chap 1: Ngôi làng thất tự
Vào một ngày trời âm u, gió không lớn nhưng lạnh buốt đến gai người.
Một gia đình từ thành phố bất ngờ chuyển đến ngôi làng có cái tên kỳ lạ: Thất Tử.
Ngôi làng ấy nằm sâu trong núi, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Không có đường lớn, không có sóng điện thoại — và càng không có khách lạ.
Người duy nhất từng bước vào… rồi không bao giờ bước ra. Như thể họ đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Biến mất một cách kỳ lạ, không một dấu vết, không một tung tích. Chính điều đó khiến ngôi làng này bị cả thế giới lãng quên, như chưa từng tồn tại.
Vậy mà hôm nay… lại có người dọn đến.
Gia đình đó chuyển vào một căn nhà bỏ hoang nằm trên sườn núi – không quá xa làng, cũng chẳng đủ gần để được coi là một phần của nó.
Ngôi nhà nằm lưng chừng, như thể bị cả núi rừng lẫn con người từ chối.
Sự xuất hiện của họ khiến dân làng vừa bất ngờ… vừa tức giận.
Không ai nói ra thành lời, nhưng ánh mắt họ nhìn về phía ngôi nhà ấy giống như dã thú khi lãnh địa bị xâm phạm – cảnh giác, hằn học… và thù địch.
Thế nhưng, lạ thay… lại có vài người nở nụ cười.
Một nụ cười kỳ dị, lạnh lẽo, như thể họ đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
⸻
Tối hôm đó, ngọn đèn duy nhất trong căn nhà hoang le lói sáng. Ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ khe cửa sổ bụi mờ như hơi thở yếu ớt của thứ gì đó đã chết từ lâu… nhưng lại vừa bị đánh thức.
Gió hú nhẹ. Tiếng cành cây khô quẹt qua mái ngói mục nát tạo thành âm thanh sột soạt, như móng vuốt cào vào xương.
Trong làng, vài người đàn ông tụ tập ở quán rượu nhỏ gần đình làng, vừa nói chuyện bâng quơ… vừa liếc mắt về phía sườn núi – nơi gia đình đó mới chuyển đến.
- Bọn nó chuyển vào rồi à?
- Ừ , đúng là lũ không biết sống chết.
- Haha, năm nay không phải tìm người hiến tế nữa rồi.
- Con bé đó...trông cỡ lớp 7,8 hả?
- Nhìn nó cũng khá xinh
- Mẹ của tụi nó trông cũng không tệ đâu.
Vừa dứt câu, bọn chúng bật cười khoái chí và dâm đãng. Nhưng chúng đâu biết, có hai cặp mắt đang theo dõi sát từng cử động.
Một người đứng sau lưng chúng, lặng lẽ.
– Ha… đúng là tự lao đầu vào chỗ chết.
Nói xong, hắn quay lưng bước vào con hẻm gần đó và biến mất.
Người còn lại ngồi cách hai bàn phía sau – lặng lẽ, quan sát.
– Lại có kịch hay để xem rồi… Chủ quán, tính tiền.
– Của quý khách hết 50 đồng.
– Khỏi thối.
//đưa tờ 100 đồng//
– Cảm ơn ngài ạ!
//hí hửng nhận tiền//
Người đó đưa tiền xong, rồi… biến mất.
– Ủa? Mình hoa mắt hả ta? Vừa thấy ở đây mà…
⸻
Trên sườn núi, cô gái nhỏ của gia đình mới – Kha An – đang lặng lẽ ngồi bên cửa sổ.
Cô nhìn về ngôi làng phía dưới, nơi những ánh đèn lập lòe như đom đóm… rồi khẽ rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì một cảm giác khó tả – như thể có ai đó đang nhìn cô từ trong bóng tối.
Không ai trong gia đình biết rằng, căn nhà họ chọn – nơi họ nghĩ sẽ là khởi đầu mới – đã từng là nơi kết thúc của một gia đình khác.
Và trên căn gác cũ kỹ tầng hai, một tấm gương phủ vải trắng… vẫn còn hơi sương bám mặt kính.
Như thể ai đó vừa soi mình vào đó lần cuối.
⸻
Tiếng cọt kẹt khẽ vang lên khi cánh cửa phòng áp mái lay động – dù không có một cơn gió nào.
Kha An quay phắt lại, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô nín thở lắng nghe. Mọi thứ im lặng như tờ.
Chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên đều đặn, như đang đếm ngược điều gì đó.
Cô đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi về phía cầu thang dẫn lên gác mái. Mỗi bước chân như chìm vào im lặng. Ánh đèn hành lang chập chờn yếu ớt.
Tay cô chạm vào tay nắm lạnh toát. Cánh cửa kêu “kẹt” một tiếng rồi mở ra.
Bên trong chỉ có bụi, mạng nhện… và tấm gương kia.
Chiếc khăn trắng phủ lên nó đang trượt dần xuống, như có bàn tay vô hình kéo nhẹ.
Kha An nuốt nước bọt, bước đến. Qua lớp bụi mờ, cô thấy gì đó trong gương… không phải hình ảnh của mình.
Mà là… một cô gái khác.
Đứng ngay sau lưng cô.
Cô gái trong gương có mái tóc dài phủ kín nửa khuôn mặt, váy trắng loang lổ vết bẩn, và đôi mắt đen trống rỗng như hố sâu không đáy.
Kha An giật mình quay phắt lại – sau lưng chẳng có ai.
Cô thở dốc, trái tim đập loạn xạ. Nhưng khi quay lại nhìn gương…
Cô gái kia vẫn còn đó.
Lần này… đang mỉm cười.
Một nụ cười méo mó, gượng gạo, kéo dài đến tận mang tai – như thể gương mặt đã bị xé toạc.
– Cậu… cậu đẹp quá.
Kha An lên tiếng, rồi từ từ đưa tay chạm vào gương – vào khuôn mặt người con gái ấy.
– Mày… mày không sợ tao à?
Người con gái đó sững sờ khi được Kha An chạm vào – và được khen là đẹp.
– Tại sao tớ phải sợ cậu? Cậu đẹp lắm. Cậu có gì khiến tớ sợ đâu?
– Mày không thấy tao… xấu xí và ghê tởm thế này sao?
– Không. Cậu chẳng xấu xí hay ghê tởm một chút nào cả!
Người con gái trong gương đứng im, đôi mắt đen mở to, run nhẹ.
Lần đầu tiên sau bao năm bị giam cầm trong lớp kính lạnh lẽo, có người nhìn thấy cô – không bằng ánh mắt sợ hãi, mà bằng ánh mắt dịu dàng.
Cô thì thầm như một đứa trẻ bị bỏ rơi quá lâu:
– Tao… đã quên mất mình từng là ai… Tao chỉ nhớ… tao đã khóc trong gương này… rất nhiều năm…
– Cậu có muốn khóc nữa không? – Kha An hỏi, giọng nhẹ như gió. – Nếu không muốn, tớ ở đây. Tớ nghe cậu kể.
Tấm gương bắt đầu rung nhẹ. Hơi sương loang ra như sương mù, lạnh buốt da thịt. Nhưng Kha An không lùi bước.
Cô gái trong gương nhìn cô… rồi bất ngờ đưa tay ra, từ phía bên kia lớp kính.
– Mày… sẽ không bỏ rơi tao chứ?
– Không! Tớ hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Nói rồi, cô đưa tay vào trong gương, kéo người con gái ấy ra.
– Mày… mày làm gì vậy? – cô hoảng loạn.
– Tớ kéo cậu về bên tớ đó. – Kha An trêu.
Người con gái ngỡ ngàng. Bàn tay cô được nắm lấy – ấm áp giữa cái lạnh âm u của thế giới bên kia.
– Mày không sợ… nếu tao bước ra, tao sẽ kéo mày xuống cùng à?
– Tớ không sợ. Nếu phải xuống cùng cậu… thì tớ cũng muốn biết nơi đó có gì.
– Nhưng cậu phải ở bên tớ. Suốt đời.
Lần đầu tiên sau bao năm lạc lõng, người con gái ấy bật cười – nụ cười không còn méo mó nữa, mà dịu dàng, mong manh như làn khói.
– Tên mày là gì?
– Kha An. Còn cậu?
Người con gái cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
– An Nhiên.
⸻
Ánh sáng nhòa đi trong mắt hai người. Gương bắt đầu rạn nứt, không còn là rào chắn nữa mà hóa thành cánh cửa.
An Nhiên bước qua – chân chạm đất thật, lần đầu tiên sau bao kiếp.
Hai người đứng gần nhau. Rất gần.
Và rồi, trong cái khoảnh khắc mờ sương, tĩnh lặng ấy…
Kha An vòng tay ôm lấy An Nhiên.
An Nhiên ngây người trong giây lát… rồi cũng ôm lại – siết chặt.
Giữa căn gác cũ kỹ, nơi từng chất đầy u oán và bi thương…
Lần đầu tiên có hai trái tim đập cùng một nhịp – vượt lên cả sự sống và cái chết.
⸻
Đột nhiên, có thứ gì đó rơi xuống.
Tiếng động đó không to, cũng không nhỏ – nhưng vừa đủ để cả hai nghe thấy.
Rầm
– Cái gì vậy? – An Nhiên thì thầm.
– Là… một cuốn sổ?
Kha An nhặt nó lên. Là một cuốn nhật ký cũ, bìa da sờn rách. Trên đó là dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đỏ:
“Ngày… tôi bị thay thế.”
Cô mở ra. Từng trang giấy nhuốm màu thời gian. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Dưới ánh đèn vàng vọt, nét chữ run rẩy hiện lên:
“Mẹ không nhìn ra tôi nữa…
Cha không còn nhớ tôi từng tồn tại.
Cô gái đó – nó đội lốt tôi, cướp lấy cuộc sống của tôi.
Tôi chỉ còn tấm gương này.
Nó là nhân chứng duy nhất.”
Một tiếng rít rợn người vang lên từ phía tấm gương.
Không phải tiếng gió. Không phải tiếng mèo.
Kha An và An Nhiên cùng quay đầu lại.
Tấm gương – giờ chỉ còn là những mảnh kính vỡ nằm rải rác dưới sàn gỗ – bỗng rít lên một âm thanh kỳ quái. Không giống tiếng đồ vật, mà như… một sinh thể đang vùng vẫy trong đau đớn.
Một vết máu nhỏ rịn ra từ giữa mảnh gương vỡ, nhỏ giọt xuống sàn — tách… tách… đều đặn như tiếng đếm thời gian…
⸻
Hết Chap 1
Xin chào mọi người, đây là bộ truyện đầu tay của mình. Mình biết nó còn nhiều thiếu sót và non nớt, nhưng hy vọng sẽ ngày càng cải thiện. Mong mọi người sẽ ủng hộ và đồng hành cùng mình ở những chap sau nhé!
— “Sự phán quyết của thẩm phán” —
Xin chào mừng bạn^^
Hẹn gặp lại mọi người ở chap tiếp theo!
Nếu các cậu không thích có nhạc thì bảo tớ thì tớ sẽ không cho nhạc vào nữa ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro