Chương 2: Bái sư ở Phù Lan

Chương 2: Bái sư ở Phù Lan

"Đó là chân núi Phù Lan. Từ giờ trở đi, ta không thể đưa ngươi đi tiếp được ." Hứa Trường Phong tiếp tục nói: "Phù Lan sơn không phải ai cũng có thể đi vào, không được Phù Lan thượng tiên cho phép, dù cho là  tiên thần hay yêu ma quỷ quái muốn bước vào còn khó hơn lên trời. Ta cũng không ngoại lệ."

"Làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải ta không tìm thấy được Phù Lan thượng tiên sao?" Ích Hoa Linh có chút nóng nảy.

Hứa Trường Phong nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Quả nhiên vẫn chỉ là một cô bé.

"Ngươi đi một mình là được. Con người không bị hạn chế." Nghe được lời nói của Hứa Trường Phong, Ích Hoa Linh lại khôi phục tinh thần.

 Hứa Trường Phong đi rồi, nàng tràn ngập nhiệt huyết, hướng đỉnh núi mà đi. Nàng không biết rằng, con người mặc dù có thể tiến vào núi này, lại chưa từng có người nào có thể tới được đỉnh núi. Có lẽ sẽ chết ở giữa đường cũng nên.

Ích Hoa Linh đi không bao lâu, tìm không thấy đường. Phương hướng cũng không rõ. Nàng không vì vậy mà dừng lại. Ích Hoa Linh tùy tiện lựa chọn một phương hướng, tiếp tục đi... . Trời đã tối dần.

Đêm đen sắp buông xuống. Ích Hoa Linh kỳ thực rất sợ hãi.

Việc đầu tiên nàng làm là tìm một chỗ để nghỉ ngơi, nửa người dựa vào tảng đá. Đêm đã về khuya, Ích Hoa Linh đang say ngủ thì đột nhiên bị một tiếng hô làm cho bừng tỉnh ! Nàng lập tức đứng dậy, cầm lấy gói đồ bước đi. Nàng hướng tới nơi phát ra tiếng hô mà tiến đến.

Một con kim long (rồng vàng) đang tức giận gào rú giữa không, Ích Hoa Linh kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Con rồng to thật! Đột nhiên kim long hướng tới phía nàng mà lao xuống... Ích Hoa Linh thâm nghĩ không xong rồi! Không kịp nữa! Ích Hoa Linh một bên lui về phía sau, một bên vươn hai tay ra chống đỡ trận đánh về phía mình... Nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn như tưởng tượng. Kim long biến mất không còn dấu vết .

"Kỳ quái... Chẳng lẽ ta đang nằm mơ?" Ích Hoa Linh nhỏ giọng tự vấn.

"..."

Một bạch y nam tử đứng ở trước mặt nàng. Hắn cứ trân trân nhìn nàng, không nói một lời. Ích Hoa Linh cũng bị nam tử như tiên giáng trần trước mắt mê hoặc, không nói nên lời.

Hai ngươi nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Ích Hoa Linh cũng ý thức được ánh mắt mình như vậy là quá vô lễ.

Nàng hỏi: "Người là Chiết Tử Thanh sao?"

Tuy rằng gọi thẳng họ tên là hành vi không lễ phép chút nào, nhưng là do Ích Hoa Linh cảm thấy chỉ có ba chữ này có thể thể hiện khí chất của nam tử. Đúng như ba chữ "Chiết Tử Thanh", nam tử trước mặt thanh thanh lãnh lãnh, vân đạm phong khinh, lòng nàng dấy lên cảm giác dữ dội. Giờ khắc này, quyết định cả cuộc đời nàng.

"Ngươi là ai?" Chiết Tử Thanh hỏi ngược lại.

"Con là Ích Hoa Linh, người có thể thu con làm đồ đệ không?"

"..."

 Ích Hoa Linh cho rằng hắn sẽ không trả lời ngay…..hắn lại nói: "Được!".
          "Được", câu trả lời đơn giản như vậy thôi nhưng cũng khiến lòng Ích Hoa Linh âm áp, có thứ cảm tình không biết tên cứ chậm rãi chảy mãi không ngừng.

Nàng rất vui vẻ.

"Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi Ích Hoa Linh một lạy!" Ích Hoa Linh lúc này quỳ xuống, hướng về phía hắn mà dập đầu.

Nàng sợ Chiết Tử Thanh đổi ý. Tuy rằng không biết vì sao Chiết Tử Thanh dễ dàng thu nhận mình làm đồ đệ như vậy, nhưng nàng hiện tại không tâm tư đi lo lắng tìm câu trả lời.

Ích Hoa Linh đi theo Chiết Tử Thanh tới Kính Hoa điện trên đỉnh Phù Lan sơn. Nơi này không có phong cảnh thần tiên trang nghiêm, đẹp đẽ, nhưng lại là nơi chân chính thiên ngoại. Không có thế tục dơ bẩn, không chứa sự ồn ào, tất cả đều toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục. Cũng giống như sư phụ Chiết Tử Thanh sạch sẽ, yên tĩnh.

"Sư phụ, Linh Nhi thích nơi này." Ích Hoa Linh không kìm được vui sướng trong lòng nói.

Chiết Tử Thanh nhìn gương mặt hồn nhiên của tiểu cô nương trước mặt, ánh mắt không có lấy một gợn sóng.

Hắn ôn nhu đáp lại lời của nàng: "Ta biết."

Đúng vậy, Ích Hoa Linh biểu hiện rõ ràng như vậy, ai cũng biết là nàng thích nơi này. Từ đây, Chiết Tử Thanh cùng Ích Hoa Linh bắt đầu cuộc sống của hai người.

Năm tháng như thoi đưa. Trong nháy mắt, tiểu cô nương Ích Hoa Linh năm đó cũng đã trở thành thiếu nữ mười hai tuổi. Mà sư phụ nàng Chiết Tử Thanh vẫn như trước, là Phù Lan thượng tiên người người ngưỡng mộ, ngay cả ngoại hình cũng chẳng hề thay đổi, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: “mỹ”.

"Linh Nhi, lại đây." Chiết Tử Thanh gọi.

"Sư phụ, người gọi Linh Nhi có chuyện gì sao?" Thiếu nữ chạy lại hỏi.

" Kiếm pháp ta mới dạy luyện đến đâu rồi?"

"Sư phụ có muốn kiểm tra không ạ?"

“Được, cũng tốt."

Ích Hoa Linh vừa cầm lấy thanh kiếm thường dùng, Chiết Tử Thanh liền đưa ra một thanh kiếm khác thay kiếm của nàng.

"Dùng kiếm này..." Tuy rằng không hiểu sư phụ có ý gì, nhưng nàng vẫn cầm thanh kiếm Chiết Tử Thanh giao cho.

Ích Hoa Linh tim đập nhanh hơn ... Thanh kiếm trong tay còn mang theo độ ấm của sư phụ. Thân thể nàng như có một dòng nhiệt khí chạy qua, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường.

"Sao vậy?" Chiết Tử Thanh cho rằng nàng không thoải mái, liền hỏi.

"Không có gì."

Ích Hoa Linh lòng tràn đầy vui mừng hướng về phía sư phụ cười, liền vung thanh kiếm trong tay lên ... Mà Chiết Tử Thanh lại ngây người . Không vì cái gì khác , chỉ là vì Linh Nhi quay đầu lại cười. Bất quá, hắn cũng chỉ ngây người trong nháy mắt ngắn ngủi mà thôi. Ích Hoa Linh một lòng muốn thể hiện thật tốt trước mặt sư phụ, cho tới nay nỗ lực cũng không uổng phí, đã không để cho sư phụ phải thất vọng .

Chỉ chốc lát sau, Chiết Tử Thanh liền bảo nàng ngừng lại. Ích Hoa Linh không biết bản thân có chỗ nào sai hay không, đợi sư phụ chỉ dạy.

"Linh Nhi luyện rất tốt, không sai."

Chiết Tử Thanh vừa nói, một tay đưa lên búi tóc Linh. Ích Hoa Linh bị hành động chọc ghẹo này của sư phụ mà có chút hoảng loạn, nhưng ngay lập tức liền thấy trong tay sư phụ là một cánh hoa... Là sư phụ lấy xuống cánh hoa trên tóc nàng, Ích Hoa Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có chút thất vọng.

"Cám ơn sư phụ." Ích Hoa Linh nói.

" Linh Nhi, kể từ hôm nay, thanh kiếm Ký Linh sẽ nhận con làm chủ nhân."

Theo như lời Chiết Tử Thanh, "Ký Linh” là một thanh bảo kiếm có linh tính, nó cùng con kim long trước kia rất giống nhau, đều nhận Ích Hoa Linh làm chủ nhân. Chính xác hơn, chúng bị miếng ngọc bội tròn trên cổ Ích Hoa Linh hấp dẫn ... Kim long đột nhiên hướng phía nàng lao tới là do vật này. Hiện tại kim long đã tiến nhập vào trong ngọc bội. Về phần vì sao lại như vậy,  khối ngọc bội kia là vật gì? Chiết Tử Thanh cũng không thể biết được. Lúc trước Chiết Tử Thanh thu nàng làm đồ đệ, trong đó có một nguyên nhân là vì ngọc bội của nàng cùng với kim long kia là thần thú bảo hộ Phù Lan sơn. Một nguyên nhân khác, đó là nàng và hắn có duyên sổ trời định.

Cho tới tận bây giờ, Chiết Tử Thanh cũng không có cách nào nhìn thấu được kiếp trước, kiếp này của  Ích Hoa Linh.

Chính là vì….. Ích Hoa Linh  không phải là người bình thường.

...

"Linh Nhi, vi sư muốn đi thiên giới một chuyến, con phải ngoan ngoãn chờ ta trở về."

"Vâng! Đồ nhi sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ sư phụ trở về ."

Tuy rằng cảm thấy những lời này của Linh Nhi có chút quái dị, nhưng hắn vẫn xoa đầu Linh Nhi đầy tin tưởng.

Chiết Tử Thanh cũng không biết chuyến đi này sẽ mang đến họa khó lường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: