Muốn Thạch

Sơn Thạch vội kéo quần lên, hắn xoay người, cúi đầu né tránh ánh mắt Neko, giọng khàn đặc
"Em...tỉnh rồi hả bé?"
"Ừm, tỉnh nãy giờ, tui đâu có say nặng đến vậy"
Neko ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, anh liếc mắt xuống nơi khoá quần kéo hờ, ánh mắt quét dọc từ phía dưới lên đến đôi mắt đang đỏ ngầu vì ngượng ngùng của hắn, mím môi nhàn nhạt nói. Chỗ đó của Sơn Thạch vẫn ngẩng cao đầu bị đè nén bởi lớp quần jean, khiến hắn đau đớn nhăn mặt, nhưng vẫn kín kẽ kẹp chân lại, hắn xấu hổ vô cùng khi bị anh bắt gặp trong tình cảnh này. Neko nằm nhích người vào chỗ trống bên trong, vỗ lên chiếc gối mình vừa nằm
"Lại đây, nằm đi"

Sơn Thạch răm rắp nghe lời, cơ thể cao lớn cứng đờ nằm xuống giường, người thẳng băng, hắn vắt tay lên trán che mắt, không dám thở mạnh, lúc này hắn không biết nên nói gì. Neko bật cười, chống tay nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ thầm: "bình thường thả mấy cái miếng sến rện như muốn nuốt sống người ta, giờ bị bắt gặp lại bày ra cái vẻ ngại ngùng này"

"Bé, em có kinh tởm anh không?"

Hắn nghĩ ngợi rồi cất tiếng, vẫn giấu nửa khuôn mặt dưới cánh tay rắn chắc, Neko gạt tay hắn xuống, anh đưa tay vuốt ve gương mặt đẹp như tạc tượng

"Không, phản ứng sinh lý thôi, gì mà phải kinh tởm"

Sơn Thạch quay người nằm đối diện với Neko, hắn vươn tay kéo eo anh sát lại gần mình, người hắn nóng như lửa, nhiệt độ nóng bỏng khiến Neko bàng hoàng, sức nóng này không phải do ốm sốt, mà là do cơ thể hắn đang dồn nén thứ khao khát mãnh liệt kia.

"Neko, giúp Thạch được không?"

Hắn chồm người kéo anh vào trong lồng ngực, như muốn khảm sâu dáng hình nhỏ bé ấy hoà vào làm một với hắn. Neko lí nhí, sắc mặt chuyển sang màu hồng đậm

"Giúp là giúp sao?"

Sơn Thạch không nói gì, cúi xuống hôn lên môi anh, nhẹ nhàng tha thiết chăm bẵm hai cánh môi mềm mọng, Neko vòng tay ghì qua eo hắn, như một tín hiệu đáp trả, anh có chút lo sợ về những diễn biến có thể xảy ra lúc sau, nhưng cơ thể lại phản ứng mãnh liệt với nụ hôn sâu thăm thẳm, nồng đậm mùi bạc hà của hắn lẫn men rượu còn sót lại của anh.

Sơn Thạch gia tăng tốc độ môi lưỡi, nuốt hết mật ngọt trong miệng mèo yêu,  răng môi va vào nhau tạo nên những tiếng kêu ẩm ướt, tay hắn luồn vào lớp áo sơ mi mỏng manh màu đen tuyền của anh, nhẹ nhàng xoa nắn lớp da mềm mại, lúc tay hắn chạm vào hai điểm hồng mẫn cảm trên ngực, Neko rùng mình rên nhẹ một tiếng, gương mặt Sơn Thạch tối sầm lại, hắn rời khỏi môi anh, giật phăng chiếc áo sơ mi vướng víu, cúi đầu gặm xuống ngực Neko. Da ngực trần trụi bóng loáng giờ in đậm từng vết hôn cắn, anh thấy người mình nóng dần lên, da đầu ngứa điên vì khoái cảm mang lại. Neko cong người theo từng cái chạm của môi hắn, nhìn cái đầu trắng đang mân mê trên ngực mình, anh cảm thấy mình đã hết đường chạy, chỉ còn cách giao phó toàn bộ cơ thể cho tên sói nham hiểm.

Sơn Thạch dừng lại, ngước nhìn Neko, gương mặt với đường nét sắc sảo lúc nào cũng kiêu ngạo, giờ đây đã phiếm hồng bởi những cái chạm của hắn, hắn điên rồi, ngày mai dù có bị anh chửi xối xả, hắn phải ăn bằng sạch con mèo kiêu kì này trong đêm nay.

"Bé, em đẹp quá!"

Neko nghe thanh âm trầm khàn phát ra từ miệng Sơn Thạch, giọng nói hắn như được lấp đầy bằng một tỷ chai rượu ngoại, vừa ngọt ngào vừa làm say mê lòng người, như bị phần con dẫn lối, anh chồm người dậy kéo gáy hắn ấn môi mình lên, giành lại thế chủ động, đôi tay anh thoăn thoắt cởi từng chiếc cúc áo trên người hắn, lộ ra cơ ngực rắn chắc, xô vai cuồn cuộn những thớ cơ bắp nam tính. Đáy mắt Sơn Thạch phủ một tầng sương mỏng, hắn để mặc cho Neko dẫn dắt nụ hôn, tay hắn không yên vị dạo quanh khắp người anh, chớp mắt quần áo hai người đã vương vãi khắp sàn nhà. Hắn chìm vào nụ hôn triền miên nơi anh, một tay nhấc bổng người Neko đứng dậy, tiến đến chiếc ghế băng dài sát cửa sổ, để anh ngồi trên đùi hắn mặt đối mặt. Hai người đàn ông lúc này trần như nhộng, Sơn Thạch cảm thấy vật giữa hai chân anh đang tì trên cơ bụng mình ngày một trướng hơn, chật vật không thua kém hắn. Hắn xoay người đặt Neko xuống ghế, thân thể nam tính luồn vào giữa hai chân anh, ép anh mở rộng.

"Đừng nhìn"

Neko khó khăn hít lấy một ngụm lớn không khí, hắn gác một chân anh lên đôi vai rộng lớn của hắn, tầm mắt hắn thu lại toàn bộ cảnh đẹp động lòng trước mặt, anh ngượng ngùng muốn khép chân lại, nhưng sức người yếu ớt sao địch nổi lại con sói trắng to lớn này. Sơn Thạch không nói gì, cúi đầu ngậm lấy vật nhỏ đang ngẩng đầu khiến anh kinh hãi hô lên một tiếng, mùi hương Romano đặc trưng sộc vào mũi. Lưỡi hắn điêu luyện mơn trớn, phun ra nuốt vào khiến anh oằn mình sung sướng, mẹ kiếp, sao lại thành thục như thế.

Tiếng nỉ non yêu kiều dội vào tai hắn, Sơn Thạch sa sầm mặt mày gia tăng tốc độ ấn sâu vào trong cuống họng, nghe thấy Neko gầm nhẹ một tiếng, chất lỏng nhanh chóng phun ra lấp đầy khoang miệng, không bỏ sót một giọt, hắn nuốt xuống cái ực trước sự bàng hoàng của anh. Ngon!

Sơn Thạch nhe nanh sói bóng loáng, cúi đầu hôn lên má đùi đang run rẩy của mèo. Neko xụi lơ dựa đầu lên cửa sổ, thở từng tiếng khó nhọc,  nhưng chưa kịp định thần đã bị Sơn Thạch kéo lên xoay người lại áp vào cửa sổ kính lạnh buốt, hắn ghé sát tai anh, gặm lên vành tai mẫn cảm, tiếng hắn áp sát như sợ anh không nghe thấy

"Neko, cho anh được không?"

Neko vòng tay ra sau, kéo hắn ghì xuống vai mình, Sơn Thạch nhe răng cắn mạnh lên vai anh, bả vai mềm mịn in hằn vết răng sói, màu đỏ loá mắt nổi bật trên làn da nâu. Neko kêu nhẹ một tiếng như tiếng mèo, anh hít sâu một hơi , cất giọng nhè nhẹ

"Thạch, tui không có kinh nghiệm"

"Anh cũng vậy, nhưng anh hứa sẽ không làm bé đau, mình làm từ từ thôi nha"

Sơn Thạch dịu dàng hôn lên nơi hắn vừa để lại dấu răng, giọng nói  như rót mật vào tai người nghe. Hắn đưa tay xoa nắn hai cánh mông mềm mại, Neko cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, anh đúng là chưa từng có kinh nghiệm vụ này, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Anh chặn lại tay của Sơn Thạch, rời khỏi cái ôm của hắn, mở ngăn kéo tủ lấy ra một lọ gel bôi trơn. Sơn Thạch nhìn anh khó hiểu, Neko đưa cho hắn, ngại ngùng quay mặt đi

"Tui là người trưởng thành, còn từng độc thân, thứ này chẳng lẽ lại không có?"

Ở cái tuổi ngoài 30, sau một lần đổ vỡ, anh cũng chẳng tìm kiếm thêm bóng hình nào, vì tính chất công việc bận rộn lẫn sự hưởng thụ cuộc sống độc thân kéo dài nhiều năm, nhưng những hoạt động sinh lý tự thân thì không thể thiếu. Lọ gel này anh được một người đàn anh trêu chọc mà tặng cho, mới dùng 1-2 lần, xem ra giờ cũng không phí lắm.

Sơn Thạch như hiểu ra, hắn cầm lấy lọ gel, chưa đổ ra tay vội mà bắt lấy cái eo nhỏ kia ghì vào lòng mình.

"Tin anh không?"

Neko gật đầu, rướn người hôn lên môi hắn, anh cầm lấy lọ gel đang treo trên tay hắn, đưa hai ngón tay của Sơn Thạch lên, mở nắp đổ ra một ít, anh xoa đều gel khắp hai ngón tay đang cứng đờ, động tác lên xuống, lớp gel giờ đây đã phủ kín bàn tay hắn, Sơn Thạch tối sầm mặt, ai mượn mà làm vậy hả bé? Hắn như đứt toàn bộ dây thần kinh phần người, lòng hắn gào thét phải ăn cho bằng sạch con người xinh đẹp đang làm cái trò chọc giận quái thú này.

Hắn nhấc bổng Neko ném lên giường, kéo hai chân anh mở ra, nơi tư mật yêu kiều hiện ra trước mắt, Neko hoảng hốt toan che lại, nhưng hắn đã nhanh hơn, cánh tay chắc như gọng kìm bắt lấy hai cánh tay anh, tóm gọn đè lên đỉnh đầu anh, giam chặt, gân tay hắn nổi lên như bó dây điện, làm cách nào cũng không thoát ra được. Sơn Thạch cúi xuống nhìn chằm chằm lỗ nhỏ, hắn từ tốn đưa vào 1 ngón tay, Neko chưa quen với việc bị dị vật tiến vào, lớp gel lạnh bao phủ ngón tay nóng bỏng của hắn khiến anh căng thẳng, phía dưới siết chặt lại, cả người run rẩy

"Thạch, tui không có quen"

Sơn Thạch ngẩng đầu, mắt Neko lúc này đã rớm nước, hắn buông hai tay trên đầu, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve, năm ngón tay đan xuống bàn tay anh, nhẹ giọng vỗ về

"Một chút nữa thôi, tin anh"

Nói rồi, một ngón tay nữa của hắn tiến vào, nhẹ nhàng thăm dò, miết nhẹ lên vách tràng nhạy cảm, Neko cong người như chào đón chuyển động của những ngón tay hư hỏng, rên lên những tiếng kêu vụn vỡ, anh cảm thấy nơi đó của mình bị Sơn Thạch ngang nhiên tìm tòi, khám phá, từng đợt rùng mình nhấn chìm anh, cảm giác đê mê khó diễn tả, anh chỉ biết trước mắt mờ đi, sóng tình cuồn cuộn bên trong khiến anh ngứa ngáy khắp người . Neko vươn người kéo tay Sơn Thạch, muốn hắn cho tay vào sâu hơn nữa, khi đã quen dần, anh thoả mãn hoà theo từng cái ra vào của ngón tay, đầu anh ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền chìm trong hoang dại.  Quen được rồi! Anh muốn nhiều hơn!

"Thạch, vào đi!"

Sơn Thạch khám phá thêm một chút rồi mới rút tay lại, đặt vật lớn của mình ngay miệng hang lúc này đã ướt đẫm, nhìn gương mặt hồng nhuận khao khát của Neko, hắn biết mình đã có màn dạo đầu ấn tượng, giờ là lúc hắn công phá cổng thành, quyết tâm đoạt lấy kho báu. Khoé môi Sơn Thạch cong lên, để lộ chiếc răng khểnh mê người, hắn cúi xuống ép lấy cơ thể Neko, nâng cằm anh, đôi mắt hắn đen láy, sáng rực như muốn thiêu đốt cõi lòng và khát khao nhục dục của anh.

Hắn nghiêng đầu ngậm lấy môi Neko, nụ hôn da diết, trìu mến như muốn trấn an anh, như muốn tạ lỗi trước những gì sắp xảy ra, hắn sợ làm anh đau vô cùng. Neko bị hắn hôn mơn trớn, nơi bên dưới ngày một ẩm ướt hơn, lúc này, hỏi anh có sợ không? Có, anh sợ, nhưng là sợ mình sẽ phản ứng một điều gì đó khiến Sơn Thạch buồn, lúc này, anh muốn được thoả mãn hắn, muốn thân thể ấy hoà vào mình, để hai trái tim đập chung một nhịp, để khám phá hết phần người lẫn phần con của đối phương.

"Anh vào nhé?"

Sơn Thạch cẩn thận đưa vào, Neko chợt co rúm người lại, không, thứ này không giống ngón tay, nó to và gân guốc hơn nhiều, anh nhất thời thét lên một tiếng, lỗ nhỏ bị dị vật to lớn tiến vào, đau đớn khiến anh như ngừng thở, nước mắt sinh lý trào ra. Đứa nào nói sẽ không làm anh đau? Sơn Thạch cũng chật vật không kém, con quái vật của hắn bị vách thành siết chặt lấy, mới chỉ được 2/3, mồ hôi túa ra trên vầng trán nổi gân của hắn, giờ tiến không được mà lùi không xong.

"Bé, em thả lỏng người ra, chỗ đó siết anh đau quá"

Neko nghe hắn nỉ non bên tai, anh muốn lắm chứ, nhưng căn bản là thứ đó của Sơn Thạch quá to, lần đầu không thể trót lọt dễ dàng như vậy được. Anh cười khổ, tay vòng ra sau xoa lưng Sơn Thạch, như để trấn an rằng anh không sao, sắp được rồi.

"Thạch, hôn...em"

Sơn Thạch sững sờ, hắn nắm lấy cằm của Neko, ánh mắt dao động

"Bé vừa nói gì? Nói lại đi!"

"Hôn em, em nói...um"

Chưa dứt lời, môi anh bị Sơn Thạch vồ lấy, hắn hôn một cách điên cuồng, em của hắn vừa xưng "em" với hắn, hắn đã ước mơ được nghe từ lâu, tim hắn tan chảy, một chữ ngắn ngủi nhưng khiến hắn như thấy ánh sáng từ thiên đường dội xuống, phủ lên toàn bộ trí não và thân thể, hắn muốn cho anh hưởng hết những gì tốt đẹp nhất, cả thứ tinh tuý mà hắn có trong người. Neko hoà mình vào nụ hôn, phía dưới như được kích tình, ngày càng mở rộng bao trọn lấy kích cỡ của Sơn Thạch, anh vòng chân quấn quanh eo hắn, dùng lực ý muốn nhắc hắn đẩy vào sâu hơn. Sơn Thạch cảm thấy mèo yêu dần thả lỏng, hắn hít sâu một hơi, nắm lấy eo anh một phát thúc thẳng vào trong, Neko cảm thấy mình như lên tận chín tầng mây, bụng dưới của anh gồ lên, mồ hôi cũng vã ra như tắm, khó nhọc nuốt từng đợt không khí vào phổi, cái kích cỡ này, vào sâu cũng sướng quá đi mất!

Bên trên bị môi lưỡi càn quét, bên dưới bị cái thứ gân guốc nóng hổi làm náo loạn, Neko không còn nghĩ được gì nữa, khoái cảm dâng lên từng đợt theo từng cú thúc của Sơn Thạch, thì ra có thể mê người đến mức này, ở thế bị động , khi ánh sáng leo lắt của đèn đường lúc tờ mờ sáng phủ lên gương mặt gã trai cường tráng, bao trọn từng tấc da thịt nóng bỏng, hình khối rõ nét kia, anh thấy Sơn Thạch đẹp như một vị thần, vị thần của riêng anh.

Sơn Thạch như chìm trong cái ấm áp vô bờ mà nơi tư mật kia đem lại, hắn không dám tưởng tượng hôm qua mình vẫn còn đau đớn, dè dặt không dám làm bừa, hôm nay đã gọn gàng ở bên trong Neko khuấy động. Da thịt trần trụi, ướt đẫm va vào nhau kêu lên những tiếng hư hỏng, Neko nức nở rên lên từng tiếng, gối đã ướt sũng một mảng nước mắt. Phía trước của anh cũng đã sưng đỏ, chỉ chực phun trào, móng tay anh cào những vết xiên xẹo lên tấm lưng trần của con sói lớn.

"Em sắp ra"

"Chờ anh, mình cùng ra nhé"

Sơn Thạch hôn lên trán Neko, hắn tăng tốc, từng cú dập như muốn nghiền nát người dưới thân, tốc độ gia tăng đột ngột khiến Neko càng thêm đê mê, tay anh siết lấy ga giường như muốn vò nát chúng. Sơn Thạch mặt mày tối sầm, chính tốc độ này cũng khiến hắn bị áp lực, cho đến khi chạm được đến điểm gồ nhỏ bên trong, Neko như bị ép đến đường cùng, thứ đó đã chạm vào nơi mẫn cảm thống khổ nhất của anh, tiếng nức nở như xé tan thời không, anh không chịu nổi nữa rồi! Sơn Thạch  gầm lên một tiếng, cùng lúc với Neko phóng thích những gì tinh hoa nhất vào sâu bên trong mèo nhỏ. Hắn ngửa đầu tận hưởng giây phút thăng hoa, rồi gục xuống hõm vai anh, hơi thở nặng nề gấp gáp,  chất lỏng trắng đục từ hạ thể hai người đàn ông hoà vào nhau, vương vãi trên má đùi ướt đẫm mồ hôi, trên bụng dưới của anh và trên cơ ngực hoàn hảo của hắn, lúc này chẳng còn rõ của ai với ai nữa.

Sau vài phút hoan lạc im lặng qua đi, Neko đưa tay vuốt ve mái tóc trắng đang áp trên cổ mình, hít sâu lấy mùi hương bạc hà mát rượi, lần đầu, chắc cũng không tệ ha. Sơn Thạch bắt lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng hôn lên, hắn vẫn nằm im không chuyển động trên người Neko, nhưng vài giây sau anh giật mình vì cổ mình ươn ướt, theo sau đó là tiếng sụt sịt, Neko hoảng hốt muốn kéo người phía trên ra hỏi cho rõ, nhưng hắn nhất quyết không dịch chuyển, cứ thế dán vào người anh. Tiếng sụt sịt chuyển dần sang tiếng nức nở, người đàn ông vừa mới hành anh như điên, giờ đã sụt sùi như thể bị anh hại đời trai.

"Trời, sao khóc nữa vậy? Bộ em làm gì anh hả?"

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nức nở đang dần yếu đi trong đêm đen. Mãi vài phút sau, hắn mới cất tiếng, giọng mũi đặc sệt

"Anh hạnh phúc quá bé! Anh chỉ muốn nói, anh không có bệnh sinh dục, mỗi kì đều đi kiểm tra đều đặn, sự nghiệp của anh ổn định, gia đình anh rất phóng khoáng, anh không bài bạc, không nhậu nhẹt bê tha, anh có thể lo được cho người anh yêu. Anh...."
Hắn đột nhiên ngưng lại, như muốn thật cẩn trọng sắp xếp lại ngôn từ trong lòng, hắn muốn câu đó phải nói ra thật trơn tru, hoàn hảo.

"Nói tiếp đi"

Neko nhắm mắt hờ hững, tay vẫn không ngừng vuốt ve mái tóc ngắn cũn của con sói, dịu dàng lên tiếng. Sơn Thạch hít một hơi sâu, ngẩng đầu hôn lên má anh, nhả từng chữ một cách cẩn thận.

"Mình...ở bên nhau nhé! Anh muốn được em yêu!"

Sơn Thạch yêu Neko, yêu từ cái nhìn đầu tiên khi tham gia chương trình, giờ phút này hắn có thể khẳng định chắc nịch điều đó, khao khát được đường đường chính chính bước vào cuộc sống của mèo yêu, muốn được gắn bó chăm sóc, muốn ấp ôm người ấy trong lòng để nâng niu. Hắn chinh chiến qua vài cuộc tình, đổ vỡ khiến hắn tưởng như không còn mở lòng thêm được nữa, thì Neko xuất hiện, ươm lên trong lòng hắn những cảm xúc mãnh liệt, tiếp xúc càng lâu càng khiến hắn yêu thêm con người Neko, hắn yêu hết tất cả những gì thuộc về anh, phần xù xì gai góc bị năm tháng tô đậm của Neko, hắn cũng muốn ôm vào lòng, dù có bị gai đâm chảy máu, hắn cũng tự thề với lòng sẽ không bao giờ buông ra.

"Ừm, bên nhau đi, em muốn Thạch"

Neko mỉm cười, trái tim anh nhói lên, nó không đau đớn mà hạnh phúc điên lên, chỉ là từng lời Sơn Thạch nói, khiến anh hiểu rõ lòng mình, tâm trí anh xao xuyến theo từng câu chữ chân thành của hắn. Anh đã từng hoang mang sau mỗi lần Sơn Thạch dính lấy, chăm sóc chiều chuộng anh lúc hai người chung đội, Neko tin vào chuyện con người khi yêu sẽ không phân biệt trai gái, chỉ cần là người ấy khiến tim mình đập và mong muốn được giữ người lại bên cạnh. Đã nhiều lần anh tự hỏi, lẽ nào ở cái tuổi này, sau khi hôn nhân tan vỡ, tim anh lại loạn lên vì một người đàn ông? Neko đã thử bác bỏ nhiều lần, nhưng mỗi khi ở cạnh Sơn Thạch, anh lại chần chừ muốn nán lại bên hắn lâu hơn một chút, vài lần trộm nhìn gương mắt đẹp muốn hoá thú của hắn, chỉ dám về nhà tự ôm ấp, vỗ về chính mình rằng cảm giác đó sẽ qua nhanh thôi. Nhưng càng ngày càng sâu đậm hơn, anh cũng đã tự ghim vào tim mình hình bóng của người kia từ lâu rồi, mọi tấm giáp mặc lên đều tan thành tro bụi khi anh ở cạnh Sơn Thạch, không còn đường lui!

Sơn Thạch không còn gì để nói, hắn chỉ biết mình như đang trên thiên đường, đôi mắt hắn hạnh phúc sáng rực, ngày hắn khao khát đang ở đây rồi, hai chữ "muốn Thạch" găm thẳng vào tim, cả đời này sẽ trở thành kim chi nam soi đường chỉ lối cho hắn. Lòng Sơn Thạch như nở ra cả một vườn hoa cẩm chướng, đất bạc màu cằn cỗi được tưới tắm, màu mỡ trở lại. Hắn biết rằng khu vườn ấy mở ra để chào đón hắn, để gửi gắm cho hắn và anh một tương lai rực rỡ, thuận buồm xuôi gió đồng hành bên nhau. Sơn Thạch cúi đầu hôn lên môi Neko, dùng ánh mắt yêu thương nhất nhìn anh, mà Neko lúc này cười rất tươi, gương mặt xinh đẹp vô cùng, thì ra nụ cười của người đang yêu và được yêu, lại có thể rung động lòng người đến mức này....

Neko nằm gọn trong vòng tay Sơn Thạch, hạnh phúc với anh chỉ có vậy mà thôi, đêm dài cứ thế trôi đi, ngày mai sẽ mở ra một chương mới giữa anh và hắn, nhưng dù tương lai thế nào, anh cũng không hề hối hận, đời này, anh tình nguyện dâng hiến toàn bộ cho con người ấy, anh yêu Sơn Thạch, và theo như mỗi lần hai người đấu khẩu sau này, thì người yêu nhiều hơn sẽ luôn là Sơn Thạch tranh phần. Chỉ có một thứ hắn tự tin mình sẽ cãi thắng Neko, đó là hắn yêu anh nhiều hơn, yêu đến tận xương tuỷ......

——————————-
Các khách iu ơi, sốp hoàn con hàng này rồi đó, chương này siêu dài nhưng tui tự tin sẽ khiến càc khách hài lòng 🥹 cuộc sống của séo mòi vẫn sẽ tiếp diễn, ở những con hàng sau này của tui, nên con hàng mở bát sẽ chỉ nhẹ nhàng tình cảm như vậy thôi hen. Cảm ơn khách iu đã động viên và theo dõi tui, iu khách rất nhìu 🥹😭🩵

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: