Chap 5

Sinh nhật của Stiles diễn ra vào ngay sau ngày kết thúc kì phát tình của cậu. Và Derek đã không gặp cậu trong ba ngày.

Khi nhìn thấy Theo. Derek đã rất bất ngờ, anh vào bếp lần đầu tiên sau bữa tối nhận việc và ngay lập tức bắt gặp người đàn ông đó, đã ăn mặc chỉnh tề, tắm rửa sạch sẽ và tươi tắn như mọi ngày, như chưa từng có gì xảy ra.

Họ không được phép để một omega một mình trong kì phát tình của họ. Điều đó không hề tốt. Họ có thể bị mất nước hoặc tự làm mình bị thương, không chỉ vậy, họ thèm khát sự chú ý và đụng chạm hơn bất cứ ai khác. Thật là tàn ác khi để họ một mình. Nhưng Theo lại ở đó. Làm việc của mình. Ăn tối. Derek nửa muốn hỏi Theo xem hắn có cảm thấy thích thú bệnh hoạn khi để Stiles bị nhốt ở đó một mình không, nhưng anh giữ im lặng, và cố gắng hết sức để tránh Theo mỗi khi hắn ra khỏi tầng hầm với mùi hương nồng nàn của omega. Derek không thực sự tin tưởng bản thân mình sẽ không làm điều gì đó mà anh sẽ hối hận.

Khi kì phát tình của Stiles cuối cùng cũng kết thúc, cậu được thả khỏi nhà tù ở tầng hầm, những người hầu gái phải dìu cậu lên phòng ngủ vì cậu quá yếu và kiệt sức vì bất cứ điều gì Theo đã làm, hoặc không làm, với cậu ở đó. Họ đặt cậu lên giường và đút cho cậu để lấy lại sức, và Derek không được phép gặp cậu. Mặc dù anh đã dành toàn bộ thời gian trong kì phát tình của Stiles để đi lại và chờ đợi cậu, mặc dù anh không thể ngủ được mỗi đêm chỉ vì nghĩ đến những gì đang xảy ra trái với ý muốn của cậu ở dưới tầng hầm, mặc dù điều đó khiến anh hoàn toàn phát điên, Derek không được phép ở bất cứ đâu gần Stiles. Không phải cho đến ngày mai, họ đã nói vậy.

Ngày mai đến. Và là sinh nhật của Stiles. Derek sợ hãi khi nhìn thấy cậu và tuyệt vọng cùng lúc khi nhìn thấy cậu – rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa họ trước khi Stiles suy sụp, và anh không chắc sự hiện diện của mình sẽ được đón nhận như thế nào. Stiles có thể hét vào mặt anh rồi bảo anh cút đi và để cậu yêu. Cậu có thể sử dụng chút sức hút nhỏ nhoi của mình với tư cách là người được ông chủ yêu thích để đuổi Derek, và sau đó họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Derek không biết từ khi nào ý nghĩ đó đã trở nên ghê tởm với anh. Ý nghĩ không bao giờ gặp lại Stiles nữa. Mặc dù Derek thực sự quan tâm đến rất, rất ít người trong cuộc sống của mình, và rõ ràng, bây giờ Stiles là một trong số họ.

Phòng ngủ của Stiles vẫn như lần cuối Derek nhìn thấy; nhưng có thêm một khay thức ăn bên cạnh, nơi cậu đang ngồi trên giường và vẫn còn đắp chăn. Có những quả bóng bay gắn vào khay thức ăn, một con khủng long xanh lớn đội mũ sinh nhật, những quả bóng bay bằng nylon màu xanh lá cây, xanh lam và tím. Chúng đung đưa trong gió từ cửa sổ mở khi Stiles ngồi đó và nhìn chằm chằm ra ngoài phòng mình, những chiếc bánh kếp sô cô la sinh nhật gần như không được đụng đến với chỉ hai miếng cắn.

Stiles quay lại khi Derek đến gần, và cậu chỉ nhìn, trong một lúc. Cậu không có phản ứng rõ ràng nào. Stiles trông vẫn vậy, nhưng mệt mỏi, và thậm chí là gầy hơn, và cậu không cười với Derek. Tất nhiên là không.

Lần cuối họ gặp nhau, Derek đã trao cậu cho Theo trên một chiếc đĩa bạc để hắn bắt cậu. Stiles vẫn nhớ. Cậu nhớ mình đã bị từ chối hai lần, và khuôn mặt cậu vô cảm một cách cố ý, khi Derek ngồi trên mép giường, chắp tay giữa hai đầu gối.

“Sinh nhật vui vẻ” Derek nói.

Stiles nhìn vào đùi mình. Cậu có con rùa ở đó, và cậu đang vuốt ve nó một cách điên cuồng, ám ảnh, như thể việc chạm vào bộ lông của nó sẽ có thể chữa lành cho cậu, bằng cách nào đó. "Không vui lắm."

Không. Không hề vui chút nào.

Derek đổi chủ đề, chỉ vào con rùa xanh của Stiles. "Cậu thực sự thích thứ đó, phải không?"

Stiles liếc nhìn nó, và cậu mỉm cười, nhẹ nhàng và lười biếng, nhưng nụ cười vẫn ở đó. Cậu chống nó lên đầu gối để khoe với Derek khuôn mặt nhỏ ngốc nghếch cùng đôi mắt tròn xoe và đôi tay, đôi chân rùa nhỏ. "Nó là món quà sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi," cậu nói, vuốt ve nó mạnh hơn. "Đó là ngày Theo đưa tôi đi. Anh ta đã tặng nó cho tôi. Trong một thời gian dài, nó là người bạn duy nhất của tôi."

Một chú rùa nhồi bông, người bạn duy nhất của Stiles, trong suốt năm đầu tiên sống trong ngôi nhà này.

“Nó khiến tôi thấy khá hơn,” Stiles nhún vai, âu yếm bóp mai rùa. “Tôi không có ai khác. Họ đều –“ cậu vẫy tay, lắc đầu, “Bị bắt đi mất. Rùa của tôi luôn ở đây, bất kể chuyện gì xảy ra. Nó không bao giờ đi mất. Tôi không biết,” cậu nhìn đi chỗ khác. “Tôi ghét sinh nhật của mình, và năm nào tôi cũng cầu xin anh ta cứ để nguyên như vậy, nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn tổ chức. Rốt cuộc thì đây không chỉ là sinh nhật của tôi.” Miệng cậu cong xuống trong sự bất hạnh và ghê tởm tột độ. “Hôm nay còn là ngày kỷ niệm của chúng tôi.”

Được triệu hồi bởi lời nói của Stiles, những người hầu gái xuất hiện mang theo nhiều đồ trang trí sinh nhật cho cậu. Họ mang đến những bông hồng trong lọ hoa và một bộ đồ nhung xanh nhàu nát treo ở phía sau cửa phòng tắm, những hộp sô cô la và quà tặng được gói lại, mọi thứ cuối cùng đều là quà của Theo, các cô gái chỉ vào chúng và hỏi cậu có thích chúng không, sinh nhật vui vẻ, cậu có hào hứng với bữa tiệc của mình không?

Stiles gật đầu, im lặng. Đồng ý với tất cả. Họ vứt những món quà chưa mở của cậu lên giường bên cạnh bữa sáng chưa ăn và để ở đó, có lẽ là để bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc, và rồi Derek và Stiles lại ở một mình.

Những món quà vẫn nằm nguyên không được động đến. Stiles thậm chí còn không thèm liếc nhìn chúng.

Derek xoa gáy, và anh nhìn xuống sàn. Anh nghĩ có lẽ anh đã thốt ra câu "Tôi xin lỗi" khoảng hai lần trong đời, bởi vì anh không thích xin lỗi ngay cả khi đã làm sai điều gì đó. Derek không quan tâm đủ đến bất kỳ ai để đưa ra lời xin lỗi; ngoại trừ Stiles.

"Nhìn này," anh bắt đầu, trong khi Stiles chơi với chiếc bánh kếp của mình, đẩy chiếc bánh hình tam giác quanh co trong xi-rô bằng nĩa. "Tôi đã làm hỏng, tôi không - cậu không thể. Chúng ta không thể..."

Stiles nhún vai.

"…Tôi xin lỗi."

"Vì?"

Đúng, danh sách của anh cứ dài mãi. Derek rất tiếc vì Theo đã vào phòng ngủ của Stiles vào sinh nhật thứ mười sáu của cậu và món quà đầu tiên của cậu là một người cha đã chết và bị cướp đi sự ngây thơ. Anh rất tiếc vì Theo nghĩ rằng hắn có thể mua tình yêu của Stiles bằng đồ trang sức, hoa và kẹo bất chấp cách hắn đối xử với cậu, và những trận đòn, và cuộc sống khốn khổ của Stiles ở đây. Anh rất tiếc vì Stiles không biết tình yêu là gì. Anh rất tiếc vì tình dục là tất cả những gì cậu nghĩ mình giỏi.

Derek không thể nói bất kỳ điều gì trong số đó, vì anh là một thằng khốn. Anh không biết cách nói chuyện với omega hay cách cư xử tử tế hay lịch sự hay bất kỳ điều gì tương tự. Anh chỉ biết đến sự tàn bạo và máu me và đó là hai điều mà Stiles không đáng phải chịu.

Anh nhìn vào tay mình. Anh nghĩ đến hình xăm cầu vồng xinh đẹp của Stiles, cặp đùi trắng nõn, làn da mịn màng của cậu. "Cậu biết đấy, nếu mọi thứ khác đi, tôi sẽ đưa cậu đi," Derek nói với cậu, giọng anh thấp xuống, để không ai bên ngoài căn phòng này nghe thấy. Stiles vuốt ve con rùa của mình. Cậu không nói gì. Đôi mắt cậu trở nên tính toán và miệng cau lại. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn tôi làm. Chống lại cả phán đoán tốt hơn của chính tôi, bởi vì tôi thực sự không tốt đẹp hơn hắn ta," anh cười không chút hài hước, lắc đầu. "Tôi chỉ. Muốn cậu biết điều đó. Rằng tôi sẽ quan hệ với cậu và... Quan trọng hơn, tôi sẽ... Tôi sẽ đối xử với cậu tốt hơn thế này."

Stiles chớp mắt. "Nhưng mục đích là gì?"

Đúng. Để làm gì. Tình hình sẽ không bao giờ khác đi. Stiles sẽ luôn là thú cưng của Theo, sẽ luôn bị mắc kẹt dưới ngón tay cái của một tên điên, sẽ luôn là người không thể chạm tới và ngoài tầm với. Và Derek sẽ luôn ở đó như cái bóng của Stiles, bảo vệ cậu khỏi mọi thứ ngoại trừ một người mà Derek không thể tránh xa.

Derek rất muốn đưa Stiles đi nhưng họ không có nơi nào để chạy trốn.

"Anh muốn ăn bánh kếp không?" Stiles đề nghị, di chuyển khay và quả bóng bay của mình lại gần chỗ Derek đang ngồi. "Tôi sẽ chia cho anh."

Derek lắc đầu không, mỉm cười mặc dù không muốn. "Chúng dành cho cậu"

Stiles cắn thêm một miếng nữa và nhai, nhai, máy móc. Khi nuốt, cậu ngước nhìn Derek qua hàng mi, có vẻ gần như ngại ngùng, đây không phải là từ mà Derek thường dùng để chỉ cậu. “…anh có nghĩ là tôi điên không?”

Cách Stiles hỏi một cách dè dặt cho thấy cậu đã nghe lỏm được mọi người nói như vậy về mình. Cậu đã nghe mọi người gọi cậu là đồ mất trí, tâm thần, có vấn đề về đầu óc, ảo tưởng, đủ thứ chết tiệt, và điều này đã làm tổn thương cảm xúc của cậu. Hoặc nó khiến cậu cảm thấy thật nhỏ bé. Giống như những vấn đề, suy nghĩ của cậu, cách cậu nhìn nhận thế giới vì những gì đã xảy ra, tất cả chỉ có thể được viết ra bằng một từ. Điên rồ. Theo một số cách, nó hẳn đã làm cậu hoàn toàn loạn trí. Có lẽ nó khiến cậu bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xung quanh mình.

Không thể phủ nhận là Stiles thực sự không ổn, chỉ một chút thôi. Ai có thể trách cậu được? Nhưng Derek thấy mình không muốn làm tổn thương cảm xúc của cậu.

"Tôi cũng vậy. Nếu điều đó khiến cậu thấy khá hơn."

Stiles mỉm cười với anh. "Đúng"

Cánh cửa đôi bị đẩy ra, và nụ cười của Stiles biến mất ngay khi nhìn thấy Theo bước vào không gian của cậu, trông hoàn toàn lạc lõng. Theo như Derek biết, Theo hiếm khi vào phòng ngủ của Stiles ngoại trừ ban đêm, vì vậy việc nhìn thấy hắn ở đó vào ban ngày ban mặt lúc này có hơi khó chịu. Stiles cuộn tròn mình cùng con rùa, cậu nắm chặt vây của nó và tránh ánh nhìn.

"Chúc mừng sinh nhật, tình yêu của anh," Theo nói, cúi xuống hôn lên thái dương của Stiles, vì Stiles không chịu quay mặt lại để hắn có thể hôn vào môi cậu. Theo gật đầu hời hợt với Derek, và cũng có vẻ chẳng quan tâm đến việc Derek đang ngồi trên mép giường omega của hắn. Rõ ràng là, việc không quan hệ với Stiles khi cậu phát tình đã khiến Derek trở nên đáng tin cậy hơn trong mắt Theo.

Stiles vẫn quay mặt đi, rất nghiêm nghị. Bốn ngày liên tục bị nhốt cùng Theo như một món đồ chơi đã khiến cậu trở nên không khoan dung với hắn hơn bình thường.

Theo không nao núng. "Em vẫn chưa mở quà," hắn với tay qua đùi Stiles và chộp lấy một món quà, được gói trong giấy màu xanh bóng với một chiếc nơ ở trên. Hắn lấy con rùa khỏi tay Stiles và đặt sang một bên, thay thế bằng món quà, để nó nhăn nheo trong ngón tay cậu. "Được rồi, thật ra món quà này giống quà kỷ niệm hơn. Mở nó ra."

Stiles liếc nhìn Theo một lần, rồi nhìn Derek một cách lo lắng, khi những ngón tay cậu nhẹ nhàng chọc vào miếng băng dính giữ giấy gói quà. Cậu xé nó ra, từng chút một, và để lộ ra một khung ảnh bị lật ngược.

Stiles lật nó lại, rồi ném nó qua giường khi nhìn thấy bức ảnh bên trong khung, tay cậu run rẩy, mắt mở to vì sợ hãi. Theo cười toe toét trước phản ứng này, trong khi Derek nghiêng người sang để xem điều gì khiến Stiles sợ đến vậy.

Khi Stiles hoảng loạn ở phía sau và bắt đầu khóc, tay che miệng, Derek nhìn vào bức ảnh. Trong một khoảnh khắc, anh bối rối, nghiêng đầu sang một bên để có góc nhìn tốt hơn, và rồi từ từ nhận ra mình đang nhìn thấy gì.

Đó là ảnh của Stiles, khi cậu còn trẻ. Rất trẻ. Cậu có một khuôn mặt non nớt và không có hình xăm, và cậu đang ngủ trên một chiếc giường không phải là chiếc giường này. Đây là một trong những bức ảnh mà Theo đã chụp cậu, trước khi bắt Stiles đi. Những bức ảnh mà hắn từng để lại cho Stiles chỉ để khủng bố cậu, để làm cậu sợ hãi và khiến cậu luôn phải cảnh giác ở mọi nơi mình đến.

Đối với Stiles, bức ảnh đó hẳn đã gợi lại những ký ức kinh hoàng, ám ảnh từ thời điểm đó trong cuộc đời cậu. Nỗi sợ hãi. Cảm giác bị theo dõi. Sự khởi đầu cho phần đời còn lại của cậu, chất xúc tác cho những đau khổ mà cậu phải chịu đựng hàng ngày bây giờ.

Stiles khóc và đẩy bức ảnh ra xa như thể muốn vứt bỏ nó hoàn toàn, nhưng Theo chỉ cầm lấy nó và đặt thẳng đứng trên bệ giường của Stiles, mỉm cười khi làm như vậy. "Anh yêu em," Theo nói với cậu, rất chân thành – hắn lau đi một vài giọt nước mắt của Stiles, nhẹ nhàng lướt ngón tay trên má Stiles. "Anh luôn yêu em. Kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em."

Stiles nghiến chặt răng, mắt tập trung nhìn xuống giường và nói, "Tôi ghét anh" giọng cậu đầy cay độc, chứa đầy sự ghét bỏ đến mức có thể bùng cháy khi thốt ra.

Nhưng Theo là một kẻ độc ác thực sự, từ trong ra ngoài. Hắn không quan tâm nếu Stiles ghét hắn, hoặc ít nhất là khi cậu nói vậy. Hắn hôn lên trán Stiles và vỗ nhẹ vào lưng cậu, không quan tâm tới cảm xúc, lời nói của cậu, tất cả mọi thứ ngoại trừ những phần hắn muốn sử dụng. "Chúc mừng sinh nhật", hắn lặp lại, rồi đi ra khỏi cửa, tay đút túi quần mà không hề lo lắng điều gì trên đời.

Chắc hẳn hắn đang rất hài lòng với chính mình.

Hắn chỉ đưa nó cho Stiles như một lời nhắc nhở về việc hắn sở hữu cậu nhiều đến thế nào. Như một lời nhắc nhở về việc cậu nhỏ bé đến thế nào khi so sánh. Làm sao cậu có thể chạy trốn và ẩn náu khỏi tất cả những gì cậu muốn, nhưng điều đó sẽ không bao giờ quan trọng. Cậu có thể đi đến tận cùng trái đất và Theo sẽ tìm thấy cậu. Sẽ luôn tìm thấy cậu.

Với mục đích để nhắc nhở Stiles rằng cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây. Mãi mãi.

Khi Theo ra khỏi cửa, Stiles đẩy bức ảnh ra khỏi bàn cạnh giường bằng một cú tát mạnh bằng tay, khiến nó rơi úp xuống sàn trải thảm, khuất khỏi tầm mắt. "Anh ta sẽ không bao giờ để tôi đi", cậu nức nở nói vào bàn tay úp trên mặt, nước mắt chảy dài giữa các ngón tay. "Anh ta ở bên trong tôi, anh ta ở khắp nơi, tôi không thể lấy anh ta ra được"

Derek không biết phải nói gì. Hay làm gì. Không có gì có thể khiến Stiles cảm thấy tốt hơn hay an toàn hơn và thậm chí nếu anh có nói gì đó, thì đó cũng chỉ là những lời sáo rỗng, và Stiles đã nghe quá đủ những lời như vậy trong cuộc đời mình. Anh lo rằng Stiles có thể đúng. Rằng không có cách nào đưa cậu ra khỏi đây, chừng nào cậu còn sống.

Cậu sẽ mãi mãi bị mắc kẹt.

***

Stiles không cần phải được nhốt lại.

Cậu buồn bã ngồi trên ghế trong phòng tắm khi được sấy tóc và tạo kiểu bằng rất nhiều gel. Cậu không phàn nàn khi họ dán những viên kim cương giả nhỏ bên cạnh mắt cậu và kẻ viền đen. Cậu được phủ bột nhũ lên ngực trần như thường lệ bằng cọ và cậu chỉ đứng đó, để mặc cho điều đó xảy ra.

Những món quà sinh nhật của Theo đa số là đồ trang sức. Nhiều khuyên tai hơn, nhiều khuyên mũi hơn, nhiều khuyên bụng hơn, và tất cả đều được bày ra để Stiles lựa chọn. Cậu không vui về điều đó. Nhưng cậu vẫn làm. Cậu chỉ vào những chiếc nhẫn và những khuyên tai mà mình muốn rồi chúng sẽ được đeo lên cho cậu, từng chiếc một.

Stiles giống như một chú mèo được chiều chuộng. Họ đã chăm sóc da mặt và tẩy tế bào chết toàn thân bằng đường cho cậu trước đó, một trong những thứ xa xỉ khác của Theo đổ xuống Stiles mà cậu thậm chí không muốn, và cậu coi toàn bộ mọi thứ như một việc vặt. Và tại sao không? Theo không làm bất kỳ điều nào trong số những điều này để làm Stiles vui.

Niềm vui của Stiles chẳng có ý nghĩa gì với hắn. Điều hắn muốn là mọi người thấy chiếc cúp của hắn đẹp mắt. Không hơn không kém.

Người duy nhất ghét những thủ tục này hơn Stiles là Derek. Anh chỉ ngồi đó trên chiếc ghế dự bị trong phòng tắm và quan sát mọi thứ, chán ngắt. Stiles không nói một lời, và cũng chẳng có ai nói chuyện với cậu, thế nên Derek chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của Stiles trong gương.

Đôi mắt nâu của cậu. Cái nhíu mày sâu. Không giận dữ, không từ chối, không gì cả. Chỉ có sự chấp nhận ảm đạm rằng bữa tiệc này sẽ diễn ra và cậu sẽ phải ở đó dù có nổi cơn thịnh nộ, vì vậy cậu đã bỏ qua cơn thịnh nộ hoàn toàn.

Khi đã hoàn thành mọi thứ, Stiles đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, được chải chuốt, Derek vẫn bị ấn tượng bởi cậu. Anh đã nhìn thấy cậu rất nhiêu lần, và rồi anh nhớ lại Stiles đẹp đến mức đau lòng như thế nào. Stiles có thể ghét bộ đồ nhung xanh chết tiệt đó, nhưng nó trông thật tuyệt trên người cậu - không mặc áo sơ mi bên trong áo vest, quần trễ xuống để lộ ra xương hông trông vô cùng nổi bật.

Stiles nhìn mình trong gương. Cậu cau mày. Như thể cậu ghét những gì mình nhìn thấy. "Tôi như một bức tranh", cậu nói, và mặc dù đây là một trong những điều kỳ lạ khác của Stiles mà với người khác có thể không có ý nghĩa gì, nhưng Derek hiểu.

Đây là cách Theo thích cậu được trông thấy. Đây là cách mà các bức tranh ở tầng dưới mô tả cậu. Điều này không có thật. Đó là sự phản chiếu mà Stiles cảm thấy là một người khác – đối tượng ám ảnh của Theo. Đối tượng ám ảnh của nhiều người. Đây không phải là con người thực sự của cậu.

Họ chỉ đang cố biến tưởng tượng của mình thành hiện thực.

Bữa tiệc của Stiles được tổ chức tại The Courtesy, vì vậy Derek buộc phải ngồi trong xe limousine với Theo và Stiles. Theo có vẻ bận tâm với thứ gì đó trên điện thoại, thậm chí còn không chào khi họ vào trong ngoài một cái liếc nhìn về phía Stiles, từ trên xuống dưới và đầy tham lam. Stiles ngồi cạnh hắn nhưng quay người đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, như một bức tranh của sự đau khổ.

Derek rót cho mình một ly whisky từ quầy bar rồi dựa lưng vào ghế bên cạnh họ, uống một hơi thật nhanh.

Không ai nói một lời nào trong nửa đầu chuyến đi. Stiles buồn bã, Theo bận rộn, Derek nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình như thể nó chứa đựng bí mật của vũ trụ, hoặc ít nhất là bí mật về cách đưa Stiles ra khỏi đây.

Không có bí mật nào ở đó. Điều đó là không thể. Anh nhìn chằm chằm hơn và di chuyển các viên đá xung quanh như thể điều đó sẽ thay đổi câu trả lời, nhưng nó giống như một quả cầu tiên tri. Nó nói cơ hội béo bở.

Ngay khi họ đang đi vào trung tâm thành phố, đèn đường chiếu sáng khắp người Stiles và khiến cậu lấp lánh như một chiếc bánh trang trí, Theo với tay qua khoảng cách giữa hắn và Stiles rồi nắm lấy cổ tay cậu. Hắn đưa nó lên môi và đặt một nụ hôn vào đó, trong khi Stiles cau mày và siết chặt tay thành nắm đấm.

"Anh không thể tin là đã chín năm kể từ khi anh có em," hắn thì thầm vào làn da của Stiles. Derek tiếp tục uống, đảo mắt về phía sau đầu với vẻ ghê tởm – Ngược lại, Stiles nheo mắt lại.

“Anh đã đánh cắp tôi” cậu sửa lại một cách gay gắt. “Anh đã lấy đi mọi thứ của tôi và giết bạn bè và gia đình tôi rồi anh mang tôi đi. Anh không có được tôi. Tôi không phải là một chú cún con.”

Derek ngạc nhiên. Stiles chưa bao giờ nói chuyện với Theo như thế, hung hăng và trung thực như vậy. Cơn thịnh nộ hẳn đang sôi sục trong cậu đến mức tràn bờ, vì những sự kiện của tuần qua, đến mức cậu không thể cư xử tử tế như thường lệ.

Theo mỉm cười. Hắn thả cổ tay Stiles vào lòng mình và chơi đùa với những ngón tay, từng ngón một, vuốt ve và bóp chúng. "Anh đã có được em" hắn sửa lại một cách khinh thường.

Theo thực sự nghĩ như vậy. Rằng hắn đã có được cậu. Rằng Stiles là thứ hắn xứng đáng được hưởng.

Stiles đỏ bừng mặt vì tức giận và cố rút tay ra, nhưng Theo siết chặt hơn. Hắn nắm lấy một ngón tay của Stiles và bẻ ngược lại, khiến nó kêu răng rắc, gần như gãy, và Stiles kêu lên đau đớn.

Derek cứng người. Anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được việc chỉ ngồi đây và nhìn Stiles bị thương lần nữa. "Sếp, thôi nào," anh càu nhàu, chỉ về phía Stiles khi cậu bắt đầu hét lên và đá chân, cố gắng tuyệt vọng để thoát khỏi cơn đau. "Hôm nay là sinh nhật chết tiệt của cậu ta"

Theo giơ tay ra hiệu anh im lặng, và Derek nghiến chặt hàm, lo lắng nếu anh nói thêm một từ nữa, Theo sẽ làm Stiles đau vì sự hỗn láo của anh. "Không sao. Tôi sẽ không phá hỏng nó. Đôi khi em ấy chỉ cần một lời nhắc nhở nhỏ. Chỉ vậy thôi."

Stiles ngồi im, cơ thể cậu nhận ra rằng sự chống cự là vô ích. Theo nhìn cậu và nhướn một bên lông mày, khóa mắt, và Stiles nghiến răng. "... Em đã nói khi không được phép" cậu lẩm bẩm, và Theo vỗ má cậu như một đứa bé ngoan và thả tay cậu ra. Stiles kéo nó vào lòng và ôm nó bằng tay kia, làn da đỏ ửng và sưng tấy.

Theo ngả người ra sau ghế và nhìn Stiles khịt mũi, buồn bã và bị khiển trách một cách thỏa mãn. "Em biết anh đã chi bao nhiêu tiền cho em không? Quần áo, tóc, trang sức?"

Derek nhịp chân và nhìn đi hướng khác, ra ngoài cửa sổ, đút tay vào túi quần để không làm điều gì ngu ngốc.

"Tôi không muốn bất kỳ thứ gì trong số đó," Stiles khẽ nói. "Tôi muốn anh thả tôi ra."

Theo cười lắc đầu: "Em định đi đâu? Ngoài anh ra, em chẳng còn ai nữa."

Ý tưởng méo mó về tình yêu mà Theo có hoàn toàn vô nghĩa với Derek. Tình yêu không phải là đánh ai đó cho đến khi họ nhận ra rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng. Nó không phải là giết tất cả mọi người xung quanh ai đó để bạn có thể có họ cho riêng mình. Nhưng vì lý do nào đó, có thể là vì toàn bộ gia đình của Theo toàn là những kẻ bệnh hoạn, Theo thực sự tin rằng hắn yêu Stiles. Hắn không chỉ nói vậy để thao túng.

Hắn thực sự nghĩ như vậy. Stiles là người duy nhất mà hắn yêu. Không phải anh trai hắn, không phải gia đình hắn, không phải bất kỳ nhân viên nào của hắn. Chỉ có Stiles.

Khi họ đến bữa tiệc, Theo bước vào cùng Stiles trên tay, tất cả đều là hình ảnh ngây thơ, thậm chí kết hợp với đôi mắt buồn và đôi chân lê bước của Stiles. Có rất nhiều người bên trong, tất cả đều ở đây để ăn mừng sinh nhật của một omega mà họ không được phép nhìn quá lâu, và tất cả họ đều reo hò và vỗ tay khi Stiles bước vào phòng.

Stiles nhìn chằm chằm vào tất cả bọn họ. Chiếc bàn quà tặng giống như một tòa tháp quà tặng hơn, rất nhiều món quà lấp lánh xinh xắn khiến mọi thứ trông như sắp đổ, nhưng Stiles thậm chí còn chẳng thèm nhìn nó, không quan tâm. Căn phòng được trang trí toàn màu xanh giống như màu bộ đồ của Stiles và loại cocktail yêu thích của cậu, bóng bay, ruy băng và hoa màu xanh trải dài khắp nơi.

Derek tự hỏi liệu Stiles có thực sự thích màu xanh hay không hay Theo chỉ quyết định như vậy cách đây nhiều năm và cho rằng đó thực sự là màu yêu thích của Stiles.

Họ đến quầy bar và Theo quát tháo nhân viên để lấy đồ uống cho Stiles và hắn, Derek dựa lưng vào quầy bar cạnh nơi Stiles đang đứng và nhìn toàn bộ căn phòng. Một số khuôn mặt anh nhận ra, hầu hết thì không. Anh cá rằng Stiles không thích một nửa trong số họ, mặc dù đó là tiệc sinh nhật của cậu. Đó chỉ là một cái cớ khác để Theo khoe khoang tiền bạc và omega của mình và để giao lưu. Nó chẳng liên quan gì đến việc tặng Stiles một sinh nhật vui vẻ.

Khi đồ uống được mang ra, Stiles cầm lấy và nhấp một ngụm, các ngón tay cậu nắm chặt thân ly đến nỗi trông như nó sẽ vỡ tan dưới áp lực. Theo nắm lấy mặt cậu, xoay nó lại để hắn có thể cúi xuống và nói trực tiếp vào tai cậu – đôi mắt của Stiles hướng về phía Derek và chúng dừng lại ở anh.

"Thấy chưa? Anh đã làm tất cả những điều này vì em" hắn chỉ tay về phía nhóm người đang tụ tập, "Và em vẫn còn đủ can đảm để nói ra những lời đó từ cái miệng khốn kiếp của mình"

Stiles không có phản ứng gì trên khuôn mặt. "Xin lỗi."

Theo hài lòng. Hắn thả Stiles ra và vỗ lưng cậu vài lần, ngước lên nhìn Derek. "Ở lại với Stiles. Canh chừng em ấy" rồi bỏ đi, biến mất vào đám đông màu xanh và để lại Stiles một mình với Derek.

Derek lơ lửng ở đó, Stiles đang uống rượu. Mọi người nhìn cậu như thể họ muốn thử nói chuyện với cậu hoặc chạm vào cậu hoặc thử thò tay vào quần cậu, nhưng rồi họ thấy Derek đứng đó và lùi lại ngay lập tức; danh tiếng của anh ngày hôm đó hẳn đã lan truyền khá nhanh trong những vòng tròn này.

Stiles không nói một lời. Derek cảm thấy không thoải mái. Anh hắng giọng và cúi xuống, gần mặt Stiles. "Cậu ổn chứ?"

Stiles nhìn anh. Khuôn mặt cậu nói 'Anh nghĩ là ổn không?' Sau đó cậu nói, "Dẫn tôi ngồi xuống?"

Derek chiều ý, dẫn Stiles đi qua đám người hỗn loạn đến một góc gần quầy bar với một số ghế dài và bàn cà phê được bày ra. Tất cả các ghế hiện đã có người ngồi, nhưng này. Đây là omega của ông chủ và đây là sinh nhật của cậu ấy, vì vậy Derek quát lên "di chuyển" với một vài người trong số họ, và họ chạy tán loạn như chuột.

Stiles ngồi vào chỗ ngồi của mình và đặt ly martini uống dở xuống, tựa cằm vào lòng bàn tay. Cậu trông chán ngắt đến phát điên. Tại bữa tiệc của chính mình.

“Ờ thì –“ Derek xoa gáy, thói quen của anh khi không biết nên nói gì  “…đó là một bữa tiệc vui vẻ.”

Stiles khịt mũi. "Tôi thà ở nhà xác chết tiệt còn hơn."

Được thôi. Có lẽ tối nay họ không nên nói chuyện phiếm.

Họ ngồi đó. Stiles hầu như không di chuyển, giống như một bức tượng phủ đầy bụi ở góc phòng. Một số người đủ can đảm để đến gần cậu và chúc mừng sinh nhật hoặc nói rằng cậu trông rất đẹp hoặc bất kỳ lời khen nào mà Stiles chỉ chớp mắt cho qua. Derek cuối cùng phải bảo tất cả bọn họ cút đi, và họ đã làm vậy, nhưng Stiles vẫn chỉ ngồi đó. Như một quả bom có ​​thể phát nổ và cậu có thể chỉ thở dài khó chịu và đảo mắt.

"Ồ, trước khi tôi quên mất," Derek nói, rút ​​một gói nhỏ ra khỏi túi trước áo khoác. "Có lẽ nó sẽ không xa xỉ bằng một nửa những gì cậu đã nhận được, nhưng, đây."

Anh đưa nó ra cho Stiles cầm, và Stiles ngay lập tức tỉnh táo lại, mắt hướng về món quà lơ lửng giữa họ trong tay Derek. "Là quà của tôi?"

“Đúng vậy, đó là quà của cậu” Tất cả những món quà khác, Stiles chẳng mấy quan tâm. Nhưng món quà của Derek, cậu mỉm cười khi nhẹ nhàng nhận nó từ tay anh, những ngón tay nâng niu nó. Gần như là cung kính. Cậu mở nắp hộp và nhìn vào bên trong, một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt.

Chúng là một đôi đũa, được làm riêng. Được vẽ bằng tay. Chúng bóng loáng và phát sáng dưới ánh đèn của câu lạc bộ khi Stiles cầm chúng lên, nâng niu trong tay.

"Cậu thích nó không?" Derek hỏi, giọng khàn khàn. Anh giả vờ như chẳng quan tâm đến việc Stiles có thích nó hay không. Sự thật là, Derek đã rất muốn biết liệu Stiles có thích chúng hay không kể từ khi anh nhận được chúng vài ngày trước.

Chỉ là…anh muốn làm hài lòng Stiles. Chỉ thế thôi.

"Tôi thích nó", cậu nói, lướt ngón trỏ lên xuống đội đũa. "Chúng đẹp lắm. Derek", cậu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Derek, rồi cầm chúng lên. Đôi mắt cậu lấp lánh và được viền đen nên chúng trông thật nổi bật, gần như to hơn bình thường. "...cảm ơn anh."

Derek nhún vai. "Nó không phải là viên kim cương mười ngàn đô la hay gì cả." Đó là một trong những món quà Theo tặng cậu.

"Tôi không quan tâm đến kim cương", cậu nhấn mạnh, rồi lại vuốt ve đôi đũa như thể chúng nắm giữ bí mật của vũ trụ. "Cảm ơn, alpha."

Derek giật mình khi bị gọi là alpha. Thật sự, anh nên nói đừng gọi tôi như vậy, vì nếu Theo nghe thấy Stiles gọi một người đàn ông khác là alpha, hắn sẽ nổi điên và giết Derek mà không cần suy nghĩ.

Nhưng anh không làm vậy. Anh thích điều đó quá nhiều. Nó khiến anh cảm thấy tự mãn, vì anh đã tặng một omega một món quà mà cậu ấy thích đến mức không thể rời mắt khỏi chúng. Có lẽ anh cảm thấy mình xứng đáng được vuốt ve cái tôi một chút. Vậy thì có sao?

Đó là một điều ước chết chóc. Nhưng Derek không quan tâm

***

Sàn phòng ngủ của Stiles là một biển giấy gói, nơ và ruy băng. Cậu xé một món quà khác và quan sát bên trong, nhăn mặt, và ném nó vào đống đồ bỏ đi. Đống đồ này to gấp khoảng ba lần đống đồ cậu định giữ lại – chỉ gồm một con cá sấu nhồi bông cỡ người thật của Erica mà cậu đã phát điên lên vì nó, một số đôi tất, một vài cây nến thơm và một ít kẹo. Cậu cau mày và ném mọi thứ khác sang một bên.

Derek ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ, giữa những tấm rèm và một số thú nhồi bông khác, và quan sát. Stiles đang mặc rất ít quần áo, chỉ một chiếc áo nỉ quá khổ tụt xuống một chút ở đùi, và không có gì khác. Khi cậu quỳ xuống trước đống quà của mình và với lấy món quà khác, hình xăm cầu vồng của cậu hiện ra, và nó nhắc Derek nhớ đến đêm Stiles đã cầu xin Derek quan hệ với cậu, và Derek phải nhìn đi hướng khác.

Mỗi ngày trôi qua, thật khó để không lấy những gì mà mình muốn. Những gì Stiles đã nói cậu sẽ sẵn lòng cho, Derek chỉ cần yêu cầu.

"Ew, nghiêm túc đấy à?" Stiles hét lên, giơ ra thứ trông giống như đồ chơi tình dục và nhăn mặt. "Anh có tin được không, Derek?"

Derek không bất ngờ. Tất cả những người đó liên tục tưởng tượng về Stiles. Không có gì đáng ngạc nhiên.

Stiles nói, "Tôi nên nói với Theo. Anh ta sẽ phát điên và giết họ. Sẽ vui lắm đây," cậu cười phá lên và ném món đồ chơi vào đống đồ bỏ đi. Sau đó, cậu cầm một món đồ khác trong tay, xé toạc nó ra một cách hăng hái. Đó là một hộp đựng nhẫn, và khi Stiles bật nó ra, cậu huýt sáo khe khẽ và ấn tượng. "Ồ, nhìn cái này này, Derek," cậu lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và giữ nó trong lòng bàn tay, giơ ra để Derek nhìn.

Ồ, hẳn rồi. "Đó là một chiếc nhẫn cưới chết tiệt."

“Có vẻ là vậy. Của Luke. Anh ta muốn thế.” Cậu đeo nó vào ngón đeo nhẫn và nó vừa vặn hoàn hảo, vì tất nhiên là thế. Luke luôn nhìn cậu chằm chằm đến mức có lẽ hắn đã thuộc lòng mọi kích cỡ của mọi thứ mà Stiles sở hữu. “Trời ạ. Anh nghĩ nó giá bao nhiêu? Hai trăm nghìn đô?”

Derek không biết. Anh chưa bao giờ thích đồ trang sức đắt tiền.

“Huh. Có lẽ tôi nên bú anh ta lần nữa. Tôi có thể lấy một chiếc Lamborghini từ đó,” cậu nháy mắt với Derek và ném chiếc nhẫn và hộp đựng vào đám đồ bị bỏ đi với một cái nhún vai.

Derek cau mày. Đây là thông tin mới chết tiệt. "Cậu đã bú hắn à?"

"Đó là món quà sinh nhật mà Theo tặng anh ta" cậu thở dài nói, lục lọi thêm những món quà khác và có vẻ như cậu đã bắt đầu thấy chán với mọi thứ.

Stiles lúc nào cũng nói những lời vớ vẩn như thế này, thế kia. Cậu sẽ giải phóng một điều gì đó kinh khủng đã từng xảy ra với mình trong quá khứ như thể nó chẳng là gì, nhún vai và chuyển sang chủ đề tiếp theo nhanh như chớp. Điều đó khiến Derek bị chấn động mỗi lần, bởi vì ở đây Derek đang vật lộn với sự thật rằng Stiles không chỉ từng ngậm dương vật của Luke trong miệng, mà cậu còn bị Theo ép buộc làm điều đó như một món quà.

Stiles đã cào mở món quà tiếp theo, nhưng Derek đang làm điều mà anh đã bắt đầu làm, ngày càng nhiều hơn gần đây. Khi anh bắt đầu đến một nhà kho bỏ hoang trong đầu mình, ở đó một mình với Theo, đánh hắn một trận ra trò. Bằng gậy bóng chày. Đập thẳng vào đầu hắn. Bằng tất cả mọi thứ có thể. Và có lẽ Derek thậm chí sẽ không giết hắn một cách thương xót, sau khi tra tấn hắn trong nhiều giờ. Anh chỉ để hắn ở đó đau khổ và chảy máu đến chết. Đúng vậy. Derek làm điều đó rất nhiều.

Nhắc tới tào tháo, Theo đang đến. Hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, chải chuốt, làm tóc. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, mớ giấy gói và quà tặng lộn xộn, và cười khẩy. "Có gì tốt không?" Theo hỏi.

Stiles ngước nhìn hắn rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tập trung vào việc cào vào một miếng băng dính còn sót lại trên món quà bằng móng tay đen cùn. "Cá sấu," cậu nói đơn giản, chỉ vào thứ ở bên cạnh.

Theo cúi xuống, khom người bên cạnh Stiles và đặt tay lên đùi trần của cậu. Ngay cạnh cầu vồng. Mắt trái của Derek giật giật và anh nghĩ đến việc ném mình ra khỏi cửa sổ phía sau, chỉ để không làm điều gì đó ngu ngốc.

"Nghe này, anh phải ra khỏi thị trấn," Theo nói, vuốt ve những ngón tay lên xuống làn da trần của Stiles. Stiles vẫn đang mở quà, hầu như không quan tâm đến những gì Theo nói. "Chỉ một đêm thôi. Anh sẽ quay lại vào ngày mai, và anh sẽ để em ở lại với Derek, được chứ?"

"Được thôi," Stiles đồng ý, cắn môi có lẽ chỉ để che giấu nụ cười.

Theo vuốt ve khuôn mặt cậu, rồi cúi xuống hôn cậu thật sâu. Tiếp tục vuốt ve đùi Stiles, và Derek lại đi đến nhà kho đó trong đầu mình. Ôi, thật là mơ mộng.

Cuối cùng, nó kết thúc. Theo đứng thẳng dậy và ra hiệu cho Derek một cách khinh thường. "Chỉ cần đảm bảo em ấy ăn đầy đủ và không gặp rắc rối. Tôi sẽ quay lại vào ngày mai."

Sau đó, hắn rời đi. Stiles đợi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng mình, trước khi quay lại đối mặt với Derek, cắn ngón trỏ. "Giờ thì, đó là một món quà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro