Chương 7: Một Góc Nhỏ Trong Tim
"Một chuyến đi cuối cùng"
Năm đó, Sơn Thạch tự nhủ sẽ không quay lại thành phố cũ nữa. Anh đã hứa với chính mình, nhưng khi tháng 10 đến, lòng anh lại không yên.
Cuối cùng, anh lại bước lên chuyến tàu quen thuộc, mang theo tâm trạng nặng trĩu.
"Lần này sẽ là lần cuối, thật sự." Anh tự nhủ.
"Bóng dáng quen thuộc"
Trước cổng trường tiểu học, Sơn Thạch đứng im, đôi mắt dõi theo những đứa trẻ tan học, tiếng cười nói vang lên rộn rã.
Khi anh chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
"Thạch à, trùng hợp thật."
Sơn Thạch giật mình quay lại, và trái tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy Trường Sơn. Cậu không đi một mình – bên cạnh là cậu con trai Lê Trường Minh với đôi mắt sáng, khuôn mặt bầu bĩnh hệt như bản sao của Trường Sơn thuở bé.
"Những câu hỏi quen thuộc"
"Cậu lại đi công tác ở đây à?" Trường Sơn mỉm cười, vẻ bình thản như thể cuộc gặp này chỉ là tình cờ.
Sơn Thạch cố nở một nụ cười nhẹ, giọng trầm thấp:
"Ừ, tình cờ thôi. Mình ghé qua đây một lát."
"Lời cảm ơn không nói thành lời"
Khi tách trà trên tay chạm đáy, Trường Sơn nhìn thẳng vào mắt Sơn Thạch, khẽ nói:
"Thạch à, mình biết cậu luôn ở đó, luôn dõi theo mình từ xa. Cảm ơn cậu, vì đã yêu mình theo cách đẹp đẽ nhất."
Sơn Thạch sững lại, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc. Anh cười nhạt, giọng dịu dàng:
"Mình có làm làm được gì đâu. Cậu xứng đáng với mọi điều tốt đẹp mà."
Trường Sơn không đáp. Cậu chỉ nhìn anh thật lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh của người bạn cũ vào trí nhớ.
"Một lời tạm biệt"
Trước khi rời đi, Trường Sơn nắm tay con trai, quay lại nhìn Sơn Thạch lần cuối:
"Cậu sống tốt nhé. Đừng để quá khứ níu giữ bản thân mãi."
Sơn Thạch gật đầu, vẫn là nụ cười quen thuộc:
"Mình biết rồi. Cậu cũng vậy."
Nhưng khi bóng lưng Trường Sơn khuất dần, Sơn Thạch ngồi lặng trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm.
"Cậu ấy hạnh phúc, vậy là đủ. Còn mình, sẽ học cách quên đi."
Kết thúc chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro