Sự sa đoạ của nhân loại và sự xuất hiện của Giác Giả

Chuyển Pháp Luân, quyển II

Sự sa đoạ của nhân loại và sự xuất hiện của Giác Giả

Sự sa đoạ của nhân loại không chỉ là bắt đầu từ thời mà Jesus giảng là Eva. Trái đất này không chỉ là một thời kỳ văn minh cũng như nguyên thuỷ; văn minh tiền sử nó cũng [bị] huỷ diệt rồi. Có lúc địa cầu triệt để huỷ rồi, hoặc đổi lại bằng cái mới, tạo một địa cầu hoàn toàn mới. Chẳng phải con người giảng về 'kiếp nạn' sao? Thực tế là tôn giáo giảng. Mỗi khi đến một thời kỳ là phải xuất hiện một lần đại kiếp, mỗi khi đến một thời kỳ là phải xuất hiện một lần tiểu kiếp. Tiểu kiếp nạn chính là khiến một phần nhân loại bị huỷ diệt; một vùng địa phương cục bộ biến thành rất xấu tệ rồi, thì nó [bị] tiêu huỷ. Động đất, bản khối đại lục chìm xuống, bão cát chụp lên, hoặc ôn dịch hay chiến tranh nào đó; tiểu kiếp nạn là cục bộ. Đại kiếp nạn hầu như là kiếp nạn của toàn nhân loại. Loại đại tai kiếp này trải qua rất nhiều niên đại mới xuất hiện một lần. Vận chuyển của trái đất này là cũng tựa như vận động của vật chất, nó cũng có quy luật. Trong quá trình vận chuyển xuất hiện đại kiếp nạn, chính là nhân loại bị đặt vào trạng thái hoàn toàn hủy diệt. Nhưng có một số ít người sống tiếp và kế thừa văn hoá tiền sử ấy, trải qua loại [hình] sinh sống như của thời đại đồ đá. Vì công cụ lao động [bị] huỷ mất rồi, đến những đời sau còn kém hơn như vậy, rất nhiều thứ đã quên mất rồi. Lại sinh sôi theo trạng thái nguyên thuỷ, rồi đến xuất hiện văn minh, khoa học kỹ thuật cao. Thuận theo việc nhân loại bại hoại, thì lại xuất hiện kiếp nạn. Thuận theo chu kỳ các thời kỳ thành-trụ-hoại khác nhau như thế mà biến hoá.

Nói cách khác, nhân loại thể nào cũng bại hoại; nhưng mỗi thời kỳ khi xuất hiện văn minh rồi, thì thể nào cũng có Thiên Thần phái đi những Đại Giác Giả đến xã hội người thường để độ nhân. Mục đích chính là ở trên địa cầu này mà phòng ngừa việc xuất hiện tỷ lệ không tương xứng giữa tư tưởng con người và sự bại hoại của vật chất. Hết thảy vật chất trong vũ trụ mà cấu thành nên địa cầu đều có một chủng đặc tính tồn tại. Có chủng đặc tính đó thì mới có thể khiến những thứ vô hình nguyên thuỷ mà tổ [hợp] cấu thành vật chất hữu hình, vật chất có sinh mệnh. Nhưng khi vật chất còn chưa bại hoại, nếu tư tưởng của nhân loại đã bại hoại rồi, thì không được phép. Vậy nên mỗi lần nhân loại xuất hiện văn minh, khi nhân loại xuất hiện văn hoá rồi thì liền xuất hiện Đại Giác Giả; thời kỳ tiền sử khác nhau đều đã xuất hiện Đại Giác Giả. Lần văn minh này đã xuất hiện [những vị] như Jesus, Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử đến dạy bảo con người. Tại thời kỳ khác nhau ở địa phương xuất hiện văn minh là có các Giác Giả khác nhau phụ trách dạy cho con người ta phản bổn quy chân thế nào, khiến ai có thể đắc Đạo viên mãn, khiến người thường [coi] trọng đức như thế nào, yêu cầu đạo đức nhân loại bảo trì ở một trạng thái ổn định tương đối, khiến tư tưởng con người không bại hoại một cách dễ dàng. Cuối cùng phải đợi toàn thể vật chất vũ trụ đều bại hoại cả rồi, thì lúc ấy mới không quản nữa. Nhưng đó là quá trình rất lâu dài.

Tại thời kỳ này, việc những Giác Giả đó làm, chính là bảo trì nhân loại không để họ bại hoại. Từ đó khiến ai có thể tu lên trên quả thực có thể tu luyện đắc Đạo. Vì con người không phải như Darwin giảng rằng từ khỉ tiến hoá thành. Ấy là nhân loại đang chà đạp chính mình. Con người đều là từ các không gian trong vũ trụ rơi xuống đây. Vì khi họ không phù hợp với yêu cầu của Pháp ở tầng vũ trụ ấy, thì họ chỉ có thể rớt xuống. Như chúng ta giảng, tâm phàm càng nặng thì càng hạ xuống. Rớt mãi cho đến trạng thái người thường này. Tại sinh mệnh cao cấp mà nhìn, sinh mệnh con người trên trái đất là không phải chỉ vì để chư vị làm người, mà bảo chư vị ở trên trái đất, ở hoàn cảnh trong mê này mà ngộ ra mà quay trở về thật sớm. Đó mới là cách nghĩ của người ta, mở cho chư vị một cánh cửa. Không quay trở về được, thì chỉ có luân hồi mãi cho đến khi nghiệp lớn [đến mức bị] tiêu huỷ. Vậy nên trái đất đã có nhiều lần kiếp nạn.

Xoay trở lại mà giảng, trái đất chính là một trạm chứa rác của vũ trụ. Bên trong vô số vũ trụ khổng lồ là có vô số tinh hệ, vô số tinh cầu, trên mỗi tinh cầu đều có sinh mệnh. Con người không thừa nhận sự tồn tại của không gian khác, nên nhìn không thấy sự tồn tại của những sinh mệnh ấy. Họ ở không gian khác của chính tinh cầu ấy, không phải ở không gian chúng ta, vậy nên người thường nhìn không thấy họ. Tựa như nhân loại nói ở không gian này thì sao Hoả là rất nóng, nhưng đột phá khỏi không gian này, thì bên kia lại là mát. Rất nhiều công năng đặc dị nhìn mặt trời, nhìn tới nhìn lui thì không thấy nóng nữa, nhìn tiếp nữa thì [thấy] là đen, nhìn tiếp nữa thì là thế giới mát mẻ. Họ là ở không gian vật chất này có phản ánh như thế này; không gian vật chất khác thì phản ánh thế khác. Do đó, đâu đâu cũng tồn tại sinh mệnh, tồn tại người. Không phù hợp tiêu chuẩn của tầng thứ đó, thì rơi rớt xuống từng chút một, tựa như học lưu ban cũng thế, rồi rơi rớt xuống đến nơi người thường. Những người bất hảo trong vũ trụ đều rớt xuống, rơi rới xuống trung tâm nhất của vũ trụ: trái đất.

Người trong xã hội người thường là phải luân hồi; luân hồi không nhất định thác sinh thành người. Họ có thể chuyển sinh thành rất nhiều vật chất, rất nhiều thực vật, rất nhiều động vật, thậm chí vi sinh vật. Như vậy trong khi luân hồi ấy, đều mang theo những việc bất hảo mà bản thân đã làm: nghiệp lực. Sinh mệnh có thể mang theo là có 'đức' và 'nghiệp lực', vĩnh viễn mang bên thân. Nếu nghiệp lực lớn mà chuyển sinh thành cây, thì cây có nghiệp lực. Chuyển sinh thành động vật, thì động vật có nghiệp lực. Trên trái đất có gạch, đất, đá, động vật, thực vật đều sẽ có mang nghiệp lực. Vì sao hiện nay uống thuốc hoặc tiêm vào thân người thời mạt Pháp này lại không còn hữu hiệu như trước đây nữa? Vì con người hiện đại đã tạo quá nhiều nghiệp ấy là có nghiệp lực lớn mạnh; lực thuốc vốn có [nay] hoàn toàn không còn tác dụng nữa, hoàn toàn không tiêu trừ được bệnh đó nữa. Dùng lượng thuốc mạnh hơn, thì người ta sẽ trúng độc. Hiện nay rất nhiều bệnh hoàn toàn bất trị rồi. Toàn thể trái đất đều như vậy cả rồi, thực ra hết thảy đều đã bại hoại đến rất nghiêm trọng rồi.

Jesus có thể gánh tội thay con người, Phật Thích Ca Mâu Ni 49 năm cứu độ con người, chịu muôn vàn khổ sở. Chẳng phải giảng 'phổ độ chúng sinh' đó sao? Vậy thì vì sao họ không đưa con người lên cả trên đó? Là vì họ không phù hợp với tiêu chuẩn của tầng đó, thì lên không nổi. Tầng nào cũng có tiêu chuẩn tầng ấy. Chư vị không đạt [tiêu chuẩn] học sinh đại học thì chư vị có thể lên đại học chăng? Là chư vị có quá nhiều những thứ không vứt bỏ được, thân thể nặng quá thì lên không nổi. Tiêu chuẩn đạo đức chư vị nằm ở vị trí nào, thì chư vị chính là ở vị trí nấy. Biện pháp duy nhất là cũng tựa như đi học, có thể thăng lên thì thăng lên, [ai] còn lại chính là càng ngày càng bại hoại; người ta rồi sẽ tiêu huỷ họ. Thùng rác đã bốc mùi rồi, không thể để ô nhiễm vũ trụ, chỉ có thể tiêu huỷ.

Giảng 'phổ độ chúng sinh' ấy là Phật giảng, cũng chính là nói rằng ở tầng thứ Như Lai giảng 'phổ độ chúng sinh'; khi vượt quá gấp đôi Như Lai, thì Phật to lớn nhường ấy không [cai] quản việc nơi người thường nữa. Nếu quản nữa, Ông nói một câu thì nơi người thường liền thay đổi, [nên] không thể quản nữa; lực lượng của Ông quá lớn rồi. Còn lớn nữa, thì trái đất không sánh nổi một đầu ngón chân của Phật; còn lớn nữa, thì trái đất không sánh nổi một sợi tóc mảnh của Phật. Lời Phật giảng chính là Pháp. Nói ra liền [tạo thành] biến hoá. Vậy nên, người ta hoàn toàn không quản việc của trái đất. Chỉ là Như Lai giảng 'phổ độ chúng sinh', Bồ Tát giảng 'phổ độ chúng sinh'.

Phật Như Lai nói con người là 'người thường'; nhưng Thần ở cao hơn đạt đến tầng thứ rất cao, quay đầu nhìn Như Lai thì cũng [thấy] là người thường. Thần cao đến nhường ấy, nhìn con người thì tính ra không bằng vi sinh vật. Hễ nhìn, một chỗ hư nát như thế này sao, huỷ thôi! Tiêu huỷ thôi!! Trái đất chính là nơi như thế . Giảng rằng đáng thương cho con người, đó là Phật ở tầng tiếp cận nhất với con người giảng. Jesus cũng là [ở] tầng thứ Như Lai ấy; Lão Tử cũng vậy. Cao hơn, thì không quản việc nơi con người nữa. Con người mà gọi họ thì họ không nghe thấy. Con người mà gọi tên của họ thì chính là lăng mạ họ, tựa như trong bãi đại tiện xuất ra thanh âm gọi tên chư vị.

● ● ● ● ● ● ● ● ●

Ghi chú: (mọi ghi chú đều của người dịch, chỉ chú định diễn nghĩa bề mặt, không phải chính văn, chỉ có tác dụng tham khảo).

Dịch ngày 13-2-2008.

▪ duy hộ: duy trì bảo hộ.

▪ kiếp: (i) kiếp nạn, tai kiếp, nạn lớn; (ii) một loại chu kỳ sinh diệt (có thời gian rất lớn) như một số tôn giáo trong lịch sử từng giảng. Trong bài này từ kiếp là với nghĩa (i).

▪ tinh hệ: hệ tinh cầu, thiên hà (galaxy).

▪ tâm phàm: cái tâm phàm tục, phàm trần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dawd