Chap 1

Derek đã có được công việc này theo cùng cách mà anh đã làm với nhiều công việc khác trong quá khứ. Anh đã ở sai nơi vào sai thời điểm, và mức lương luôn là một con số điên rồ mà anh không thể quay lưng lại.

Chưa kể, anh còn có kinh nghiệm. Anh có những dấu ấn trên cánh tay để chứng minh rằng anh giỏi việc mình làm.

Derek xuất hiện tại một câu lạc bộ có cái tên ngớ ngẩn ở phía xa thành phố mà anh chưa từng đến trước đây. Mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, đảm bảo tóc được làm đúng cách, bởi vì những gã này vì một lý do nào đó luôn quan tâm đến việc giữ gìn vẻ bề ngoài. Sẽ không ổn khi trông giống như những tên tội phạm thực sự; họ cần giống như những tên khốn giàu có, cần phải toát ra tiền, cần phải đi lại như thể là người có quyền lực ở mọi nơi họ đến. Không sao cả, Derek có thể nhập vai. Anh sẽ mặc bộ đồ đó.

Anh được chỉ dẫn đi qua lối sau và nghĩ mình sẽ phải nói một loại mật khẩu ngớ ngẩn nào đó để vào trong. Nhưng khi đã ở trong tầm nghe của người gác cửa, gã đó nhìn Derek và cười khẩy một cách tự mãn.

"Anh là người mới?" Tiếng bass đập mạnh vào tường, vào cửa, vào mặt đất dưới chân họ, và ánh đèn neon đang chuyển động.

"Tôi đoán là vậy."

"Anh trông giống loại đó," hắn cười khẩy. Thật là khó chịu. Nếu đây không phải là một cuộc phỏng vấn xin việc thì Derek đã đập nát hàm răng của tên khốn nạn này ra khỏi cái đầu ngu ngốc của hắn rồi; nhưng lúc này, anh chỉ đứng đó, giữ khuôn mặt vô cảm. "Này, lời khuyên là - đừng nhìn chằm chằm vào omega của ông chủ. Có thể mất một ngón tay đấy, và anh sẽ không phải là người đầu tiên."

Với những lời nói vui vẻ đó, hắn mở cửa, tiếng nhạc trở nên to hơn và rõ hơn, rồi hất đầu ra hiệu cho Derek đi vào trong. Derek làm theo, từng bước chân chính xác, và rồi anh đứng trên một cầu thang bốc đầy mùi nước tiểu, rượu và chất nôn. Anh ghét những câu lạc bộ chết tiệt này. Anh ghét những người này hơn nữa – lấp lánh, phủ đầy đèn neon, tóc xanh, thích tiệc tùng, không biết là tốt nhất không nên đến những câu lạc bộ chết tiệt này, nơi ở khu vực tồi tệ nhất của thành phố.

Derek bước lên những bậc thang hướng về tầng chính, và anh nghĩ về những tin đồn mà anh đã nghe, về omega của ông chủ. Anh đã nghe rất nhiều về Theo Raeken trong nhiều năm, rất nhiều lời thì thầm về việc hắn ta điên rồ như thế nào, rất nhiều câu chuyện về sự tàn nhẫn, loạn thần và tàn bạo; nhưng điều mà anh nghe nhiều nhất, nhiều đến mức Derek tin rằng đó là hư cấu, một câu chuyện cổ tích, là về omega của Theo Raeken.

Bạn không gặp nhiều omega trong ngành này trừ khi họ là vũ nữ thoát y hoặc gái mại dâm. Chưa từng có chuyện một ông trùm mafia sợ hữu một omega, nhưng Theo lại có một. Đây là một điểm đáng tự hào của hắn nếu như tin đồn là đúng. Đó là một màn phô trương quyền lực. Một sự khoe khoang.

Derek đã nghe kể chuyện, và rõ ràng, đó chỉ là một biến thể của câu chuyện mà anh đã được nghe, omega vốn là một đứa trẻ lưu lạc trên đường phố đã chọc nhầm người và bị cuốn vào cuộc sống của Theo. Cậu đã từng nghiện ma túy, không biết loại nào, bao nhiêu, khi nào và ở đâu, nhưng sau đó Theo đã cai nghiện cho cậu, và biến cậu thành một chú chó cưng. Omega được đồn là vô cùng xinh đẹp. Derek khó có thể tin rằng có một omega có khuôn mặt thiên thần đang đi lại ngoài kia, bằng cách nào đó đã bị lừa rơi vào bùa mê của Theo Raeken.

Thật buồn cười. Omega không nên vướng vào mấy chuyện vớ vẩn này. Nếu có thì thường là họ sẽ chết.

Trên tầng chính, đông đúc và ngột ngạt với hàng chục người. Những cơ thể vặn vẹo và xoay tròn xung quanh Derek, uốn éo và quằn quại theo tiếng nhạc lớn, rượu ở khắp mọi nơi, kim tuyến phủ kín từng inch vuông trên sàn nhà, và thật khó để di chuyển. Derek nhìn lên trên đầu và thấy một cầu thang xoắn ốc dẫn đến một căn gác xép được rào lại, một nhóm người đang ngồi trên những chiếc ghế dài, và anh biết đó là nơi anh cần đến theo bản năng.

Có một vệ sĩ ở chân cầu thang yêu cầu xuất trình thẻ căn cước, Derek đưa cho hắn ta. Hắn không nói thêm lời nào. Chỉ đưa lại cho anh giấy phép lái xe và khẽ hất đầu qua vai, và Derek đi theo. Lên cầu thang, từng bậc một, uốn lượn quanh biển người đang nhảy múa và ánh đèn neon từ quầy bar, cho đến khi anh thấy mình đang đứng ở rìa gác xép, chỉnh lại áo khoác để làm phẳng nếp nhăn.

Căn gác xếp nhỏ và có phần thân mật. Ghế dài nhung và đỏ trải dài khắp gian phòng, nhiều bàn nhỏ phủ gương, cocktail ở khắp mọi nơi, có những túi nhỏ đựng đầy những viên thuốc màu xanh nhỏ. Người đầu tiên Derek nhìn thấy, tất nhiên, là Theo Raeken, trong bộ vest màu xanh rất hợp với câu lạc bộ của chính hắn, đang cười phá lên vì trò đùa của một tên cấp dưới nào đó, to và khó chịu. Hắn trông như thể là chủ sở hữu nơi này. Và đúng là vậy. Và cả mọi người ở đây. Thật không may, giờ thì bao gồm cả Derek.

Nhưng hắn không phải là thứ thú vị nhất ở đây. Bởi vì ở phía bên phải của Theo nơi cánh tay hắn đang quấn chặt- ôi, chết tiệt.

Chắc chắn đó là một omega. Và cậu chắc chắn có khuôn mặt thiên thần. Và cậu chắc chắn không thuộc về nơi này. Nhưng omega vẫn ngồi đó. Đẹp một cách không thể tha thứ, với đôi mắt to và làn da nhợt nhạt, gầy như que tăm, trông không hề tỉnh táo. Cậu xỏ khuyên mũi, tai đeo đầy kim cương và khuyên tai đủ mọi hình dạng và kích cỡ, và cậu có hình xăm. Đáng chú ý nhất là một quả dâu tây lớn ở bên cổ, màu đỏ nổi bật và sáng trên làn da nhợt nhạt. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi, cúc đã bung ra phân nửa, ngực trần phủ đầy kim tuyến, và cậu có vẻ- không vui vẻ gì.

Mọi người xung quanh cậu cười và vui vẻ vì họ giàu có và tệ hại. Omega chỉ ngồi đó và uống rượu. Hết ly này đến ly khác. Cau mày nhìn xuống sàn nhà. Nhìn chằm chằm vào hư không.

Derek chưa gặp nhiều omega trong suốt cuộc đời. Họ không chạy trong vòng tròn của anh - anh đã quan hệ với một số ít, nhưng phải trả tiền cho đặc quyền đó, và trong khi quan hệ tình dục với omega là một điều không thể so sánh được, thì nó lại khác khi bạn trả tiền cho nó. Và họ rất xinh đẹp, nhưng không ai trong số họ đẹp như như thế này. Thậm chí là không gần bằng.

Derek tiếp nhận tất cả thông tin này trong vòng chưa đầy năm giây, và sau đó anh nghe theo lời khuyên của người gác cửa, không để ánh mắt của mình dừng lại quá lâu. Khi một alpha có một omega như vậy, không lạ nếu họ không để những alpha khác nhìn quá lâu. Đặc biệt là không phải một người khét tiếng đê tiện như Theo Raeken.

Derek vuốt phẳng chiếc áo khoác và không nhìn vào omega nữa. Omega nhấp một ngụm martini xanh và cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi chân trần kỳ lạ của mình, không nói một lời hay thậm chí là nhìn lên khi Derek tiến đến.

“Derek Hale!” Theo chào anh, nghiêng người về phía trước và đưa tay ra để bắt tay. Khi hắn làm như vậy, omega không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng nghiêng về phía trước một chút – cậu cau mày, nhưng vẫn im lặng.

Derek bắt tay Theo. Cố gắng hết sức để nhìn vào hắn và tránh xa sinh vật đang ngồi ngay cạnh. "Rất vui được gặp anh."

"Đây, ngồi đi," Theo chỉ vào chỗ trống trên ghế sofa bên cạnh mình, và Derek làm theo lời yêu cầu. Anh đã khá thành thạo trong việc làm những gì được yêu cầu trong nhiều năm. Ngay cả những việc anh không thực sự muốn làm.

Khi anh ngồi xuống, omega đã uống hết đồ uống của mình. Cậu thậm chí không cần phải hỏi, nhấc một ngón tay, làm một việc gì cả. Một người phục vụ cocktail có mặt trong vài giây, đưa cho cậu một ly mới, một ly martini xanh khác, những ngón tay nhợt nhạt vươn ra để nắm lấy chân ly.

“Tôi đã nghe rất nhiều về anh,” Theo nói, và hắn tháo cánh tay ra khỏi omega để có thể xoay toàn bộ cơ thể để đối mặt trực tiếp với Derek. Có những người khác ở đây, những cánh tay phải và tay sai hoặc bất kì ai khác, nhưng Derek sẽ không được giới thiệu. Cuối cùng thì họ cũng không quan trọng. Nếu Derek nhận được công việc, anh sẽ có cấp bậc cao hơn bất kỳ ai trong số họ. “Anh được nhắc đến rất nhiều.”

Derek nhìn thẳng vào mắt Theo, giữ khuôn mặt vô cảm. Khả năng trở thành một tờ giấy trắng là một trong những điều mọi người có xu hướng tin tưởng ở anh; anh không bao giờ để cảm xúc lấn át mình. Không bao giờ. "Tôi làm theo những gì được yêu cầu."

Theo cười toe toét. "Tôi cần một người như thế ở bên mình. Thật khó để tìm được người như vậy." Không xin phép, Theo với tay ra và nắm lấy cánh tay Derek, lật ngược nó lại để lộ ra những dấu tích của anh .

Hai mươi lăm. Một con số lớn. Nhưng lại nhỏ đối với một số người. Lông mày Theo nhướng lên như thể rất ấn tượng. "Anh đang đùa"

"Không"

Theo ngả người ra sau. Omega bên cạnh đang uống cạn ly martini thứ hai và được đưa cho ly tiếp theo ngay sau đó, nhưng Theo không để ý đến cậu, như thể cậu thậm chí không ở đó. "Tại sao anh lại rời bỏ gia đình mình? Họ được tôn trọng lắm mà."

Đây là một câu hỏi công bằng. Derek hy vọng vai anh không quá căng khi trả lời. "Phải rời tổ vào một lúc nào đó."

Theo cười toe toét. “Tôi đồng ý. Tôi thích anh.”

Derek nhún vai. Anh không muốn tỏ ra mình quá muốn công việc này; những gã này ghét sự tuyệt vọng. Hoặc tệ hơn, họ lợi dụng nó.

"Tôi cần một tay sai như anh ở gần. Anh thấy đấy, có rất nhiều người muốn giết tôi", hắn cười khi nói điều này, nhưng đó không phải thông tin mới với Derek.

Anh đã nghe những câu chuyện. Theo có rất nhiều kẻ thù. Nhưng bạn không thể đứng đầu một tổ chức tội phạm lớn bằng cách được nhiều người yêu mến. Điều đó là chắc chắn. Hắn để lại một loạt xác chết ở khắp mọi nơi hắn đi qua. Đó cũng là điều mà Derek đã quen.

“…thậm chí còn có người muốn lấy đồ của tôi hơn. À, nói về điều đó. Tôi chắc là anh đã để ý đến Stiles,” hắn quay lại và cuối cùng, thừa nhận sự tồn tại của omega, giới thiệu cậu với tất cả sự tự mãn của mình “Em ấy đã ở bên tôi từ năm mười sáu tuổi. Vẫn luôn xinh đẹp như vậy, anh nghĩ vậy không? Stiles, chào đi”

Stiles không nói một lời. Cậu nhấp một ngụm đồ uống. Thậm chí còn từ chối liếc nhìn về phía Derek. Có vẻ như đó là một sự phản đối thầm lặng. Theo không chấp nhận điều đó.

Hắn đưa tay ra và nắm lấy mặt Stiles, những ngón tay ấn sâu vào hàm cậu, và buộc Stiles phải nhìn hắn. "Hãy lịch sự," Theo rít lên qua kẽ răng, và khi đẩy Stiles ra, một ít đồ uống màu xanh đổ lên đôi chân trần của cậu.

Stiles chớp mắt, gần như không hề nao núng. Sự tàn bạo này hẳn là chuyện thường tình với cậu. Sau đó, cậu nhìn thẳng vào Derek, mặc dù không nhìn vào mắt anh, vì có lẽ cậu đã được chỉ dẫn là không bao giờ được nhìn thẳng vào mắt những alpha khác. Cậu nhìn chằm chằm vào quai hàm Derek, đôi mắt nâu to vô định và đờ đẫn. "Rất vui được gặp anh" Giọng nói của cậu xa cách, máy móc. Khàn khàn vì đã lâu không được sử dụng.

Derek gật đầu với cậu, rồi quay lại nhìn Theo, giả vờ không quan tâm đến sinh vật đó chút nào. "Tôi đã nghĩ mọi người đang bịa ra chuyện đó."

"Ồ, không. Em ấy là thật," Theo vỗ nhẹ vào đùi cậu và omega không có phản ứng gì. "Rất nhiều người muốn cướp em ấy khỏi tôi. Không thể như vậy được."

Stiles với tay lên chiếc bàn kính trước mặt để lấy một trong những túi thuốc màu xanh. Cậu cầm lấy nó và định lấy một viên, nhưng Theo kẹp chặt cổ tay cậu bằng một cái bóp mạnh, vì vậy Stiles nhăn mặt và thả viên thuốc vào lòng bàn tay đang mở của Theo. "Anh đã nói gì? Chỉ được lấy một viên"

Stiles uống hết đồ uống của mình một cách giận dữ. Cậu lại được đưa cho một ly khác. Derek chưa bao giờ thấy một loại đồ uống cho omega nào như vậy trước đây – anh nghĩ rằng omega có tửu lượng không quá cao, nhưng rõ ràng là anh đã nhầm.

“Dù sao đi nữa,” Theo nói, nhét viên thuốc vào túi áo vest và đảo mắt như thể vừa mới phải thuyết giáo một chú chó con không vâng lời. “Stiles rất khó bảo. Tôi cần một người mà tôi có thể tin tưởng. Và anh biết đấy, anh mà động vào em ấy, thì tôi sẽ giết anh, mẹ anh, bất kì ai” Theo nhún vai như thể chuyện này chẳng là gì với hắn. Và Derek biết hắn thực sự có ý đó. “Nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp vấn đề đó. Phải không?”

"Không, thưa ngài."

Stiles nhìn chằm chằm xuống đất một cách thảm hại. Không bình luận gì. Không gì cả. Mặc dù toàn bộ chuyện này, toàn bộ cuộc trò chuyện này, cả sự hiện diện của Derek, đều là về cậu. Giống như cậu thậm chí còn không liên quan. Cậu không được phép lên tiếng. Cậu chỉ đơn giản là một tác phẩm nghệ thuật để ngắm nhìn, không phải là một con người có tri giác với những suy nghĩ hoặc cảm xúc của riêng mình.

Sau đó, Theo búng tay và mọi người di chuyển – cuộc trò chuyện của họ dừng lại, tất cả đều đứng dậy, đặt đồ uống xuống, bao gồm cả Stiles. Cậu đứng thẳng dậy và ngay lập tức bị lu mờ bởi mọi người ở đây. Họ đều là alpha, họ cao hơn, to lớn hơn, mạnh mẽ hơn một omega có vẻ ngoài vô cùng non nớt, gầy gò, và cô đơn.

Theo đứng lên cuối cùng, hắn cài cúc áo khoác và cười khẩy nhìn Derek vẫn đang ngồi. Hắn nắm tay omega của mình và bóp chặt nó, nghiêng đầu sang một bên. "Tôi sẽ gặp anh vào tối mai để giao nhiệm vụ."

"Được, thưa sếp" Derek đồng ý, và rồi tất cả bọn họ rời đi, không nói một lời nào. Stiles và đôi chân trần của cậu, những tên tay sai, và Theo, tất cả đều biến mất xuống cầu thang xoắn ốc.

***

Anh được triệu tập đến dinh thự vào tối hôm sau – dinh thự nằm sâu trong đồi, ở tận phía bên kia thị trấn, nơi Derek hiếm khi đến trước đây. Anh phải đi qua hai lớp an ninh để đến đó, những tên vệ sĩ nhìn anh từ trên xuống dưới và coi anh như miếng thịt tươi. Sau khi vào trong, anh đỗ xe, nhìn xung quanh nơi này với một cái nhếch mép.

Gia đình Derek giàu có và được kính trọng, đúng vậy. Nhưng họ không phô trương như thế này. Một khu điền trang rộng lớn với gara chứa mười chiếc xe và những bức tượng phun nước ra từ miệng - thật nực cười. Điều đó khiến Derek muốn quay xe ngay lập tức và lái nó xuyên qua bên hông phòng khách.

Nhưng anh không làm vậy. Anh bước lên bậc thềm trước nhà và lịch sự bấm chuông, được một người hầu gái chào đón, cô nhìn anh từ trên xuống dưới và cau có nhìn. "Thêm một alpha nữa", cô lẩm bẩm, đảo mắt và ra hiệu cho anh vào trong. "Vào đi. Anh đến muộn rồi."

"Họ bảo tôi đúng bảy giờ", Derek cãi lại. Lúc anh lái xe vào đường lái xe là 6:59. Anh không bao giờ đến muộn. Không bao giờ.

"Thế thì ngài ấy đang đùa giỡn với anh đấy," cô bật lại, dẫn anh qua một tiền sảnh lớn với sàn đá cẩm thạch và những bình hoa lớn trên mọi bề mặt có thể đặt được. Họ đi xuống một hành lang. Có rất nhiều bức tranh trên tường, và Derek hầu như không liếc nhìn chúng lúc đầu - sau đó, anh nhìn chúng hai lần, nhìn chằm chằm vào từng bức khi họ đi qua.

Tất cả đều là Stiles. Chúa ơi, tất cả đều là Stiles. Anh không có cơ hội để xem xét kỹ lưỡng bất kỳ bức nào trong số chúng, nhưng tất cả đều khác nhau, một số được tạo dáng, một số có vẻ tự nhiên hơn, nhưng trong tất cả chúng, Stiles trông thật thảm hại. Cái nhíu mày của cậu thậm chí còn trông tệ hơn, được khắc họa bằng sơn dầu.

Họ vào phòng ăn, nơi có một chiếc bàn lớn dài bằng cả căn phòng, nhưng tất cả ghế đều trống, ngoại trừ hai chiếc. Theo đang ngồi ở đầu, và khi Derek xuất hiện, hắn vẫy tay ra hiệu cho Derek đến gần hơn.

Stiles ngồi cạnh Theo, bên phải hắn. Vị trí danh dự, theo phép xã giao thì là như vậy. Họ đang ăn tối, uống rượu, và có hai người hầu lặng lẽ đứng cạnh, chờ sai bảo. Phía trên đầu họ là tiếng nhạc cổ điển đang phát ra khe khẽ. Có lẽ là Vivaldi.

“Ngồi đi,” Theo chỉ vào chiếc ghế bên trái mình. Ngay đối diện với Stiles.

Derek ngồi xuống. Liếc nhìn omega một cái, người đang nhìn chằm chằm xuống đĩa thức ăn của mình trông như thể cậu hầu như không đụng đến. Cậu lăn một củ khoai tây vòng quanh bằng nĩa, cằm tựa vào lòng bàn tay, cau mày rõ rệt.

Hôm nay cậu mặc áo phông đen, nên Derek có thể nhìn thấy nhiều hình xăm hơn. Một miếng pizza phô mai ở cánh tay dưới, một quả anh đào ngay bên cạnh, một bàn tay được vẽ tỉ mỉ ở cánh tay đối diện, một khuôn mặt cười gần với chữ x thay cho mắt. Derek nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tập trung vào Theo, người đang nhìn thẳng vào anh.

Theo cười toe toét. "Thật vui khi anh đến."

“Tôi không nhận ra là mình đã làm gián đoạn bữa tối.”

“Không sao đâu. Stiles, chào đi.”

Stiles cứng người. Nhưng cậu thở dài qua mũi và không rời mắt khỏi đĩa thức ăn khi nói, "Rất vui được gặp lại anh".

Derek gật đầu. Stiles thậm chí còn không nhìn lên. Nhưng Derek không đủ ngu ngốc để cố gắng nói chuyện trực tiếp với omega mà ông chủ của anh rõ ràng là hoàn toàn bị ám ảnh.

"Em ấy hơi xa cách," Theo nhún vai nói với anh. "Dễ thương, nhưng cũng có thể rất lắm mồm."

Stiles uống cạn ly rượu của mình. Và giống như ở câu lạc bộ, cậu thậm chí không cần phải hỏi; nó được rót đầy lại ngay lập tức, bởi một người hầu beta có vẻ rất lo lắng khi đứng quá gần cậu. "Cảm ơn", Stiles nói với cô, giọng nói nhỏ nhẹ, và ngay lập tức bắt đầu uống. Nhấp từng ngụm lớn.

Derek có rất nhiều câu hỏi. Như là Theo đã có được omeag này như thế nào, cậu đến từ đâu, gia đình cậu là ai, tại sao cậu lại kỳ quặc đến vậy, nhưng anh không thể hỏi bất cứ điều gì. Anh không thể tỏ ra quá quan tâm. Điều đó sẽ hại chết anh.

“Stiles không phải là vấn đề, ít nhất là không còn nữa. Chỉ là - thật khó để giữ em ấy tránh xa ma túy.” Hắn đảo mắt khi nói điều này, tất cả như thể Stiles thậm chí không có trong phòng. Stiles vẫn tiếp tục nghịch khoai tây và uống rượu vang. Có vẻ như cậu đang cố gắng trở nên vô hình.

Một cậu bé trông như thế thì không bao giờ vô hình. Cậu hẳn rất ghét điều đó.

"Này," Theo đột nhiên quát, đủ to để khiến Stiles giật mình, cậu lập tức ngồi thẳng dậy. "Ăn đồ ăn của mình đi. Không được chơi với đồ ăn."

Stiles nhìn thẳng vào Theo. Hàm cậu rung lên như thể cậu muốn hét vào mặt hắn, sau đó ném đĩa của mình qua phòng, nổi cơn thịnh nộ. Thay vào đó, cậu nói, giọng nhẹ nhàng và nghiêm túc, "Em không đói, alpha."

"Ăn gì đó đi."

“Em đã nói…Em không đói.”

Theo đứng dậy. Thật không thể tin được, ngay trước mặt Derek và những người hầu, hắn với tay lấy thắt lưng, tháo nó ra bằng những ngón tay khéo léo, và Stiles ngay lập tức ngồi xuống. "Được rồi, được rồi, được rồi, em sẽ ăn, làm ơn, em sẽ ăn," cậu nói vội vã. Để nhấn mạnh điều này, cậu cầm lấy nĩa và xúc một củ khoai tây vào miệng, nhai nhanh, một cách tuyệt vọng.

Có lẽ Theo chỉ làm vậy để thể hiện rõ quan điểm của hắn. Bởi vì khi Stiles bắt đầu ăn chỉ để tránh bị đánh, Theo ra hiệu phía Derek như thể 'thấy chứ?'

Derek gật đầu như thể đã hiểu.

Anh đã chứng kiến ​​rất nhiều thứ. Anh đã làm rất nhiều thứ. Anh giết người theo mệnh lệnh. Đánh đập mọi người. Ăn cắp đồ đạc. Anh đã đưa ra những lựa chọn tồi tệ. Anh đã làm điều sai trái. Anh đã làm tất cả những điều này vì tiền, và rất nhiều tiền, và anh không nghĩ mình sẽ dừng lại sớm.

Anh có thể là nhiều thứ.

Nhưng anh sẽ không phải là kẻ khốn khiếp đánh đập omega. Trong tất cả những điều mà anh đã nghe về Theo và tất cả những sự thật về người đàn ông này, việc hắn ta bạo hành một omega không có khả năng tự vệ của mình là điều tệ nhất.

Bạn không được đánh omega. Bạn chỉ đơn giản là không được đánh họ. Derek được nuôi dạy như vậy. Gia đình anh cũng vậy. Anh thà chặt tay mình còn hơn dùng noa đó để làm hại một người yếu đuối và nhỏ bé như Stiles.

Derek không biết Theo có mong đợi anh đánh Stiles hay giữ cậu trong khuôn khổ không. Nhưng anh hy vọng điều đó sẽ không xảy ra. Bởi vì Derek sẽ không làm vậy. Anh sẽ không bao giờ làm vậy.

Sau khi ăn sạch đĩa của mình như một con thú điên, Stiles nhẹ nhàng đặt nĩa và dao xuống, để chúng hầu như không va chạm vào đồ sứ tinh xảo. "Em có thể rời đi không?" Cậu hỏi với mặt bàn.

Theo vẫy tay một cách khinh thường, vì vậy Stiles ngay lập tực nhảy lên và chạy trốn, chạy thẳng ra khỏi phòng ăn và xuống hành lang. Derek lắng nghe tiếng bước chân của cậu đi lên cầu thang trải thảm, rồi anh quay lại nhìn Theo. Vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm.

Trong thâm tâm, anh tưởng tượng cảnh mình tháo thắt lưng ra và đánh Theo một trận ra trò chỉ để xem hắn ta thích thế nào. Anh mỉm cười, chỉ một chút, khi nghĩ đến nỗi đau mà Theo có thể đã gây ra cho cậu bé tội nghiệp đó trong nhiều năm và giờ được đền đáp lại. Gấp mười lần.

Theo dẫn anh đi tham quan ngôi nhà. Nhà bếp. Sân sau nơi có cabana, hồ bơi và bồn tắm nước nóng. Phòng khách. Có một bức tranh lớn khác của omega, lần này có cả Theo trong đó, giống như một bức chân dung gia đình kỳ lạ. Tầng hai, phòng ngủ của Theo, phòng tắm, phòng tắm chính, phòng làm việc, ban công, phòng tập thể dục cá nhân, và sau đó là không gian của Stiles.

Một căn phòng lớn với những tấm rèm tung bay trong gió. Derek hầu như không nhìn vào, nhưng trong đó có mùi omega nồng nàn, và anh hiểu tại sao Stiles lại có hình xăm quả dâu tây to đùng ngay trên cổ.

Cậu có mùi giống như dâu tây. Derek cố gắng không để mùi hương đó làm phiền mình.

Khi rời đi, anh ngồi trên xe với hai tay đặt trên vô lăng. Nắm chặt, thả lỏng. Nắm chặt, thả lỏng, hết lần này đến lần khác. Anh liếc nhìn căn phòng bên trái trên tầng hai. Những tấm rèm tung bay bên ngoài thành từng chùm.

Chỉ là một công việc thôi, anh tự nhủ, hít một hơi thật sâu và vẫn ngửi thấy mùi dâu tây thoang thoảng khắp nơi. Chỉ là một công việc chết tiệt thôi.

***

Derek ngạc nhiên khi thấy Theo nhanh chóng cho phép anh được ở một mình với omega của hắn. Anh nghĩ rằng Theo sẽ quá hoang tưởng để điều đó xảy ra trong ít nhất sáu tháng, nếu không muốn nói là cả năm, cho đến khi Derek chứng minh được mình xứng đáng với vinh dự được tin tưởng giao phó vật sở hữu quý giá nhất của Theo.

Nhưng đó là tuần đầu tiên. Theo trích dẫn điều gì đó về công việc quan trọng, bảo Derek đảm bảo Stiles không được đụng vào bất cứ thứ gì, rồi rời đi. Chỉ có Derek, người hầu của dinh thự và Stiles.

Derek đi lên cầu thang, đi qua những bức ảnh rùng rợn của Stiles, qua phòng của Theo, xuống hành lang, đến cánh cửa cuối cùng bên trái – cánh cửa đôi mở toang, thảm trắng, một chiếc giường có màn che lớn với ga trải giường xộc xệch, và dâu tây, dâu tây, dâu tây.

Có quá nhiều thứ vớ vẩn ở đây. Đồ trang sức ở khắp nơi, kim cương lấp lánh và vòng tay vàng và khuyên rốn, khuyên mũi và khuyên tai. Thú nhồi bông chất đống ở các góc, xếp thành hàng trên giường, một con rắn nhồi bông màu xanh lá cây khổng lồ đi từ đầu này đến đầu kia của căn phòng. Gối nằm rải rác khắp nơi. Và một chiếc tivi khổng lồ.

Rồi đến tủ quần áo. Nó đủ lớn để trở thành một căn phòng riêng biệt, hàng dặm quần áo, đủ màu sắc, sáng bóng, một số thứ vẫn còn nguyên nhãn mác. Derek vô tình tự hỏi liệu Theo có đổ những món đồ vật vật chất lên Stiles để cố gắng giành được tình cảm của cậu theo bất kỳ cách méo mó nào mà hắn nghĩ rằng mình có thể có được không. Chắc chắn là vậy. Không ai cần nhiều thứ vớ vẩn như thế này.

Stiles ở đây, giữa đống quần áo. Cậu nằm dài trên một chiếc ghế dài màu hồng lớn, nằm sấp, chơi với một chiếc công tắc. Cậu đang nhai kẹo cao su, kéo nó giữa hai hàm răng và thổi, hết lần này đến lần khác, đôi chân trần của cậu đung đưa.

Có lẽ Stiles không được phép đi giày. Vì cậu đã cố gắng trốn thoát nhiều lần.

Cậu nhìn lên khi thấy Derek xuất hiện. Nhìn anh, từ trên xuống dưới. Sau đó, cậu ném đồ chơi sang một bên và ngồi dậy, đánh giá anh một cách nghiêm túc hơn. "Xin chào."

Derek dựa lưng vào một bệ đá cẩm thạch ở giữa tủ quần áo của Stiles, phủ đầy nhẫn, đồng hồ và kim cương. Nhưng anh không nói gì cả.

Stiles nhìn anh. Đôi mắt cậu như tia laser. Cái nhìn trực diện của cậu hơi đáng sợ, cậu hấp dẫn một cách chết tiệt. Thật kỳ lạ khi một người đẹp như vậy có thể tồn tại, nhưng Stiles ở đó, trải dài trong căn phòng lớn tuyệt đẹp của mình.

Tuy nhiên, không có thứ nào thực sự là của cậu. Phải?

“Anh biết đấy, đây là cách anh ta thử thách họ.”

Derek nhướng mày tỏ vẻ nghi ngờ.

“Ừ. Anh ta để họ ở lại với tôi để xem họ có cố gắng quan hệ với tôi không.” Cậu co một chân lên và tựa cằm vào đầu gối, tặng Derek một nụ cười kỳ lạ, lộ rõ hàm răng trắng. “Họ luôn cố gắng làm vậy. Rồi họ bị giết. Đó là phần tốt đẹp duy nhất, khi họ chết.”

Nghe có vẻ đúng. Derek đứng dậy và chớp mắt nhìn cậu, và Stiles cười tươi hơn khi Derek không nói gì cả.

"Anh có thích vẻ ngoài của tôi không?"  Cậu chỉ tay vào chính mình, lên xuống. Chúa ơi. Tất nhiên Derek thích vẻ ngoài của cậu. Stiles là giấc mơ ướt át của mọi Alpha – trong chiếc quần jeans rách và chiếc áo phông mỏng, làn da mềm mại, hình xăm, mùi hương của cậu.

Derek không muốn thừa nhận điều đó.

“Tôi nghĩ cậu trông giống người tôi mà tôi phải phụ trách.”

Stiles cười. Tiếng cười cao vút, điên cuồng giống như tiếng cười của một kẻ bị đập vào đầu quá nhiều lần. Cậu nhặt một con rùa nhồi bông mà trước đó đã bị ném sang một bên và vuốt ve nó, bóp và xoa nó, như thể đang tìm kiếm sự an ủi. "Anh biết đấy, anh ta giết bất kỳ ai đến quá gần tôi. Tôi đã không có bạn trong nhiều năm. Có lẽ chúng ta có thể là bạn. Nhưng rồi, có lẽ là không," cậu lại cười, có vẻ như không tỉnh táo và thở dài. "Dù sao thì anh ta cũng sẽ giết anh thôi. Tốt nhất chúng ta nên trở thành kẻ thù."

Derek nhìn cậu. Stiles trông vô cùng trẻ con, đi chân trần, mắt mở to và ngây thơ. "Làm sao cậu – hắn ta lấy cậu ở đâu?"

Stiles mỉm cười. Nụ cười của cậu thật điên rồ, và không mấy vui vẻ. Cậu với tay về phía trước, đến chiếc bàn cà phê nơi bày đầy tạp chí và bài khắp nơi, rồi lấy một gói kẹo dẻo hình con sâu. "Anh ta lấy tôi ở đâu?" cậu lặp lại, với tay vào gói kẹo và nhặt một con sâu màu xanh, cầm nó trên tay. "Anh ta từng theo dõi tôi. Khi tôi còn nhỏ. Tôi không biết, nhưng anh ta đã ở đó trong một thời gian dài, và anh ta đã theo dõi tôi. Và rồi anh ta bắt đầu gửi cho tôi những bức ảnh", cậu bắt đầu tỉ mỉ tách con sâu kẹo dẻo ra bằng ngón tay, từng chút một, chăm chú vào nó. "Những bức ảnh của tôi. Ở trường. Hoặc trong thị trấn. Khi đang ngủ. Anh ta vào phòng tôi và để lại chúng, tôi đã nói với bố và họ đã cố gắng tìm anh ta. Nhưng những bức ảnh vẫn cứ đến."

Derek vẫn đứng yên. Stiles xé và xé con sâu đó cho đến khi nó nát bét trong ngón tay cậu, nghiền nát nó, tất cả đã bị hủy hoại và không thể ăn được trong lòng bàn tay cậu.

“Và rồi một ngày nọ, anh ta vào nhà tôi. Và cưỡng hiếp tôi trên giường. Và giết chết bố ngay trước mặt tôi.” cậu mỉm cười. Đôi mắt vô hồn của cậu nhìn vào một điểm vô định. “Sau đó, anh ta bắt tôi đi và nhốt tôi ở đây, và giờ tôi ở đây.”

Derek nuốt nước bọt. Không khí xung quanh thật nặng nề. "Tôi nghe nói cậu là một đứa trẻ đường phố mà hắn đã nhặt được."

Stiles cười lớn, lắc đầu. "Không, tôi có cuộc sống, có nhà, có bố và cả trinh tiết nữa, thế mà anh ta lại lấy mất hết. Tôi không phải là một đứa trẻ đường phố. Tôi có thể sẽ trở thành luật sư," cậu ngả người ra sau ghế và thở dài qua mũi, nhìn đôi tay dính đầy kẹo. "Tôi muốn trở thành những điều tốt đẹp. Giờ thì tôi hoàn toàn là đồ kinh tởm"

“Điều gì khiến cậu trở nên kinh tởm?”

"Uh, anh ấy ở khắp người tôi. Và trong tôi." Cậu nhìn vào mắt Derek và cau mày, sâu đến nỗi làm thay đổi toàn bộ khuôn mặt cậu. Khiến cậu trông nghiêm túc kì lạ "Tôi không còn biết gì nữa."

Derek dịch chuyển từ chân này sang chân kia, trong khi Stiles bận lau tay bằng khăn giấy – Derek quan sát ngón tay cậu, độ dốc của sống mũi, sự mãnh liệt trong đôi mắt, mái tóc nâu, hình xăm của cậu.

Anh không thể tưởng tượng được loại tra tấn đó. Loại sợ hãi đó. Trở thành một omega tuổi teen bị theo dõi, được gửi những bức ảnh của chính mình đang ngủ chỉ để bị đe dọa về mặt tâm lý, và sau đó bị đối xử tàn bạo như vậy. Anh không thể tưởng tượng được.

Stiles hẳn là điên thật rồi. Bộ não của cậu có thể đã trở nên điên loạn chỉ để chống lại thực tế rằng cuộc sống của cậu là địa ngục, nơi cậu buộc phải sống với kẻ hiếp dâm mình, ngủ với hắn, nói lời cảm ơn với hắn, ăn đồ ăn của hắn và dùng ma túy của hắn, ngày này qua ngày khác, ngày này qua ngày khác.

Stiles ngước nhìn Derek qua hàng mi dài. Như thể cậu chưa từng nói điều gì trước đó, cậu đổi chủ đề. "Anh đưa tôi đến hồ bơi được không? Tôi muốn bơi." Cậu đứng dậy và kéo áo qua đầu, ném sang một bên, rồi bước đến một chiếc tủ quần áo sạch bóng và cúi xuống nhặt trong biển đồ có những thứ trông giống như đồ bơi.

Stiles có nhiều hình xăm hơn ở lưng. Một trong số đó rất quen thuộc với Derek – dấu ấn của Theo, một con rắn quấn quanh khẩu súng, dấu ấn mà Theo sử dụng ở mọi nơi hắn đến. Nó trông cũ hơn những hình xăm còn lại, mực đã phai ở một số chỗ.

Derek tự hỏi liệu sau khi Theo giết cha Stiles và cưỡng hiếp cậu, liệu hắn ta có đưa cậu thẳng đến tiệm xăm và ép cậu xăm hình, để cậu ngay lập tức được xác định là của hắn mà không còn nghi ngờ gì nữa không? Có khả năng là như vậy.

Không nói một lời, Stiles cởi hết đồ ngay trước mặt anh, và Derek quay lưng lại mà không suy nghĩ gì thêm, cứng đờ và sốc. Không chỉ vậy, nếu Theo nghe thấy được  Derek đã nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của omega của hắn, hắn sẽ nổi điên lên – Derek chỉ muốn tỏ ra lịch sự. Và Stiles có vẻ quá điên rồ để có thể biết điều gì là tốt nhất. Hoặc có thể là cậu cũng đang thử thách Derek. Để xem Derek có giống như những người còn lại không. Một kẻ hiếp dâm khác.

"Có chuyện gì vậy?" Stiles hỏi bằng giọng chế giễu, kèm theo tiếng cười khúc khích điên cuồng. "Chưa từng thấy omega nào à?"

“Cứ mặc đồ bơi vào đi. Đừng đùa với tôi.”

"Đùa với anh? Tôi?" Derek nghe thấy tiếng vải trượt trên da, có lẽ Stiles đang mặc quần bơi, tạ ơn Chúa. "Tại sao tôi lại làm thế?"

“Bởi vì cậu thấy vui khi trêu đùa nhân viên của ông chủ mình.”

"Ông chủ của tôi." Stiles lặp lại điều này bằng giọng nói xa xăm, và Derek nắm lấy cơ hội. Anh liếc qua vai mình để thấy Stiles thực sự đã mặc đồ bơi, vì vậy anh quay lại hoàn toàn, và Stiles chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào đống quần jean của mình trên mặt đất. "Có phải vậy không? Tôi không biết phải gọi anh ta là gì."

Chết tiệt. Derek cũng vậy. Bản chất mối quan hệ của họ có vẻ kỳ lạ với anh, và nó càng trở nên tồi tệ hơn khi Derek nhìn nhận nó kỹ hơn, thay vì ngược lại.

Derek đưa Stiles xuống hồ bơi và ngồi xuống một trong những chiếc ghế dài, ngắm nhìn cậu đứng dưới nước. Cậu không bơi, không chơi, hay làm gì nhiều. Cậu chỉ đứng ở phần nước nông và tạo ra những gợn sóng bằng tay, ngắm nhìn dòng nước chảy qua các ngón tay, hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác, như bị thôi miên.

Derek nghĩ. Đứa trẻ này hầu như không thể hành động bình thường được. Đừng nói đến việc làm điều gì đó xấu xa. Cậu hoàn toàn bị rối loạn trong đầu.

Theo về nhà và bước ra hiên sau, nhét tay vào túi quần âu đắt tiền. "Mọi chuyện thế nào?" Anh hỏi Derek, nhìn Stiles nhìn chằm chằm xuống đáy hồ bơi như thể cậu đang nghĩ đến việc tự dìm mình xuống đó. "Stiles có làm khó anh không?"

“Không.” Anh sẽ không nhìn vào mắt Theo. Anh không thể, sau những gì Stiles đã nói với anh. “Cậu ấy chủ yếu ở trong phòng"

"Đúng là một thứ hư hỏng" Theo cười toe toét với anh như thể họ đang cùng nhau truyền đạt một điều gì đó. "Tôi cho em ấy mọi thứ và tôi vẫn là kẻ xấu."

Đúng. Đúng. Thật khó hiểu, phải? Stiles không thích Theo, và Theo bị sốc bởi thông tin này. Bất kể thế nào. Cả hai đều điên, hoàn toàn điên, và có lẽ điều đó có nghĩa là họ sinh ra là để dành cho nhau.

Derek cảm thấy tội lỗi ngay sau khi nghĩ như vậy, khi nhìn Theo quát Stiles ra khỏi hồ bơi, cách Stiles giật mình và làm theo ngay lập tức vì sợ bị tát hoặc điều gì đó tệ hơn. Stiles đứng trên những viên gạch lát màu xanh của hiên nhà, nhỏ giọt, nhỏ giọt, quần đùi dính chặt vào chận, và cậu ôm chặt cánh tay vào người. Trời hôm nay không ấm lắm. Thật lạ khi cậu muốn bơi.

"Em có thể lên lầu bây giờ không?" Cậu hỏi, mắt nhìn xuống đất như thể chúng bị dán chặt xuống đó. Huh. Trên lầu, khi họ ở một mình, Stiles đã nhìn thẳng vào anh, gần như thách thức.

Bây giờ, trước sự hiện diện của Theo, cậu rất rụt rè và im lặng. Cả hai người họ đều không nhìn nhau.

"Em sẽ làm mọi thứ ướt hết," Theo gầm gừ với cậu, và Stiles hơi khom người lại. Derek cảm thấy muốn đá vào chính mình, vì đã không nghĩ đến việc mang khăn tắm xuống đây, để ít nhất cậu cũng được ấm, vì cậu buộc phải ngồi và lau khô người trong không khí lạnh trước khi được phép vào nhà. "Cứ ngồi đó và đợi cho đến khi anh đến"

Stiles ngồi xuống. Cậu co đầu gối lên ngực và ôm chặt lấy mình, răng va vào nhau lập cập. Theo ra hiệu cho Derek quay lại cánh cửa kính mở, và Derek do dự, liếc nhìn Stiles đang run rẩy ở đây một mình, như một con chó.

Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Giống như những điều mà Stiles, những kẻ hầu cận đã nói với anh, những điều mà chính Theo đã tuyên bố. Thể hiện quá nhiều hoặc bất kỳ sự quan tâm nào đến omega đó ngoài những gì được chỉ dẫn là không hề khôn ngoan. Đó là một bản án tử hình. Anh đi cùng Theo trở lại ngôi nhà và chỉ liếc qua vai một lần.

Stiles run rẩy. Những ngón tay xanh xao của cậu cố gắng ôm lấy cơ thể mềm yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro