Chương 1 Khởi đầu
Đêm buông xuống, Luân Đôn chìm trong sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Ánh sáng vàng vọt từ những ngọn đèn đường không thể xua tan bóng tối dày đặc. Những con phố vắng vẻ như ôm trọn sự im lìm, chỉ có tiếng gió rít qua các ngõ ngách, len lỏi qua những bức tường cũ kỹ phủ đầy rêu phong, mang theo mùi ẩm mốc và chút nồng nặc của sương đêm. Cả thành phố như nín thở, như chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Bên kia bờ sông Thames, Big Ben đứng lặng lẽ, như một nhân chứng cho những sự kiện mờ ám đang diễn ra. Đồng hồ điểm ba giờ sáng. Một căn hộ tại khu nhà giàu hiện lên ánh sáng yếu ớt, lạ kỳ trong màn đêm. Cánh cửa hé mở, nhưng bên trong căn hộ, không khí nặng nề như thể cái chết đã chiếm lấy nơi đây
Căn hộ số 47 không còn nét sang trọng vốn có, mà giờ đây trở thành hiện trường của một vụ giết người kinh hoàng. Thi thể của Jonathan Croft, một doanh nhân nổi tiếng, nằm ngửa trên sàn, đầu ông bị cắt lìa và treo lơ lửng trên một chiếc violin – một hình ảnh đầy ghê rợn như một tác phẩm nghệ thuật ác mộng. Máu đỏ loang lổ khắp nơi, nhuộm đỏ sàn nhà sáng bóng. Đôi mắt của nạn nhân mở trừng, đầy sợ hãi, như thể bị ám ảnh bởi một điều gì đó không thuộc về thế giới này.
Emily Kensington, nữ thám tử người Anh, bước đến trước căn hộ. Ánh mắt xám sắc bén của cô đảo quanh từng chi tiết. Cô cảm nhận ngay đây không phải là vụ án giết người thông thường - kẻ sát nhân đã cố tình tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng, như muốn gửi đến họ một lời thách thức.
Đúng lúc ấy, Camille Dupont, một cảnh sát hình sự người Pháp, xuất hiện. Bước vào căn hộ, Camille không nói lời nào, chỉ nhanh chóng quan sát từng chi tiết với ánh mắt lạnh lùng, sắc sảo. Mái tóc đen nhánh của cô buông dài, ánh mắt nâu tối đang lặng lẽ phân tích khung cảnh trước mặt. Emily ngạc nhiên với sự xuất hiện của Camille, nhưng cũng bị cuốn hút bởi thái độ tự tin, không chút nao núng của cô.
Emily nhìn Camille một cách dò xét.
Emily: "Cô là ai? Đây là hiện trường điều tra của chúng tôi."
Camille gật đầu, ánh mắt không rời khỏi thi thể.
Camille: "Camille Dupont, cảnh sát hình sự từ Paris. Vụ án này có liên quan đến chuỗi giết người ở Pháp, nên tôi được cử đến đây hỗ trợ."
Emily không nói gì, chỉ gật đầu, dần hiểu rõ hơn sự nghiêm trọng của vụ việc. Trong khi đó, các cảnh sát khác và phóng viên vẫn đang tụ tập bên ngoài, tiếng xì xào bàn tán vang lên khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Thomas, điều tra viên dày dạn kinh nghiệm, tiến lại gần Emily với gương mặt nghiêm nghị.
Thomas: (giọng căng thẳng) “Pháp y đang tìm kiếm thêm bằng chứng từ thi thể. Họ cho rằng cái chết của Croft không phải là ngẫu nhiên. Thời gian chết ước tính khoảng từ 6 đến 8 tiếng trước khi chúng ta đến đây. Và cái vết cắt... nó tinh vi đến mức đáng sợ. Hắn không chỉ là một kẻ giết người, hắn có kỹ năng của một người hiểu rõ về giải phẫu."
Emily rùng mình, cảm nhận từng lời của Thomas như một nhát dao xuyên thẳng vào bầu không khí. Chỉ có thể là một kẻ có tâm lý bệnh hoạn mới tạo ra một “tác phẩm" ghê rợn đến vậy.
Đột nhiên, ánh mắt Emily chợt dừng lại khi nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ dưới chân bàn. Cô cúi xuống, cẩn thận nhặt lên và đọc dòng chữ viết bằng mực đỏ: “Ta sẽ không ngừng lại cho đến khi các ngươi quỳ gối. Hãy chuẩn bị, những con rối ngu ngốc."
Camille cất tiếng đọc dòng chữ , giọng nghiêm túc:
Camille: "Rõ ràng hắn muốn chúng ta biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Đây không chỉ là một vụ giết người,hắn đang khởi động một trò chơi mà hắn là kẻ nắm quyền.”
Dr. Patel, chuyên gia pháp y, ngẩng lên từ thi thể, đôi mắt ánh lên sự lo lắng: Dr. Patel: "Có một điều nữa. Cách mà hắn sắp đặt cái đầu trên chiếc violin... Nó không chỉ mang tính biểu tượng. Có vẻ như hắn đang ám chỉ điều gì đó, như thể đang đưa ra cho chúng ta một thông điệp ngầm.”
Thomas, Dr. Patel, Emily, và Camille đều đứng lặng nhìn nhau, mỗi người mang một cảm xúc khác nhau. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu rõ – họ đang đối mặt với một tên sát nhân nguy hiểm, với một tâm trí đầy bệnh hoạn và kế hoạch đã được tính toán tỉ mỉ.
Ngoài kia, một nhóm phóng viên đang xôn xao chờ đợi, từng ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng. Đám đông đang tụ tập ngày một đông hơn, mọi người bắt đầu bàn tán về vụ án kinh hoàng này.
Cuộc hội thoại của họ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Thomas. Ông nhận cuộc gọi, và trong khi nghe, sắc mặt ông dần chuyển sang nghiêm trọng hơn.
Thomas ngắt cuộc gọi, nét mặt ông căng thẳng, như thể một khối đá nặng nề vừa đè lên vai. Ông quay sang Emily và Camille, thông báo với giọng trầm hơn: “Có một nạn nhân khác được phát hiện ở Paris. Cảnh sát Pháp đang điều tra, nhưng có vẻ như điều này không chỉ là một vụ giết người đơn lẻ.”
Emily cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào trong lòng. Những gì họ đang đối mặt có thể lớn hơn cả những gì họ tưởng tượng. “Chúng ta cần liên lạc ngay với cảnh sát Pháp và tìm hiểu xem họ đã tìm ra điều gì,” cô nói, giọng kiên quyết.
Camille nhìn chằm chằm vào thi thể của Jonathan Croft, không khỏi rùng mình trước cách mà hắn đã để lại một thông điệp mờ ám. “Hắn đang thử thách chúng ta. Hắn muốn chúng ta cảm thấy bất lực, như thể đang chơi một trò chơi nguy hiểm mà chỉ một mình hắn nắm quyền kiểm soát.”
Dr. Patel tiếp tục kiểm tra thi thể, ánh mắt ông đầy lo âu. “Tôi sẽ cần thêm thời gian để phân tích thi thể, nhưng tôi cảm thấy đây không phải là những cái chết ngẫu nhiên. Những người này có thể có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.”
Emily thở dài, cố gắng sắp xếp các ý tưởng trong đầu. “Chúng ta cần có một cuộc họp nhanh với tất cả các điều tra viên và chuyên gia khác. Chúng ta không thể để bất kỳ chi tiết nào bị bỏ qua.”
“Đồng ý,” Thomas đáp. “Chúng ta cần một kế hoạch hành động cụ thể, và chúng ta không thể để hắn có thêm thời gian để ra tay.”
Trong khi mọi người đang vội vã chuẩn bị cho cuộc họp, Emily không thể ngừng suy nghĩ về cái đầu treo trên chiếc violin. Tại sao lại là một chiếc violin? Cảm giác như đây không chỉ là một hình thức hành hạ thể xác, mà còn là một hình thức nghệ thuật mà kẻ sát nhân đang muốn truyền tải. Điều này càng khiến cho tâm trí của cô thêm căng thẳng.
Khi cuộc họp bắt đầu, Emily đứng lên, cố gắng giữ bình tĩnh trong giọng nói của mình. “Chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người cực kỳ thông minh và tàn nhẫn. Hắn không chỉ đơn thuần giết người mà còn muốn gửi đi một thông điệp. Hắn đã chọn một nạn nhân có tiếng tăm để tạo ra sự chú ý.”
Một điều tra viên trẻ tuổi, Jack, ngắt lời. “Nhưng tại sao lại là Croft? Ông ta có liên quan gì đến những vụ giết người khác không?”
“Đó chính là điều mà chúng ta cần tìm ra,” Camille nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi những hình ảnh trong tâm trí cô. “Tôi đã nghe thấy những tin đồn về những cuộc hội thoại giữa Croft và một số nghệ sĩ khác. Có thể họ đã tham gia vào một dự án nào đó, hoặc một hợp đồng lớn.”
Thomas gật đầu. “Chúng ta cần tìm kiếm thông tin về những người bạn và đồng nghiệp của Croft. Liệu họ có thể đã thấy điều gì lạ không? Hoặc có thể họ biết về những mối quan hệ mà Croft đã tham gia?”
Emily cảm thấy sự kiên quyết trong lòng. “Tôi sẽ liên hệ với các phòng ban khác để thu thập thông tin. Chúng ta cần phân tích tất cả các mối liên hệ có thể có giữa Croft và những nạn nhân khác.”
Cuộc họp tiếp tục với những phân tích sâu sắc về vụ án. Các điều tra viên chia nhau ra làm việc, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Emily và Camille quyết định sẽ cùng nhau tìm kiếm thông tin về Croft từ những mối quan hệ trong giới nghệ thuật.
Phố Họa Sĩ
Họ lái xe qua những con phố hẹp của Luân Đôn, nơi ánh đèn vàng ấm áp từ các quán cà phê và cửa hàng nhỏ phản chiếu lên những tòa nhà cũ kỹ. Mặc dù không khí bên ngoài có vẻ ấm áp và thân thiện, nhưng trong lòng họ thì hoàn toàn khác. Họ đang chuẩn bị bước vào một thế giới tối tăm và đầy rẫy những bí mật.
“Cô đã làm việc với nhiều điều tra viên trước đây chưa?” Camille hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.
“Chưa nhiều,” Emily trả lời. “Nhưng tôi đã học được rằng mỗi vụ án đều có những điều bất ngờ. Và điều quan trọng là phải lắng nghe những tiếng nói từ quá khứ.”
Camille cười nhẹ, ánh mắt cô sáng lên. “Cô rất thông minh, Kensington. Tôi cảm thấy chúng ta sẽ có thể làm việc tốt cùng nhau.”
Khi đến một quán cà phê nghệ thuật nơi Croft thường lui tới, không khí trong quán ngột ngạt với những bức tranh treo tường và những tác phẩm nghệ thuật đương đại. Họ tìm thấy một người bạn cũ của Croft, một nghệ sĩ tên là Alistair, người vẫn còn đang trong cơn say của những bữa tiệc nghệ thuật.
“Croft? Ông ta là một người kiệt xuất trong giới nghệ thuật,” Alistair nói, mắt lấp lánh khi nhớ về những kỷ niệm xưa. “Nhưng gần đây, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ông ấy đã trở nên rất kín đáo.”
Emily cảm thấy sự hồi hộp trong không khí. “Có điều gì cụ thể mà ông ấy đã nói với ông không?”
Alistair suy tư một lát, rồi lắc đầu. “Tôi không thể nhớ chính xác, nhưng tôi có cảm giác như ông ấy đang tìm kiếm một thứ gì đó. Ông ấy nói về một hợp đồng lớn, một cơ hội mà có thể thay đổi mọi thứ.”
Camille nhướng mày, sự hứng thú hiện lên trên nét mặt. “Có ai khác tham gia vào dự án đó không?”
“Có chứ,” Alistair đáp, ánh mắt ngập tràn lo lắng. “Một nhóm nghệ sĩ, bao gồm cả những người mà ông ấy đã làm việc cùng trước đây. Nhưng họ đã trở nên kỳ lạ… Có ai đó trong số họ đã cảnh báo Croft về một điều gì đó.”
Emily cảm thấy như một manh mối quan trọng đang hiện ra trước mắt. “Chúng tôi cần danh sách những nghệ sĩ đó. Ông có thể cung cấp cho chúng tôi được không?”
“Chắc chắn rồi, nhưng hãy cẩn thận. Không khí trong giới nghệ thuật hiện nay rất căng thẳng, và tôi cảm thấy có một điều gì đó bất thường đang xảy ra,” Alistair cảnh báo.
Đêm Đen Băng Giá
Sau khi rời quán cà phê, Emily và Camille nhanh chóng trở về văn phòng, trong lòng tràn đầy hy vọng mới. Họ quyết tâm tìm ra sự thật, bất kể giá nào. Nhưng khi đêm đã khuya, những bóng tối xung quanh họ dường như càng lúc càng dày đặc. Họ không biết rằng kẻ sát nhân đang âm thầm theo dõi từng bước đi của họ, như một con báo rình mồi.
Khi về đến văn phòng, một bầu không khí căng thẳng bao trùm không gian. Các điều tra viên đang bàn luận sôi nổi về những manh mối mới từ Paris, nhưng Emily cảm thấy một nỗi lo lắng không thể lý giải được.
“Có vẻ như mọi người đang nín thở,” Camille nói, ánh mắt nâu tối của cô quét qua đám đông.
Emily gật đầu. “Chúng ta không chỉ đang tìm kiếm một kẻ giết người,chúng ta đang tìm kiếm một thứ gì đó còn tồi tệ hơn. Hắn ta có kế hoạch, và chúng ta đang chạy đua với thời gian.”
Thomas bước vào, vẻ mặt ông nặng nề. “Chúng ta vừa nhận được thông tin từ Paris. Cảnh sát đã phát hiện một thi thể khác, và cách mà nạn nhân chết có nhiều điểm tương đồng với Croft.”
Nỗi sợ hãi như một bóng ma bao trùm họ. Emily cảm thấy một cơn lạnh toát dọc sống lưng. “Chúng ta phải tìm hiểu ngay về nạn nhân đó. Mọi chi tiết đều quan trọng.”
Tất cả đều bắt tay vào công việc, nhưng sự căng thẳng hiện lên trên từng khuôn mặt. Mọi người đều biết rằng mỗi giây trôi qua đều có thể dẫn đến một cái chết tiếp theo.
Trong khi những suy nghĩ và kế hoạch đang diễn ra trong phòng, ở bên ngoài, một chiếc xe hơi đen bí ẩn dừng lại trước cửa. Một người đàn ông lạ mặt bước ra, vẻ mặt lạnh lùng và sắc sảo, đôi mắt hắn như những viên đá thô ráp. Hắn đi vào đêm tối, như thể hòa mình vào những bóng đen của thành phố, nơi mà mọi âm thanh đều bị che khuất bởi tiếng gió lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro