Chương 2: Vũ Trụ Đầu Tiên - Sơn Thạch Của Ký Ức Xưa


Ánh sáng chói lòa nhấn chìm Neko khi cỗ máy thời gian khởi động. Thế giới xung quanh như tan chảy, những đường nét của thực tại dần biến mất, nhường chỗ cho một không gian bất định. Neko cảm giác mình như đang trôi dạt giữa dòng sông thời gian vô hình, mỗi giây trôi qua là một bước tiến đến nơi mà anh gọi là "hy vọng".

Khi ánh sáng lụi tắt, anh thấy mình đứng giữa một con phố nhỏ. Trước mặt là những tán cây rợp bóng, tiếng chim hót vang lên đâu đó trong không gian yên bình.

Neko bước vào một quán cà phê nhỏ bên đường, nơi ánh sáng vàng dịu hắt lên những bức tranh treo tường. Anh chọn một góc khuất, đôi mắt đảo qua không gian, như thể đang tìm kiếm điều gì đó quen thuộc.

Và rồi, anh thấy cậu.

Một chàng trai ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sổ phác thảo, ánh mắt chăm chú dõi theo từng nét vẽ. Dáng người ấy, khuôn mặt ấy, từng đường nét quen thuộc đến mức trái tim Neko như bị siết chặt.

"Sơn Thạch..." Neko thì thầm, đôi mắt không rời khỏi cậu.

Sơn Thạch – hay đúng hơn là một phiên bản của cậu – làm họa sĩ tự do. Anh gặp Neko khi đang hoàn thành bức tranh tường cho quán cà phê.

"Chào anh, anh ngồi đây từ sáng hả?" Sơn Thạch mỉm cười, đặt cuốn sổ phác thảo sang một bên.

"Ừm... tôi chỉ ngồi xem cậu vẽ," Neko đáp, giọng lạc đi, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.

"Anh thích tranh của tôi sao?" Thạch cười, ánh mắt sáng lên như trẻ con được khen.

"Rất thích. Cậu... rất giỏi."

Ngày qua ngày, Neko tìm mọi cách để tiếp cận Sơn Thạch. Anh nhận ra chàng trai này rất giống với người yêu đã mất của mình – giống đến từng nụ cười, từng ánh mắt, và cả cách cậu nghiêng đầu suy nghĩ khi không tìm được từ ngữ phù hợp.

Nhưng cùng với sự quen thuộc, Neko bắt đầu nhận ra những điểm khác biệt. Sơn Thạch của vũ trụ này mang một niềm vui tươi trẻ, một sự tự do mà người yêu anh không có.

Họ dần thân thiết hơn. Một lần, trong buổi chiều đầy nắng, Thạch hỏi Neko:

"Anh Neko, sao anh luôn nhìn tôi như vậy? Giống như anh đang tìm kiếm điều gì đó..."

Neko khựng lại. Anh không biết phải trả lời thế nào. Anh muốn nói rằng: "Cậu là người tôi tìm kiếm. Là người mà tôi đã yêu cả đời." Nhưng những lời ấy nghẹn lại trong cổ họng.

"Không... không có gì. Chỉ là cậu... rất đặc biệt," Neko đáp, ánh mắt lảng tránh.

Nhưng Sơn Thạch này không phải người yêu của anh. Cậu là một thực thể riêng biệt, với ước mơ, với cuộc sống mà Neko không thuộc về.

Dần dần, Sơn Thạch nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt của Neko. Một buổi tối, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cậu hỏi thẳng:

"Anh có thật sự yêu tôi, hay chỉ yêu một hình bóng khác mà tôi không bao giờ chạm tới được?"

Neko sững người. Anh không thể trả lời, vì chính anh cũng không biết câu trả lời là gì.

Cuối cùng, Sơn Thạch rời đi. Trước khi bước qua cánh cửa của quán cà phê lần cuối, cậu quay lại, mỉm cười buồn bã:

"Anh Neko, tôi hy vọng anh sẽ tìm được người mà anh thật sự yêu."

Khi cánh cửa khép lại, Neko ngồi lặng trong bóng tối. Anh nhận ra, hành trình của mình vừa mới bắt đầu, và nó sẽ còn kéo dài vô tận nếu anh không tìm được câu trả lời cho chính mình.

"Sơn Thạch, tôi yêu cậu... nhưng cậu là ai trong lòng tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro