Chap 8
Derek luôn được mong đợi vào bữa tối, khi nó được phục vụ tại dinh thự. Vì vậy, mặc dù anh thực sự muốn nhai thủy tinh hơn là xuất hiện, anh không có lựa chọn nào khác. Anh đến phòng ăn, Stiles và Theo đã ở đó, ngồi ở chỗ của họ.
Stiles cúi đầu. Cậu nghịch khăn ăn trên đùi và nghe thấy tiếng Derek tiến lại gần – Derek có thể biết vì vai cậu bỗng dưng thẳng lên. Nhưng ngoài ra, cậu không còn phản ứng gì. Cậu chỉ gấp và mở khăn ăn. Hết kần này đến lần khác.
"Derek, anh đây rồi," Theo chào anh, ra hiệu bằng hai ngón tay. "Tôi bắt đầu tự hỏi anh đang ở đâu."
Derek ngồi xuống. Ngay đối diện với Stiles. Sự căng thẳng giữa họ dày đặc như thể Derek có thể với tay ra và cảm nhận nó bằng ngón tay, nhưng Theo không nhận thấy điều gì cả.
Hắn uống rượu và búng tay, vì giờ Derek cuối cùng cũng đã đến, bữa tối có thể được dọn ra. “Stiles thế nào khi tôi đi vắng? Em ấy có gây rắc rối gì cho anh không?”
Những người hầu gái mang bữa tối ra, đặt đĩa xuống cho họ. Stiles nhìn chằm chằm vào đĩa mì spaghetti của mình, cậu cau mày nhìn những viên thịt viên và lăn một viên xung quanh bằng nĩa.
"Không," Derek trả lời đơn giản. Theo đã quen với sự ngắn gọn xa cách của Derek, nên điều này không khiến hắn thấy kì lạ.
“Hai người đã làm gì thế?”
Im lặng. Derek chắc chắn sẽ không trúng đạn.
Stiles kể, "anh ta đã chơi trò xếp chữ với em"
"Aha," Theo nói, thích thú. "Anh đã bị lừa vào chuyện đó, phải không, Derek?"
"Tôi đã làm thế." Anh cắt một viên thịt viên và liếc nhìn Stiles qua bàn, người vẫn không nhìn thẳng vào anh. "Cậu ấy giỏi chúng."
“Uh, thật tuyệt khi Stiles có người chơi trò chơi nhỏ với mình. Tôi thấy chúng hoàn toàn vô nghĩa – Stiles, ăn đồ ăn chết tiệt của mình đi.”
Stiles ngồi thẳng dậy và làm động tác xoay một ít mì trên nĩa, cúi xuống và cắn chúng, khiến Theo rất hài lòng.
Khi Stiles làm vậy, Derek nhận ra tại sao cậu lại khom người xuống nhiều như vậy. Cậu có một vết hôn trên cổ, một vết tím sẫm trông giống như vết cắn, cả vết răng nữa, và Derek gần như suýt lật cả bàn ăn ngay lúc đó.
Anh biết là nó đã xảy ra. Nhưng thực sự nhìn thấy bằng chứng của nó lại là một chuyện khác. Anh nhìn xuống, vào đồ ăn của mình. Muốn với tay qua và bẻ gãy cái cổ chết tiệt của Theo.
Đó là omega của Derek. Hơn là omega của Theo. Bởi vì Stiles thực sự muốn anh. Stiles thích anh. Stiles tự nguyện hiến thân và yêu cầu, và Theo chỉ nhận. Nó không giống nhau chút nào.
Stiles nghịch cổ áo để cố che nó đi, và cậu có vẻ... xấu hổ. Má cậu ửng hồng như thể đã khóc. Derek ước mình có thể hỏi cậu chuyện gì vậy, chuyện gì đã xảy ra, Theo có làm cậu đau không, nhưng anh không thể.
Anh không thể làm gì được.
***
Stiles lẻn lên phòng ngủ của Derek sau nửa đêm, và lần này, Derek vẫn thức. Anh biết Stiles sắp đến vì anh thấy cậu trèo qua ban công rồi trèo xuống các song sắt trang trí ở bên hông nhà. Anh gần như đứng dậy khỏi chỗ đang ngồi đọc sách trên giường để ngăn Stiley làm điều đó trước khi cậu làm gãy cái cổ chết tiệt của mình – nhưng cậu đã thực sự chứng minh rằng mình khá thành thạo trong việc đó. Giống như cậu đã làm điều đó rất nhiều, trong những năm qua, và bây giờ đã quá thành thạo.
Derek nghe thấy tiếng chân trần của Stiles bước lên cầu thang kim loại dẫn lên căn hộ phía trên gara, rồi cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bóng hình Stiles lẻn vào như một bóng ma trước khi cánh cửa đóng sầm lại.
Cậu có vẻ ngạc nhiên khi thấy Derek ngồi thẳng trên giường và đèn bật sáng, cậu dừng lại ở cửa rồi lơ lửng ở đó. Cậu xoay các ngón tay lại với nhau. "Xin chào", cậu chào, như thường lệ. Giọng nhỏ nhẹ và mềm mại. Rồi đứng đó tiếp tục chơi với ngón tay.
"Đến đây nào," Derek ra hiệu bằng hai ngón tay, đặt cuốn sách úp xuống bàn cạnh giường. Stiles không cần phải được yêu cầu lần thứ hai – cậu đến ngay và nhảy lên giường, trèo qua cạnh Derek rồi ngồi trên đầu gối anh, cắn ngón tay cái.
Trước khi Derek kịp nói bất cứ điều gì, Stiles đã bật khóc, như thể cậu đã phải kìm nén trong nhiều giờ. "Em xin lỗi," cậu nói, mắt nhìn xuống đùi.
Derek chớp mắt nhìn cậu. "Vì cái gì?"
“Vì…” Stiles ngập ngừng, như thể không muốn nói ra thành lời. Hoặc có thể vì cậu không biết cách diễn đạt. Cậu vỗ nhẹ vết hôn trên cổ bằng hai ngón tay, má đỏ bừng vì xấu hổ, giống như lúc ăn tối.
Derek quay hẳn về phía cậu. Anh kéo tay Stiles ra khỏi cổ mình, nâng cằm Stiles lên để cuối cùng họ nhìn vào mắt nhau lần đầu tiên kể từ sáng nay. "Em biết chuyện đó không phải lỗi của em, đúng không?"
Stiles không nói gì. Không thể biết cậu đang nghĩ gì, hoặc cậu nghĩ thế nào về tất cả những điều này.
“Đừng xin lỗi anh hay bất kỳ ai khác vì điều đó. Không bao giờ. Bất cứ điều gì hắn làm với em đều là lỗi của hắn. Không bao giờ là lỗi của em”
Stiles cố gắng nhìn đi chỗ khác lần nữa, nhưng Derek vẫn nhìn theo mắt cậu, không để cậu thoát khỏi ánh mắt đó.
“Chỉ là…” cậu bắt đầu, mắt ngấn lệ. Cậu nắm lấy cánh tay Derek và ôm nó vào lòng, như một vật an ủi, liên tục vạch những dấu tích trên đó bằng đầu ngón trỏ. “Lần đầu anh ta đưa em đến đây, em từng đánh anh ta. Anh ta – anh biết đấy. Và rồi em cố ngăn anh ta lại nhưng rồi – em không biết nữa. Em chỉ dừng lại. Em bỏ cuộc. Em… từ bỏ. Và giờ em cứ để anh ta làm thế suốt,” cậu khịt mũi, lắc đầu. “Em đã tê liệt với điều đó một thời gian rồi, nhưng giờ với anh. Điều đó khiến em cảm thấy… sai trái. Em cảm thấy mình thật kinh tởm, anh biết không?”
Derek không biết phải nói gì. Đây là rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ nặng nề và anh biết anh phải ít nhất cố gắng và làm cho Stiles cảm thấy tốt hơn, nhưng làm thế nào? "Em không phải," Derek hứa. "Một ngày nào đó, hắn sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với em. Em biết điều đó, phải không?"
Stiles vẫn nhìn vào cánh tay của Derek, luồn ngón tay qua những sợi lông tay của anh. “…bằng tay anh à?”
"Nó sẽ làm em hạnh phúc chứ?"
Cậu cười toe toét. Như thể không thể kiềm chế được, khi nó lan rộng trên khuôn mặt cậu ngày một lớn hơn. "Được rồi, vậy thì, em có một tưởng tượng thế này. Khi anh ta cố làm em đau và rồi anh bước vào và đập vào cái đầu chết tiệt của anh ta và rồi - sau đó máu của anh ta văng tung tóe khắp nơi và cả não của anh ta nữa. Vậy nên anh ta không thể làm em đau nữa. Em nghĩ về điều đó suốt", cậu mỉm cười với Derek và nghiêng đầu sang một bên. "Đó là điều em nghĩ đến khi anh ta chạm vào em. Vậy nên, đúng vậy. Em đoán điều đó sẽ khiến em hạnh phúc. Em đoán điều đó cũng khiến em trở thành một người xấu. Em không biết nữa."
“Điều đó không làm cho em trở thành người xấu.”
“Muốn người khác chết là điều xấu”
"Không phải khi đó là kẻ đã hiếp dâm và xâm hại em, Stiles."
Stiles nhìn anh. Cậu có vẻ đang cân nhắc điều đó – như thể cậu đang vật lộn với cảm giác tồi tệ vì đã ước điều không may cho Theo, và giờ đây cậu nhận ra rằng có lẽ cậu xứng đáng được ước điều đó. Có lẽ đó là điều cậu luôn xứng đáng, sau ngần ấy thời gian.
“Anh biết là em mong muốn nó đến thế nào mà– chà. Giá mà chỉ có anh và em? Một mình. Nhưng đôi khi em nghĩ mình tệ quá,” cậu nhìn đi chỗ khác, ra ngoài cửa sổ, về phía phòng ngủ của cậu ở phía bên kia. “Em nghĩ là anh ta đã làm rối tung não em.”
Đây không phải là lần đầu tiên Stiles đưa ra những suy nghĩ, hoặc bày tỏ những cảm xúc tương tự. Cậu nói rằng mình cảm thấy như Theo đã cấy một con chip vào đầu cậu, rằng hắn ở bên trong cậu, rằng hắn đã nhét tay vào đó và nghiền nát nó.
Derek biết rằng Theo vừa hành hạ vừa làm tổn thương Stiles về mặt tâm lý đến mức không thể sửa chữa được. Đó là những năm tháng đã hình thành nên con người cậu, khi cậu bị theo dõi, cưỡng hiếp và chứng kiến mọi người xung quanh bị giết. Những điều đó không thể thay đổi được. Và có lẽ Derek không biết thuật ngữ khoa học cho cái thứ vớ vẩn đó, nhưng chắc chắn đó không phải là một con chip trong đầu Stiles.
"Được rồi. Anh thích bộ não hỗn độn của em," anh xoa đầu Stiles và Stiles cúi đầu, mỉm cười. "Và anh sẽ nói cho em biết điều này. Anh sẽ xáo trộn bộ não chết tiệt của hắn, chỉ vì em thôi. Xem hắn ta sẽ thích thú thế nào."
Stiles thích âm thanh đó, cậu thư giãn dưới sự đụng chạm của Derek và nghiêng người gần hơn về phía anh như thể họ có thể tan chảy vào nhau. Nhưng rồi nụ cười của cậu tắt dần, và cậu nhún vai một cách buồn bã. "Nhưng rồi sao? Họ sẽ - họ sẽ trao em cho Luke. Không gì cả... không gì khiến em sợ bằng anh ta."
“Em sẽ không đến gặp Luke”
“Anh ta luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của em, và anh ta luôn… cách anh ta nhìn em, và chạm vào em–“
"Em sẽ không đến gặp Luke," Derek lặp lại, kiên quyết hơn. "Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra. Tin anh, được chứ."
Stiles có vẻ như rất muốn tin tưởng Derek và mọi lời anh nói, nhưng cậu không thể. Ít nhất là không dễ dàng như vậy. Bởi vì đã rất lâu rồi cậu không thể tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả chính mình, và cậu không thể tin vào một tương lai viễn tưởng nào đó mà những kẻ hành hạ cậu không còn trong đó nữa.
Và rồi Stiles không muốn nói về chuyện đó nữa. Không còn gì để nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro