Chương 11: Đi trước một đường


Edit+beta: Yên Vũ (Quỳnh Hoa)

Chương 11: Đi trước một đường

"Sư phụ, người thật tốt." Ích Hoa Linh ở trên đường đột nhiên nói như vậy.

"..."

Chiết Tử Thanh không biết vì sao nàng lại nói vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Giống như muốn che giấu gì đó, hắn cố ý ho khan vài tiếng. Chỉ chốc lát sau hai người bọn họ đã đi tới Dạ quốc đô thành, Cửu Tinh.

...

"Sư muội, sư phụ tìm muội đó."

"Sư phụ có nói việc gì không?"

"Không có."

"Ồ..." Thanh Ly đi về hướng đại điện.

"Thanh Ly, ngày mai ngươi tới Ma giới trước. Hai giới liên thủ là việc trọng đại, chuyện này liền giao cho ngươi đi."

"Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định không phụ lòng tin tưởng của sư phụ!"

Tuy có chút giật mình, sư phụ phái mình đi tới Ma giới... Nhưng Thanh Ly vẫn rất cao hứng . Về nguyên nhân tại sao nàng lại thấy như vậy, chính nàng cũng không hiểu. Hứa Trường Phong nhìn theo bóng lưng Thanh Ly vừa rời đi, ánh mắt trùng xuống.

"Thanh Ly, cuối cùng ngươi cũng đến."

"Ân. Bái kiến Ma quân điện hạ."

"Thanh Ly. . . . . Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi gọi ta là Thiên Sát."

"Thiên Sát. . . . ."

"Vậy mới tốt chứ."

Tẫn Thiên Sát cười lên giống như được trang điểm vậy, vô cùng đẹp... Thanh Ly bắt đầu cuộc sống ở Ma giới.

...

Bên kia, hai thầy trò Chiết Tử Thanh gặp một nữ tử tên là Hoa Kính...

...

Hoa Kính bị một con Hắc Phong yêu đuổi theo, ngay lúc sinh mệnh khó giữ, Linh Nhi đã cứu nàng... Chiết Tử Thanh đem Hắc Phong yêu tiêu diệt .

"Ngươi không sao chứ?" Ích Hoa Linh quan tâm hỏi.

"Không, không có việc gì. Đa tạ hai vị ân nhân." Hoa Kính hướng về phía thầy trò Chiết Tử Thanh hành lễ.

"Không cần cảm tạ, ngươi không bị làm sao là tốt rồi." Ích Hoa Linh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng .

"Sư phụ, chúng ta đi thôi. Cô nương, xin từ biệt tại đây ."

"A! Đợi một chút, không biết đại danh của hai vị ân nhân đây là..."

Hoa Kính tuy rằng hỏi hai người bọn họ, nhưng thực tế ánh mắt lại là gắt gao nhìn chằm chằm Chiết Tử Thanh. Điểm ấy, Ích Hoa Linh cũng phát hiện .

"Chỉ là tiện tay làm việc, không cần lưu danh."

Chiết Tử Thanh cũng không thích ánh mắt của nữ tử xa lạ này.

"Linh Nhi, chúng ta đi thôi."

Chiết Tử Thanh nói xong, không đợi Hoa Kính phản ứng, liền kéo tay Linh Nhi rời đi. Hoa Kính đứng tại chỗ, trong lòng tràn ngập cảm giác hâm mộ cùng ghen tị.

"Sư phụ, nếu sớm biết như vậy hẳn là người nên đeo mặt nạ."

"..."

"Sư phụ, bây giờ người liền đeo mặt nạ đi!"

"Vậy con có muốn đeo không?"

"Không, chỉ sư phụ đeo là được rồi."

"Không được. Linh Nhi cũng phải đeo."

"Vì sao ạ?"

"Vi sư cũng không muốn Linh Nhi bị người ngoài nhìn. Để tránh có người đoạt mất Linh Nhi của ta."

"Sư phụ..."

Ích Hoa Linh bị Chiết Tử Thanh nói đến mặt đỏ tim đập, nàng thẹn thùng cúi đầu. Chiết Tử Thanh vốn cũng không có ý gì khác, chỉ là vì Linh Nhi thẹn thùng, chính hắn cũng cảm thấy lời nói vừa rồi có chút không thích hợp. Nhưng quả thật trong lòng hắn cũng không muốn người khác cướp đi Linh Nhi .

Linh Nhi là đồ nhi duy nhất của hắn, nên nàng chỉ có thể là của hắn mà thôi... Chiết Tử Thanh đột nhiên bị loại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của bản thân làm cho kinh ngạc.

Ích Hoa Linh thấy sư phụ không nói gì, liền ngẩng đầu nhìn xem. Sư phụ cau mày, chẳng lẽ là nàng chọc làm sư phụ mất hứng? Nàng cũng không dám hỏi sư phụ. Vì thế, dọc theo đường đi Ích Hoa Linh cùng Chiết Tử Thanh đều ở trong trạng thái trầm mặc.

"Sư phụ, phía trước hình như có cái gì đó?"

"A." Chiết Tử Thanh cũng cảm giác được một luồng hơi thở quái dị ở trong rừng cây nhỏ phía trước.

Đột nhiên có cái gì đó đánh úp về phía Ích Hoa Linh! Nàng muốn né tránh đã không còn kịp rồi! Nàng phản ứng theo bản năng, rút Ký Linh kiếm ra khỏi vỏ! Đánh về phía đối phương... Kẻ địch hiển nhiên không phải là đối thủ của nàng. Điều này không phải Ích Hoa Linh thiên tư cao, chỉ có thể trách đối phương đạo hạnh thấp. Sau khi Ích Hoa Linh tìm lại được trí nhớ kiếp trước, thực lực đã vượt cả trước kia. Chẳng qua chính nàng cũng không biết mà thôi.

Hiện giờ, biểu hiện của nàng, đều không qua khỏi đôi mắt của Chiết Tử Thanh. Trong lòng hắn sinh ra một cỗ cảm giác kỳ quái. Hắn cảm thấy Linh Nhi hiện tại cùng Linh Nhi trong quá khứ có chút bất đồng, bản thân đối với nàng cũng có loại cảm xúc vừa khác lạ vừa quen thuộc. Không biết đó là gì, thậm chí có chút đau lòng...

"Ai đó?"

"Ngươi là ai?" Ích Hoa Linh hỏi ngược lại.

"Mặc Ngôn" hắn nói ra tên của mình.

Chiết Tử Thanh nhìn nam tử trước mặt, vừa không giống yêu, cũng không phải tiên, lại chẳng phải ma. Là người sao? Nhưng hơi thở lại có chút kỳ quái... Nửa người nửa yêu! Chiết Tử Thanh có thể nhìn thấy ngay bộ mặt thật của nam tử.

"Ngươi vì sao phải tập kích đồ nhi của ta?" Chiết Tử Thanh lạnh lùng hỏi.

"Theo bản năng mà phản ứng thôi." Mặc Ngôn có chút bất mãn với ngữ khí lạnh lùng của Chiết Tử Thanh.

Chiết Tử Thanh nhìn hắn quả thật không có gì oán hận, liền không hỏi hắn nữa.

"Linh Nhi, chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Mặc Ngôn thấy hai người chuẩn bị rời đi, nội tâm có chút rung động. Hắn bởi vì là nửa người nửa yêu, bị nhân loại chán ghét, cũng bị yêu nhân bài trừ... Hiện tại hai người hẳn là đã nhìn thấu chân thân của hắn, thế nhưng bọn họ lại không có chút cười nhạo khinh thường.

"Các người là muốn đi vào Mộc Hư Chi Lâm sao?"

"Đúng vậy." Chiết Tử Thanh nói.

"Mộc Hư Chi Lâm là nơi nghịch tiên nghịch tà, các ngươi cứ đi như vậy có chút nguy hiểm. Nếu như các ngươi tin ta, ta có thể trợ giúp các ngươi. Dù sao ta ở trong này cũng đã rất nhiều năm ." Mặc Ngôn nói.

Chiết Tử Thanh tất nhiên là biết "Mộc Hư Chi Lâm" này rất nguy hiểm , vì thế hắn gật đầu. Mặc Ngôn liền dẫn hai người bước vào Mộc Hư Chi Lâm.

Sau khi tiến vào Mộc Hư Chi Lâm, Mặc Ngôn liền xuất ra một khối đá thoạt nhìn vô cùng tinh xảo và đặc sắc. Hắn hướng về phía trước niệm mấy câu gì đó, phía trước liền lộ ra một cái hang vô cùng lớn...

"Kia là cái gì?" Ích Hoa Linh có chút tò mò khối đá kia.

"Thủy Nguyệt châu."

"Thủy nguyệt châu?" Ích Hoa Linh không biết Thủy Nguyệt châu là cái gì.

Khi Mặc Ngôn đem nó ra, Chiết Tử Thanh cả kinh. Dù sao Thủy Nguyệt châu cũng là bảo vật.

Chiết Tử Thanh liền kể lại truyền thuyết về Thủy Nguyệt châu cho Linh Nhi nghe... Trong truyền thuyết Long tộc có một vị công chúa, máu của nàng trong suốt như nước. Người trong tộc nhân ra điều đó, muốn đem nàng đi tế trời... Nhưng vương hậu lại không đành lòng, vì thế lén thả nàng. Công chúa lưu lạc đến nhân giới, từ đó bặt vô âm tín. Nhưng không biết qua bao nhiêu năm sau, nhân giới lại xuất hiện Thủy Nguyệt châu! Đó có thể là bảo châu của Long tộc.

Có người nói nó là máu của nàng công chúa Long tộc kia biến thành.

"Công chúa thật đáng thương..." Linh Nhi nghe xong truyền thuyết, xoa xoa khóe mắt nói.

Chiết Tử Thanh không nói gì, chỉ vỗ vỗ nhẹ đầu Linh Nhi. Mặc Ngôn đi ở phía trước cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng hắn không nói gì. Chỉ là trong mắt hắn lại tràn ngập bi thương...

"Phía trước phải cẩn thận . Khả năng sẽ có các loại sinh vật không rõ tập kích chúng ta..." Mặc Ngôn nói.

Chiết Tử Thanh kéo tay Linh Nhi lại.

"Sư phụ, không sao đâu."

Ích Hoa Linh tuy rằng cũng muốn luôn luôn được sư phụ nắm tay, nhưng nếu có nguy hiểm, sẽ liên lụy tới sư phụ . Hơn nữa bản thân cũng có thể tự bảo vệ bản thân, càng trọng yếu hơn là, nếu nắm tay sư phụ, liền không có cách nào bảo vệ người. Nàng muốn rút tay ra, Chiết Tử Thanh lại không chịu buông.

"Sư phụ... Linh Nhi không thể chỉ dựa vào sự bảo vệ của người."

Nghe Ích Hoa Linh nói, trong lòng Chiết Tử Thanh cảm thấy căng thẳng. Đối với việc Linh Nhi không muốn ỷ lại vào mình, hắn sợ hãi. Cũng không thể chấp nhận. Tay hắn bất giác xiết chặt hơn!

"Con cũng phải bảo vệ sư phụ ." Ích Hoa Linh nói.

"Con vừa mới nói cái gì?" Chiết Tử Thanh sợ mình nghe lầm .

"Linh Nhi phải bảo vệ sư phụ! Đời này, chỉ cần Linh Nhi chưa chết, nhất định sẽ bảo vệ sư phụ!"

Ích Hoa Linh nghiêm cẩn nhìn ánh mắt sư phụ mà nói. Nội tâm Chiết Tử Thanh đã phiên bình yên trở lại. Hắn nở nụ cười. Mặc Ngôn không thể tin đó là người chưa từng nở nụ cười từ khi gặp mặt kia, trong lòng đại khái có thể hiểu.

Hôm nay một lời hứa hẹn, ngày sau lại trở thành nguyên nhân dẫn đến sai nghiệt của hai thầy trò.

Dọc theo đường đi quả thật không bình yên, không ngừng có những sinh vật quái dị sinh vật đánh úp bọn họ... Pháp lực của Ích Hoa Linh càng ngày càng mạnh, điều này làm cho Mặc Ngôn kinh sợ. Thật không ngờ tiểu nha đầu này lại trong chiến đấu tự nâng cao pháp lực. Thiên phú phải nhiều đến thế nào... Kỳ thực chỉ có Mặc Ngôn nghĩ như vậy. Chiết Tử Thanh hiểu, Linh Nhi là vì thực chiến khiến nàng khôi phục trí nhớ và tiên thân kiếp trước là Kính Linh tiên tử. Ích Hoa Linh không nhận ra pháp lực của mình ngày càng cao.

"Nơi này chính là trung tâm Mộc Hư Chi Lâm." Mặc Ngôn nhìn về phía Chiết Tử Thanh nói."Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến nơi đây. Kế tiếp phải dựa vào bản thân các ngươi."

Mặc Ngôn rời đi.

Chỉ cần đi qua trung tâm Mộc Hư Chi Lâm là có thể tới nơi họ muốn đến.

Nhưng mà, con đường phía trước còn nhiều hung hiểm.

Tác giả có chuyện muốn nói: Ta chính là viết bừa . . . . Nghĩ đến chỗ nào viết chỗ đó.

Ta nghĩ chuyện xưa sau này phát triển sẽ làm người ta không thể tưởng được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: