người về đến nhà, trong nhà một mảnh im lặng, Vĩnh Hy vẫn điềm nhiên chưa biết chuyện gì, tỉnh bơ đi vào nhà, đột ngột 'bụp' một tiếng ở bên tai, từ trên trời rơi xuống những hạt kim tuyến lấp lánh.

Vĩnh Hy ngơ ngác nhìn quanh, giống như rơi vào vùng đất xa lạ. Xung quanh chỉ toàn xuất hiện những gương mặt quen thuộc.

Có bà An Nhi, ba Du, có Văn Kiệt, Gia Long, còn có Vương Du đang mặt mày lạnh te đứng bên cạnh mấy người còn lại, miễn cưỡng vô cùng đội trên đầu cái nón giấy đủ màu sắc, trên tay cầm theo bánh kem lớn đừng giữa vòng người.

Phượng Hằng đi vào từ phía sau, cười mỉm mỉm đứng vào chỗ trống bên cạnh Vương Du.

Sau đó tất cả mọi người đều hào hứng hát chúc mừng sinh nhật cô, đương nhiên ngoại trừ Vương Du mặt lạnh như tiền và Văn Kiệt mặt lạnh hơn tiền. Dù sao thì ngày hôm nay anh ta chịu đội cái nón màu sắc nọ lên đầu chắc là đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm rồi.

Vĩnh Hy nhìn bộ vest không ăn nhập gì đến cái nón nhiều màu kia, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Mà quan trọng hơn hết, làm sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật của cô??

Vĩnh Hy cảm động nhìn Vương Du tiến đến trước mặt mình, chìa ra cái bánh sinh nhật: "Sinh nhật vui vẻ, Vĩnh Hy."

Sau câu nói của anh, tất cả mọi người đang náo nhiệt càng thêm náo nhiệt... lũ trẻ náo nhiệt, mà cả bà An Nhi cũng náo nhiệt... nhìn mẹ chồng mặc đầm đỏ đính những viên ngọc trai sáng lấp lánh quẫy theo tiếng nhạc mà Vĩnh Hy choáng.

Vương Du nhìn một lượt cảnh tượng xung quanh, phải đến mấy lần anh đưa chiếc bánh lên cao để tránh bị đám người nhắng nhít này quẹt trúng làm cho rơi xuống. Cuối cùng nổi giận nói lớn: "Mấy người bình tĩnh hết lại cho tôi, đừng đứng ngay trước cửa nhà tôi làm loạn."

Mọi người đều dừng lại, giương mắt ếch nhìn Vương Du.

Vĩnh Hy thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền cười cầu hòa: "Chí ít chúng ta vào phòng khách đi."

Thế rồi nụ cười toe toét lại hiện ra trên môi mấy người kia, tung tăng nối đuôi nhau kéo cái loa đang phát nhạc theo vào phòng khách, để lại Vương Du và Vĩnh Hy vẫn đứng ngay cửa ra vào.

Cô đem theo ánh mắt long lanh quay sang nhìn Vương Du:

"Làm sao anh biết ngày hôm nay là sinh nhật em? Em chưa đề cập đến bao giờ?"

Vương Du đặt bánh xuống bên cạnh, vặn vặn cổ tay đáp lời "Lần trước đến nhà tìm em đã vô tình nghe ba mẹ em nói đến."

Vĩnh Hy không biết nói gì hơn ngoài cảm động, cô chồm người sang ôm lấy anh, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh, không quên cười toe toét: "Cảm ơn anh rất nhiều."

Vương Du cười khẽ, đưa tay ôm lấy cô, nói tiếp: "Ừ, vào nhà ăn tiệc đi, sau đó chúng ta đến MS tìm ba mẹ em. Bọn họ cũng đã chuẩn bị cho em một bữa tiệc thật lớn ở đó."

Vĩnh Hy gật đầu, cứ nghĩ Vương Du sẽ không biết, ai ngờ anh không những biết còn chuẩn bị cho mình một bữa tiệc bất ngờ như vậy, cô vô cùng cảm động, có loại cảm giác giống như mình vừa chạm tay vào giấc mơ ngọt ngào nhất hạnh phúc nhất.

"Thì ra đây là lí do ngày hôm nay Phượng Hằng thật kì quái? Là anh bảo cô ấy diễn trò đưa em ra ngoài?"

Vương Du không trả lời câu hỏi này mà cười: "Thật ra tôi còn mời thêm Vỹ Lam, nhưng cô bé lại không thể đến được. Xin lỗi."

Vĩnh Hy lập tức lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh tựa đầu lên vai anh, cứ dính nhau cứng ngắc như thế mà đi vào trong nhà.

"Không có gì phải xin lỗi, như vậy thôi là đủ rồi, em cảm thấy rất thích."

Vương Du đưa tay ra khỏi túi quần, xoa xoa đầu cô.

"Không phải xin lỗi chuyện này."

Câu nói của anh làm Vĩnh Hy ngơ ngác, nhưng còn chưa kịp hỏi thì cô ngay lập tức hiểu ra khi bước vào phòng ăn, nơi mọi người đang tụ tập.

Tất cả mấy người bọn họ đang vây quanh một chậu cây, nhưng cái quan trọng không phải là vấn đề chậu cây hay bọn họ, mà cái quan trọng hơn chính là... hình hài của cái cây này.

Cây trồng trong chậu, cao ngang đầu người, nhánh cây được cắt tỉa vô cùng công phu tạo thành hình người cùng với khuôn mặt cười nhăn nhở... đó không phải là vấn đề nếu như khuôn mặt cười nhăn nhở kia không phải là khuôn mặt của cô. Hơn nữa, nó còn bị quấn trên người một bộ bikini 2 mảnh màu đỏ siêu sexy.

Trời ạ... đây là cái gì?

Bà An Nhi cười cười phe phẩy trong tay cái nơ nhỏ, gắn lên đầu cô... à không, phải nói là gắn lên đầu của cái cây sở hữu gương mặt của cô...

"Đây là món quà sinh nhật chúng ta muốn tặng cho con."

Vương Du nhún vai nói: "Tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản. Xin lỗi, không thể làm được."

Trong tình huống này, Vĩnh Hy cũng không biết mình nên cười hay nên khóc. Cảm giác xúc động ban nãy một phát bị đánh bay không còn dấu tích, chỉ còn vương lại niềm vui và hạnh phúc khôn nguôi.

...

Hai người sau khi ăn no nê một lúc hai bữa tiệc thì dắt nhau ra chiếc xích đu sau nhà Vĩnh Hy lần trước ngồi xuống hóng mát.

Vương Du và Vĩnh Hy tay trong tay, chân khe khẽ động khiến xích đu đung đưa, phối hợp hài hòa với làn gió mát khiến mái tóc mềm mại của Vĩnh Hy tung bay.

Cô tựa đầu vào vai anh, cười nhè nhẹ: "Hôm nay là sinh nhật hạnh phúc nhất đời em."

Vương Du cũng cười, đương nhiên trong lòng anh đang cảm thấy vô cùng thoải mái. Người con gái anh thích ngày hôm nay cảm thấy rất vui, bản thân anh cũng bị niềm vui đó lây sang, từ nãy đến giờ vẫn cứ tủm tỉm cười.

"19 tuổi rồi, tôi chỉ hy vọng em bớt ngốc một chút để không mãi bị người ta lừa gạt nữa."

Vĩnh Hy nhăn nhó làu bàu: "Này anh... hôm nay là sinh nhật em đó, cũng không thể nói mấy lời ngọt ngào cho người ta nghe..."

Vương Du cười giòn tan, tay anh hình như lại siết chặt thêm một chút, đột ngột kéo tay cô lên, kề ngay môi nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn dịu dàng.

Ánh mắt của anh lúc đó chiếu thẳng vào cô, như đem hết tâm tư của cô đọc hết một thể.

Xúc giác mềm mại rơi lên mu bàn tay khiến Vĩnh Hy cảm thấy không quen mà nhanh chóng trở nên bối rối, mặt cô đỏ ửng hết lên.

Vương Du hôn tay cô như đang nâng niu thứ trân quý nhất trên đời, dịu dàng mà nhẹ nhàng đến khó tả, đặc biệt ánh mắt xanh lục ấy như cuốn cô vào trong đó, khiến lí trí của cô trở thành một mảng hỗn loạn.

Vương Du đột nhiên móc ra từ trong túi quần một cái hộp nhỏ bằng nhung đen... nhìn qua rất sang trọng, quăng sang cho Vĩnh Hy.

Vĩnh Hy cầm lấy mờ mịt đoán già đoán non, cũng đoán ra mấy thứ, đặc biệt là nghĩ đến thứ kia, nhưng mà chắc không phải đâu... nếu là thế thì chắc cô chỉ đang mơ.

Vương Du thấy cô cứ nhìn nhìn hộp quà, cười khẽ:

"Đây là món quà sinh nhật riêng của tôi tặng em."

Vĩnh Hy đột nhiên nhớ đến cái gọi là món quà chung 'cây hình người' kia mà dở khóc dở cười.

Vương Du cười: "Mở ra xem đi."

Vĩnh Hy gật đầu, tim đập thình thịch mở ra, quả nhiên, bên trong không giống cô nghĩ... không phải là một chiếc nhẫn.

Cũng may Vĩnh Hy đã quá quen với Vương Du, biết là ở bên cạnh anh tốt nhất đừng bao giờ trông chờ anh làm mấy hành động lãng mạng bất ngờ mà anh cho là vô cùng ấu trĩ... đã quen rồi, nên Vĩnh Hy ngoài bất ngờ cũng chẳng cảm thấy hụt hẫng gì.

Bên trong hình như là một sợi dây chuyền quấn quanh gối bông nho nhỏ, nhưng không thấy mặt dây chuyền đâu.

Vĩnh Hy có chút tò mò, đặt cái hộp lên đùi mình rồi kéo sợi dây chuyền ra.

Một thứ gì đó ánh lên dưới ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn.

Chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh được lồng vào sợi dây chuyền bạc lủng lẳng trước mặt cô.

Vương Du bên cạnh không nói gì, chỉ cười cười chăm chú quan sát phản ứng của Vĩnh Hy. Ánh mắt mãnh liệt như muốn đem cô nuốt vào bụng.

Ánh mặt trời đi xuyên qua tán cây, rọi đến làm chiếc nhẫn sáng lấp lánh, hệt như ánh mắt của Vĩnh Hy lúc này.

Cô như thể không tin vào mắt mình. Vương Du hôm nay lại dành cho cô một bất ngờ, mà bất ngờ đó còn lãng mạn như vậy?

Anh rõ ràng biết cô sẽ trông chờ khi anh đưa cho cô hộp nhung hình dáng như vậy, còn cố tình trêu chọc cô khi giấu mất cái nhẫn phía dưới gối bông nhỏ. Thật đáng ghét... đến cả tặng quà cũng cứ thích trêu chọc cô.

Mà không đúng, cô có muốn ghét anh cũng không ghét được.

Vĩnh Hy liếc liếc nhìn Vương Du bĩu môi: "Anh không trêu chọc em thì ăn cơm không ngon sao?"

Vương Du vẫn cười ôn nhu: "Em không biết chứ biểu cảm khuôn mặt của em từ nãy đến giờ rất thú vị, xem vô cùng giải trí."

"..."

Anh đột nhiên vươn tay lấy sợi dây chuyền từ trong tay cô, lấy chiếc nhẫn ra.

Đặt sợi dây chuyền vào lại cái hộp rồi để sang một bên, Vương Du nắm lấy tay Vĩnh Hy nâng lên.

Vĩnh Hy cảm động nhìn chằm chằm anh, một giây cũng không muốn dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt đẹp trai đến động lòng người kia của Vương Du.

Vừa đeo nhẫn vào cho cô, anh vừa bình tĩnh nói: "Đánh dấu chủ quyền, sẽ không ai được phép đến gần em làm phiền."

Vĩnh Hy nghe vậy chỉ có thể đỏ mặt mỉm cười.

Vương Du, người này nếu không ngọt ngào thì thôi, mà đã ngọt ngào liền ngọt ngào hơn cả đường hóa học.

Bàn tay trước giờ vẫn trống trải của Vĩnh Hy nay đột nhiên có thêm sự tồn tại của một vật thể lạ, cảm thấy có chút không quen.

Cô cứ thi thoảng lại nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn lấp lánh xinh đẹp, sau đó trộm cười liếc nhìn Vương Du, thấy anh đang nhìn mình liền cười toe toét.

"Anh mới là người em cần phải đánh dấu chủ quyền lên đó." Tính ra thì anh mới là người thu hút người khác chứ không phải em.

"Em muốn đánh dấu thế nào? Dáng bảng tên em lên người tôi?" Vương Du cười cợt.

Vĩnh Hy hừ giọng: "Em sẽ tìm cây viết không xóa được viết tên em lên má của anh."

Vương Du cười rộ lên, sau đó lại cầm lấy tay Vĩnh Hy nắm chặt, đưa tay trái của mình ra trước mặt cô: "Thấy gì không?"

Vĩnh hy mất hết vài giây để nhận ra ý nghĩa trong câu nói của anh.

Ngón áp út của Vương Du đeo một chiếc nhẫn bạch kim hệt như chiếc nhẫn anh vừa đeo vào tay cô.

~~~ Chương sau ~~~

Trong lòng Vương Du khẽ động... thú thật thì lúc này anh không muốn để cô đi nữa, muốn đem cô về nhà, hai người nằm trên sô pha tiếp tục xem ti vi, tiếp tục trải qua một ngày bình yên như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro