Chương 12: Thầy cũ và Idol


Sau khi tiễn Minhwan, Gamin bước nhanh đến tiệm bánh nơi cậu làm thêm. Cậu vừa mặc tạp dề  mắt vừa nhìn quyển lịch trên bàn, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là cậu sẽ nhận được lương, nghĩ đến chuyện đó, Gamin đã phấn khích đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên giữa tiệm.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, báo hiệu có khách. Vừa mới nghe chuông, cậu liền quay lại, nở nụ cười chuyên nghiệp để chào hỏi. Nhưng khi nhìn thấy những người bước vào, cậu chợt khựng lại. Trông họ rất quen... nhưng cậu chưa kịp nhớ ra là ai.

Mãi đến khi ánh mắt cậu dừng lại trên Sunchul, Gamin mới nhận ra. Cậu reo lên vui vẻ:

"Thầy Sunchul!!"

Sun Chul hơi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày. Dường như anh ta không nhớ ra ngay đây là học trò cũ của mình mà chỉ nhận ra cậu là tân binh mới của tổ chức. Dojin, người đi cùng Sunchul, huýt sáo, liếc Gamin một cái rồi cười nhạt:

"Cậu không nhận ra bọn tôi à?"

Gamin quay sang, ánh mắt cậu lập tức mở to khi nhận ra hai người đi cùng Sunchul không ai khác chính là Dojin và Siwan—hai người mẫu nổi tiếng mà cậu hâm mộ. Mặc dù trong lòng đang cực kỳ kích động nhưng cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.

Không khí trong tiệm bánh cũng vì vậy mà trở nên khác lạ. Gamin cảm thấy một sự căng thẳng nhẹ không rõ lý do. Dojin vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo chút thú vị khi quan sát cậu. Siwan chống cằm, nhìn Gamin đầy hứng thú. Sunchul thì có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau một lúc im lặng, Siwan chợt lên tiếng:

"Cậu làm bánh cho bọn tôi thử đi?"

Gamin chớp mắt, hơi bất ngờ trước yêu cầu này nhưng vẫn vui vẻ gật đầu. Cậu nhanh chóng quay lại khu vực làm bánh, tập trung nhào bột và tạo hình bánh một cách thuần thục. Trong lúc đó, ba người đàn ông vẫn lặng lẽ quan sát cậu.

Dojin thi thoảng nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn không rời khỏi Gamin. Sun Chul lâu lâu lại nhìn cậu, như thể đang cố nhớ ra điều gì đó từ quá khứ. Còn Siwan, anh ta có vẻ thích thú với phản ứng của Gamin hơn là hứng thú với món bánh.

Khi bánh đã hoàn thành và được mang ra, Dojin nếm thử rồi cười nhẹ:

"Ngon hơn tôi tưởng."

Siwan gật gù, ra vẻ hài lòng:

"Ừm, lần sau tôi sẽ ghé nữa."

Sunchul không nói gì nhiều, chỉ nhìn Gamin một lúc lâu rồi mới đứng dậy. Ánh mắt anh ta vẫn mang theo chút suy tư, dường như đang nhớ lại điều gì đó.

"Tạm biệt"

Gamin nghe thế thì hơi ngớ người, nhưng rồi cũng mỉm cười đầy vui vẻ đáp lại.

"Dạ, tạm biệt quý khách ạ"

Sunchul hơi nhếch môi cười nhẹ rồi quay người rời đi. Vừa thấy cả ba bước ra khỏi cửa, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu không hề biết rằng... kể từ lần gặp này, ba người kia đã bắt đầu để mắt đến cậu nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro