Chap 7

Sáng hôm sau, Derek ngồi ăn sáng và bàn ăn trống trơn. Những người hầu gái phát hiện ra anh đến và chào anh, anh chỉ đáp lại bằng cách càu nhàu, và ngồi vào chỗ thường ngồi. Anh rút điện thoại ra và lướt quanh một lúc, lờ đi tin nhắn từ chị gái của mình, người muốn biết mọi thứ ở đây thế nào, chỉ vì anh không bao giờ trả lời.

Chúa ơi. Mọi chuyện thế nào rồi? Đó không phải là điều anh có thể trả lời qua tin nhắn. Nhưng anh hầu như không nói chuyện với bất kỳ ai trong gia đình kể từ khi rời đi đến đây và có rất nhiều điều để nói, và anh có lẽ nên nói chuyện với họ, nhưng anh... đang bị vướng vào những điều nhảm nhí của chính mình, ngay lúc này.

Họ mang tới thịt xông khói, trứng và anh ngồi đó ăn từng miếng một, tâm trí trôi dạt. Anh nghĩ về đêm qua. Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ đến.

Sau khi Stiles khóc hết nước mắt và ngủ thiếp đi, Derek lẻn ra ngoài. Anh không thể bị phát hiện nằm trên giường với Stiles, khỏa thân, bởi những người hầu gái vào buổi sáng, hoặc có thể Theo sẽ tình cờ về nhà sớm. Vì vậy, anh lẻn trở lại không gian của mình trên gara và nằm đó nhìn chằm chằm vào trần nhà. Anh sờ dọc theo ngực mình, những nơi mà Stiles đã đặt tay lên. Anh nhìn vào đôi tay mình, đôi tay đã chạm vào lưng Stiles.

Đôi mắt của Stiles và nụ cười nhỏ của cậu và cách cậu nghiêng đầu khi muốn điều gì đó. Hình xăm của cậu. Âm thanh tiếng cười của cậu, tiếng cười chân thật của cậu.

Derek điên thật rồi. Anh hoàn toàn điên rồi.

Anh ngồi thẳng dậy khi Stiles bước vào phòng ăn, đi chân trần và mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và không vừa vặn. Họ nhìn nhau, nhưng nhân viên ở khắp mọi nơi, và họ không thể thực sự nói chuyện. Không giống như đêm qua.

Stiles ngồi xuống. "Chào buổi sáng," cậu nói với Derek, giọng hơi lạnh lùng, nhưng nụ cười thì chân thành.

"Chào buổi sáng," Derek đáp lại. "Cậu... cậu ngủ ngon không?"

Stiles cười toe toét. Mũi cậu nhăn lại. "Tuyệt với." Cậu không thể nói thành lời, nhưng Derek vẫn nghe thấy, từ đôi mắt và tư thế của cậu. Cậu muốn nói rằng tôi đã bị chơi đến ngất xỉu, nên đúng vậy, tôi đã ngủ rất ngon, cảm ơn. "Còn anh thì sao?"

“Rất tốt”

Một người hầu gái mang bữa sáng thứ Ba thường lệ của Stiles ra, vì họ đã sắp xếp lịch trình cho cậu như một con thú cưng. Đó là sữa chua và granola với một ít trái cây ở bên cạnh, một cốc nhỏ xíu đựng vitamin omega hàng ngày của cậu, và một cốc nước cam. "Cảm ơn," Stiles nói, nhìn vào mắt Derek ở bên kia bàn. Cậu múc một thìa sữa chua lớn và ăn, mỉm cười suốt thời gian đó.

Trong khi người hầu gái quay lưng lại, cậu liếm mạnh chiếc thìa. Thật chậm rãi, gợi cảm, và nhìn thẳng vào mắt Derek trong suốt thời gian đó.

Derek dịch chuyển trên ghế và hắng giọng một cách rõ ràng, rời mắt khỏi phần ăn sáng còn lại của mình. Trời ơi.

Người hầu gái quay lại và bắt đầu nói với Stiles, yêu cầu cậu uống vitamin, và Stiles nhanh chóng thả thìa xuống và gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy thuốc. Cậu nuốt chúng với một ngụm nước trái cây rồi há miệng kêu aaahhh, tặng Derek một cái nhìn điên cuồng khác.

Derek xúc trứng vào miệng và nhai, mắt tránh đi. Stiles điên rồi. Cậu đã hoàn toàn mất trí. Nếu họ bị bắt gặp đang ngủ với nhau thì là chết là cái chắc, và cậu chỉ ngồi đó, chơi trò chơi quyến rũ chết tiệt. Không hề buồn cười.

Khi bữa sáng kết thúc, Stiles vui vẻ đi làm những việc thường ngày vào buổi sáng – tắm rửa, loanh quanh trong phòng, có thể là bơi – nhưng Derek đi theo cậu. Anh bám chặt lấy eo Stiles và kéo cậu vào tủ vải ở hành lang tầng dưới, đóng sầm cửa lại sau lưng họ và bật đèn.

Anh đẩy Stiles vào tường và Stiles bật cười, thích thú, bởi vì cậu bị điên. "Mạnh hơn một chút", cậu nói, đặt tay lên ngực Derek. "Anh biết em thích thế mà."

"Em cần phải chấm dứt trò này đi," Derek gắt lên, giữ chặt cậu ở trong góc tường. "Em hoàn toàn biết rằng nếu có ai phát hiện ra anh chạm vào em, anh sẽ bị xử tử."

Stiles đập đầu vào tường. "Em chỉ đùa thôi," cậu nhấn mạnh.

“Anh biết điều đó. Không buồn cười chút nào đâu, Stiles. Em điên rồi.”

"Nhưng em không thể làm gì khác được," cậu thọc ngón trỏ vào quần jean của Derek, cắn môi. "Anh nghĩ là em đã từng bị chơi như thế trong đời sao? Anh muốn biết một bí mật không? Theo có một cái "của quý" nhỏ xíu. Nghiêm túc đấy."

Derek muốn cười. Thật sự là anh muốn cười. Môi anh giật giật vì muốn bật cười, và Stiles nhận ra; nhưng chết tiệt, chuyện này không hề buồn cười, không hề.

“Em muốn anh,” Stiles nói với anh. “Anh làm em–“

“Stiles, chết tiệt …”

“Cái gì? Sai sao?”

"Đừng có mà đùa giỡn như vậy trước mặt người khác," anh rít lên to nhất có thể "Ý anh là cái trò đó đấy."

"Hoặc làm sao?" Cậu hỏi, lông mày nhướng lên. "Em sẽ gặp rắc rối à?"

"Hoặc là em sẽ được chứng kiến ​​não anh bị nổ tung, thế nào?"

"Em sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến điều đó xảy ra", cậu khăng khăng, lắc đầu. "Em chỉ đùa thôi. Đừng giận", cậu lướt ngón tay lên ngực Derek, cười toe toét. "Được rồi. Em sẽ không làm thế nữa. Em thề. Hoặc, em hứa. Em sẽ ngoan. Em sẽ hành động như thể mình chưa từng gặp anh trước đây, chứ đừng nói đến việc để anh vào trong em. Hứa đấy."

Derek thở dài qua mũi. Anh cúi cổ xuống, nhắm mắt lại để bình tĩnh lại một chút.

Anh đã mong đợi điều gì? Rằng một công tắc sẽ bật trong đầu Stiles và cậu sẽ trở nên bình thường một lần trong đời? Không có bình thường nào cả. Anh hoàn toàn nhận thức được những gì mình đang làm. Anh đang ngủ với một quả bom hẹn giờ kêu tích tắc. "Được thôi. Chỉ là - anh có thể thành thật với em không?"

“Được, tất nhiên rồi.”

“…đêm qua. Ở bên trong em. Gần em. Tất cả những thứ vớ vẩn đó. Nó khiến anh cảm thấy như, anh không biết nữa. Nó khiến anh cảm thấy như chưa từng có thứ gì khác khiến anh cảm thấy như vậy. Em hiểu không?”

Ánh mắt Stiles dõi theo khuôn mặt anh, hết lần này đến lần khác, tính toán và dữ dội. "Có"

“Và nếu có chuyện gì xảy ra với em vì anh, anh sẽ không thể sống nổi. Được chứ? Vậy nên đừng có mà đùa giỡn”

"Được thôi," cậu đồng ý, cuối cùng cũng có vẻ nghiêm túc lần đầu tiên trong cả buổi sáng. "Em xin lỗi."

"Được rồi."

Họ đứng trong tủ một lúc, cơ thể họ khép lại, và Stiles chọc vào bụng anh bằng một ngón tay xương xẩu, để họ nhìn nhau. "Anh đang giận à?"

"Không." Rất có thể anh sẽ không bao giờ có thể giận Stiles lâu được. Kể cả nếu Stiles làm điều gì đó dẫn đến cái chết không đúng lúc của Derek, nếu cậu bước vào và khom người xuống cạnh Derek trong khi anh đang chảy máu khắp sàn và làm đôi mắt nai to tròn của mình, Derek sẽ phải tha thứ cho cậu.

“Anh trông có vẻ giận.”

"Anh lúc nào cũng trông tức giận, đó là khuôn mặt chết tiệt của anh, được chứ"

"Oh, phải rồi, em nghĩ vậy," Stiles thở hổn hển và bật cười, hạ mắt xuống rồi nhìn anh qua hàng mi. Cậu đặt tay, lòng bàn tay mở, lên ngực Derek và cảm nhận anh, từ trên xuống dưới, các cơ và mạch máu và tất cả mọi thứ.

“Stiles.”

"Cái gì? Chỉ một chút thôi. Sẽ không ai biết đâu," cậu nghiêng người và rút quả bom nguyên tử chết tiệt của mình ra, đó là áp môi vào cổ Derek và mút. Nó khiến Derek phát điên. Anh giật mình tách hai chân Stiles ra và Stiles làm theo, kéo ra để một vệt nước bọt từ miệng cậu với làn da của Derek trong giây lát.

Derek nắm lấy vai Stiles và đẩy mạnh cậu vào tường – một số khăn tắm rơi khỏi kệ, cậu cắn môi và rên rỉ một chút. "Em thích thế à?"

"Đúng vậy," cậu đồng ý, đưa tay về phía Derek qua chiếc quần jeans. "Muốn em đặt miệng vào không?"

"Chúa ơi," Derek thốt lên, giọng anh trầm xuống khi anh cúi đầu và vùi mặt vào cổ Stiles. Anh hít mùi dâu tây và nếm nó trong miệng, và bằng giọng nói mệt mỏi, tất cả đều tỏa ra mùi hương của cậu như thể đó là một loại thuốc, anh đồng ý. "...đúng."

Không cần phải nói một lời, Stiles chỉ mỉm cười sau đó quỳ xuống trước mặt Derek, tay cậu chạm vào thắt lưng anh và mở khóa quần. Tiếng khóa kéo rất to trong không gian chật hẹp và yên tĩnh, cũng như tiếng quần áo sột soạt khi Stiles kéo dương vâ Derek ra.

Cái lướt đầu tiên của miệng Stiles khiến Derek nắm chặt lấy tóc cậu, thô và mạnh bạo. Cậu liếm lên xuống và xoay lưỡi – Derek điên cuồng nắm lấy tay nắm cửa để giữ chặt, vì vậy nếu bất kỳ ai cố xông vào đây, họ sẽ bị ngăn lại trước khi nhìn thấy bất cứ điều gì.

"Stiles, chết tiệt," anh thì thầm, hông anh tự động đẩy về phía trước vào miệng Stiles. Stiles rên rỉ, lui ra với một tiếng bật lưỡi lười biếng. "Mẹ kiếp, em đẹp chết đi được," anh túm tóc và đẩy đầu cậu ra sau, để lộ cổ Stiles và nụ cười của cậu.

"Anh có vị ngon đấy," Stiles nói với anh.

"Không, anh không có," anh khịt mũi, vuốt tóc Stiles. "Anh chỉ có vị như da thịt."

"Em thích thế," cậu nhún vai, quay lại và đưa toàn bộ vào sâu nhất có thể. Derek thề với Chúa rằng anh cảm thấy mình đang chạm vào gốc cổ họng của Stiles và anh gần như xuất ngay tại đó, nhưng anh cố kiềm chế, ngửa đầu ra sau để nhìn lên trần nhà trong giây lát. Stiles cực kỳ giỏi việc này.

Anh chợt nghĩ tại sao lại như vậy, nhưng nhanh chóng xua đuổi nó ra khỏi đầu, anh không muốn phá hỏng mọi chuyện bằng cách phải đối mặt với thực tế. Tất cả những gì anh muốn làm là tận hưởng cảm giác này.

Vấn đề không phải là hành động thực tế. Vấn đề là Stiles muốn anh như thế nào. Một cách tự nhiên. Stiles hẳn phải nghĩ về anh cả ngày, ngay cả khi Derek không ở đó, có thể là khi ở cùng Theo, phớt lờ sự tồn tại của hắn để thay vào đó cậu có thể tưởng tượng về Derek.

Cảm giác đó thật tuyệt. Thật sự là còn tuyệt hơn cả việc cái "của quý" của anh đang trong miệng Stiles.

Derek đi xuống cổ họng Stiles, một tiếng rên rỉ khe khẽ, và Stiles lau miệng bằng mu bàn tay khi cậu đứng dậy, có vẻ hài lòng với bản thân. "Em nên đi tắm, ngay bây giờ," cậu nói, vỗ nhẹ vào vai Derek như thể cậu không vừa hút sạch linh hồn của Derek chỉ qua dương vật của anh. Derek toàn thân đẫm mồ hôi và kích động, thở hổn hển và kiệt sức, và Stiles ở đó, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

“Được rồi,” Derek nói. “Uh–“

"Tạm biệt," cậu nói, mở cửa tủ quần áo và liếc qua vai với một nụ cười tự mãn khi đóng cửa lại, để lại Derek đang nhìn chằm chằm vào sàn gỗ, hoàn toàn bối rối.

Trời ơi. Anh đưa tay ôm mặt, mặc lại quần jean vào, nhìn chằm chằm vào tường.

Anh đứng đó năm phút để lấy lại bình tĩnh, vẫn còn suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, và rồi cuối cùng anh bước ra ngoài, nhìn quanh xem có ai ở đó không. Không có ai, vì vậy anh di chuyển, vào bếp để lấy thứ gì đó để uống.

Anh kấy một lon Gatorade từ tủ lạnh và uống cạn, một trong những người hầu gái vừa ngân nga vừa rửa bát sau bữa sáng, không hề hay biết Derek đang suy sụp tinh thần.

Này, không chỉ là Derek đã quan hệ với Stiles một lần. Không chỉ là họ đã đùa giỡn một chút. Mà là, ngày càng rõ ràng hơn rằng đây là điều đang diễn ra. Không phải chỉ xảy ra một lần. Nó sẽ xảy ra lần nữa, và lần nữa, và Derek biết điều đó vì anh biết mình không thể kiềm chế được nữa.

Bây giờ anh đã nếm thử nó, anh không thể không có nó. Anh cần nó. Anh phải có Stiles nhiều nhất có thể. Bất cứ điều gì khác đều không quan trong lúc này.

Điều đó không tốt. Điều đó không tốt chút nào. Anh cảm thấy như Stiles đang bò vào đầu anh và dựng trại ở đó, cùng tất cả những con thú nhồi bông của cậu, hình xăm và đôi mắt nai, cơ thể trần trụi, tất cả đều trong đầu anh, cầu xin anh nhiều hơn nữa.

Derek không thể nói không. Anh không thể nói không, anh đơn giản là không thể, và anh sẽ không làm vậy.

Chết tiệt. Anh uống hết chai Gatorade. Rồi đứng đó và nhìn ra cửa sổ ở sau bồn rửa, hướng về phía hồ bơi. Con rồng bơm hơi lớn của Stiles đang trôi nổi trên mặt nước, chế giễu anh bằng nụ cười toe toét ngớ ngẩn.

Derek đứng đó đủ lâu để người hầu gái hắng giọng, đánh thức anh khỏi cơn mơ giữa ban ngày. Anh lắc đầu và ném chai nước rỗng vào thùng rác, rời khỏi bếp và đi ra hành lang, dụi mắt. Anh cảm thấy thật điên rồ. Giống như anh không thể ở trong ngôi nhà này thêm một giây nào nữa, nơi có bằng chứng về sự tồn tại của Stiles khắp nơi.

Khi anh quay sang bên trái, anh thấy những bức tranh rùng rợn của Stiles, một bức vẽ cậu ở cự ly gần, đôi môi hồng, đôi mắt nâu to, khuyên mũi, và Derek không thể nhìn vào đó. Anh có cảm giác kỳ lạ, nửa giận dữ nửa mong muốn, bởi vì ý tưởng về một người khác bị ám ảnh bởi thứ Derek đã bắt đầu coi là omega của mình thật là tức giận, và Stiles trông rất đẹp trong đó.

Có lẽ Derek mới là kẻ điên.

Khi anh bước ra tiền sảnh, anh thoáng ngạc nhiên khi thấy Erica đứng đó với cánh cửa mở. Cô khoanh tay và có vẻ khó chịu, cô quay lại khi nghe thấy tiếng Derek đến gần. "Này, Hale," cô nói, giọng vẫn khó chịu như mọi khi.

Derek bối rối khi nhìn thấy Erica trong giây lát, bởi vì cô không được phép ở đây. Nếu cô ở đây, thì điều đó có nghĩa là -

Theo bước vào, và hắn có vẻ không vui. Derek cứng đờ tại chỗ, rồi anh lại làm khuôn mặt lạnh tanh, trắng bệch, chớp mắt nhìn Theo.

"Thật là một cơn ác mộng chết tiệt," Theo rít lên trong hơi thở, cởi cà vạt bằng một cú giật tay tàn bạo. Phải mất một giây Derek mới nhận ra hắn đang ám chỉ đến bất kỳ giao dịch kinh doanh nào mà hắn đã làm trong khi Stiles và Derek ở lại một mình, và không... bạn biết đấy. "Không một tên ngu nào biết phải làm gì. Tôi có máu khắp đôi giày yêu thích chết tiệt của mình."

Erica mỉm cười, đôi môi đỏ rực rỡ dưới ánh nắng buổi sáng. "Ờ, ít nhất thì tôi nghĩ nó cũng vui."

Derek tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh hông thể, bạn biết đấy, vì tâm trí anh đang bận tâm đến những thứ khác, nhưng anh chắc chắn rằng Erica đã tra tấn ai đó, điều mà từ lâu đã là danh hiệu của cô và là một trong những việc cô thích làm nhất.

Derek chưa bao giờ quan tâm nhiều đến điều đó.

Mặc dù vậy, việc tra tấn Theo. Đó là điều anh có thể làm.

Tài xế đang mang theo hành lý và Theo bước vào nhà, nhìn xung quanh, và Derek có suy nghĩ như thể hắn sẽ thấy thứ gì đó là bằng chứng về những gì đã xảy ra ở đây trong khi hắn đi vắng - mặc dù không có gì cả. Không có bằng chứng. Không có dấu vết gì.

Mùi hương của Stiles và Derek luôn ở bên nhau vì họ luôn ở gần nhau. Thật quá dễ dàng, giờ anh thực sự đang đứng trước mặt người đàn ông này, anh muốn bật cười thật lớn vào mặt hắn.

Theo nhìn quanh thêm một lúc rồi bắt gặp ánh mắt của Derek. "Stiles đâu rồi?"

Derek nghĩ, gạt bỏ mùi vị của dương vật tôi khỏi miệng, nhưng trước khi anh kịp nói bất cứ điều gì, giọng của Stiles vang lên từ đầu cầu thang.

“Ở đây,” cậu nói.

Derek quay lại nhìn, và anh thấy một người khác với người anh đã ở cùng sáng nay. Một người khác với người anh đã ở cùng thậm chí là đêm qua.

Tóc Stiles ướt và nhỏ giọt xuống vai áo sơ mi. Khuôn mặt cậu trống rỗng. Cậu không cười nhếch mép hay nháy mắt hay đùa giỡn. Cậu trông giống như một cái xác không hồn của người mà Derek vừa mới nhìn thấy cách đây không đầy hai mươi phút.

"Em đây rồi" Theo nói, và hắn đẩy Derek ra để bắt đầu bước từng bước một, hướng thẳng về phía Stiles..

Có một cơn thịnh nộ alpha bùng nổ bên trong lồng ngực Derek khi tâm trí anh bảo anh rằng Theo sẽ chạm vào Stiles, đặt tay lên khắp người cậu, tất cả những nơi Derek đã chạm vào, cầu vồng, cá mập của cậu, cả cơ thể cậu. Và nó khiến anh thấy tức giận. Gần như đủ để thúc đẩy anh đuổi theo Theo lên cầu thang và bóp cổ hắn ngay tại đó. Bẻ gãy cổ hắn. Đẩy hắn qua lan can cầu thang chỉ để nhìn cơ thể hắn vỡ tan trên sàn đá cẩm thạch.

Theo bước đến đó và hôn lên trán cậu, Stiles cứng đờ và bất động như một tấm ván, còn Derek thì không làm gì cả. Anh còn có thể làm gì?

Anh phải làm gì?

Theo nắm tay Stiles và dẫn cậu lên từng bậc cầu thang còn lại, và Stiles vừa đi vừa quay lại nhìn Derek.

Đó không phải là Stiles mà anh biết. Cậu đi cùng Theo xuống hành lang, khuất tầm nhìn, để lại Erica và Derek một mình trong tiền sảnh. Erica gõ gót chân xuống đá cẩm thạch dưới chân, lè lưỡi.

"Dù sao thì anh ta trả cho anh bao nhiêu để trông chừng omega này vậy?" Cô hỏi.

Derek cau mày nhìn cô. "Cút đi," anh quát, đẩy cô ra khỏi cửa.

Erica chế giễu, tức giận. "Đồ khốn nạn," cô hét vào lưng anh khi anh đóng sầm cửa lại sau lưng mình. Anh vội vã chạy đến gara, leo lên cầu thang và tránh xa cửa sổ phòng ngủ của Stiles khi tới đó.

Anh không muốn biết Theo sẽ làm gì với cậu, trên đó. Trên cùng chiếc giường mà Derek và Stiles đã nằm đêm qua. Anh không muốn nghĩ về điều đó. Anh không muốn bất kỳ chuyện vớ vẩn nào nữa.

Anh ngồi xuống giường và đưa tay lên đầu. Một phần là lỗi của anh vì đã quá say mê omega của ông chủ, một phần là lỗi của Theo vì hắn quá đáng ghét, và một phần là lỗi của Stiles vì ​​cậu không thể cưỡng lại được.

Không có gì là công bằng cả. Đó là tất cả những gì anh biết chắc chắn.

***

Laura nhấc máy ở hồi chuông thứ hai, với một hơi thở sâu mà có lẽ cô đã kìm nén trong nhiều tháng ngay lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia. "Chà, chà, chà," cô nói.

“Chà, chà, chà” anh lặp lại với cô.

“Vậy là em nhớ rằng mình có một gia đình.”

Sự châm chọc này không có gì đáng ngạc nhiên. “Em chưa bao giờ quên gia đình mình là ai.”

“Hử. Đó là lý do tại sao em bỏ trốn khỏi thị trấn như một con dơi chạy khỏi địa ngục.”

"Chị biết tại sao em bỏ đi mà," anh càu nhàu, nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình trên mặt đất bên kia phòng. "Nhìn này. Em gọi vì- " Anh không biết mình có thể nói ra thành lời không. Anh đã tự huấn luyện mình về chính xác những gì cần nói trong nhiều giờ ở đây một mình, và giờ anh lại không thể nói gì.

Anh đã nghĩ đến việc gọi cho chị gái mình nhiều lần trước đây. Cô là người mà Derek tin tưởng tuyệt đối nhất, hơn bất kỳ ai, và quan trọng hơn, cô là người duy nhất mà Derek nghĩ sẽ có lời khuyên nào đó cho anh về tình trạng hiện tại.

Laura thông minh. Cũng độc ác. Nhưng cô luôn đúng và luôn biết phải làm gì.

“Bởi vì em hối hận vì đã rời bỏ chúng ta? Hm. Lời xin lỗi không được chấp nhận. Em biết đấy, không ai lưu đày em ngoài chính em. Chúng ta đã vượt qua chuyện tồi tệ với Argents. Bây giờ em lại làm việc cho Theo Raeken? Geez. Gã đó thật kinh tởm.”

"Ồ, chị không biết đâu," anh lẩm bẩm một cách u ám, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ để thấy rèm cửa của Stiles bay trong gió. Đèn trong phòng cậu đều bật sáng và anh vẫn chưa được gọi đến để trông chừng cậu, vì vậy Theo hẳn vẫn ở bên cạnh Stiles. Derek không muốn nghĩ về điều đó.

“Ờ thì…” cô nói nhỏ dần. Rồi cô thở dài. “Chúng ta đừng nhắc lại quá khứ nữa. Được chứ? Tình hình bây giờ là- chị muốn em về nhà, tất cả chúng ta đều muốn, nhưng nếu em đang làm gì kinh khủng hay tồi tệ ngoài đó. Gì cũng được. Chị hiểu được. Phải ra ngoài và tự lo liệu một chút. Nhất là sau những gì đã xảy ra với Kate – woof!”

"Woof," anh đồng ý. Cái thứ đó thực sự làm rối tung đầu óc anh, khiến anh nghi ngờ mọi quyết định và lựa chọn của mình, thậm chí cả việc anh là ai. Anh bỏ đi vì xấu hổ, đúng, nhưng cũng vì anh cần phải đi giải quyết vấn đề của mình.

Sau đó, anh rơi vào một tình huống thậm chí còn điên rồ hơn. Thật khó hiểu.

“Vậy…thế nào? Với King Fuckhead. Chị nghe nói hắn ta khó đối phó lắm.”

"Hắn thật điên rồ", anh thừa nhận. "Hắn không ở đây nhiều. Em thực sự không ở đó - ờ. Em không giao du với hắn nhiều lắm"

Cô bối rối. "Chị nghĩ em đang sống trong nhà hắn. Đó là những gì chị nghe được." Không có gì ngạc nhiên khi cô nghe thấy những điều đó; mọi người trong thế giới của họ đều là những kẻ lắm chuyện.

"Nhà để xe."

“Như nhau cả. Em không bao giờ nhìn thấy hắn khi sống trên đất của hắn?”

“Em dành phần lớn thời gian của mình với uh –“ Chúa ơi, nói thế nào nhỉ. “…chị biết tất cả những câu chuyện đó chứ? Về việc Theo có một omega?”

Cô cười, giọng cao và nhẹ nhàng qua điện thoại. "Đừng nói với chị rằng chuyện đó là sự thật." Đó là một ý tưởng không thể đối với cô, tất nhiên là vậy. Và Derek cũng vậy. Rốt cuộc, anh không tin cho đến khi nó ở ngay trước mắt anh, và thậm chí khi đó, anh vẫn mất một thời gian để có thể thực sự hiểu được nó.

Gia đình Hales nghĩ về omega hơi khác so với Theo. Thực tế là hầu hết mọi người đều vậy. Cách Theo đối xử với omega của mình là điều không thể tưởng tượng được trong thế giới của họ.

"Nó có thật"

“Ôi, chết tiệt. Không đời nào. Một omega ư? Trong tổ chức tội phạm? Cậu ta làm gì? Trang trí à?”

Derek xoa trán. “…nó hơi tệ. Chị nghe tất cả những câu chuyện như, Theo đã cứu cậu ta khỏi cuộc sống đường phố và tất cả những thứ vớ vẩn này. Và em bắt đầu nghĩ rằng đó là những tin đồn mà hắn tự tung ra để làm cho mình trông tốt hơn, bởi vì em biết đó không phải là những gì thực sự đã xảy ra.”

"Chuyện gì thực sự đã xảy ra?" Derek tưởng tượng cô đang ngồi trên mép giường trong ngôi nhà lớn của mình bên bờ biển, uống trà, vuốt tóc. Có vẻ như là một sự tương phản hoàn toàn với những gì anh sắp nói với cô.

“Cậu ấy - chị biết đấy, cậu ấy đến từ Beacon Hills. Omega. Em đoán có lẽ Theo đã ở đó vì lý do gì đó, cách đây rất lâu, và hắn đã nhìn thấy Stiles.”

"Stiles?" Cô lặp lại một cách ngượng ngùng, cái tên nghe xa lạ và lạ lẫm trong giọng nói của cô.

“Tên của cậu ấy. Là Stiles.”

"Chắc là biệt danh", cô nói, và Derek thực sự chưa từng nghĩ đến điều đó trước đây. Nhưng đúng, chắc là vậy. Một cái tên kỳ lạ.

“…và em đoán là hắn bị ám ảnh. Stiles rất đẹp, chị biết không? Hắn bắt đầu theo dõi và quấy rối omega này, chụp ảnh cậu ấy và gửi đến nhà để đe dọa”

"Chết tiệt." Cô sửng sốt vì điều này. Có lẽ cô chưa bao giờ nghe nói có người muốn làm tổn thương một omega như vậy.

“Sau đó hắn hãm hiếp Stiles và giết gia đình cậu ấy rồi đưa cậu bé trở về miền Nam và bây giờ Stiles…ở đây. Và em có nhiệm vụ theo dõi cậu ấy. Toàn bộ sự việc chỉ là –“

"Derek, chết tiệt," cô thở hổn hển, như thể vừa mới khám phá ra điều gì đó lớn lao. "Em đang nói về thằng nhóc Stilinski chết tiệt!"

Stilinski? Derek nhíu mày. “Như trong –“

“Cảnh sát trưởng. Cựu cảnh sát trưởng, chị đoán vậy. Ông ta chết rồi”

Derek chớp mắt nhìn khắp phòng. Stiles là con của cảnh sát trưởng sao? Cậu là con trai của cảnh sát? Chẳng trách Theo lại bị ám ảnh với việc có cậu đến vậy – chọc tức lũ cớm là thói quen của lũ người ở đây, và việc có một món đồ chơi mới để chơi có lẽ chỉ là phần thưởng thêm.

Derek ước gì anh có thể nói rằng điều đó giải thích rất nhiều về Stiles. Nhưng không phải vậy. Không có dấu vết nào của cảnh sát ở Stiles. Không còn nữa. Derek sẽ không bao giờ đoán được điều đó trong một triệu năm, nếu anh không được kể.

“Chúa ơi. Đúng thế. Em không nhớ chuyện đó sao? Cảnh sát trưởng và những người hàng xóm bên cạnh đều chết và con trai ông ta thì mất tích?”

Derek thường có xu hướng bỏ bê bản thân, và mười năm trước, anh thực sự đã tự hủy hoại mình. Đêm Stiles bị bắt đi, Derek có lẽ đã say khướt và phê như diều gặp gió, đi vệ sinh vào một thùng rác nào đó và tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời. Có lẽ anh có nhớ một chút về việc Cảnh sát trưởng bị giết, nhưng, ừm. Anh thực sự chẳng quan tâm. Không đủ quan tâm để đọc những câu chuyện đó. Tại sao anh phải đọc chứ? Có lý do để anh không nhớ điều đó, nhưng nó khiến anh bất ngờ với toàn bộ sự thờ ơ của mình.

Anh chẳng quan tâm chút nào.

“Đứa trẻ khốn khổ đó. Cậu ấy…ý chị là. Theo. Hắn ta – hắn có làm cậu ấy đau không?”

Derek cong chặt ngón tay lên trên đầu gối. "Đúng vậy. Hắn ta làm vậy."

"Cái con c*c đó ," cô hét lên. "Thằng khốn nạn chết tiệt đó. Một omega? Thật sao? Hắn không còn chuyện gì tệ hơn để làm à? Đây là việc em đang làm ở đó sao? Quanh quẩn với một omega bị ngược đãi? Derek. Điều đó đúng là điên rồ."

“Tin chị đi, mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn thôi.”

Derek không biết cô rút ra kết luận này ngay lập tức như thế nào, nhưng cô đã đúng. Có lẽ đó là trực giác của phụ nữ. Cô thở hổn hển, và hét lên "Derek Hale. Em đang ngủ với cậu ta."

Derek không nói gì cả. Anh không cần phải nói.

“Derek. Ôi trời ơi. Tất nhiên là em làm vậy rồi. Đằng sau lưng Theo. Ồ, tuyệt thật” cô đang đi đi lại lại, Derek có thể nhận ra. Cô luôn làm thế khi phấn khích hoặc tức giận về điều gì đó. “Ôi trời, em tiêu chắc rồi.” Cô nói như thể anh cần lời nhắc nhở.

“Em chỉ. Em không thể… kiềm chế được. Cậu ấy- ” Nhưng anh không tìm được từ ngữ nào để diễn tả.

Stiles là rất nhiều thứ. Cậu là quá nhiều để có thể kể ra. Quá nhiều để giải thích. Không thể tìm ai giống cậu ở bất kỳ nơi nào khác, Derek chắc chắn về điều đó. Cậu là một người có đẳng cấp riêng. Cậu chỉ là…

"Ôi trời. Đồ ngốc. Em yêu cậu ta rồi."

Derek khịt mũi, lắc đầu. "Em sẽ không đi xa đến thế đâu."

"Chị có thể nghe thấy điều đó trong giọng nói chết tiệt của em. Chúa ơi. Cậu ta – chà, cậu ta hẳn phải đẹp lắm."

Giống như nhìn thẳng vào mặt trời chết tiệt vậy, Derek tự nhủ, anh vô tình xoa cánh tay. "Nó thực sự không quan trọng, bởi vì –"

“Được rồi, bắt cóc cậu ta về đây!”

Giá mà mọi chuyện dễ dàng như vậy. Chỉ cần chất đồ lên xe vào giữa đêm và đưa Stiles đi rồi chấm dứt cơn ác mộng này và có được cậu hoàn toàn. Thay vì chỉ trong bóng tối, khi không có ai xung quanh.

Nó sẽ gây ra chiến tranh. Theo sẽ mất trí. Hắn sẽ không dừng lại trước bất cứ điều gì, không có gì cả để đưa Stiles trở về. Hắn sẽ giết rất nhiều người trong gia đình Derek, hắn sẽ làm bất cứ điều gì. Đến tận cùng trái đất. Với tất cả tiền bạc, tay sai của hắn. Stiles là Helen của thành Troy chết tiệt; cậu có khuôn mặt có thể giải phóng mười nghìn con tàu.

Anh không thể bắt Stiles trải qua điều đó. Anh cũng không thể bắt Stiles trải qua điều này.

“Em thực sự chỉ gọi vì em muốn nói với ai đó. Em không thể làm gì được và em chỉ cảm thấy thật khốn khiếp, và… em muốn nói với ai đó.”

Laura dừng lại ở đầu dây bên kia. Sau đó, khi cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu của cô rất đều và chậm. "Em biết đấy, Derek, điều này có thể khiến em sốc, nhưng em xứng đáng có những thứ tốt đẹp."

“Em có xứng đáng hay không không liên quan. Đây là tình huống không thể.”

"Có lẽ không," cô nói một cách bí ẩn. "Mọi thứ được định sẵn sẽ xảy ra. Nhìn này. Đủ rồi. Khi nào thì em về nhà? Stiles được chào đón. Nhưng chị mệt mỏi vì mẹ và Peter luôn buồn bã và ủ rũ suốt ngày. Có lẽ đưa một người bạn trai mới về nhà sẽ giúp ích, chị không biết nữa. Có thể làm giảm căng thẳng!"

"Chị nói như thể nó dễ lắm vậy," Derek nhìn xuống chân mình đang đặt trên sàn nhà. Thở dài. "...nếu em muốn Stiles, em sẽ phải giết người"

Cô cười. "Vậy thì hãy giết vì cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro