Oneshot

Đỗ Nhật Hoàng, nam sinh cấp 3, hiện tại đang quen anh người yêu lớn hơn mình 6 tuổi. Đàn anh ấy điển trai, giỏi giang, ngày nào cũng kiên nhẫn đứng trước cổng trường chờ cậu tan học khiến nhiều người phải ghen tị. Mọi thứ có thể nói rất hoàn hảo, ngoại trừ một điều.


– Steven, anh tính làm gì thế?


Nhật Hoàng khó hiểu lắm, cậu hỏi Steven khi anh tự nhiên mạnh bạo kéo cậu vào nhà, khóa chốt cửa, đập sầm cánh tay vào tường để dồn ép cậu, với gương mặt tối sầm cùng cặp mắt hổ phách trống rỗng ấy. Dọa cậu vừa hết hồn. 

Đối diện với sắc thái bình tĩnh đó, Steven chầm chậm tiến gần làm tiếng khuyên tai hình chuông vang lên trong không gian tối om nghe thật ớn lạnh. Anh nhếch miệng cười giễu với bộ dạng u ám nặng nề, tay lặng lẽ đưa lên gò má Nhật Hoàng mà vuốt ve một cách nhẹ nhàng. Ngữ âm trong câu mang vẻ sinh động nhưng hàm ý lại sặc mùi nguy hiểm.

– Làn da bé đã trắng còn dễ để lại vết thật ấy, anh đang nghĩ nếu bóp cổ bé thì nó có hằn lại vết không ta?

Đôi bàn tay Steven bắt đầu lướt xuống phần cổ mảnh khảnh của Nhật Hoàng, dùng lực ấn nhẹ vào yết hầu, mong chờ phản ứng đau đớn của ai kia. Thế mà, sắc nâu sẫm của đôi mắt đó vẫn không dao động, trực diện nhìn vào anh từ đầu đến cuối, tỉnh bơ đáp lại một câu.

– Không biết, em đã thử đâu. Nhưng mà phim hình sự thì thấy thế suốt, hay anh làm thử xem? Nhưng mà đau là em đánh anh đấy.

Câu trả lời thật ngoài sức tưởng tượng, khiến Steven đang khùng khùng điên điên trông như ma ám từ tóc tai đến quần áo luộm thuộm, phải tắt đi bầu không khí quỷ dị mà mở to mắt ra ngạc nhiên. Dòng cảm xúc tự dưng trật đi một nhịp, cảm giác cơn tiêu cực cũng một phát bị phản ứng của cậu đá bay. Anh hoang mang hỏi: 

– Bé không sợ anh giết bé hả? 

– Gì? anh Steven muốn giết em thật đấy à?

Nhật Hoàng nheo mắt bật trạng thái dè chừng, lùi ra phía sau cảnh giác. Đôi mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn tinh anh, sáng lạn lạ thường, chẳng có nét sợ sệt hay nhận thức được người yêu mình đang lên cơn. Tinh thần ấy hình như hóa sắt thép mất rồi.

Đến mức này, Steven cũng thấy mất hứng, thậm chí còn tự cảm giác xấu hổ khủng khiếp. Thể như đang kể chuyện ma nhưng lại nhạt thếch khiến đối phương đơ mặt ra nhìn vậy. Sự bất lực vừa ùa đến làm Steven không biết là con người này lạc quan quá mức hay là ngây thơ nữa.

Đành cúi xuống nâng cằm cậu lên, cả người anh chỉ mặc chiếc áo ba lỗ, khoác đại thêm áo da một cách cẩu thả để nó trượt xuống bả vai, giận dỗi vì quê mà đùng đùng nói:

– Không, nhưng anh muốn phạt bé đấy. Mấy hôm nay em đi đâu chơi suốt thế hả? Bỏ anh ở nhà thế này mà coi được à? 

Tự dưng bị trách mắng khiến Nhật Hoàng liền giật giật gân trán, hóa ra từ nãy nói linh tinh là vì chuyện này à. Song cậu cũng không thấy lạ, thành thật thì, cậu luôn tự hào khi có Steven Nguyễn là người yêu, vì anh cực kỳ đẹp trai, cả lúc tức giận cũng thấy anh tỏa ra mị lực hút hồn. Tính ra nhờ đó mà cậu thấy có cãi nhau thì cãi với cái mặt đẹp cũng bớt nóng máu hơn.

Cơ mà, Steven đúng là đã hay dễ điên rồi còn tiêu cực phát khiếp, toàn kiếm chuyện để cự lộn. Như lần này vậy, Nhật Hoàng đếm trên dưới hơn mười lần hai đứa giận dỗi, mà hầu như toàn mấy chuyện vớ vẩn không thôi. Bởi vậy, cậu chốt luôn vấn đề cho nhanh.

– Rốt cuộc thì anh thấy cô đơn chứ gì? 

Bé người yêu của anh thẳng thừng nhả ra một câu chí mạng, đâm thẳng vào tim con người kiêu hùng kia. Điều đó khiến Steven gặp đả kích nặng nề. Đến lúc này thì cảm xúc không chống đỡ nổi nữa mà anh ngồi thu lu vào góc cửa, gục mặt vào đầu gối, bức xúc đến nỗi rơm rớm nước mắt.

Con người cao lớn ấy thấy tổn thương, chút tự tôn mất sạch rồi. Sao Nhật Hoàng lại nói huỵch toẹt ra như thế, nghe như mọi chuyện quay lại điểm xuất phát của vấn đề là vì anh nghĩ lung tung vậy. Chắc có mỗi anh thấy nhớ cậu rất nhiều…

Nhìn tình cảnh trước mắt mà Nhật Hoàng chỉ bất lực thở dài, trông người mình yêu mọc nấm trên đầu vừa đáng thương vừa buồn cười. Người cậu yêu ấy mà, bên ngoài anh rất hoàn hảo từ dáng vẻ cho đến thành tích, gia cảnh còn thuộc dạng khá giả. Song, kỳ thực anh lại là người ra trải đời từ sớm nên khá nhạy cảm và dè chừng, cũng chưa từng có được hạnh phúc đích thực. Anh yêu nhiều, quan tâm nhiều nhưng cũng dễ rơi vào cơn sang chấn, dễ khóc, dễ yếu đuối và luôn cảm thấy bất an.

Hầu hết cho dù là bạn bè hay mọi người cũng đều duy trì khoảng cách với Steven, chỉ vì họ không thể chịu đựng/xử lý nổi sự tiêu cực mà anh luôn cảm thấy. Kể cả rất quan tâm lại không thể làm được gì, cũng biết bản thân sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tồi tệ đó nên mới rút lui. Vì nếu cứ tiếp tục, có khi mối quan hệ sẽ xảy ra tranh chấp rồi từ mặt nhau mất.

Nhưng với Nhật Hoàng thì khác, cậu miễn nhiễm với năng lượng tiêu cực từ thuở mới sinh. Vả lại, chẳng hiểu sao mà lần nào cậu cũng mềm lòng với con người phiền toái này. Cậu thích anh lắm, mà cậu nghĩ mình không đủ dũng cảm để nói thẳng ra đâu. Cậu sẽ ngại đến chết mất.

Nhật Hoàng quỳ xuống trước Steven rồi nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt cứ đang cúi gằm xuống, thấy mặt anh tèm lem nước mắt lại còn mếu máo nũng nịu hệt như đứa con nít, cậu lại khẽ cười khổ. Cứ thế mà không sợ bẩn, cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo ở cổ tay, lau nước mắt, nước mũi cho con người cao lớn vừa hoá bé nhỏ kia. Chất giọng thoát ra nghe như mắng yêu.

– Nào, anh làm sao? Lại khóc rồi, nhìn mặt xấu quá đó. 

Có ai tủi thân lại nước mắt lưng tròng, được dỗ dành liền vỡ òa hết trong một lần.

– Hoàng không cần anh nữa rồi. Bé gần đây đều bảo anh về nhà trước đi không cần chờ. Mãi đến tối mới thấy nhắn tin, anh gọi không thèm nghe. Có hôm còn nhắn đúng một câu đuổi anh đi ngủ đi nữa.

Hình như gần đây đúng là thế thật, Nhật Hoàng mẩm nghĩ trong đầu. Vừa vỗ về Steven đang gục mặt vào ngực mình còn ôm cậu chặt cứng, vừa lục tay vào túi quần chìa ra trước mặt anh cặp móc khóa hình vẽ chibi của anh và cậu. Steven nhìn vào nín khóc rồi mặt trông như đần ra.

– …Cái gì thế? – Anh gặng hỏi khi nhận phiên bản móc khóa mini của mình, trông hơi ngu si trên tay, ngước lên đã thấy mặt Nhật Hoàng đỏ bừng còn dùng tay che đi sự xấu hổ, cậu nói gấp gáp để nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác ngượng ngùng này.

– Quà tặng anh, chúc mừng thành công của ang và mong cho công việc anh làm luôn thuận lợi như thế. Em làm mãi mới được nên mấy nay mới về trễ, mới bỏ lơ anh.

Chỉ có thế, tròng mắt Steven lúc đầu còn u ám nay như tràn ngập tia nắng vàng rực, cảm giác hơi ấm lập tức bao bọc trái tim nhạy cảm kia. Những ký ức dần nhỏ giọt về khiến anh nhận ra tại sao Nhật Hoàng phải mất công sức mấy ngày liền như thế. 

Chỉ là mấy lời nói bâng quơ, về việc gia đình chưa bao giờ khen hay công Steven mà chỉ coi thành công của anh là sự hiển nhiên phải có. Thế mà, cậu người yêu bé nhỏ này lại để ý đến cảm xúc thiếu thốn bị giấu nhẹm đi vì sợ cậu lo lắng.

Từ bao giờ, lòng bàn tay ấm áp đã hạ lên đầu con người cao lớn còn đang ngỡ ngàng kia, Steven cảm nhận rõ ràng sự thoải mái khi ngón tay của Nhật Hoàng khẽ len lỏi vào từng lọn tóc, vỗ về anh. Cử chỉ dịu dàng đó như biến tất cả áp lực từ trước đến giờ đè nặng trên đầu, bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng tựa như lông vũ. Steven xúc động ghì đầu vào ngực cậu, ôm cậu thật chặt như đứa con nít. Anh vừa mừng, vừa xin lỗi vì nghi ngờ cậu.

Bé người yêu chỉ biết bật cười, ôm thân ảnh vạm vỡ của anh vào lòng mình thật chặt mà chân thành bảo:

– Chúc mừng anh nhé. Steven của em giỏi thật đấy.

Nhật Hoàng thoáng nghĩ mình có một anh người yêu rất yếu đuối, vì yếu đuối nên anh ấy hay cố gồng bản thân phải trở nên đáng sợ, như tập thể hình, hay thay đổi cách ăn mặc để bảo vệ chút lòng tự tôn cuối cùng không bị chà đạp. 

Vài lúc, cậu biết anh hay dọa dẫm cậu đủ đường vì nhạy cảm và bất an, rồi trở nên u ám khiến ai cũng sợ hãi. Nhưng Nhật Hoàng thì không thấy sợ, cậu cũng không bị ảnh hưởng bởi sự tiêu cực của anh, cũng chưa từng thấy anh thật sự phiền phức bao giờ.

Nhật Hoàng yêu Steven Nguyễn mặc cho những khuyết điểm về tâm lý của anh. Bởi vì, cho dù có tiêu cực ra sao, anh vẫn chưa từng để vấn đề của mình khiến cậu lo lắng. Ngược lại lúc nào cũng cố giấu rồi cười trừ, nhất là những mối quan hệ xung quanh khiến anh mệt mỏi. Còn Steven luôn nghĩ cậu là món quà vô giá mà anh phải vất vả lắm mới có được.

Vì thế, cho dù là anh hay nhạy cảm và bất an với chuyện tình này, hay có thói quen chiếm hữu cậu gắt gao. Nhật Hìang vẫn biết là Steven dành toàn bộ cảm xúc để yêu mình. Cậu chỉ mong là ngày nào đó có thể chữa lành hết tất cả lo lắng, phiền muộn trong anh.

Nhật Hoàng bỗng dưng giật thót khi cảm nhận sự kỳ quái xảy ra ở đầu ngực, cậu cúi xuống rồi mặt mày liền đỏ chót, lúng túng đẩy đầu Steven ra. Cậu xấu hổ mà mắng:

– Khoan, ai cho anh mút ngực em. Này— Steven… ưh…

Lưỡi liếm lên da thịt nhạy cảm ở đầu vú khiến cậu bủn rủn cả người, giọng cũng bắt đầu biến đổi theo. Qua chiếc áo sơ mi mỏng manh, Steven bắt đầu mơn trớn nụ hoa vừa mới nở, khiến lớp vải trở nên ướt át lộ rõ cả màu hồng xinh xắn. 

Nhật Hoàng dần cảm thấy khoái cảm trào dâng, nhói theo từng đợt của con người hư đốn kia cứ tiếp tục dùng răng gặm lấy. Cơn đau chỉ như kiến đốt nhưng đủ làm cậu cảm thấy ngứa ngáy, muốn được chăm sóc nhiều hơn. Nhưng kể cả khi dục vọng đang dần thiêu đốt lý trí khi được tiếp xúc thân mật với người mình yêu, khi bàn tay anh đang luồn lách xuống quần, âu yếm lớp da thịt.

Nhật Hoàng vẫn đủ tỉnh táo để chối từ. 

– Anh… Chúng ta đang ở ngoài cửa đấy, bỏ em ra. Ưm… đừng có mút nữa.

-- Ngoan nào em.

Hai điểm hồng dựng đứng lên trong miệng của Steven, vì sự kích thích dồn dập kia mà biến lớp da xung quanh cũng trở nên sưng đỏ đôi chút, đủ khiến anh cảm thấy rất vừa miệng. Con hổ đói này cũng tính bế cậu vào giường để dễ dàng hành sự. Nhưng trông Nhật Hoàng đang lo lắng đến nhạy cảm hơn bình thường, thành ra lại muốn trêu chọc cậu thêm nữa. 

Bàn tay luồn được xuống quần, chơi đùa với đôi mông mềm mại. Steven lại tiếp tục mất liêm sỉ mút ngực cậu như em bé, vừa liếm, vừa cắn xong lại nói:

– Bảo bối, bé gọi điện cho mẹ nói tối nay ở lại nhà anh đi.

Khoái cảm bắt đầu tràn ngập lên não khiến Nhật Hoàng trở nên có chút đình trệ, cậu đẩy đầu anh như không đẩy, hơi thở dần trở nên nặng nề, cảm tưởng cậu đang phiêu lạc giữa không trung. Nhưng rồi vẻ mặt cậu ấm ức nhìn người đàn ông không ngừng mút đầu vú mình, thẹn đến phát giận.

– Không, em còn bài tập về nhà.

– Để đấy anh làm giúp cho.

– Thật đấy hả? 

– Chốt kèo nhé, bé chỉ cần đáp lễ cùng anh vui vẻ hôm nay là được. Sáng mai anh giảng lại bé nghe cũng chưa muộn. 

Chỉ cần có thế, Steven bế xốc Nhật Hoàng lên, từ từ tiến thẳng vào phòng, dẫu sao tiếng rên rỉ của bé xinh này anh chỉ muốn mình anh nghe thấy. Về phần Nhật Hoàng, giữa chiếc giường tối màu, cậu nhìn bạn trai hoàn hảo của mình đang lột áo, vai rộng, những múi cơ săn chắc thớ nào ra thớ đó  đã vậy còn mùi nước hoa nam tính tăng thêm cho anh nét quyến rũ, mị lực một cách triệt để.

Nhật Hoàng thấy, bạn trai của mình không có một điểm trừ nào cả. 

Steven quá đẹp, quá hoàn hảo nên đôi khi làm cậu quên mất anh cũng điên như thế nào.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro