3. seungmin và jisung
tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài đứng nhìn
cho dù là kết thúc nó hay không
tất cả giờ sẽ phụ thuộc hết vào người
tiếng nhạc chợt ngắt đoạn giữa chừng. han jisung chầm chậm mở mắt, chẳng cần đoán cũng biết người mới chèo lên mái tum sân thượng và ngồi bên cạnh cậu là ai.
'lại ngồi đây một mình à?'
kim seungmin mở lời thay câu chào như lấy lệ, một tay thuần thục lấy bên tai nghe của cậu bạn đồng niên đeo lên, một tay giở quyển sách guitar ra bắt đầu nghiền ngẫm. jisung cũng chẳng buồn đáp lại câu hỏi của người kia, dù sao thì nó cũng biết thừa cậu học bá này chỉ toàn hỏi vậy thôi chứ chẳng quan tâm gì đến câu trả lời của nó cả.
bọn họ đã hiểu nhau quá mà.
nếu để một người nào đó trong trường nghe được câu ấy, hẳn nó sẽ thành tin động trời của trường mất thôi. bởi gần như chưa một ai trong ngôi trường này từng nhìn thấy hai người trao nhau một ánh mắt khi họ lướt qua nhau trên hành lang. và cũng bởi, chẳng có ai không biết vị có thành tích đứng đầu ba học kỳ liên tiếp bên cạnh nó đây chăm chỉ học tập nhưng khó gần đến mức nào. ngày đầu tiên nó gặp lại seungmin, nó cũng đã bất ngờ biết bao. bên cạnh đó thì sao, chẳng nhẽ cái danh của han jisung còn chưa lan truyền khắp khối ư? thành tích học tập của nó tuy không chạm đáy nhưng điểm chuyên cần thì đã không còn gì cứu vãn được nữa rồi. trốn học, gây mất trật tự trong giờ, nghỉ học không phép,... mấy tội mà học sinh đứa nào cũng từng mắc thì han jisung đây đã vướng vào gần trăm lần rồi. và một người như seungmin, người ta vẫn hay nói sẽ chẳng bao giờ để tâm đến sự tồn tại của han jisung đâu.
'đang nghĩ gì đó?'
giọng nói mềm dịu của seungmin lại cất lên, thành công khiến trái tim cậu sóc hẫng một nhịp. có lẽ thứ duy nhất chẳng bao giờ thay đổi trong seungmin chính là chất giọng ngọt ngào như mật ong và bông xốp như whipping cream trắng muốt béo ngậy ấy. đặc biệt là khi cậu gọi tên nó.
'han jisung! nghe không đó?'
jisung khẽ đưa tay gãi đầu, như để che đi sự ngại ngùng đang dần ửng đỏ nơi vành tai, ánh mắt chẳng tự chủ mà né khỏi ánh nhìn chăm chăm của người con trai tóc đen bên cạnh.
'không có gì đâu'
kim seungmin nhướn mày, ra vẻ không tin, tay dơ lên nhấn nhấn giữa hai hàng lông mày đang nhăn lại của bạn mình, lần nữa thành công phá vỡ hàng phòng ngự yếu ớt nơi trái tim của jisung.
'vậy mà nhíu mày trông xấu òm luôn.'
tiếng thình thịch trong lồng ngực của han jisung ngày một trở nên rõ ràng hơn, khiến nó hốt hoảng hất tay seungmin đi, như sợ nếu cậu còn gần nó thêm một chút nữa, nó sẽ tuôn hết bao tình cảm nó giấu kín suốt bao năm nay ra cho cậu nghe mất...
tất cả sự lạnh nhạt trước giờ tôi cảm nhận được
có lẽ đều chỉ là ảo ảnh
ngay lúc này đây tôi muốn biết
người có còn yêu tôi không?
tiếng nhạc vẫn tiếp tục phát ra, xuyên thẳng vào màng nhĩ của nó, và cả của seungmin nữa.
'không có gì thật mà, tớ nghĩ linh tinh thôi'
jisung trả lời qua loa, cố gắng tìm một chủ đề để đánh lạc hướng sự tò mò của bạn, để cậu khỏi đưa ra thêm bất kỳ câu hỏi hay hành động gì khiến nó bất ngờ nữa. và cuốn sách trên đùi seungmin hiện lên trong tầm mắt nó.
'cậu học đàn đến đâu rồi? có cần tớ giúp gì không?'
vớ lấy quyển sách hướng dẫn chơi guitar căn bản mà seungmin cẩn thận giữ gìn, jisung lướt đọc một hồi, và rồi quay ra nhìn vào seungmin, ánh mắt lấp lánh như chờ đợi kim seungmin sẽ hỏi gì đó. sau đó, han jisung đây sẽ cho bạn mình thấy nó giỏi giang như thế nào, và nó chắc chắn cậu cún sẽ lác cả mắt khi thấy sự lợi hại của nó lúc chơi guitar. chính kim seungmin cũng bị chọc cười vì biểu cảm và suy nghĩ hiện rõ mồn một trên mặt ấy của han jisung. cậu nhếch mép, tay vươn ra lật sách, tìm lại vài mục mà mình còn chưa nắm bắt hoàn toàn, chỉ cho jisung xem.
'đây thưa thầy giáo han jisung, hãy chỉ giúp tôi với ạ'
câu bông đùa của seungmin thành công khiến cả hai đứa bật cười nắc nẻ. bầu không khí giữa hai người thoáng chốc liền trở về như ban đầu, thoải mái và dễ chịu. jisung lấy cây đàn bên cạnh, tận tình chỉ dạy cho cậu bạn đồng niên, thỉnh thoảng cũng chêm vào những câu trêu chọc hóm hỉnh. tiếng cười lanh lảnh cùng tiếng đàn guitar vang lên, xen kẽ nhau, vô cùng hòa hợp. han jisung lúc này mới nhớ ra, lý do cả hai cứ dây dưa với nhau mãi đến giờ là vì gì. chính là vì bọn họ đều có chung một tình yêu to lớn và tha thiết với âm nhạc. như lúc này đây, khi tiếng hát của họ cùng cất, chúng dường như chẳng giấu được những cảm xúc và khát khao của hai người dành cho những bản nhạc trầm bổng, những giai điệu du dương, và cả dành cho nhau.
nắng cuối thu trải vàng cả ngôi trường cấp ba rộng lớn. nơi mái tum sân thượng, có hai thanh xuân vừa đúng dịp cùng bung nở, đầy rực rỡ.
'nếu có chuyện gì xảy ra tìm ai đó mà tâm sự ấy, đừng giữ trong lòng.'
trước khi kim seungmin trèo xuống khỏi mái tum để về lớp, cậu đã nói với nó như thế. làm thế nào mà người ta có thể không rơi vào lưới tình của một người lúc nào cũng tinh tế như thế chứ? và han jisung lại rung động, chỉ với suy nghĩ seungmin đã luôn lo lắng cho nó từ nãy tới giờ. cái tính nó chính là như vậy, chỉ cần một vài sự quan tâm nhỏ xíu từ seungmin, nó đều có thể vui vẻ lên nhanh chóng như thế. jisung chẳng thể kiềm được khoé môi đang kéo lên tới tận mang tai, nhanh chóng hỏi ngược lại.
'cậu lo cho tớ đấy à? vậy từ giờ có gì tớ sẽ đều nói với cậu được không?'
hai mắt jisung ánh lên, long lanh như những viên bi đủ màu sắc được soi rọi dưới nắng vàng, chờ mong câu trả lời từ người nó thầm thương. thế nhưng đáp lại nó, lại là cái quay đầu né tránh của seungmin. cậu bước nhanh xuống thang như thể đang chạy trốn, nhưng bằng cách nào đó, giọng nói lại vẫn lãnh đạm như thường.
'khỏi, đừng có nói với tớ. tớ không muốn nghe đâu.'
câu từ chối nhàn nhạt của seungmin như đẩy jisung từ chín tầng mây xuống với hiện tại tàn nhẫn. han jisung chưng hửng nhìn mái đầu nâu đen lấp ló dần biến mất, và rồi nó nghe cái huỵch tiếng cậu bạn nhảy từ cầu thang xuống nền sân thượng. hoặc có lẽ đó chính là tiếng trái tim nó chệch một nhịp, trong đau đớn. nụ cười jisung nháy mắt liền trở nên méo mó. à, vậy lại là tại nó. tại nó chẳng nhận thức được vị trí của mình trong mối quan hệ này. jisung chẳng kiềm được mà nhớ lại những lúc nó bị seungmin bơ toàn tập và vờ như chẳng quen biết mỗi lần họ giáp mặt ở đâu đó có nhiều hơn hai đứa trong trường. nó đã chẳng nén được chút chạnh lòng nhen nhóm trong tim, nhưng rồi cũng đành giả vờ như không biết gì giống cách cậu bạn của nó đã làm. có lẽ han jisung và kim seungmin cũng chẳng hơn kém gì hai người lạ lướt qua đời nhau. chỉ là vô tình, họ biết về một mặt khác của đối phương nhiều hơn người khác một chút thôi. và họ, hay ít nhất là seungmin, chưa bao giờ muốn trở thành một phần cuộc sống của người kia. sự quan tâm tưởng chừng như to lớn cậu trao cho nó, chắc cũng chỉ là sự bố thí tuỳ tiện mà ai cậu cũng có thể dành tặng mà thôi.
han jisung nằm phịch xuống, vùi mặt vào cánh tay, chẳng dám ngó đầu ra nhìn người kia thêm giây phút nào nữa. vì thời gian dành cho nó đã hết rồi.
'đồ xấu tính'
tôi đã chịu đựng nó bấy lâu nay
sự lạnh lùng trong ánh mắt và giọng nói của người
liệu chúng ta có kết thúc không
tất cả giờ đều phụ thuộc vào người
'này han jisung!'
tiếng giận dữ của hwang hyunjin cắt ngang buổi luyện tập của họ. tay trống với khuôn mặt hoàn mỹ đang nhăn nhó ấy nhìn jisung như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. có vẻ như nó lại vừa mắc sai lầm gì đó rồi.
'lại đánh sai nhịp nữa rồi!! lần thứ tư trong ngày rồi đấy cậu nhạc sĩ thiên tài ạ? tao chưa bao giờ mày lơ đãng như hôm nay đâu đấy han jisung? bình thường mày là cái người xét nét cả nhóm từ những nốt đầu tiên cơ mà? sự chuyên nghiệp ấy đi đâu mất rồi hả?'
mặc hyunjin cứ lải nhải, han jisung vẫn cứ nắm chặt cây guitar, và im lặng. nó cúi mặt, chẳng có gì để giải thích hay bao biện cho sự xuống tinh thần của nó cả.
'bình tĩnh nào hyunjin... có lẽ hôm nay jisung hơi mệt nên mới vậy thôi...'
trước cơn giận đùng đùng của cậu bạn cùng nhóm, lee felix đứng giữa bối rối lên tiếng, cố gắng hoà hoãn không khí căng thẳng của cả hai.
'hôm nay seungmin cũng không tới nên cũng khó mà tiếp tục tập luyện ha... chúng ta dừng lại tại đây thôi nha.'
tay bass giương đôi mắt long lanh nhìn jisung rồi lại nhìn hyunjin đang tức nghiến răng nghiến lợi. và đương nhiên, khi thiên thần đã lên tiếng, chẳng ai nỡ từ chối cậu cả. hwang hyunjin cuối cùng đành nuốt lại cục tức xuống bụng, thở dài vươn tay vò mái đầu của người thấp hơn. cũng chẳng phải ý kiến hay khi họ cứ cố chấp tập luyện với sự khó chịu này. ba người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, và rồi rời khỏi studio ra về.
sau khi nghe cho đã đời một tràng cảnh cáo từ hyunjin, han jisung lòng ngổn ngang vẫy tay tạm biệt bóng hai người bạn dần đi xa, và rồi cũng lững thững xoay người bước đi. nó đi, nhưng cũng chẳng biết nên về đâu nữa. nó cứ đi, vừa đi vừa trôi theo từng dòng suy nghĩ, về kim seungmin, về mối quan hệ của hai đứa, và về cả bản thân nó. câu nói vài ngày trước của seungmin cứ mãi quanh quẩn trong đầu nó. dù cố thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn chẳng thể ngưng lại ký ức về câu nói ấy, cũng chẳng thể ngăn trái tim mình quặn đau từng hồi. không biết là may hay xui nữa khi từ dạo ấy nó cũng chẳng chạm mặt seungmin thêm lần nào. trong trường thì vốn đã khó vì seungmin không mấy khi bước ra khỏi lớp, ở studio thì cậu chàng vài bữa nay cứ biến đi đâu mất, không chịu xuất hiện, càng không liên lạc gì với jisung. hình như là vì cậu đang chuẩn bị hồ sơ du học, han jisung đã nghe phong thanh từ người bạn ở lớp cậu như vậy.
vô thức, han jisung đã dừng chân lại ở một nơi mà từ lâu nó đã không lui tới. nơi nó và kim seungmin gặp nhau lần đầu, là tại mảnh sân chơi dành cho con nít này đây. hai đứa trẻ khi ấy, mới chập chững bước sang tuổi thứ sáu, chẳng biết quá nhiều về thế giới, về sự phức tạp giữa con người với người. chúng đã chỉ cần chạm mặt, mỉm cười chào nhau, và rồi trở thành bạn. những cảm xúc ngây thơ và đơn thuần nhất ngày đó, là han jisung và kim seungmin đã trao cho nhau, không do dự. chúng đã từng nắm tay thật chặt cùng dạo chơi, từng vì vài thứ bé xíu mà cãi nhau đến oà khóc, cũng đã từng trao cho nhau những cái ôm ấm áp nhất. chẳng như cách hai đứa lướt qua nhau như lúc này. đó phải chăng là cách người ta cất quá khứ của mình đi khi họ trưởng thành hay sao?
vậy thì han jisung hẳn là vẫn còn ở lại cái độ tuổi bé thơ ấy, và nó cũng ước rằng mình có thể mãi như thế.
vì nó chẳng biết nó có thể giả vờ cùng seungmin đến bao giờ nữa. giả vờ rằng họ không có mối quan hệ gì trước mặt người khác, giả vờ rằng nó đã quên sạch những ký ức ngày xưa, cũng giả vờ rằng nó chưa từng yêu người bạn từng thân của nó đến phát điên.
'jisung?'
dẫu tôi biết câu trả lời của người là không,
nhưng tôi vẫn vờ như mình chẳng hay gì.
bởi tôi nào có từ bỏ được người đâu...
han jisung đã tưởng mình đang nằm mơ, khi bóng dáng người ấy hiện lên trước mặt nó, rõ mồn một. nó đã định tự cười nhạo bản thân vì sự thảm hại của nó, khi mà nó đã yêu người ta đến cái độ nhìn thấy ảo ảnh của kim seungmin. nhưng khi mái đầu đen tuyền khẽ nghiêng và khuôn mặt ấy hiện ra, chúng như khẳng định với nó rằng, người khiến nó đau đáu mấy nay đang thật sự ở đây, trước mắt nó. và giây phút giọng nói cậu vang lên, dường như một tầng cảm xúc trong lòng jisung lại đang cố phá vỡ chút kiên cường được xây dựng bằng cả lòng tự tôn để bảo vệ nó, và rồi dâng trào lên nhấn chìm mọi thứ, bao gồm cả chính bản thân nó. nhưng đến cuối cùng, jisung đã ngăn được chúng. nó cố gắng bình tĩnh gật đầu đáp lại người kia, cũng cố gồng lên mà ngăn từng bước chân đang tiến lên bên cạnh bạn khỏi run rẩy.
'đã lâu không gặp...'
seungmin ngập ngừng bắt chuyện, dường như cũng đang cố gắng làm cho bầu không khí giữa hai đứa tự nhiên hơn.
'ừm'
một tiếng ậm ừ đáp lại của jisung, và hai đứa nó đột nhiên thật ngại ngùng. ánh mắt chúng cứ nhìn ngang dọc, chẳng dám nhìn thẳng đối phương. jisung thì là vì nó vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bạn nó, khi mà cảm xúc của nó vẫn còn là một mớ bòng bong xen lẫn vào nhau. hay đúng hơn là nó vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với sự sợ hãi trong lòng, về cái viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. còn seungmin thì nó cũng không biết tại sao cả cậu cũng vậy nữa. hai đứa nó hiện tại còn lúng túng hơn cả giây phút chúng gặp nhau ở studio, khi seungmin được hyunjin dẫn tới và giới thiệu cậu sẽ là vocal mới của nhóm với nó.
và thế là hai đứa im lặng.
jisung nhìn quanh trong bối rối, và rồi chợt nhận ra nơi seungmin đang đứng lại chính là trước một cây cổ thụ rợp bóng. cái cây ấy đã thay đổi nhiều đến mức chính nó cũng phải choáng ngợp.
'từ khi nào mà nó đã lớn đến vậy rồi?'
trong vô thức, jisung liền bật suy nghĩ của nó ra khỏi miệng. kim seungmin nhìn nó, có chút ngạc nhiên ánh lên nơi đáy mắt đen tuyền của cậu bạn, và rồi cậu mỉm cười, đầy hạnh phúc.
'phải nhỉ? cũng đã hơn mười năm rồi...'
và giờ đến lượt jisung cũng mang những cảm xúc tương tự cậu bạn của nó lúc nãy. vậy là kim seungmin vẫn nhớ về nó, cậu vẫn nhớ rằng chúng nó ngày xưa đã thế nào ư? bao nhiêu cảm xúc cùng hồi ức cuộn lại, trộn lẫn với nhau khiến jisung không khỏi bồi hồi.
'cái cây cao như vậy mà ngày trước tớ đã từng trèo lên đó! seungmin thấy tớ giỏi không?'
jisung tự hào khoe khoang, cố gắng khơi gợi lại những kỷ niệm ngày xưa với seungmin. nó vẫn muốn chắc chắn hơn, về việc seungmin thật sự vẫn còn nhớ gì đó thuộc về hai đứa nó khi còn nhỏ.
'phải rồi, và sau đó không leo xuống được mà khóc nhè trên đó gọi tớ tới cứu.'
kim seungmin cười, giọng cười của cậu vang lên thật ngọt ngào nhưng lời nói của cậu thì tràn ngập ý trêu đùa, khiến jisung ngay lập tức đỏ lựng mặt vì quê.
'cậu quá đáng thật đó!! hồi ấy cậu bảo tớ đừng sợ, cứ nhảy đi và cậu sẽ đỡ mà cậu cũng có làm được đâu!!'
han jisung phồng má, tay cuộn thành nắm đấm đánh thùi thụi vào người kim seungmin. cậu bạn cún của nó thì vẫn ôm bụng cười vì chọc quê bạn mình thành công. chẳng biết tại sao mà jisung lại cảm giác như nét mặt cậu bạn đến giờ mới trở nên thật thanh thản, như thể cậu đã gỡ bỏ được gánh nặng nào đó trong lòng vậy. và cả jisung cũng bất giác hạnh phúc thay cho bạn nó.
'nơi này đầy ắp những kỉ niệm của chúng ta nhỉ?'
seungmin cong đôi mắt nhìn thẳng vào nó, rủ rỉ một câu hỏi tu từ. cậu ấy biết! cậu ấy biết và còn nhớ tất cả! trong lòng jisung gào lên từng tiếng đầy vui sướng. nó gật đầu, và rồi hai đứa thao thao bất tuyệt kể lại những ngày lít nhít đi với nhau. tựa như họ chưa từng xa cách, hay từng làm tổn thương nhau. mọi thứ bỗng chốc quay về điểm xuất phát. kim seungmin sáu tuổi dường như đang quay lại trước mặt jisung vậy.
mặt trăng lấp ló sau tán cây um tùm, thả từng chùm ánh sáng bé nhỏ xuống dạo chơi, như để chung vui với hai đứa trẻ, cũng như để soi tỏ lòng chúng.
'chúng ta từng thật hạnh phúc nhỉ?'
'ừ, rất hạnh phúc'
'đó là lý do tớ không muốn rời xa cậu chút nào...'
tôi nín thở chờ đợi cậu trả lời từ người
tôi đã đặt mọi quyền quyết định cho người
hãy nói với tôi đi, có hay không?
người sẽ chọn yêu tôi hay rời bỏ tôi đây?
đôi mắt han jisung mở to. trong phút chốc xung quanh nó, mọi thứ đang ngừng lại. hình ảnh kim seungmin lúc đó phản chiếu trong mắt nó, cũng khắc sâu vào tâm trí jisung, với một nụ cười mỉm đau nhói và đôi mắt cong lưỡi liềm khẽ long lanh như mặt biển, như thế chúng đã chứa đựng cả ngàn niềm đau giấu kín, nhưng sắp sửa ào ra từng đợt như những đợt sóng ngày bão. trong một khắc han jisung cũng cảm giác như thể vừa bị ai đó bóp chặt lấy trái tim mình. nó vươn tay lên, trong vô thức, và cuối cùng chạm vào bên má mềm mại của người kia. một cái chạm nhưng kết nối hàng vạn tâm sự của cả nó và cậu, một cái chạm như để xé bỏ tấm màn che giấu những cảm xúc mà hai đứa dành cho nhau.
jisung nghẹn giọng, tuôn ra hết mớ suy nghĩ hỗn loạn của nó ra.
'vậy tại sao cậu lại đẩy tớ đi?'
'tại sao hết lần này tới lần khác cậu lại giả vờ như chúng ta chẳng hay biết?'
'tại sao cậu vẫn nhớ mọi thứ rõ đến thế mà lại làm ngơ khi chúng ta bên cạnh nhau?'
'tớ mới là người chịu hết những điều đó mà tại sao? tại sao khi cậu nhìn tớ như thế, tớ lại cảm giác như cậu mới là người chịu mọi đau thương trên đời này vậy?'
nước mắt cuối cùng cũng rơi, nhưng là từ nó. chúng rơi lã chã, lã chã chẳng ngừng. những tủi hờn, những giằng xé, những yêu thương bấy lâu nay nó cất giấu, giờ cứ thế trôi xuống hai bên gò má hồng hào. dường như chúng đã chỉ đợi giây phút nó thôi ngăn cản chúng lại, để mà rời đi, để chúng không trở thành đám rêu xấu xí mọc trong tim của nó mãi mãi và chẳng thể nào tẩy đi được.
'kim seungmin à, cầu xin cậu... đừng bỏ tớ sang một bên như thế này nữa...'
han jisung trong cơn nức nở rơi vào một cái ôm thật chặt, một cái ôm mà nó đã đợi gần mười năm nay, một cái ôm mà nó đã từng đánh đổi cả cuộc sống của mình để có thể quay lại hàn quốc. lần đầu tiên nó cầu xin một ai đó và cũng là lần duy nhất nó cảm thấy, chỉ cần một thứ đơn giản như vậy thôi là đủ cho tất cả những gì nó trải qua.
'tớ xin lỗi cậu, han jisung...'
'tớ xin lỗi cậu nhiều lắm'
tiếng kim seungmin không ngừng xin lỗi nó vang lên bên tai như xoa dịu bao buồn tủi ấm ức của nó. hai tay han jisung cũng chầm chậm vươn lên, và rồi ôm lấy tấm lưng gầy gò của người nó thương cả đời này. có thứ gì đó lành lạnh chảy trên vai nó, có lẽ là nước mắt của seungmin. tay nó khẽ siết chặt, đưa cái ôm của hai đứa càng sâu hơn, cũng đưa hai trái tim thổn thức đặt cạnh nhau, cùng an ủi và vỗ về những gì đã qua.
xin người hãy trả lời tôi
bằng tất cả sự thật lòng người có
hãy nói hết với tôi ngay lúc này đi
người sẽ chọn yêu tôi hay rời bỏ tôi đây?
trên mái tum trường học một ngày cuối thu, vẫn là hai đứa nhóc đồng niên đang chia nhau hai bên tai nghe và ngâm nga theo tiếng đàn ghita chúng nâng niu trên tay. âm thanh của chúng vẫn dịu êm và thanh thuần như vậy, nhưng lần này cả hai đã chẳng còn ngại ngùng mà quay mặt đi khi họ vô tình nhìn vào mắt đối phương nữa. ngược lại, chúng còn trao nhau những ngọt ngào chẳng che giấu, cùng hai bàn tay siết chặt vào nhau, không rời.
'seungmin nàyyy, có thật là cậu không đi du học nữa vì tớ không?
'đây là lần thứ sáu cậu hỏi tớ rồi đó! là thật, được chưa?'
'vậy có thật là cậu cãi nhau với bố mẹ là vì cậu muốn chơi đàn cùng tớ tiếp không?'
'dù cậu có hỏi tớ bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn là đúng vậy mà thôi.'
'hì hì, vậy cậu sẽ cùng tớ chơi đàn mãi mãi chứ?'
'tớ sẽ cùng cậu cả đời.'
hai khoé môi chẳng giấu nổi hạnh phúc đong đầy mà cùng kéo lên cao, hai mái đầu cũng dựa vào nhau, đón đợi những ánh mặt trời của tương lai sáng lạn phía trước, một tương lai họ có nhau.
'này han jisung, nhảy đi!'
'cậu có chắc là cậu đỡ được tớ từ trên mái tum này không?
'có! đừng sợ hãi, có tớ ở đây mà!'
'vậy tớ nhảy nhé?'
'ừm!'
'tớ yêu cậu, kim seungmin.'
'tớ cũng vậy.'
đỡ được cậu rồi, cả thế giới của tớ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro