Chương 1: Ngọn Gió Từ Dải Ngân Hà


Không gian vô tận

Bầu trời đầy sao trải dài trước mắt, dải ngân hà lấp lánh như dòng sông bạc trôi qua không gian yên tĩnh. Trong màn đêm bất tận ấy, một phi thuyền đơn độc lướt đi, để lại ánh sáng mờ nhạt phía sau, như muốn nhấn mạnh sự nhỏ bé của con người giữa vũ trụ bao la.

Trong phòng điều khiển chính, Sơn Thạch đứng trầm ngâm trước cửa sổ quan sát lớn nhất, đôi mắt anh dõi theo khoảng không phía trước. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt sâu thẳm ấy dường như đang tìm kiếm một điều gì đó mà ngay cả chính anh cũng không thể gọi tên.

"Thầy ơi," một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Sơn Thạch quay lại. Neko, thành viên trẻ nhất của phi hành đoàn, đang đứng ở cửa, tay cầm một ly nước nóng. Nụ cười nhẹ của em như ánh sáng len lỏi qua màn đêm tĩnh mịch.

"Thầy lại đang nghĩ ngợi gì thế?" Neko hỏi, bước đến gần anh.

Sơn Thạch không trả lời ngay. Anh chỉ lặng lẽ nhận lấy ly nước từ tay em, để rồi chậm rãi nói: "Vũ trụ này thật rộng lớn. Đôi lúc tôi tự hỏi, liệu những gì chúng ta đang làm có thực sự ý nghĩa không."

Tình cảm chưa nói thành lời

Neko bật cười khẽ. "Thầy nghiêm túc thật đấy. Nhưng em nghĩ... dù vũ trụ có rộng lớn đến đâu, chỉ cần có ai đó hiểu mình, thì ngay cả một hạt cát nhỏ bé cũng có ý nghĩa."

Sơn Thạch thoáng giật mình trước câu nói của em. Anh nhìn em, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng ánh mắt sáng rực của em mang một sức hút kỳ lạ, như thể cả dải ngân hà đang hội tụ trong đôi mắt ấy.

Neko quay lưng lại, đặt ly nước xuống bàn điều khiển. "Mà thầy này, em có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi ấy. Thầy không thấy kỳ lạ sao?"

Sơn Thạch nhíu mày. "Ý em là gì?"

"Thầy nhìn xem," Neko chỉ vào màn hình radar. "Dữ liệu từ khu vực phía trước không ổn định. Em không chắc, nhưng có gì đó không đúng."

Dấu hiệu đầu tiên

Sơn Thạch tiến đến kiểm tra màn hình. Quả nhiên, tín hiệu từ khu vực phía trước có gì đó bất thường. Những tia sáng lạ xuất hiện trên radar, như một cơn lốc xoáy nhỏ.

"Chắc chỉ là nhiễu tín hiệu thôi," kỹ sư trưởng nói qua hệ thống liên lạc. "Những khu vực này thường có nhiều thiên thạch mà."

"Không, không giống thiên thạch." Sơn Thạch nói, ánh mắt không rời khỏi màn hình. "Chuyển tất cả hệ thống sang chế độ phân tích. Tôi muốn biết chính xác thứ này là gì."

Khoảnh khắc tĩnh lặng trước giông bão

Trong khi chờ đợi dữ liệu phân tích, Neko đứng bên cạnh Sơn Thạch, ánh mắt cũng nhìn về phía trước.

"Thầy này," Neko đột ngột hỏi. "Nếu có một ngày thầy phải chọn giữa cứu em và hoàn thành nhiệm vụ, thầy sẽ chọn điều gì?"

Sơn Thạch thoáng sững lại. Anh quay sang nhìn em, ánh mắt đầy nghiêm túc. "Tôi sẽ không để em rơi vào tình huống như thế."

"Không trả lời đúng trọng tâm gì cả," Neko cười nhẹ, nhưng đôi mắt em lóe lên chút gì đó khó tả.

Trước khi Sơn Thạch kịp đáp lời, hệ thống phát tín hiệu cảnh báo. "Đội trưởng, chúng ta đã xác định được khu vực bất thường phía trước. Rất có thể là lực hút từ một hố đen."

Sơn Thạch siết chặt tay trên bàn điều khiển. Một cơn bão đang đến gần, và anh không thể biết rằng nó sẽ thay đổi mãi mãi cuộc đời họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro