Những Phép Tính Nguy Hiểm [Ruan Mei x Herta]


Tàu Astral Express tiến đến trạm không gian Herta.

Stelle và March bước xuống sàn tàu, không khí lạnh từ hệ thống điều hòa bên trong trạm nghiên cứu khiến March rùng mình.

"Cô ổn không?" Stelle hỏi, nhìn March kéo áo khoác lại.

"Ổn mà! Đừng làm như tôi yếu đuối vậy chứ," March lườm cô nhưng lại khẽ mỉm cười.

Stelle nhún vai, nhưng ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

Herta xuất hiện ở cửa chính, mái tóc nâu nhạt đung đưa theo bước đi. "Đến rồi à? Tôi nghĩ hai người sẽ đến muộn hơn."

Ngay sau đó, Ruan Mei bước ra, ánh mắt cô ấy hơi ngạc nhiên khi thấy Stelle và March, nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ nhìn Herta.

"Xin lỗi vì không báo trước. Stelle cứ đòi qua đây gặp mọi người," March nói, tay chỉ về phía Stelle.

"Đâu có, cô nói muốn qua mà!" Stelle đáp, cả hai ngay lập tức cãi nhau như thường lệ, khiến Herta khẽ bật cười.

"Được rồi, hai cô. Chúng ta có chuyện cần làm," Ruan Mei cắt ngang, đưa tay ra hiệu mời họ vào trong.

Bên trong trạm nghiên cứu, Ruan Mei và Herta dẫn Stelle và March qua các dãy hành lang đầy thiết bị. Trong lúc đi, Ruan Mei bắt đầu giải thích:

"Chúng tôi đang nghiên cứu một dạng năng lượng không gian mới. Lý thuyết là nó có thể tạo ra các lỗ sâu nhỏ, giúp việc dịch chuyển giữa các hành tinh nhanh hơn."

"Nghe hay đấy, nhưng có gì nguy hiểm không?" Stelle hỏi, đôi mắt nheo lại.

Herta hắng giọng. "Chúng tôi đã tính toán mọi thứ. Rủi ro là tối thiểu."

"Nhưng vẫn có rủi ro, đúng không?" March chen vào.

Ruan Mei và Herta liếc nhìn nhau, sự im lặng giữa họ nói lên tất cả.

"Chỉ cần chúng ta cẩn thận, sẽ không có gì xảy ra," Herta nói, giọng chắc nịch.

Ruan Mei quay lại nhìn cô ấy, ánh mắt đầy sự tin tưởng, nhưng trong đó cũng phảng phất một chút gì đó... nhiều hơn. Một chút do dự, một chút cảm xúc không được nói ra.

Ruan Mei dẫn mọi người vào một căn phòng rộng lớn, trung tâm là một thiết bị hình tròn khổng lồ với ánh sáng nhấp nháy dọc theo bề mặt. Những dãy màn hình chạy các dòng mã phức tạp, tiếng bíp bíp đều đặn tạo cảm giác căng thẳng.

"Đây là thiết bị tạo lỗ sâu mà tôi và Herta đã nghiên cứu và chế tạo." Ruan Mei nói, giọng đầy tự hào.

"Đẹp thật đấy," March trầm trồ, tay chạm nhẹ vào một trong những bảng điều khiển gần đó. Stelle nhanh chóng kéo cô lại.

"Cẩn thận! Đừng động vào lung tung," Stelle nói, nhìn cô nghiêm túc.

"Biết rồi, biết rồi," March lè lưỡi. "Làm như tôi sẽ gây ra tai họa vậy."

"Với cô thì chuyện đó không phải không thể," Stelle lầm bầm, khiến March lườm cô một cái.

Herta ngồi xuống ghế điều khiển chính, các ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Màn hình trước mặt hiện ra sơ đồ phức tạp của hệ thống.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ việc khởi động hệ thống tạo năng lượng. Ruan Mei, cô kiểm tra nguồn dự trữ đi."

"Rõ." Ruan Mei tiến đến một bảng điều khiển khác. Nhưng trước khi cô bắt đầu, ánh mắt cô lướt qua Herta.

"Cô có chắc là mọi thứ đều ổn không?" Ruan Mei hỏi, giọng hơi thấp.

Herta ngước lên, đôi mắt sáng lên dưới ánh sáng màn hình. "Tôi đã kiểm tra kỹ rồi. Cô không tin tôi à?"

"Không phải không tin, chỉ là tôi lo cho cô thôi," Ruan Mei đáp, giọng dịu dàng hơn.

Herta thoáng khựng lại trước câu nói đó, nhưng nhanh chóng quay lại với màn hình, che đi cảm xúc đang trỗi dậy.

Stelle và March đứng cách đó không xa, theo dõi cuộc trao đổi giữa Ruan Mei và Herta với sự tò mò.

"Hai người này trông... thân thiết nhỉ?" March nói nhỏ, ghé sát vào Stelle.

"Cô không thấy kỳ lạ sao? Họ cứ nói chuyện mà ánh mắt cứ... như vậy." Stelle đáp, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Ruan Mei và Herta.

March bật cười khúc khích. "Cô đang ghen hộ họ à?"

Stelle nhìn cô, nhíu mày. "Ghen gì mà ghen? Tôi chỉ nói sự thật thôi."

"Thôi đi, cô cũng giống họ đấy, luôn che giấu cảm xúc của mình," March lườm cô, khiến Stelle đỏ mặt.

"Tôi không như họ!" Stelle phản ứng nhanh, nhưng ánh mắt lảng tránh khiến March càng cười lớn hơn.

"Được rồi, tôi sắp khởi động hệ thống," Herta thông báo, giọng tràn đầy tập trung.

March quay lại, đứng gần hơn để quan sát. Nhưng thay vì chú ý vào màn hình, ánh mắt cô lại bị thu hút bởi nét mặt tập trung của Stelle.

"Cô có vẻ hiểu mấy thứ này nhỉ," March nhận xét.

Stelle quay qua, nhướn mày. "Cô nghĩ tôi không hiểu sao?"

"Không, chỉ là tôi không nghĩ cô có thể nghiêm túc như vậy."

Stelle mỉm cười. "Cô chưa biết hết về tôi đâu."

Herta quay đầu lại, nhíu mày nhìn họ. "Hai cô có thể yên lặng một chút được không? Đây không phải nơi tán gẫu."

March nhún vai, nhưng Ruan Mei chỉ khẽ mỉm cười. "Herta, đừng nghiêm trọng hóa mọi chuyện quá. Họ chỉ đang tò mò thôi."

Herta không đáp, chỉ lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi tiếp tục công việc của mình.

Sau khi các bước chuẩn bị hoàn tất, Ruan Mei đứng dậy, cầm một thiết bị cầm tay và đưa nó cho Stelle.

"Cô sẽ giúp chúng tôi theo dõi thông số năng lượng khi thử nghiệm bắt đầu," cô nói.

"Tôi á?" Stelle ngạc nhiên.

"Cô là người có nhiều kinh nghiệm nhất trong nhóm trong những việc thế này mà, và tôi tin tưởng cô," Ruan Mei trả lời, gương mặt vẫn không biến sắc.

March chen vào. "Khoan, còn tôi thì sao? Tôi không đủ đáng tin à?"

"Cô không ngồi yên được một phút nữa là đằng khác," Stelle trêu, nhận lấy thiết bị từ Ruan Mei.

Khi Herta bắt đầu đếm ngược, không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mỗi người đều tập trung cao độ, nhưng giữa tất cả sự nghiêm túc đó, vẫn có những ánh mắt và nụ cười thoáng qua – giữa Ruan Mei và Herta, giữa Stelle và March – như những khoảnh khắc nhẹ nhàng giữa giông bão sắp tới.

Herta ngồi thẳng lưng, mắt chăm chăm vào màn hình, giọng nói vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng: "Bắt đầu thử nghiệm... 5, 4, 3, 2, 1."

Căn phòng rung nhẹ khi thiết bị tạo lỗ sâu khởi động. Các màn hình đồng loạt hiện lên đồ thị và chỉ số năng lượng tăng vọt. Ánh sáng xanh từ lõi năng lượng bắt đầu nhấp nháy mạnh mẽ, phản chiếu lên gương mặt từng người.

Ruan Mei đứng gần nhất, kiểm tra thông số nhiệt độ. "Ổn định... năng lượng đang dâng đều."

March nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ thiết bị. "Đẹp thật. Giống như một màn pháo hoa," cô lẩm bẩm.

"Pháo hoa thì nổ tung đấy, cô đừng nói mấy câu xui xẻo," Stelle đáp, nhưng vẻ mặt cô cũng dần căng thẳng khi các chỉ số trên thiết bị theo dõi trong tay cô nhấp nháy đỏ.

"Ruan Mei, năng lượng vượt mức 10% so với dự đoán!" Stelle hét lớn.

Herta nhíu mày, tay nhanh chóng gõ bàn phím. "Không thể nào. Hệ thống điều chỉnh tự động đã được kích hoạt."

Nhưng ngay khi cô nói xong, một tiếng nổ lớn vang lên. Từ tâm thiết bị, một luồng sáng xoáy ốc vọt lên cao, xoáy mạnh vào không gian, tạo thành một lỗ hổng nhỏ bắt đầu hút mọi thứ xung quanh.

March hét lên, nắm chặt lấy cạnh bàn để giữ thăng bằng. "Cái gì đang xảy ra vậy?"

Ruan Mei lao đến bảng điều khiển bên cạnh, kiểm tra hệ thống. "Herta, phần mềm bảo vệ không kích hoạt. Chúng ta bị mất kiểm soát năng lượng!"

Herta nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt tái nhợt. "Không thể nào... có một đoạn mã bị lỗi trong chương trình điều phối năng lượng. Đó là lý do tại sao hệ thống không thể tự cân bằng!"

Ruan Mei quay lại, ánh mắt đầy nghiêm trọng. "Cô đã kiểm tra mã nguồn lần cuối chưa, Herta?"

"Chúng ta đã kiểm tra cùng nhau! Không lẽ—" Herta ngừng lại, ánh mắt chạm vào một dòng mã. "Đây là lỗi của tôi... tôi đã không nhận ra!"

Ruan Mei siết chặt tay Herta, giọng trấn an. "Đừng hoảng. Chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa."

Herta nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt sắc lạnh không rời các chỉ số đang nhảy loạn. "Năng lượng vượt ngưỡng an toàn 20%. Lỗ sâu đang trở nên không ổn định!"

Căn phòng rung chuyển khi năng lượng từ lõi thiết bị thoát ra, tạo thành những luồng sáng xoáy mạnh. Herta và Ruan Mei không hề hoảng loạn. Họ nhanh chóng kiểm tra hệ thống, xác nhận mọi dữ liệu trước khi đưa ra chỉ dẫn.

"Lượng nhiệt tăng gấp đôi mỗi giây, nếu không giảm ngay lập tức, nó sẽ kích hoạt một chuỗi phản ứng năng lượng, gây ra vụ nổ với sức hủy diệt vượt xa tầm kiểm soát!" Herta nói, giọng chắc chắn nhưng đầy khẩn trương.

Ruan Mei gật đầu, hướng mắt sang March. "March, chúng tôi cần cô. Chỉ có mũi tên băng của cô mới có thể hạ nhiệt độ lõi đủ nhanh để ngăn chặn chuỗi phản ứng này."

March đứng lặng trong giây lát, ngạc nhiên trước lời nói của Ruan Mei. "Tôi? Sao lại là tôi?"

Ruan Mei đặt tay lên vai March, nhìn cô với ánh mắt đầy tin tưởng. "Chúng tôi đã lên kế hoạch từ trước. Chúng tôi biết hôm nay cô sẽ đến, và cô chính là người duy nhất có khả năng kiểm soát nhiệt độ theo cách an toàn nhất. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ để hỗ trợ cô."

Herta nhanh chóng mang ra một bộ đồ bảo hộ, trao cho March và Stelle. "Mặc vào ngay. Bộ đồ này sẽ bảo vệ hai người khỏi bức xạ và nhiệt độ cao."

March mặc bộ đồ bảo hộ, cảm giác lo lắng nhường chỗ cho quyết tâm. Cô siết chặt chiếc cung trên tay, quay sang Stelle. "Cô sẽ giúp tôi, đúng không?"

"Dĩ nhiên rồi," Stelle đáp, khoác bộ đồ vào và cầm lấy thiết bị hỗ trợ từ Herta. "Chúng ta là một đội mà."

Cả hai bước vào khu vực lõi năng lượng, nơi nhiệt độ đã vượt ngưỡng an toàn. Ánh sáng đỏ từ thiết bị chớp nháy, tạo ra bầu không khí căng thẳng.

"March, tôi sẽ hướng dẫn cô bắn chính xác vào các điểm cần thiết để giảm nhiệt độ," Herta nói qua thiết bị liên lạc. "Stelle, cô sẽ giữ cho March ổn định và cung cấp các dữ liệu nhiệt độ trực tiếp."

"Rõ." Stelle nhanh chóng kích hoạt thiết bị trong tay, đưa lên để kiểm tra vị trí các điểm cần bắn.

March giương cung, tay hơi run nhưng ánh mắt kiên định. "Chỉ cho tôi vị trí đầu tiên."

"Điểm đầu tiên, góc phải phía trên lõi, cách cô 30 độ," Stelle nói, mắt dán vào thiết bị theo dõi.

March tập trung, kéo dây cung. Từ mũi tên, một luồng sáng xanh lấp lánh, băng kết tinh lan tỏa khi cô bắn ra. Mũi tên găm vào lõi, hơi lạnh lan rộng, làm dịu đi ánh sáng đỏ rực rỡ.

"Tuyệt lắm! Nhiệt độ giảm 5%!" Ruan Mei reo lên qua thiết bị liên lạc.

"Điểm tiếp theo, ngay phía dưới, cách cô 45 độ," Stelle hướng dẫn, đứng sát March, tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô để điều chỉnh tư thế.

"Đừng căng thẳng quá, tôi ở đây mà," Stelle thì thầm.

March khẽ mỉm cười, giương cung bắn tiếp mũi tên thứ hai. "Cô đừng làm tôi mất tập trung."

Cả hai tiếp tục phối hợp ăn ý, từng mũi tên băng làm giảm nhiệt độ lõi một cách ổn định.

"Điểm cuối cùng, nhưng đây là điểm khó nhất," Herta nói, giọng trầm trọng. "Nó nằm ở trung tâm lõi, cần một cú bắn hoàn hảo."

"March, cô làm được," Stelle khích lệ, ánh mắt đầy tin tưởng.

March hít một hơi sâu, ánh mắt không rời khỏi mục tiêu. "Giữ chặt tôi, Stelle."

Stelle đặt cả hai tay lên vai March, cảm giác hơi ấm từ cô lan tỏa qua lớp bảo hộ. "Tôi luôn ở đây."

March giương cung, tập trung toàn bộ sức mạnh và ý chí vào mũi tên cuối cùng. Khi cô thả dây cung, thời gian như ngừng lại. Mũi tên băng bay vút, găm chính xác vào tâm lõi.

Ánh sáng từ lõi giảm dần, các màn hình đồng loạt báo hiệu nhiệt độ đang quay về mức an toàn.

"Chúng ta thành công rồi!" Ruan Mei điềm đạm nói, cười mỉm nhìn Herta.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. March và Stelle tháo mũ bảo hộ, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc.

"Cảm ơn cô," March nói khẽ, đôi má đỏ ửng.

"Cô giỏi hơn cô nghĩ nhiều đấy," Stelle mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.

Herta và Ruan Mei bước tới, cả hai cười nhẹ nhõm. "Tôi đã nói mà, March là người duy nhất có thể làm được điều này," Herta nói, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Ruan Mei.

Stelle gật đầu, nụ cười mỉm đầy ẩn ý nhìn March. "Chúng ta nên đi ăn mừng thôi. Sau một ngày như thế này, tôi chắc chắn rằng không ai muốn ăn trong phòng thí nghiệm nữa đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro