Chương 19: Không vui???
Sau khi mua cà phê xong, Gamin và Kim Yuri cùng nhau quay về trụ sở. Trước khi tách ra, Kim Yuri nghiêng đầu nhìn Gamin, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
"Nếu tối nay rảnh thì gọi cho tôi nhé?"
Gamin chớp mắt, hơi bất ngờ trước ánh mắt của Kim Yuri—một ánh mắt lạ lẫm, vừa như đùa cợt, vừa như săn mồi. Nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản xem đây là một lời mời bình thường từ một người bạn mới. Cậu nhận lấy tờ giấy có số điện thoại của Kim Yuri, mỉm cười đáp lại:
"Ừm, nếu rảnh tôi sẽ gọi."
Kim Yuri cười nhẹ, ánh mắt lướt qua gương mặt vô tư của Gamin, sau đó quay người bước đi. Khi cậu ta khuất bóng, Gamin cũng xoay lưng về hướng phòng tập dành cho tân binh. Nhưng ngay lúc đó, một cơn lạnh xương sống bất chợt ập đến khiến cậu khựng lại trong chốc lát. Cảm giác này... mơ hồ nhưng khó chịu. Dù vậy, cậu vẫn nhanh chóng bỏ qua và bước vào phòng tập.
Vừa bước vào, Gamin đã cảm nhận được bầu không khí trong phòng có chút khác thường. Có một loại sát khí rất khẽ, rất nhẹ, nhưng vẫn đủ để cậu nhận ra. Cậu hơi nhíu mày nhưng không nghĩ nhiều, chỉ tự nhủ rằng chắc do mình suy nghĩ quá mức. Nhưng khi tiếng "ting ting" của điện thoại vang lên, lòng cậu bỗng trùng xuống.
Tin nhắn từ cấp trên—lệnh triệu tập lên phòng họp để nhận nhiệm vụ.
Gamin không rõ vì sao nhưng cậu có cảm giác bất an. Một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể nếu cậu bước vào phòng họp kia, điều đang chờ đợi sẽ không chỉ đơn thuần là một nhiệm vụ.
Cậu chậm rãi bước đến trước cửa phòng họp, đứng đó vài giây mà không hiểu sao lại chần chừ. Đúng lúc ấy, một bàn tay lạnh lẽo lướt dọc sống lưng cậu.
Gamin giật mình, rùng mình một cái rồi hoảng hốt quay lại.
Lee Jun đứng ngay sau cậu, khóe môi nhếch nhẹ. Ánh mắt hắn trượt qua cổ cậu, nơi da thịt còn lưu lại chút nhiệt độ từ cái chạm vừa rồi.
"Sao không vào?" Giọng hắn bình thản nhưng lại khiến Gamin có chút hoang mang.
Gamin lắp bắp chưa kịp hỏi về hành động vừa rồi, Lee Jun đã thản nhiên đẩy cửa ra, một tay đặt lên vai cậu mà đẩy vào trong.
Căn phòng họp vẫn vậy—rộng lớn, xa hoa nhưng không hiểu sao hôm nay lại mang một bầu không khí u ám đến lạ thường. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm ngay từ khi cậu bước chân vào.
Và rồi, ánh mắt cậu giao với những người đang ngồi đó.
Những cấp trên của cậu—từng người một, đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, nguy hiểm. Môi họ có thể mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không.
Gamin chớp mắt, lòng có chút thắc mắc. Nhưng rồi cậu chỉ nhún vai trong lòng.
Chắc họ vừa gặp chuyện không vui thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro