Chương 24: Thử Thách Lớn


Showbiz luôn là một nơi ồn ào và đầy rẫy những tin đồn. Không ai hiểu điều đó hơn Sơn Thạch, người đã trải qua hơn hai thập kỷ trong ngành giải trí. Nhưng khi tin đồn nhắm vào Neko, lòng anh không khỏi dậy sóng.

Một bức ảnh được chụp lén tại hậu trường một buổi ghi hình lan truyền trên mạng. Trong ảnh, Neko và Sơn Thạch đứng khá gần nhau, ánh mắt ST như đang chăm chú quan sát em.

Dòng tiêu đề giật gân:
"Neko – tân binh được một nhân vật quyền lực trong showbiz 'chống lưng'?"

Chỉ trong vài giờ, bài báo thu hút hàng trăm nghìn lượt bình luận, nhiều ý kiến trái chiều bắt đầu xuất hiện.

Neko ngồi trong phòng tập, điện thoại đặt trước mặt với màn hình là bài báo đang gây xôn xao. Đôi mắt em ánh lên vẻ trầm tư, nhưng không hề có sự bối rối hay hoảng loạn.

Tăng Phúc bước vào, giọng đầy lo lắng:
"Neko, mày có thấy bài báo đó chưa? Fan của mày đang tranh cãi dữ lắm."

"Tao thấy rồi." Neko đáp, giọng điềm tĩnh. "Nhưng tao không định lên tiếng giải thích gì cả. Sự thật sẽ tự chứng minh thôi."

"Nhưng... nếu họ tiếp tục nói những điều không đúng thì sao?" Tăng Phúc hỏi, ánh mắt lo lắng.

Neko khẽ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tự tin:
"Nếu tao bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, tao sẽ không thể đứng vững trong ngành này. Tao sẽ để mọi người thấy, thành công của tao là nhờ vào nỗ lực của chính mình."

Trong khi đó, tại phòng thu, Sơn Thạch cầm trên tay chiếc điện thoại, đọc từng dòng bình luận trên mạng.
    •    "Neko được Sơn Thạch ưu ái quá mức rồi đó!"
    •    "Thật ra cậu ta có tài không vậy, hay chỉ là nhờ có người đỡ đầu?"
    •    "Nhìn ánh mắt ST kìa, chắc chắn giữa hai người họ có gì đó mờ ám!"

Mỗi bình luận như một nhát dao đâm vào lòng anh. Anh biết rằng những lời nói đó không phản ánh sự thật, nhưng chúng có thể gây tổn thương đến Neko.

"Là do mình. Nếu không phải vì mình, em ấy đã không bị nói như vậy."

Không thể chịu được cảm giác day dứt, Sơn Thạch quyết định gặp Neko. Tối hôm đó, tại phòng tập, anh tìm đến em sau giờ luyện tập.

"Neko, anh cần nói chuyện với em," Sơn Thạch mở lời, ánh mắt đầy vẻ trầm ngâm.

"Có chuyện gì vậy, Thạch?" Neko hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên định.

"Về tin đồn... anh muốn nói rằng nếu em cần, anh có thể giữ khoảng cách với em, để tránh những phiền phức không đáng có." anh nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Neko khựng lại, đôi mắt nhìn sâu vào ánh mắt đầy bối rối của đối phương. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi em khẽ cười:
"Anh nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn cho em sao?"

"Anh chỉ không muốn em bị tổn thương." Sơn Thạch nói, giọng lạc đi. "Nếu điều đó có thể giúp em thoải mái hơn, anh sẵn sàng..."

Neko bước đến gần hơn, ánh mắt sáng lên trong ánh đèn mờ của phòng tập.

"Thạch à, nếu em sợ những lời đồn, em đã không chọn con đường này. Em biết rõ mình đang làm gì, và em cũng biết ai là người thực sự quan trọng với mình."

"Nhưng..." Sơn Thạch định nói gì đó, nhưng Neko giơ tay lên, ngăn lại.

"Em không cần anh giữ khoảng cách. Em cần anh ở đây, ngay bên cạnh em như cách anh vẫn luôn làm. Là người tin tưởng em, hỗ trợ em, và khiến em cảm thấy mình không bao giờ cô độc."

Im lặng bao trùm lấy cả hai, chỉ còn tiếng nhạc nhỏ từ loa tập luyện vang lên trong phòng.

"Ừm, anh hiểu rồi." Sơn Thạch khẽ nói, giọng như vỡ ra trong sự xúc động. "Anh sẽ luôn ở đây, miễn là em cần anh."

Neko mỉm cười, gật đầu nhẹ. Dù không nói thêm gì, ánh mắt em như chứa cả một lời hứa:
"Thạch à, em sẽ không để bất kỳ điều gì phá vỡ mối quan hệ này. Vì anh là người mà em trân trọng nhất."

Sau khi tin đồn lan truyền, quản lý của Neko nhận được lời mời phỏng vấn từ một tạp chí nổi tiếng. Ban đầu, quản lý muốn từ chối để tránh làm sự việc thêm căng thẳng, nhưng Neko lại chủ động đề nghị:

"Em sẽ trả lời phỏng vấn. Đây là cơ hội để em nói rõ quan điểm của mình."

"Nhưng... Neko, nếu em nói sai một câu, tin đồn có thể lan rộng hơn," quản lý lo lắng.

Neko chỉ khẽ cười, ánh mắt đầy tự tin:
"Em biết mình nên nói gì mà. Em muốn mọi người có cơ hội để hiểu em thật sự là ai."

Buổi phỏng vấn bắt đầu.

Tại phòng thu của tạp chí, Neko ngồi đối diện với phóng viên, ánh đèn chiếu sáng gương mặt trẻ trung nhưng đầy bản lĩnh của em.

"Câu hỏi đầu tiên, Neko, gần đây có tin đồn rằng anh được một nhân vật quyền lực trong showbiz 'chống lưng.' Anh nghĩ sao về điều này?"

Neko mỉm cười nhẹ, đôi mắt không chút né tránh:
"Thành công của tôi đến từ nỗ lực không ngừng nghỉ và sự ủng hộ từ những người tin tưởng tôi. Nếu nói về 'chống lưng,' tôi nghĩ đó chính là khán giả, những người đã luôn yêu thương và ủng hộ tôi một cách vô điều kiện trên hành trình này."

Câu hỏi tiếp theo.

"Nhưng còn mối quan hệ của anh với Sơn Thạch? Một số người cho rằng anh ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều trong sự nghiệp có đúng vậy không?"

Neko khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn không tắt:
"Thầy Sơn Thạch là một người tôi rất kính trọng. Thầy không chỉ là một giám khảo, mà còn là một người thầy luôn tin tưởng vào khả năng của tôi. Nhưng nếu nói rằng tất cả thành công của tôi đều chỉ nhờ vào thầy, thì tôi e rằng điều này không công bằng cho cả tôi và thầy chút nào."

Phóng viên nhướn mày, tỏ vẻ tò mò:
"Tại sao lại không công bằng?"

"Vì thầy luôn dạy tôi rằng, điều quan trọng nhất là tự mình bước đi và chứng minh giá trị của bản thân. Tôi tin thầy tự hào về tôi không phải vì thầy đã giúp tôi, mà vì tôi đã tự mình vượt qua mọi thử thách để đạt được thành công như hôm nay."

"Vậy Neko, anh có muốn gửi gắm điều gì đến những người đang nghi ngờ anh không?"

Neko nhìn thẳng vào ống kính, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn:
"Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người được. Nhưng tôi sẽ để những gì tôi làm chứng minh rằng, thành công của tôi không đến từ may mắn hay bất kỳ sự ưu ái nào. Nó đến từ sự nỗ lực và đam mê mà tôi đã dành cho sự nghiệp này."

Câu trả lời đầy bản lĩnh của Neko khiến cả phóng viên và đội ngũ xung quanh không khỏi ấn tượng.

Buổi tối hôm đó, Sơn Thạch ngồi trong phòng khách, xem lại đoạn phỏng vấn của Neko trên điện thoại. Mỗi câu trả lời của em đều khiến lòng anh nhẹ nhõm hơn.

"Em làm tốt lắm, Neko," anh lẩm bẩm, khóe môi khẽ nhếch lên trong một nụ cười tự hào.

Dù không có tên anh trong ánh đèn rực rỡ của sân khấu hay những lời khen ngợi, anh biết mình đã góp một phần nhỏ để em có thể tỏa sáng. Và điều đó, với anh, là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro